Chương 162: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (15)
Phòng của họ nằm ở phía sau cửa chính, có ban công hướng ra biển. Cho dù những người đó đang tổ chức tiệc tùng ở đại sảnh nhưng ở đây vẫn rất yên tĩnh. Tiếng cười nói và tiếng nhạc ầm ĩ như bị cách ly khỏi nơi này hoàn toàn.
Chỉ có âm thanh ám muội trở nên đặc biệt rõ ràng.
Ban công ở đây rất lớn, chiều rộng và chiều dài gần tám mét và được bố trí cả bàn ghế. Nó nối liền với ban công của phòng Triều Từ, chỉ ngăn cách bằng một bức tường đá cao khoảng một mét.
Khi Triệu Dịch đi đến cuối ban công, từ góc nhìn này giúp hắn có thể nhìn trộm vào phòng của Triều Từ mà không gặp cản trở nào.
Điểm đặc biệt của nơi này là các phòng đều được bố trí hướng ra biển, nên có cửa kính rất lớn từ sàn đến trần. Lúc này, phần lớn rèm cửa của phòng Triều Từ đã được kéo kín lại nhưng vẫn chừa ra một chút khe hở, có thể nhìn được ánh đèn và bóng người lờ mờ ở bên trong.
Triệu Dịch giấu mình trong bóng đêm.
Ánh sáng màu cam nhạt lọt ra từ khe hở rồi hòa vào ánh trăng trong trẻo ở bên ngoài.
Đó là sự đan xen của thứ suy đồi nhất và thứ thuần khiết nhất.
Dù hắn đã biết Triều Từ không còn là Triều Từ của ngày xưa, người đã từng không có mối quan hệ tình cảm với bất kỳ ai. Dù hắn đã nhận ra Triều Từ thường xuyên về nhà muộn và những vết hôn trên cơ thể của cậu, khi mà cậu đang đùa giỡn với thứ gọi là nhục dục này ——
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triều Từ như vậy.
Trước đó, hắn không thể nào tưởng tượng được, không thể nào liên kết được một Triều Từ xuất sắc và hơi nghịch ngợm trong ký ức của hắn với người bẩn thỉu và có những mối quan hệ không rõ ràng ở trước mặt này.
Lẽ ra cậu nên là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng hiện tại ở phía sau cánh cửa kính đó lại là một con quỷ dâm dục.
Cậu đang chống người trên giường, vòng eo mảnh mai và bả vai nhô cao tạo nên một đường cong đẹp đẽ khiến lòng người phải rung động.
Hắn nhìn thấy mái tóc đen dày thường ngày được chải chuốt gọn gàng của Triều Từ nhưng giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Nó dính chặt trên trán và thái dương của cậu, giống như tảo biển mềm mại quấn quanh cơ thể quyến rũ ấy.
Đôi mắt phượng biết cười của cậu đang ngấn đầy nước mắt, vương lại trên hàng mi dày và cong. Bờ môi bị cắn chặt đến mức đỏ tươi, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ nữa thôi, là có thể làm chảy ra dòng màu đỏ tươi và ngọt ngào ở bên trong.
Chiếc cổ gầy và mảnh khảnh giống như không thể chịu được sự kích thích quá mức và tàn nhẫn ở phía sau, khiến nó trông thật yếu ớt và gợi tình. Những khớp ngón tay trắng nõn và tinh tế đang nắm chặt tấm nệm bên dưới, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ bừng.
Cậu không thể tự chống đỡ được nữa, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để chống lên phần thân trên. Xương bả vai nhô lên ở trên lưng giống như cánh bướm mỏng manh muốn bay đi, nhưng bị người bóp chặt ở trong lòng bàn tay không một chút thương tiếc.
Trên người đầy những vết hôn có nông có sâu. Bên hông bị một bàn tay to lớn và mạnh mẽ bóp chặt, để lại dấu tay trên làn da trắng nõn và mịn màng của cậu.
Phần cơ thể còn lại đã bị rèm cửa che đi hoàn toàn.
Hắn không thể nhìn thấy người ở phía sau Triều Từ là ai, nhưng hắn biết chắc rằng đó chính là Đàn Liệt.
Ban ngày người đó dịu dàng và cố gắng lấy lòng Triều Từ, nhưng bây giờ trông rất vô tình và tàn nhẫn. Triều Từ nhịn không được mà phát ra tiếng nức nở, nhưng không thể khiến người đàn ông đó kiềm chế lại bản thân mình.
Tiếng khóc ấy như là lời thì thầm của ác quỷ, như là giọng hát của hải yêu.
Như đang gõ vào lòng của Triệu Dịch hết lần này đến lần khác.
Đó là một đêm dài... Mãi đến một giờ sáng, khi bữa tiệc ở tầng một sắp kết thúc, tiếng động trong phòng mới dần dần lắng xuống.
Và khi ánh đèn trong phòng tắt đi, Triệu Dịch vẫn còn đứng ở ban công, nhưng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu và tiếng sóng vỗ rì rào ở nơi đó.
Khi ánh ban mai dần xuất hiện, hắn mới trở về căn phòng của mình, mang theo một cơ thể ướt đẫm sương đêm.
............
Sau đêm đó, họ ở lại thêm một ngày rưỡi theo kế hoạch rồi lên đường về nhà.
Một ngày rưỡi trôi qua rất nhanh. Lúc đầu chỉ Triều Từ tránh mặt Triệu Dịch, nhưng sau đêm hôm đó, Triệu Dịch cũng tránh mặt Triều Từ.
Nhóm người bọn họ cũng cảm nhận được có điều gì không ổn trong bầu không khí kỳ lạ này. Vì vậy, lúc mọi người đùa giỡn cũng cẩn thận hơn, không ai dám ghép hai người đó lại.
Sau khi trở về nước, sự xa cách giữa hai người càng trở nên rõ ràng hơn, dù sống chung một nhà nhưng không ra vào nhà cùng nhau, cả ngày cũng không thấy mặt nhau.
Chớp mắt, tám chín ngày đã trôi qua.
Chiều hôm đó, Triều Từ nhận được tin nhắn.
【Tám giờ tối nay ở trang viên Yến Sơn.】
Triều Từ liếc nhìn rồi trả lời:【Được.】
Người gửi tin này là một trong những người bạn tình của cậu.
So với Đàn Liệt ngày ngày đều muốn dính chặt lấy cậu, người này lại có vẻ rất kiềm chế.
Tất nhiên, Triều Từ hiểu gã, bởi vì gã đã lớn tuổi.
Đúng vậy, người này tên là Hoắc Nghi Ca, một cái tên nghe có vẻ thơ mộng và thoát tục, nhưng thực tế người này đã ba mươi bảy tuổi, lớn hơn Triều Từ đến mười bảy tuổi, có thể xem là thế hệ cha chú của Triều Từ.
Cha Triều Từ bị kiểm soát và chịu ảnh hưởng từ phía nhà vợ, quyền lực còn lại thì bị ông nội và đứa con riêng này nắm lấy, còn Hoắc Nghi Ca thì hoàn toàn ngược lại.
Nhà họ Hoắc ở thành phố B lúc mới lập nghiệp có bối cảnh rất phức tạp. Trong khoảng hơn mười năm trở lại đây, mọi thứ gần như được tẩy trắng đều nhờ vào Hoắc Nghi Ca.
Khi Triều Từ chỉ mới tám chín tuổi, cậu đã nghe người xung quanh nói về Hoắc Nghi Ca, lúc đó gã khoảng hai mươi sáu tuổi. Gã là con trai út của vợ cả của người đứng đầu họ Hoắc lúc bấy giờ. Người vợ cả đó có một con trai và một con gái, con gái lớn hơn Hoắc Nghi Ca chín tuổi. Sau sáu năm kết hôn, người vợ cả mới sinh ra đứa con gái, và sau đó không có thêm một đứa con nào trong suốt chín năm. Bản tính của bà hèn nhát nên trong chín năm đó, ông Hoắc đã bao nuôi rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, thậm chí còn đưa về nhà bốn đứa con riêng.
Khi Hoắc Nghi Ca ra đời, đứa con riêng lớn nhất đã mười bốn tuổi, cũng được nhà họ Hoắc công nhận. Hoắc Nghi Ca sinh ra đã bị bệnh bẩm sinh, bác sĩ còn nói rất khó nuôi, điều này càng làm ảnh hưởng đến địa vị của người vợ cả.
Hoắc Nghi Ca lúc nhỏ là một con ma ốm, liên tục phải uống thuốc, khiến cha gã càng ghét gã và vợ cả hơn. Những đứa con riêng và những tình nhân đó cũng trở nên kiêu ngạo và ngông cuồng. Khi Hoắc Nghi Ca vừa trưởng thành, những đứa con riêng đó đã gần bốn mươi tuổi, họ bắt đầu tranh giành quyền lực của Hoắc gia, gây ra hàng loạt các cuộc nội chiến.
Hoắc Nghi Ca, chị gái và mẹ của gã khi đó, chính là tấm bia đỡ đạn trong mắt của người khác.
Ở giai đoạn ban đầu đúng là như vậy. Chị gái của gã bị những kẻ nội gián lừa gạt, đánh cắp cổ phần và thông tin quan trọng, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe cộ "ngoài ý muốn".
Trong khi đó, mẹ của gã lại đau buồn và áy náy đến mức đổ bệnh. Nhà họ Hoắc cắt đứt mọi nguồn thu nhập của họ, làm cho Hoắc Nghi Ca và mẹ không thể trả nổi tiền viện phí đắt đỏ. Cuối cùng, đến khi Hoắc Nghi Ca quỳ xuống trước một người trong số họ một ngày một đêm, gần như gãy cả đôi chân, gã mới lấy được tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng không ai có thể ngờ đến một kẻ mắc bệnh bẩm sinh, luôn sống dựa vào thuốc như Hoắc Nghi Ca, cuối cùng đã giành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Ông Hoắc bị gã cho vào viện dưỡng lão, còn những người được gọi là anh em kia hoặc ở trong tù hoặc phải sống chui sống nhủi.
Triều Từ không ngờ rằng mình lại dính dáng đến một nhân vật huyền thoại như vậy, lại còn ở trên giường.
Gã cha vô dụng của Triều Từ chỉ lớn hơn Hoắc Nghi Ca khoảng bảy tuổi, mà cha Triều Từ vốn đã chăm sóc bản thân mình khá tốt, trông chỉ mới hơn ba mươi. Trước khi gặp Hoắc Nghi Ca, Triều Từ đã từng nghĩ rằng gã sẽ giống cha mình.
Nhưng không ngờ ngoại hình của Hoắc Nghi Ca không có vẻ nào là người đã ba mươi bảy tuổi. Hầu hết mọi người đều sẽ cho rằng gã cùng lắm là hai mươi mấy gần ba mươi tuổi. Gã có vẻ ngoài đẹp trai và lịch lãm, gương mặt luôn trắng bệch như thiếu máu, nhưng lại có đôi mắt rất đen và sắc bén.
Dù Triều Từ có thể đối mặt với mọi thứ trên đời này mà không sợ hãi, thậm chí chẳng quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng mỗi khi đối diện với Hoắc Nghi Ca, trong lòng cậu luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Triều Từ cũng không muốn dính dáng tới chuyện kinh doanh nào với gã. Họ chỉ là bạn giường với nhau, thích theo đuổi cảm giác kích thích mà thôi. Đối với những người như Hoắc Nghi Ca, lại càng khiến cảm giác đó trở nên thú vị hơn.
Vì lớn hơn Triều Từ rất nhiều nên Triều Từ gọi gã là "chú Hoắc".
Sức khỏe của Hoắc Nghi Ca không tốt lắm nên cách một hoặc hai tuần mới tìm đến Triều Từ một lần. Nhưng mỗi lần Triều Từ từ nơi của Hoắc Nghi Ca trở về, cậu lại thấy may mắn vì tần suất không thường xuyên này của gã. So với những bạn tình khác, gã khiến Triều Từ chật vật gấp mười lần, mỗi lần như muốn lột da của cậu ra và phải mất ít nhất ba ngày mới hồi phục.
Hôm nay là thứ sáu, vừa đúng vào cuối tuần để có thể nghỉ ngơi, không biết có phải là Hoắc Nghi Ca cố tình sắp xếp hay không.
Sau khi trả lời tin nhắn của Hoắc Nghi Ca, hơn một giờ sau, đến buổi chiều, Triều Từ lại nhận được một tin nhắn khác.
【Học xong về nhà đi, cha có chuyện muốn hỏi.】
Người gửi là Triều Kiến Đông, cha của Triều Từ.
Còn nơi gọi là "nhà", chính là căn biệt thự mà Triều Kiến Đông và Trương Vân Như đang sống, còn căn nhà trước kia chỉ còn một mình ông nội của Triều Từ ở. Trước đây, cha Triều Từ thường xuyên ra ngoài, nhưng kể từ khi bị đột quỵ vào đầu năm nay, ông ít khi ra khỏi nhà.
Triều Từ nhìn tin nhắn, chớp mắt.
Cậu dùng đầu gối cũng có thể đoán được Triều Kiến Đông tìm cậu vì lý do gì, chỉ là cậu không ngờ rằng ông ta lại tìm cậu vào lúc này.
Thật may chiều nay chỉ có một tiết học. Sau khi gặp Triều Kiến Đông xong, cậu sẽ đi gặp chú Hoắc.
Sau khi kết thúc lớp học buổi chiều, Triều Từ lái xe đến nơi mà Triều Kiến Đông gọi là "nhà".
Biệt thự rất lớn, khi Triều Từ vừa vào cửa, người giúp việc nói với cậu Triều Kiến Đông đang chờ cậu ở thư phòng.
Vẫn còn ra vẻ.
Triều Từ trào phúng mà nghĩ, rồi đi thẳng tới thư phòng.
Cửa thư phòng đang đóng, Triều Từ gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nói: "Vào đi."
Triều Từ đi vào, đóng cửa lại. Quay đầu nhìn về phía Triều Kiến Đông, cậu còn chưa kịp ổn định cơ thể đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triều Kiến Đông vang lên: "Mày quỳ xuống!"
Triều Từ bị tiếng mắng của ông làm cho sửng sốt, sau đó nhịn không được mà bật cười.
"Ông đang muốn làm gì thế?" Cậu không chỉ không quỳ xuống mà còn nhướng mày hỏi lại.
Câu nói này khiến Triều Kiến Đông tức giận.
Dựa vào thân phận và địa vị như ông, đáng lẽ con cái phải ngoan ngoãn và nghe lời như bạn bè xung quanh, nhưng con ông không một chút nào coi trọng ông, mỗi ngày há mồm ngậm miệng đều là những lời khiêu khích! Triều Từ nhìn thấy một chiếc ghế ở bên cạnh, cậu càng không khách khí với Triều Kiến Đông, liền kéo ghế qua ngồi xuống.
Cậu thậm chí còn bắt chéo chân, nhướng mày nhìn Triều Kiến Đông: "Ông có chuyện gì thì nói đi, đừng có khoa trương như vậy."
Triều Kiến Đông bị cậu làm tức giận đến mức không nói ra lời.
Triều Từ cũng bị sức chiến đấu thấp đến đáng thương của Triều Kiến Đông làm cho buồn cười. Cậu cũng không muốn diễn những trò không đâu vào đâu của Triều Kiến Đông, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ông tìm tôi là do có người nói cho ông biết tôi thích đàn ông phải không?"
Triều Kiến Đông không ngờ Triều Từ lại vạch trần ý đồ của ông nhanh đến như vậy, cũng không ngờ cậu có thể trực tiếp nói ra điều đáng xấu hổ đó.
Ông nhìn chằm chằm Triều Từ hồi lâu, sau đó gằn giọng nói: "Mày còn có can đảm nói ra! Đây có phải là sự thật không?!"
"Đúng vậy." Triều Từ trực tiếp thừa nhận.
"Mày!"
Câu trả lời hết sức nhẹ nhàng này thực sự nằm ngoài dự kiến của Triều Kiến Đông. Ông tức giận đến mức không biết phải nói gì, sau đó cầm chiếc gạt tàn bên cạnh đập mạnh xuống.
Triều Từ liền né sang một bên, chiếc gạt tàn rơi xuống đất bị vỡ ra thành nhiều mảnh, làm nứt một đường trên sàn đá cẩm thạch.
Tiếng vỡ lớn cũng không làm Triều Kiến Đông tỉnh táo trở lại, ông hét lớn: "Mày có điên không! Đời này chỉ có một mình mày, mày muốn Triều gia tuyệt hậu hả?!"
"Nếu mày còn muốn sống tốt, thì chấm dứt với đám người đó! Ngày mai tao sẽ kiếm cho mày vài người, sớm tìm một đối tượng để kết hôn đi!"
"Tôi không thích phụ nữ, kết hôn với họ không phải là làm hại họ cả đời hay sao?" Trên mặt của Triều Từ không có vẻ gì là căng thẳng, thậm chí còn như đang trêu đùa.
"Tao mặc kệ mày có thích hay không, mau cưới cho tao!"
Triều Từ dần buông xuống nụ cười không có độ ấm ở trên môi, cậu nói: "Tôi không thể kết hôn được, ông đừng nghĩ tới nữa."
"Mày!" Triều Kiến Đông tức giận, "Vậy thì Triều gia coi như không có mày! Cút ra khỏi đây, một xu tiền của Triều gia cũng không được đụng vào!"
"Ha ——" Triều Từ thực sự bị ông chọc cười, "Người cha đáng kính của tôi ơi, ông có biết người nắm quyền trong Triều gia bây giờ là ai không?"
"Là ai? Chẳng lẽ là mày?!"
"Đúng vậy, là tôi." Triều Từ gật đầu.
"Đầu năm, ông nội đã chuyển toàn bộ cổ phần sang tên tôi rồi. Cha à, ông không biết à?"
"Làm sao có thể!"
"Làm sao không thể? Không giao cho tôi, chẳng lẽ lại giao cho ông? Ông ngoại trừ ăn chơi đàng điếm ra, còn biết làm gì nữa? Người của Triều gia ở dưới tay ông không biết đã bị Trương gia thu về bao nhiêu rồi. Ông nội làm sao có thể yên tâm giao Triều gia cho ông được?" Triều Từ bình tĩnh mà hỏi lại.
"..." Triều Kiến Đông nhất thời không biết nói gì, ông không thể chấp nhận sự thật rằng toàn bộ quyền lực của nhà họ Triều đã rơi vào trong tay của Triều Từ, "Nhưng cũng không nên để lại cho mày! Mày, mày chỉ là một đứa..."
Ông cố gắng nhịn lại để không nói ra từ "con ngoài giá thú".
"Bây giờ mày thích đàn ông còn không muốn kết hôn, Triều gia sẽ bị mày làm cho tuyệt hậu. Ông già làm sao có thể giao cổ phần cho mày? Đúng là hồ đồ mà!"
"Triều gia sao tuyệt hậu được chứ?" Triều Từ đột nhiên hỏi lại.
"... Mày có ý gì? Định đi tìm người mang thai hộ à?" Triều Kiến Đông hỏi.
"Chuyện mang thai hộ thiếu đạo đức như vậy đương nhiên tôi sẽ không làm. Cha à, trách nhiệm quan trọng của gia đình không nên đặt lên vai tôi. Cha không phải chỉ mới hơn bốn mươi thôi sao?" Triều Từ cười nói.
Triều Kiến Đông bị Triều Từ làm cho hoảng hốt, không hiểu ra sao: "Ý mày là sao, nếu tao có thể sinh con, làm sao đến tận giờ chỉ có một mình mày?"
"Đó là vì Trương Vân Như không thể sinh. Bà ấy có vấn đề về sức khỏe, nhưng không có nghĩa là sức khỏe của ông kém, chỉ là ông không dám thôi." Triều Từ như đang an ủi, lại như đang châm chọc.
Thế lực của Trương gia trong những năm gần đây dần dần lấn át Triều gia, bởi vì Triều Kiến Đông bất tài nên mới bị Trương Vân Như nắm chặt quyền lực. Trương Vân Như không thể sinh con được nữa, nếu Triều Kiến Đông lại có con riêng, bà ta chắc chắn không chấp nhận.
Phòng của họ nằm ở phía sau cửa chính, có ban công hướng ra biển. Cho dù những người đó đang tổ chức tiệc tùng ở đại sảnh nhưng ở đây vẫn rất yên tĩnh. Tiếng cười nói và tiếng nhạc ầm ĩ như bị cách ly khỏi nơi này hoàn toàn.
Chỉ có âm thanh ám muội trở nên đặc biệt rõ ràng.
Ban công ở đây rất lớn, chiều rộng và chiều dài gần tám mét và được bố trí cả bàn ghế. Nó nối liền với ban công của phòng Triều Từ, chỉ ngăn cách bằng một bức tường đá cao khoảng một mét.
Khi Triệu Dịch đi đến cuối ban công, từ góc nhìn này giúp hắn có thể nhìn trộm vào phòng của Triều Từ mà không gặp cản trở nào.
Điểm đặc biệt của nơi này là các phòng đều được bố trí hướng ra biển, nên có cửa kính rất lớn từ sàn đến trần. Lúc này, phần lớn rèm cửa của phòng Triều Từ đã được kéo kín lại nhưng vẫn chừa ra một chút khe hở, có thể nhìn được ánh đèn và bóng người lờ mờ ở bên trong.
Triệu Dịch giấu mình trong bóng đêm.
Ánh sáng màu cam nhạt lọt ra từ khe hở rồi hòa vào ánh trăng trong trẻo ở bên ngoài.
Đó là sự đan xen của thứ suy đồi nhất và thứ thuần khiết nhất.
Dù hắn đã biết Triều Từ không còn là Triều Từ của ngày xưa, người đã từng không có mối quan hệ tình cảm với bất kỳ ai. Dù hắn đã nhận ra Triều Từ thường xuyên về nhà muộn và những vết hôn trên cơ thể của cậu, khi mà cậu đang đùa giỡn với thứ gọi là nhục dục này ——
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triều Từ như vậy.
Trước đó, hắn không thể nào tưởng tượng được, không thể nào liên kết được một Triều Từ xuất sắc và hơi nghịch ngợm trong ký ức của hắn với người bẩn thỉu và có những mối quan hệ không rõ ràng ở trước mặt này.
Lẽ ra cậu nên là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng hiện tại ở phía sau cánh cửa kính đó lại là một con quỷ dâm dục.
Cậu đang chống người trên giường, vòng eo mảnh mai và bả vai nhô cao tạo nên một đường cong đẹp đẽ khiến lòng người phải rung động.
Hắn nhìn thấy mái tóc đen dày thường ngày được chải chuốt gọn gàng của Triều Từ nhưng giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Nó dính chặt trên trán và thái dương của cậu, giống như tảo biển mềm mại quấn quanh cơ thể quyến rũ ấy.
Đôi mắt phượng biết cười của cậu đang ngấn đầy nước mắt, vương lại trên hàng mi dày và cong. Bờ môi bị cắn chặt đến mức đỏ tươi, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ nữa thôi, là có thể làm chảy ra dòng màu đỏ tươi và ngọt ngào ở bên trong.
Chiếc cổ gầy và mảnh khảnh giống như không thể chịu được sự kích thích quá mức và tàn nhẫn ở phía sau, khiến nó trông thật yếu ớt và gợi tình. Những khớp ngón tay trắng nõn và tinh tế đang nắm chặt tấm nệm bên dưới, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ bừng.
Cậu không thể tự chống đỡ được nữa, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để chống lên phần thân trên. Xương bả vai nhô lên ở trên lưng giống như cánh bướm mỏng manh muốn bay đi, nhưng bị người bóp chặt ở trong lòng bàn tay không một chút thương tiếc.
Trên người đầy những vết hôn có nông có sâu. Bên hông bị một bàn tay to lớn và mạnh mẽ bóp chặt, để lại dấu tay trên làn da trắng nõn và mịn màng của cậu.
Phần cơ thể còn lại đã bị rèm cửa che đi hoàn toàn.
Hắn không thể nhìn thấy người ở phía sau Triều Từ là ai, nhưng hắn biết chắc rằng đó chính là Đàn Liệt.
Ban ngày người đó dịu dàng và cố gắng lấy lòng Triều Từ, nhưng bây giờ trông rất vô tình và tàn nhẫn. Triều Từ nhịn không được mà phát ra tiếng nức nở, nhưng không thể khiến người đàn ông đó kiềm chế lại bản thân mình.
Tiếng khóc ấy như là lời thì thầm của ác quỷ, như là giọng hát của hải yêu.
Như đang gõ vào lòng của Triệu Dịch hết lần này đến lần khác.
Đó là một đêm dài... Mãi đến một giờ sáng, khi bữa tiệc ở tầng một sắp kết thúc, tiếng động trong phòng mới dần dần lắng xuống.
Và khi ánh đèn trong phòng tắt đi, Triệu Dịch vẫn còn đứng ở ban công, nhưng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu và tiếng sóng vỗ rì rào ở nơi đó.
Khi ánh ban mai dần xuất hiện, hắn mới trở về căn phòng của mình, mang theo một cơ thể ướt đẫm sương đêm.
............
Sau đêm đó, họ ở lại thêm một ngày rưỡi theo kế hoạch rồi lên đường về nhà.
Một ngày rưỡi trôi qua rất nhanh. Lúc đầu chỉ Triều Từ tránh mặt Triệu Dịch, nhưng sau đêm hôm đó, Triệu Dịch cũng tránh mặt Triều Từ.
Nhóm người bọn họ cũng cảm nhận được có điều gì không ổn trong bầu không khí kỳ lạ này. Vì vậy, lúc mọi người đùa giỡn cũng cẩn thận hơn, không ai dám ghép hai người đó lại.
Sau khi trở về nước, sự xa cách giữa hai người càng trở nên rõ ràng hơn, dù sống chung một nhà nhưng không ra vào nhà cùng nhau, cả ngày cũng không thấy mặt nhau.
Chớp mắt, tám chín ngày đã trôi qua.
Chiều hôm đó, Triều Từ nhận được tin nhắn.
【Tám giờ tối nay ở trang viên Yến Sơn.】
Triều Từ liếc nhìn rồi trả lời:【Được.】
Người gửi tin này là một trong những người bạn tình của cậu.
So với Đàn Liệt ngày ngày đều muốn dính chặt lấy cậu, người này lại có vẻ rất kiềm chế.
Tất nhiên, Triều Từ hiểu gã, bởi vì gã đã lớn tuổi.
Đúng vậy, người này tên là Hoắc Nghi Ca, một cái tên nghe có vẻ thơ mộng và thoát tục, nhưng thực tế người này đã ba mươi bảy tuổi, lớn hơn Triều Từ đến mười bảy tuổi, có thể xem là thế hệ cha chú của Triều Từ.
Cha Triều Từ bị kiểm soát và chịu ảnh hưởng từ phía nhà vợ, quyền lực còn lại thì bị ông nội và đứa con riêng này nắm lấy, còn Hoắc Nghi Ca thì hoàn toàn ngược lại.
Nhà họ Hoắc ở thành phố B lúc mới lập nghiệp có bối cảnh rất phức tạp. Trong khoảng hơn mười năm trở lại đây, mọi thứ gần như được tẩy trắng đều nhờ vào Hoắc Nghi Ca.
Khi Triều Từ chỉ mới tám chín tuổi, cậu đã nghe người xung quanh nói về Hoắc Nghi Ca, lúc đó gã khoảng hai mươi sáu tuổi. Gã là con trai út của vợ cả của người đứng đầu họ Hoắc lúc bấy giờ. Người vợ cả đó có một con trai và một con gái, con gái lớn hơn Hoắc Nghi Ca chín tuổi. Sau sáu năm kết hôn, người vợ cả mới sinh ra đứa con gái, và sau đó không có thêm một đứa con nào trong suốt chín năm. Bản tính của bà hèn nhát nên trong chín năm đó, ông Hoắc đã bao nuôi rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, thậm chí còn đưa về nhà bốn đứa con riêng.
Khi Hoắc Nghi Ca ra đời, đứa con riêng lớn nhất đã mười bốn tuổi, cũng được nhà họ Hoắc công nhận. Hoắc Nghi Ca sinh ra đã bị bệnh bẩm sinh, bác sĩ còn nói rất khó nuôi, điều này càng làm ảnh hưởng đến địa vị của người vợ cả.
Hoắc Nghi Ca lúc nhỏ là một con ma ốm, liên tục phải uống thuốc, khiến cha gã càng ghét gã và vợ cả hơn. Những đứa con riêng và những tình nhân đó cũng trở nên kiêu ngạo và ngông cuồng. Khi Hoắc Nghi Ca vừa trưởng thành, những đứa con riêng đó đã gần bốn mươi tuổi, họ bắt đầu tranh giành quyền lực của Hoắc gia, gây ra hàng loạt các cuộc nội chiến.
Hoắc Nghi Ca, chị gái và mẹ của gã khi đó, chính là tấm bia đỡ đạn trong mắt của người khác.
Ở giai đoạn ban đầu đúng là như vậy. Chị gái của gã bị những kẻ nội gián lừa gạt, đánh cắp cổ phần và thông tin quan trọng, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe cộ "ngoài ý muốn".
Trong khi đó, mẹ của gã lại đau buồn và áy náy đến mức đổ bệnh. Nhà họ Hoắc cắt đứt mọi nguồn thu nhập của họ, làm cho Hoắc Nghi Ca và mẹ không thể trả nổi tiền viện phí đắt đỏ. Cuối cùng, đến khi Hoắc Nghi Ca quỳ xuống trước một người trong số họ một ngày một đêm, gần như gãy cả đôi chân, gã mới lấy được tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng không ai có thể ngờ đến một kẻ mắc bệnh bẩm sinh, luôn sống dựa vào thuốc như Hoắc Nghi Ca, cuối cùng đã giành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Ông Hoắc bị gã cho vào viện dưỡng lão, còn những người được gọi là anh em kia hoặc ở trong tù hoặc phải sống chui sống nhủi.
Triều Từ không ngờ rằng mình lại dính dáng đến một nhân vật huyền thoại như vậy, lại còn ở trên giường.
Gã cha vô dụng của Triều Từ chỉ lớn hơn Hoắc Nghi Ca khoảng bảy tuổi, mà cha Triều Từ vốn đã chăm sóc bản thân mình khá tốt, trông chỉ mới hơn ba mươi. Trước khi gặp Hoắc Nghi Ca, Triều Từ đã từng nghĩ rằng gã sẽ giống cha mình.
Nhưng không ngờ ngoại hình của Hoắc Nghi Ca không có vẻ nào là người đã ba mươi bảy tuổi. Hầu hết mọi người đều sẽ cho rằng gã cùng lắm là hai mươi mấy gần ba mươi tuổi. Gã có vẻ ngoài đẹp trai và lịch lãm, gương mặt luôn trắng bệch như thiếu máu, nhưng lại có đôi mắt rất đen và sắc bén.
Dù Triều Từ có thể đối mặt với mọi thứ trên đời này mà không sợ hãi, thậm chí chẳng quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng mỗi khi đối diện với Hoắc Nghi Ca, trong lòng cậu luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Triều Từ cũng không muốn dính dáng tới chuyện kinh doanh nào với gã. Họ chỉ là bạn giường với nhau, thích theo đuổi cảm giác kích thích mà thôi. Đối với những người như Hoắc Nghi Ca, lại càng khiến cảm giác đó trở nên thú vị hơn.
Vì lớn hơn Triều Từ rất nhiều nên Triều Từ gọi gã là "chú Hoắc".
Sức khỏe của Hoắc Nghi Ca không tốt lắm nên cách một hoặc hai tuần mới tìm đến Triều Từ một lần. Nhưng mỗi lần Triều Từ từ nơi của Hoắc Nghi Ca trở về, cậu lại thấy may mắn vì tần suất không thường xuyên này của gã. So với những bạn tình khác, gã khiến Triều Từ chật vật gấp mười lần, mỗi lần như muốn lột da của cậu ra và phải mất ít nhất ba ngày mới hồi phục.
Hôm nay là thứ sáu, vừa đúng vào cuối tuần để có thể nghỉ ngơi, không biết có phải là Hoắc Nghi Ca cố tình sắp xếp hay không.
Sau khi trả lời tin nhắn của Hoắc Nghi Ca, hơn một giờ sau, đến buổi chiều, Triều Từ lại nhận được một tin nhắn khác.
【Học xong về nhà đi, cha có chuyện muốn hỏi.】
Người gửi là Triều Kiến Đông, cha của Triều Từ.
Còn nơi gọi là "nhà", chính là căn biệt thự mà Triều Kiến Đông và Trương Vân Như đang sống, còn căn nhà trước kia chỉ còn một mình ông nội của Triều Từ ở. Trước đây, cha Triều Từ thường xuyên ra ngoài, nhưng kể từ khi bị đột quỵ vào đầu năm nay, ông ít khi ra khỏi nhà.
Triều Từ nhìn tin nhắn, chớp mắt.
Cậu dùng đầu gối cũng có thể đoán được Triều Kiến Đông tìm cậu vì lý do gì, chỉ là cậu không ngờ rằng ông ta lại tìm cậu vào lúc này.
Thật may chiều nay chỉ có một tiết học. Sau khi gặp Triều Kiến Đông xong, cậu sẽ đi gặp chú Hoắc.
Sau khi kết thúc lớp học buổi chiều, Triều Từ lái xe đến nơi mà Triều Kiến Đông gọi là "nhà".
Biệt thự rất lớn, khi Triều Từ vừa vào cửa, người giúp việc nói với cậu Triều Kiến Đông đang chờ cậu ở thư phòng.
Vẫn còn ra vẻ.
Triều Từ trào phúng mà nghĩ, rồi đi thẳng tới thư phòng.
Cửa thư phòng đang đóng, Triều Từ gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nói: "Vào đi."
Triều Từ đi vào, đóng cửa lại. Quay đầu nhìn về phía Triều Kiến Đông, cậu còn chưa kịp ổn định cơ thể đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triều Kiến Đông vang lên: "Mày quỳ xuống!"
Triều Từ bị tiếng mắng của ông làm cho sửng sốt, sau đó nhịn không được mà bật cười.
"Ông đang muốn làm gì thế?" Cậu không chỉ không quỳ xuống mà còn nhướng mày hỏi lại.
Câu nói này khiến Triều Kiến Đông tức giận.
Dựa vào thân phận và địa vị như ông, đáng lẽ con cái phải ngoan ngoãn và nghe lời như bạn bè xung quanh, nhưng con ông không một chút nào coi trọng ông, mỗi ngày há mồm ngậm miệng đều là những lời khiêu khích! Triều Từ nhìn thấy một chiếc ghế ở bên cạnh, cậu càng không khách khí với Triều Kiến Đông, liền kéo ghế qua ngồi xuống.
Cậu thậm chí còn bắt chéo chân, nhướng mày nhìn Triều Kiến Đông: "Ông có chuyện gì thì nói đi, đừng có khoa trương như vậy."
Triều Kiến Đông bị cậu làm tức giận đến mức không nói ra lời.
Triều Từ cũng bị sức chiến đấu thấp đến đáng thương của Triều Kiến Đông làm cho buồn cười. Cậu cũng không muốn diễn những trò không đâu vào đâu của Triều Kiến Đông, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ông tìm tôi là do có người nói cho ông biết tôi thích đàn ông phải không?"
Triều Kiến Đông không ngờ Triều Từ lại vạch trần ý đồ của ông nhanh đến như vậy, cũng không ngờ cậu có thể trực tiếp nói ra điều đáng xấu hổ đó.
Ông nhìn chằm chằm Triều Từ hồi lâu, sau đó gằn giọng nói: "Mày còn có can đảm nói ra! Đây có phải là sự thật không?!"
"Đúng vậy." Triều Từ trực tiếp thừa nhận.
"Mày!"
Câu trả lời hết sức nhẹ nhàng này thực sự nằm ngoài dự kiến của Triều Kiến Đông. Ông tức giận đến mức không biết phải nói gì, sau đó cầm chiếc gạt tàn bên cạnh đập mạnh xuống.
Triều Từ liền né sang một bên, chiếc gạt tàn rơi xuống đất bị vỡ ra thành nhiều mảnh, làm nứt một đường trên sàn đá cẩm thạch.
Tiếng vỡ lớn cũng không làm Triều Kiến Đông tỉnh táo trở lại, ông hét lớn: "Mày có điên không! Đời này chỉ có một mình mày, mày muốn Triều gia tuyệt hậu hả?!"
"Nếu mày còn muốn sống tốt, thì chấm dứt với đám người đó! Ngày mai tao sẽ kiếm cho mày vài người, sớm tìm một đối tượng để kết hôn đi!"
"Tôi không thích phụ nữ, kết hôn với họ không phải là làm hại họ cả đời hay sao?" Trên mặt của Triều Từ không có vẻ gì là căng thẳng, thậm chí còn như đang trêu đùa.
"Tao mặc kệ mày có thích hay không, mau cưới cho tao!"
Triều Từ dần buông xuống nụ cười không có độ ấm ở trên môi, cậu nói: "Tôi không thể kết hôn được, ông đừng nghĩ tới nữa."
"Mày!" Triều Kiến Đông tức giận, "Vậy thì Triều gia coi như không có mày! Cút ra khỏi đây, một xu tiền của Triều gia cũng không được đụng vào!"
"Ha ——" Triều Từ thực sự bị ông chọc cười, "Người cha đáng kính của tôi ơi, ông có biết người nắm quyền trong Triều gia bây giờ là ai không?"
"Là ai? Chẳng lẽ là mày?!"
"Đúng vậy, là tôi." Triều Từ gật đầu.
"Đầu năm, ông nội đã chuyển toàn bộ cổ phần sang tên tôi rồi. Cha à, ông không biết à?"
"Làm sao có thể!"
"Làm sao không thể? Không giao cho tôi, chẳng lẽ lại giao cho ông? Ông ngoại trừ ăn chơi đàng điếm ra, còn biết làm gì nữa? Người của Triều gia ở dưới tay ông không biết đã bị Trương gia thu về bao nhiêu rồi. Ông nội làm sao có thể yên tâm giao Triều gia cho ông được?" Triều Từ bình tĩnh mà hỏi lại.
"..." Triều Kiến Đông nhất thời không biết nói gì, ông không thể chấp nhận sự thật rằng toàn bộ quyền lực của nhà họ Triều đã rơi vào trong tay của Triều Từ, "Nhưng cũng không nên để lại cho mày! Mày, mày chỉ là một đứa..."
Ông cố gắng nhịn lại để không nói ra từ "con ngoài giá thú".
"Bây giờ mày thích đàn ông còn không muốn kết hôn, Triều gia sẽ bị mày làm cho tuyệt hậu. Ông già làm sao có thể giao cổ phần cho mày? Đúng là hồ đồ mà!"
"Triều gia sao tuyệt hậu được chứ?" Triều Từ đột nhiên hỏi lại.
"... Mày có ý gì? Định đi tìm người mang thai hộ à?" Triều Kiến Đông hỏi.
"Chuyện mang thai hộ thiếu đạo đức như vậy đương nhiên tôi sẽ không làm. Cha à, trách nhiệm quan trọng của gia đình không nên đặt lên vai tôi. Cha không phải chỉ mới hơn bốn mươi thôi sao?" Triều Từ cười nói.
Triều Kiến Đông bị Triều Từ làm cho hoảng hốt, không hiểu ra sao: "Ý mày là sao, nếu tao có thể sinh con, làm sao đến tận giờ chỉ có một mình mày?"
"Đó là vì Trương Vân Như không thể sinh. Bà ấy có vấn đề về sức khỏe, nhưng không có nghĩa là sức khỏe của ông kém, chỉ là ông không dám thôi." Triều Từ như đang an ủi, lại như đang châm chọc.
Thế lực của Trương gia trong những năm gần đây dần dần lấn át Triều gia, bởi vì Triều Kiến Đông bất tài nên mới bị Trương Vân Như nắm chặt quyền lực. Trương Vân Như không thể sinh con được nữa, nếu Triều Kiến Đông lại có con riêng, bà ta chắc chắn không chấp nhận.
Danh sách chương