Chương 163: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (16)
"Tôi có thể giúp ông giữ bí mật với Trương Vân Như, hoặc ông nói nó là con riêng của tôi cũng được." Triều Từ cảm thấy không sao cả mà nhún vai.
Cậu biết người cha hèn nhát này của cậu ở bên ngoài có rất nhiều tình nhân, nếu muốn có một đứa con cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tay của Trương Vân Như đã dài quá rồi, bà ta quản lý Triều Kiến Đông còn được, nhưng thậm chí còn muốn quản lý cả Triều gia, cho nên bà ta cũng đừng trách cậu.
"Mày điên à? Con trai tao và mày sao có thể giống nhau được?" Triều Kiến Đông cao giọng.
"Có gì mà không giống? Ông sợ mình nuôi con tu hú, đến khi nó lớn lên thì không kiểm soát được à?" Triều Từ nói đến đây, không nhịn được mà cười, "Nhưng nếu nó có khả năng làm cho ông không thể kiểm soát được, điều đó cũng chứng tỏ nó có đủ khả năng để quản lý Triều gia, như vậy không phải là chuyện tốt hay sao?"
Triều Kiến Đông bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt, phải mất một lúc ông mới tìm ra được sơ hở: "Vậy còn mày thì sao? Không lo lắng cho bản thân mình à?"
"Chờ nó có khả năng đó, ít nhất cũng còn hơn hai mươi năm nữa. Hai mươi năm... tôi sống cũng đủ lắm rồi. Nếu nó có năng lực đó, tốt nhất là nên giết tôi đi."
Từ trong cổ họng của Triều Từ phát ra vài tiếng cười khàn.
Khi nói đến đây, Triều Từ không còn muốn chọc giận Triều Kiến Đông nữa. Cậu đứng dậy rồi đi ra cửa, sau đó quay lưng lại, vẫy tay với Triều Kiến Đông: "Cứ như vậy đi. Ông nhớ tìm một tình nhân biết điều một chút, đừng để mọi chuyện phải rối tinh rối mù."
Triều Kiến Đông ngơ ngác nhìn đứa con trai của mình rời đi, bất giác cảm thấy rùng mình ở trong lòng.
Có lẽ ông đã hiểu tại sao cha mình thà giao toàn bộ cổ phần cho Triều Từ mà không giao cho ông. Không phải vì Triều Từ làm ông lão đó hài lòng hơn, cũng không phải Triều Từ giải quyết hoàn hảo mọi chuyện ở trong công ty trước đó, mà là... đứa con trai của ông quá tàn nhẫn.
So với Triều Kiến Đông trước giờ hèn nhát, bị phụ nữ kiểm soát ngay cả ở độ tuổi trung niên, bị ăn mất gần hết công ty... Triều Từ tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Triều Từ đi xuống lầu nhờ người giúp việc lấy đồ ăn cho mình. Sau đó, cậu nhìn đồng hồ thấy giờ hẹn sắp đến, liền lái xe thẳng đến trang viên Yến Sơn mà Hoắc Nghi Ca đã nhắc tới.
Cậu và Hoắc Nghi Ca đã quen nhau ở trong một quán bar.
Lúc đó, hai người vừa nhìn đã thấy hợp nhau. Họ không nói nhiều lời, chỉ sau một ly rượu, đã cùng nhau đến một khách sạn năm sao ở gần đó và trải qua một đêm mặn nồng.
Lúc đó, Hoắc Nghi Ca không biết Triều Từ là thiếu gia của Triều gia, cũng như Triều Từ không biết bạn tình của mình chính là Hoắc Nghi Ca giàu có và nổi tiếng đó.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoắc Nghi Ca có vẻ rất hài lòng, trực tiếp đề nghị hợp đồng bao dưỡng với Triều Từ. Điều kiện cũng rất hào phóng, hai mươi triệu một năm và một căn biệt thự ở gần đường vành đai ba của thành phố B.
Đây là lần đầu tiên Triều Từ nhìn thấy một ông chủ hào phóng với tình nhân của mình như vậy, nếu cậu cần tiền chắc chắn cũng sẽ đồng ý.
Hào phóng như vậy chắc hẳn không phải là người đến từ nơi khác... Những người như cậu đều trong cùng một nhóm, không lý do gì cậu lại không biết người này.
Triều Từ đã nghĩ như vậy.
Khi Hoắc Nghi Ca nói ra tên của mình, cậu bất ngờ nhận ra họ quả thực quen biết nhau. Hoắc gia và Triều gia cũng có mối quan hệ với nhau từ thế hệ trước nên Triều Từ phải gọi người này là chú.
Hoắc Nghi Ca đã ngừng tham gia mọi hoạt động bên ngoài từ bảy tám năm trước, thay vào đó đã giao lại toàn bộ cho cháu trai của mình đảm trách. Mọi người đều suy đoán liệu Hoắc Nghi Ca không còn sống được bao lâu nữa, nên mới chuyển giao quyền lực như vậy hay không.
Trước đó, Triều Từ cũng cho rằng đây là khả năng có thể xảy ra nhất, nhưng sau đêm hôm đó, Triều Từ mới biết được Hoắc Nghi Ca vẫn còn khỏe mạnh như vâm, chẳng có dấu hiệu gì của người sắp chết cả!
Nói ra thì thật xấu hổ, hai gia đình có mối quan hệ qua lại, Hoắc Nghi Ca vốn là trưởng bối của Triều Từ, nhưng ai ngờ cậu lại lên giường với người đó một cách hồ đồ như vậy.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Triều Từ cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục giữ im lặng sẽ càng làm mọi thứ trở nên khó xử hơn, nên cậu đã tiết lộ danh tính của mình.
Vừa nói xong, biểu cảm của Hoắc Nghi Ca cũng trở nên phức tạp. Nhưng lão cáo già này không hề đơn giản, chẳng mất bao lâu gã đã lấy lại bình tĩnh mà nói: "Thì ra là con trai nhà họ Triều, chẳng trách không cần những thứ này."
Sau đó, gã tiếp tục nói: "Nghe nói nhà họ Triều đang chuẩn bị dự án khu Đông, nếu cậu ở với ta, ta sẽ chuyển tám phần trăm dự án đó cho cậu, thấy thế nào?"
Một lời nói ra tám phần trăm, nghe có vẻ rất đơn giản nhưng thực tế là nhượng lại ít nhất hơn hai trăm triệu lợi nhuận.
Lúc này, bên ngoài vẫn chưa biết Triều Từ đã trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Triều, thậm chí cổ phần cũng đã được chuyển sang cho cậu. Vì vậy, mức giá mà Hoắc Nghi Ca đưa ra thực sự rất cao.
Lần đầu tiên Triều Từ biết mình có giá trị đến vậy.
Cậu chỉ có thể dở khóc dở cười mà nói: "Chú Hoắc, không cần như vậy đâu."
Cuối cùng, Triều Từ không nhận một xu nào, nhưng hai người vẫn thiết lập được mối quan hệ bạn tình lâu dài.
Hoắc Nghi Ca thấy Triều Từ thực sự không muốn nên cũng không ép buộc cậu, gã chỉ nói: "Tuy cậu không nhận nó, nhưng ta hy vọng cậu có thể tuân thủ một quy tắc."
Triều Từ: "Chú nói đi."
Hoắc Nghi Ca: "Trung bình một tuần ta sẽ gọi cho cậu một lần, lúc bình thường đừng quấy rầy ta."
Lăn lộn nhiều như vậy ai cũng biết rõ mấy quy tắc này. Triều Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mỗi người đều có cách chơi riêng của mình.
Ban đầu, nơi gặp mặt của họ là khách sạn, sau đó chuyển dần sang biệt thự riêng của Hoắc Nghi Ca, cuối cùng là trang viên Yến Sơn.
Trang viên Yến Sơn là nơi mà Hoắc Nghi Ca sinh sống hàng ngày. Nó có diện tích rộng lớn, với hơn tám mươi phần trăm diện tích là cây xanh, thực sự là một nơi rất tốt để nghỉ hưu. Chú Hoắc không già, nhưng trái tim đã già. Triều Từ thường cùng gã đi câu cá và trồng hoa ở đó, nghĩ đến đã thấy buồn cười.
Hoắc Nghi Ca đã từng đề nghị đến thăm nhà của Triều Từ, nhưng đối với Triều Từ, biệt thự của Triều Kiến Đông và Trương Vân Như không phải là nhà. Còn căn hộ mà cậu và Triệu Dịch đang sống, càng không thể dẫn người ngoài về để làm gì bậy bạ. Vì vậy, tất cả đều bị cậu từ chối. Sau khi bị từ chối, vẻ mặt của chú Hoắc trông không tốt lắm, sau đó gã chỉ có thể cười nửa miệng, nhéo vào gáy của Triều Từ mà nói: "Sói con vô ơn."
Gã nói Triều Từ là sói con vô ơn cũng không phải là không có lý do. Chú Hoắc thực sự là người giàu có nhất và hào phóng nhất trong tất cả những người tình của Triều Từ hiện tại. Suốt thời gian qua, chú Hoắc đã tặng xe, tặng nhà, tặng du thuyền, thậm chí còn tặng cho cậu một trang trại rượu ở nước F. Trong kỳ nghỉ ngắn gần đây, nếu không phải Triều Từ đã có hẹn trước, gã đã định dẫn Triều Từ đến trang trại rượu đó. Nếu tính cả khoản lợi nhuận mà Triều Từ đã từ chối lúc ban đầu, tổng số tiền có thể lên đến khoảng bảy tám trăm triệu.
Tình yêu của những người giàu có thật là nhàm chán và vô vị.
Khi Triều Từ đến trang viên Yến Sơn chỉ mới bảy giờ.
Trang viên Yến Sơn rất rộng lớn, đình đài lầu các đều có đủ, có thể nói cứ năm bước đến một lầu, cứ mười bước đến một các. Triều Từ phải mất một lúc lâu mới vào được nhà chính.
Hoắc Nghi Ca đang ngồi ở trà thất, lúc Triều Từ bước vào, gã đang đọc tài liệu gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Hoắc Nghi Ca ngẩng đầu nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Đến sớm vậy?"
"Không có gì, chỉ là đến sớm một chút thôi ạ." Triều Từ nói rồi ngồi xuống đối diện Hoắc Nghi Ca.
Hoắc Nghi Ca đang pha trà cho cậu. Chú Hoắc còn chưa đến bốn mươi tuổi đã thích loại hoạt động của người già này. Cách pha trà và rót trà thực sự là nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai đúng là hại nước hại dân. Hôm nay, gã mặc đường trang* màu bạc, đeo kính mắt gọng vàng mà gã chưa bao giờ thay đổi. Đường trang là loại trang phục mà người già thích mặc, nhưng khi gã mặc vào lại không hề già, ngược lại càng làm tôn lên vẻ trí thức và tao nhã của gã. Nhưng đối với Hoắc Nghi Ca, từ trước đến nay, từ "thân thiện" chưa bao giờ liên quan đến gã. Dù có tao nhã đến đâu, gã cũng không khiến người ta cảm thấy thân thiện, mà lúc nào cũng phải luôn đề phòng để không trở thành con mồi.
Sau hơn mười phút chú Hoắc pha trà, cuối cùng Triều Từ cũng uống được một ngụm trà nóng.
Những đứa con nhà giàu như Triều Từ thường thích tham gia những thứ mới. Tuy nhiên, trà đạo không phải là sở thích của giới trẻ, Triều Từ chỉ học một chút kiến thức cơ bản về trà đạo vì nó cần thiết cho công việc kinh doanh. Nếu nói đến sự thích thú thì cũng chỉ là một chút, không đáng kể lắm.
Cậu không thèm bận tâm nhiều đến chú Hoắc, cậu uống vài ngụm trà, đặt chén xuống rồi ngồi phịch xuống ghế.
Một buổi chiều phải chạy đến hai nơi, thời gian lái xe hơn ba giờ, cậu đã cảm thấy hơi mệt.
Chiếc áo hoodie trắng vén lên một chút khi cậu duỗi người, để lộ vòng eo thon gọn, mềm mại và trắng trẻo.
"Mệt à?" Hoắc Nghi Ca không để ý tới hành động hơi thất lễ này của cậu mà quan tâm hỏi.
"Không sao ạ." Triều Từ nói.
"Con nhà Davis muốn bám lấy cậu. Con nhà họ Tuyên cũng vì cậu mà từ chối vị hôn thê do gia đình sắp xếp. Cậu bận rộn như vậy, không mệt mỏi mới là lạ." Hoắc Nghi Ca chậm rãi nói.
Triều Từ cứng đờ trong một chốc.
Davis là họ của Đàn Liệt.
Sau đó cậu ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghi Ca, trên môi cười mỉm, bèn hỏi: "Chú Hoắc, ý chú là gì ạ? -----------------------
*Đường trang (唐装): áo sườn xám nam, áo sẩm nam.
"Tôi có thể giúp ông giữ bí mật với Trương Vân Như, hoặc ông nói nó là con riêng của tôi cũng được." Triều Từ cảm thấy không sao cả mà nhún vai.
Cậu biết người cha hèn nhát này của cậu ở bên ngoài có rất nhiều tình nhân, nếu muốn có một đứa con cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tay của Trương Vân Như đã dài quá rồi, bà ta quản lý Triều Kiến Đông còn được, nhưng thậm chí còn muốn quản lý cả Triều gia, cho nên bà ta cũng đừng trách cậu.
"Mày điên à? Con trai tao và mày sao có thể giống nhau được?" Triều Kiến Đông cao giọng.
"Có gì mà không giống? Ông sợ mình nuôi con tu hú, đến khi nó lớn lên thì không kiểm soát được à?" Triều Từ nói đến đây, không nhịn được mà cười, "Nhưng nếu nó có khả năng làm cho ông không thể kiểm soát được, điều đó cũng chứng tỏ nó có đủ khả năng để quản lý Triều gia, như vậy không phải là chuyện tốt hay sao?"
Triều Kiến Đông bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt, phải mất một lúc ông mới tìm ra được sơ hở: "Vậy còn mày thì sao? Không lo lắng cho bản thân mình à?"
"Chờ nó có khả năng đó, ít nhất cũng còn hơn hai mươi năm nữa. Hai mươi năm... tôi sống cũng đủ lắm rồi. Nếu nó có năng lực đó, tốt nhất là nên giết tôi đi."
Từ trong cổ họng của Triều Từ phát ra vài tiếng cười khàn.
Khi nói đến đây, Triều Từ không còn muốn chọc giận Triều Kiến Đông nữa. Cậu đứng dậy rồi đi ra cửa, sau đó quay lưng lại, vẫy tay với Triều Kiến Đông: "Cứ như vậy đi. Ông nhớ tìm một tình nhân biết điều một chút, đừng để mọi chuyện phải rối tinh rối mù."
Triều Kiến Đông ngơ ngác nhìn đứa con trai của mình rời đi, bất giác cảm thấy rùng mình ở trong lòng.
Có lẽ ông đã hiểu tại sao cha mình thà giao toàn bộ cổ phần cho Triều Từ mà không giao cho ông. Không phải vì Triều Từ làm ông lão đó hài lòng hơn, cũng không phải Triều Từ giải quyết hoàn hảo mọi chuyện ở trong công ty trước đó, mà là... đứa con trai của ông quá tàn nhẫn.
So với Triều Kiến Đông trước giờ hèn nhát, bị phụ nữ kiểm soát ngay cả ở độ tuổi trung niên, bị ăn mất gần hết công ty... Triều Từ tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Triều Từ đi xuống lầu nhờ người giúp việc lấy đồ ăn cho mình. Sau đó, cậu nhìn đồng hồ thấy giờ hẹn sắp đến, liền lái xe thẳng đến trang viên Yến Sơn mà Hoắc Nghi Ca đã nhắc tới.
Cậu và Hoắc Nghi Ca đã quen nhau ở trong một quán bar.
Lúc đó, hai người vừa nhìn đã thấy hợp nhau. Họ không nói nhiều lời, chỉ sau một ly rượu, đã cùng nhau đến một khách sạn năm sao ở gần đó và trải qua một đêm mặn nồng.
Lúc đó, Hoắc Nghi Ca không biết Triều Từ là thiếu gia của Triều gia, cũng như Triều Từ không biết bạn tình của mình chính là Hoắc Nghi Ca giàu có và nổi tiếng đó.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoắc Nghi Ca có vẻ rất hài lòng, trực tiếp đề nghị hợp đồng bao dưỡng với Triều Từ. Điều kiện cũng rất hào phóng, hai mươi triệu một năm và một căn biệt thự ở gần đường vành đai ba của thành phố B.
Đây là lần đầu tiên Triều Từ nhìn thấy một ông chủ hào phóng với tình nhân của mình như vậy, nếu cậu cần tiền chắc chắn cũng sẽ đồng ý.
Hào phóng như vậy chắc hẳn không phải là người đến từ nơi khác... Những người như cậu đều trong cùng một nhóm, không lý do gì cậu lại không biết người này.
Triều Từ đã nghĩ như vậy.
Khi Hoắc Nghi Ca nói ra tên của mình, cậu bất ngờ nhận ra họ quả thực quen biết nhau. Hoắc gia và Triều gia cũng có mối quan hệ với nhau từ thế hệ trước nên Triều Từ phải gọi người này là chú.
Hoắc Nghi Ca đã ngừng tham gia mọi hoạt động bên ngoài từ bảy tám năm trước, thay vào đó đã giao lại toàn bộ cho cháu trai của mình đảm trách. Mọi người đều suy đoán liệu Hoắc Nghi Ca không còn sống được bao lâu nữa, nên mới chuyển giao quyền lực như vậy hay không.
Trước đó, Triều Từ cũng cho rằng đây là khả năng có thể xảy ra nhất, nhưng sau đêm hôm đó, Triều Từ mới biết được Hoắc Nghi Ca vẫn còn khỏe mạnh như vâm, chẳng có dấu hiệu gì của người sắp chết cả!
Nói ra thì thật xấu hổ, hai gia đình có mối quan hệ qua lại, Hoắc Nghi Ca vốn là trưởng bối của Triều Từ, nhưng ai ngờ cậu lại lên giường với người đó một cách hồ đồ như vậy.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Triều Từ cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục giữ im lặng sẽ càng làm mọi thứ trở nên khó xử hơn, nên cậu đã tiết lộ danh tính của mình.
Vừa nói xong, biểu cảm của Hoắc Nghi Ca cũng trở nên phức tạp. Nhưng lão cáo già này không hề đơn giản, chẳng mất bao lâu gã đã lấy lại bình tĩnh mà nói: "Thì ra là con trai nhà họ Triều, chẳng trách không cần những thứ này."
Sau đó, gã tiếp tục nói: "Nghe nói nhà họ Triều đang chuẩn bị dự án khu Đông, nếu cậu ở với ta, ta sẽ chuyển tám phần trăm dự án đó cho cậu, thấy thế nào?"
Một lời nói ra tám phần trăm, nghe có vẻ rất đơn giản nhưng thực tế là nhượng lại ít nhất hơn hai trăm triệu lợi nhuận.
Lúc này, bên ngoài vẫn chưa biết Triều Từ đã trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Triều, thậm chí cổ phần cũng đã được chuyển sang cho cậu. Vì vậy, mức giá mà Hoắc Nghi Ca đưa ra thực sự rất cao.
Lần đầu tiên Triều Từ biết mình có giá trị đến vậy.
Cậu chỉ có thể dở khóc dở cười mà nói: "Chú Hoắc, không cần như vậy đâu."
Cuối cùng, Triều Từ không nhận một xu nào, nhưng hai người vẫn thiết lập được mối quan hệ bạn tình lâu dài.
Hoắc Nghi Ca thấy Triều Từ thực sự không muốn nên cũng không ép buộc cậu, gã chỉ nói: "Tuy cậu không nhận nó, nhưng ta hy vọng cậu có thể tuân thủ một quy tắc."
Triều Từ: "Chú nói đi."
Hoắc Nghi Ca: "Trung bình một tuần ta sẽ gọi cho cậu một lần, lúc bình thường đừng quấy rầy ta."
Lăn lộn nhiều như vậy ai cũng biết rõ mấy quy tắc này. Triều Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mỗi người đều có cách chơi riêng của mình.
Ban đầu, nơi gặp mặt của họ là khách sạn, sau đó chuyển dần sang biệt thự riêng của Hoắc Nghi Ca, cuối cùng là trang viên Yến Sơn.
Trang viên Yến Sơn là nơi mà Hoắc Nghi Ca sinh sống hàng ngày. Nó có diện tích rộng lớn, với hơn tám mươi phần trăm diện tích là cây xanh, thực sự là một nơi rất tốt để nghỉ hưu. Chú Hoắc không già, nhưng trái tim đã già. Triều Từ thường cùng gã đi câu cá và trồng hoa ở đó, nghĩ đến đã thấy buồn cười.
Hoắc Nghi Ca đã từng đề nghị đến thăm nhà của Triều Từ, nhưng đối với Triều Từ, biệt thự của Triều Kiến Đông và Trương Vân Như không phải là nhà. Còn căn hộ mà cậu và Triệu Dịch đang sống, càng không thể dẫn người ngoài về để làm gì bậy bạ. Vì vậy, tất cả đều bị cậu từ chối. Sau khi bị từ chối, vẻ mặt của chú Hoắc trông không tốt lắm, sau đó gã chỉ có thể cười nửa miệng, nhéo vào gáy của Triều Từ mà nói: "Sói con vô ơn."
Gã nói Triều Từ là sói con vô ơn cũng không phải là không có lý do. Chú Hoắc thực sự là người giàu có nhất và hào phóng nhất trong tất cả những người tình của Triều Từ hiện tại. Suốt thời gian qua, chú Hoắc đã tặng xe, tặng nhà, tặng du thuyền, thậm chí còn tặng cho cậu một trang trại rượu ở nước F. Trong kỳ nghỉ ngắn gần đây, nếu không phải Triều Từ đã có hẹn trước, gã đã định dẫn Triều Từ đến trang trại rượu đó. Nếu tính cả khoản lợi nhuận mà Triều Từ đã từ chối lúc ban đầu, tổng số tiền có thể lên đến khoảng bảy tám trăm triệu.
Tình yêu của những người giàu có thật là nhàm chán và vô vị.
Khi Triều Từ đến trang viên Yến Sơn chỉ mới bảy giờ.
Trang viên Yến Sơn rất rộng lớn, đình đài lầu các đều có đủ, có thể nói cứ năm bước đến một lầu, cứ mười bước đến một các. Triều Từ phải mất một lúc lâu mới vào được nhà chính.
Hoắc Nghi Ca đang ngồi ở trà thất, lúc Triều Từ bước vào, gã đang đọc tài liệu gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Hoắc Nghi Ca ngẩng đầu nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Đến sớm vậy?"
"Không có gì, chỉ là đến sớm một chút thôi ạ." Triều Từ nói rồi ngồi xuống đối diện Hoắc Nghi Ca.
Hoắc Nghi Ca đang pha trà cho cậu. Chú Hoắc còn chưa đến bốn mươi tuổi đã thích loại hoạt động của người già này. Cách pha trà và rót trà thực sự là nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai đúng là hại nước hại dân. Hôm nay, gã mặc đường trang* màu bạc, đeo kính mắt gọng vàng mà gã chưa bao giờ thay đổi. Đường trang là loại trang phục mà người già thích mặc, nhưng khi gã mặc vào lại không hề già, ngược lại càng làm tôn lên vẻ trí thức và tao nhã của gã. Nhưng đối với Hoắc Nghi Ca, từ trước đến nay, từ "thân thiện" chưa bao giờ liên quan đến gã. Dù có tao nhã đến đâu, gã cũng không khiến người ta cảm thấy thân thiện, mà lúc nào cũng phải luôn đề phòng để không trở thành con mồi.
Sau hơn mười phút chú Hoắc pha trà, cuối cùng Triều Từ cũng uống được một ngụm trà nóng.
Những đứa con nhà giàu như Triều Từ thường thích tham gia những thứ mới. Tuy nhiên, trà đạo không phải là sở thích của giới trẻ, Triều Từ chỉ học một chút kiến thức cơ bản về trà đạo vì nó cần thiết cho công việc kinh doanh. Nếu nói đến sự thích thú thì cũng chỉ là một chút, không đáng kể lắm.
Cậu không thèm bận tâm nhiều đến chú Hoắc, cậu uống vài ngụm trà, đặt chén xuống rồi ngồi phịch xuống ghế.
Một buổi chiều phải chạy đến hai nơi, thời gian lái xe hơn ba giờ, cậu đã cảm thấy hơi mệt.
Chiếc áo hoodie trắng vén lên một chút khi cậu duỗi người, để lộ vòng eo thon gọn, mềm mại và trắng trẻo.
"Mệt à?" Hoắc Nghi Ca không để ý tới hành động hơi thất lễ này của cậu mà quan tâm hỏi.
"Không sao ạ." Triều Từ nói.
"Con nhà Davis muốn bám lấy cậu. Con nhà họ Tuyên cũng vì cậu mà từ chối vị hôn thê do gia đình sắp xếp. Cậu bận rộn như vậy, không mệt mỏi mới là lạ." Hoắc Nghi Ca chậm rãi nói.
Triều Từ cứng đờ trong một chốc.
Davis là họ của Đàn Liệt.
Sau đó cậu ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghi Ca, trên môi cười mỉm, bèn hỏi: "Chú Hoắc, ý chú là gì ạ? -----------------------
*Đường trang (唐装): áo sườn xám nam, áo sẩm nam.
Danh sách chương