Chương 166: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (19)
Là Nam Tiểu Cẩn chủ động tới tìm hắn.
Hôm đó sau khi tan học, có bóng dáng của một cô gái rất quen thuộc đang đứng đợi ai đó ở trước khu dạy học. Triệu Dịch không quan tâm đến mọi người và mọi việc xung quanh lắm, hắn là loại người khi đi trên đường hiếm khi để ý đến người qua đường. Vì vậy, dù hắn cảm thấy cô gái này rất quen, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục bước đi. Trong tiềm thức của hắn, Nam Tiểu Cẩn không thể nào xuất hiện ở đây được.
Nhưng không ngờ, hắn còn chưa kịp ra khỏi cổng, cô gái đó đã nhìn thấy hắn từ xa bằng một đôi mắt hạnh xinh đẹp và sáng ngời. Cô ấy vội vàng bước đến lại gần hắn.
"Triệu Dịch!" Cô gọi rất to.
Nếu như vẻ ngoài của Nam Tiểu Cẩn ba năm sau đã thay đổi rất nhiều so với Nam Tiểu Cẩn ba năm trước, thì giọng nói của cô không có một chút thay đổi nào. Nó đã quen thuộc đến nỗi Triệu Dịch ngay lập tức dừng bước.
Hắn dừng lại trước mặt Nam Tiểu Cẩn, nhìn xuống cô gái quen thuộc đã rất lâu không gặp: "Nam Tiểu Cẩn?"
"Là em đây, ban đầu anh không nhận ra em đúng không?" Cô mỉm cười nói.
Đúng vậy, cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Ngày xưa Nam Tiểu Cẩn nhỏ nhắn, dễ thương, gia đình giàu có. Lúc nào, trông cô ấy cũng giống như một cô công chúa nhỏ, thanh tú và mềm mại.
Nhưng bây giờ Nam Tiểu Cẩn đã thay đổi. Cô ấy dường như cao hơn một chút, phong cách ăn mặc cũng trở nên chín chắn hơn. Hôm nay, cô ấy khoác một chiếc áo kaki màu xanh, đi đôi bốt cao đến gối, mái tóc đã được nhuộm thành màu xám khói.
Nhưng nụ cười vẫn giống như xưa, như một bông hoa hướng dương nho nhỏ.
"Em về nước rồi à?" Trong mắt Triệu Dịch tràn ngập vui mừng, hiển nhiên là rất bất ngờ.
"Đúng vậy."
"Về từ khi nào?"
"Vừa mới về được một tuần thôi."
"Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tới quán cà phê phía trước ngồi đi." Triệu Dịch nói.
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay của Nam Tiểu Cẩn, dẫn cô ấy vào quán cà phê.
Họ ngồi xuống ở một góc vắng vẻ, Nam Tiểu Cẩn cầm ly cà phê caramel nóng hổi trong tay, còn Triệu Dịch thì gọi một tách cà phê đen.
"Em nghe nói anh học ở Đại học Q, anh đúng là một nhân vật nổi tiếng ở khắp nơi. Em chỉ cần hỏi một chút, đã có người nói cho em biết hôm nay anh học ở đây." Nam Tiểu Cẩn cười tủm tỉm.
"Em biết anh học ở Đại học Q à?"
"Đúng vậy, đầu năm nay em đã đi hỏi thăm rồi. Tình cờ năm nay trường em có chỉ tiêu trao đổi sinh viên với Đại học Q nên em đã tới." Nam Tiểu Cẩn nói.
"Vậy sao em không hỏi trực tiếp anh?"
Sau khi Nam Tiểu Cẩn đi, cô đã cắt đứt mọi liên lạc với những người quen ở trong nước, ngay cả bạn thân nhất của cô cũng không thể liên lạc với cô được nữa.
Thực ra đó cũng là một cách bảo vệ, dù sao thời điểm đó Nam Tiểu Cẩn không an toàn, biết được nơi cô ở cũng không phải là chuyện tốt.
"Em muốn cho anh một bất ngờ." Nam Tiểu Cẩn cười híp mắt lại.
Triệu Dịch chỉ cười cười, nụ cười không sâu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Thật ra em nên báo cho anh biết trước. Em một mình trở về nước, có nhiều rắc rối và cũng không an toàn. Nếu em nói sớm, anh có thể sắp xếp được mọi thứ."
Nụ cười của Nam Tiểu Cẩn cũng phai đi một chút.
Cô có thể cảm nhận được Triệu Dịch đã thay đổi so với ba năm trước.
Ba năm trước, cô đã cố gắng từng chút một để mang Triệu Dịch đến bên mình, nhưng sau khi cô rời đi được ba năm, giữa cô và Triệu Dịch dường như xuất hiện một lớp ngăn cách.
Thực ra, cô đã nghĩ tới chuyện này rồi, tình huống hiện tại vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất mà cô đã tưởng tượng.
Lúc học cấp ba họ là một đôi, nhưng việc Nam Tiểu Cẩn đột ngột rời đi đã đánh dấu sự kết thúc của mối quan hệ này. Biến cố ấy như tai họa đổ ập đến, Nam Tiểu Cẩn hoàn toàn không thể đối diện với nó một cách lý trí, cũng không thể tưởng tượng được tương lai sẽ đi về đâu.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không thể hy vọng vào tương lai giữa mình và Triệu Dịch, tất nhiên cũng không muốn kéo dài mối quan hệ với Triệu Dịch. Trên bức thư đó, cô đã trực tiếp viết rõ việc chia tay với hắn.
Nhưng cho dù có chông gai đến đâu, cuối cùng cũng có thể vượt qua. Biến cố tưởng như sẽ kết thúc cuộc đời của Nam Tiểu Cẩn, theo thời gian cũng dần dần phai nhạt đi.
Mặc dù gia đình họ đã gây thù oán với nhiều người, nhưng cũng chỉ là những người trong giới kinh doanh. Cha cô đã nhảy lầu tự tử, mẹ con cô đã chạy trốn ở nơi xa, chỉ mang theo hơn một trăm nghìn đô la. Không ai muốn lãng phí sức lực để đi tìm bọn họ, hơn nữa Triệu Dịch đã tốn rất nhiều công sức như vậy cũng không thể tìm thấy được.
"Mấy năm qua em ở đâu?" Triệu Dịch không nhịn được hỏi.
"Em và mẹ đến nước R trước, sau đó chuyển qua nước Y. Đúng rồi, em hiện tại là sinh viên năm hai, cho nên kém hơn anh một năm." Nam Tiểu Cẩn nói.
Khoảng thời gian đó, cô không tham gia kỳ thi tốt nghiệp, biến cố quá lớn khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản. Phải mất một năm sau, cô mới nộp đơn xin nhập học.
"Em có sống tốt không?"
"Khá tốt. Ban đầu em cảm thấy trời đất như đã sập, nhưng sau một thời gian cũng dần dần chấp nhận mọi thứ và cảm thấy ổn hơn. Cuộc sống vốn như vậy mà." Nam Tiểu Cẩn vén một ít tóc ở trước trán ra sau tai, mỉm cười nói.
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Dịch biết chắc chắn cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trở nên trưởng thành và trải đời hơn. Tất cả những điều này đều phải trải qua bằng những sóng gió.
Nam Tiểu Cẩn nói xong nhìn Triệu Dịch. Sau một lúc do dự, cuối cùng cô cũng nói ra câu hỏi mà cô luôn muốn hỏi: "Còn anh thì sao, hiện tại đã có bạn gái chưa?"
Đúng vậy, đây là trường hợp xấu nhất mà cô đã nghĩ tới.
Cô rất yêu Triệu Dịch. Trước khi vào cấp ba, cô đã sẵn lòng chạy theo ánh sáng này, may mắn cuối cùng cũng có được chiến thắng. Nhưng biến cố đến quá bất ngờ, giấc mơ này chỉ mới bắt đầu đã tan vỡ.
Dù cô đã đi khắp nơi nhưng chưa bao giờ quên được khoảng thời gian tuổi trẻ ấy. Lần này cô đến, cô mang theo ý định đặt cược mọi thứ. Nếu Triệu Dịch đã có bạn gái, cô sẽ đứng nhìn hắn từ xa, nếu không... cô cố gắng hết sức để có được.
"Vẫn chưa." Triệu Dịch nói.
Đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn sáng lên, cô lại hỏi thêm một câu: "Vậy... anh có người mình thích chưa?"
Bóng dáng Triều Từ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hắn cúi đầu, xoa mày. Mấy ngày qua, cuộc sống của hắn đã bị rối tung vì chuyện này.
"Anh không biết nên gọi là thích hay không." Cuối cùng hắn nói với Nam Tiểu Cẩn như vậy.
Điều này có nghĩa là hắn đang để ý tới một người, nhưng hắn không chắc mình có thích người đó hay không.
Trong lòng Nam Tiểu Cẩn hơi chùng xuống.
Triệu Dịch là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm, cô luôn biết rõ điều đó. Vì vậy, cái gọi là "không biết có thích hay không" có lẽ chính là hắn đã thích.
Nhưng ngay sau đó, cô đã tự động viên mình. Ít nhất họ vẫn chưa ở bên nhau, tức là cô vẫn còn cơ hội! Dù sao, Triệu Dịch đã từng thích cô, tuy hiện tại tình cảm đó đã phai nhạt nhưng không hẳn là biến mất hoàn toàn.
Hai người trò chuyện rất lâu và trao đổi thông tin liên lạc với nhau. Triệu Dịch cũng biết được Nam Tiểu Cẩn hiện đang sống ở ký túc xá của Đại học J.
Đến khi chạng vạng, Triệu Dịch đưa Nam Tiểu Cẩn về ký túc xá.
Sau đó, hắn ở một mình trong căn hộ này, ngồi trên ghế sô pha, ngước nhìn căn hộ trống trải không một bóng người. Hắn ngồi đó suốt cả đêm.
Sự xuất hiện của Nam Tiểu Cẩn giống như một chiếc neo, đã kéo hắn từ biển cả mênh mông vô định trở lại bờ.
Đúng vậy, hắn đã từng thích con gái, khi nhìn thấy Nam Tiểu Cẩn, những cảm xúc và tình cảm từng tồn tại đã trở lại. Chúng thật tuyệt vời và trong sáng, như hoa hướng dương mọc dưới ánh mặt trời, không phải là loài rêu không rễ núp trong bóng tối. So với việc lạc lối trong tình cảm đồng tính... chúng hoàn toàn khác biệt.
Hắn không biết vùng biển đó như thế nào, liệu nơi đó đang chứa đựng kho báu hay chỉ toàn là dòng nước xoáy.
Hắn không thể chấp nhận được kết cục tồi tệ, nếu vì một chút niềm vui bất ngờ mà phải mạo hiểm gánh chịu hậu quả tồi tệ nhất... Hắn thà giữ nguyên như hiện tại.
Trời đã sắp sáng, bình minh bắt đầu chiếu rọi.
Triệu Dịch đứng dậy, nhìn căn hộ rộng lớn lạnh lẽo, rồi bước lên cầu thang.
Khi Triều Từ quay lại, hắn nên nói rõ với Triều Từ.
Hắn không thể sống ở đây được nữa. Hai người sống chung với nhau nhưng lại tránh mặt nhau, điều này chỉ khiến mối quan hệ càng trở nên cứng nhắc, càng khó đối mặt. Tốt nhất là hắn nên chuyển ra ngoài, sau khi hai người bình tĩnh lại thỉnh thoảng có thể gặp mặt nhau, điều này sẽ có lợi cho việc khôi phục mối quan hệ.
............
Triệu Dịch đã đợi Triều Từ một ngày.
Ngắm mặt trời mọc lên rồi lặn xuống ở dãy núi phía Tây.
Vốn dĩ hắn đã lấy được bình tĩnh để làm theo kế hoạch, nhưng dần dần lại trở nên bực bội. Trước đây, dù Triều Từ hay đi qua đêm nhưng chỉ tối đa một đêm không về. Cậu chưa bao giờ đi hai ngày liên tiếp như hôm nay.
Trên vai Triều Từ khoác nắng chiều, bước chân vội vàng và lảo đảo quay trở về.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo mới tinh và sạch sẽ. Bề ngoài dường như không có gì khác biệt, ngoại trừ bước chân nặng nề và sắc mặt mệt mỏi.
Cậu vừa bước vào cửa đã thấy Triệu Dịch đang ngồi trên ghế sô pha đợi mình.
Là Nam Tiểu Cẩn chủ động tới tìm hắn.
Hôm đó sau khi tan học, có bóng dáng của một cô gái rất quen thuộc đang đứng đợi ai đó ở trước khu dạy học. Triệu Dịch không quan tâm đến mọi người và mọi việc xung quanh lắm, hắn là loại người khi đi trên đường hiếm khi để ý đến người qua đường. Vì vậy, dù hắn cảm thấy cô gái này rất quen, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục bước đi. Trong tiềm thức của hắn, Nam Tiểu Cẩn không thể nào xuất hiện ở đây được.
Nhưng không ngờ, hắn còn chưa kịp ra khỏi cổng, cô gái đó đã nhìn thấy hắn từ xa bằng một đôi mắt hạnh xinh đẹp và sáng ngời. Cô ấy vội vàng bước đến lại gần hắn.
"Triệu Dịch!" Cô gọi rất to.
Nếu như vẻ ngoài của Nam Tiểu Cẩn ba năm sau đã thay đổi rất nhiều so với Nam Tiểu Cẩn ba năm trước, thì giọng nói của cô không có một chút thay đổi nào. Nó đã quen thuộc đến nỗi Triệu Dịch ngay lập tức dừng bước.
Hắn dừng lại trước mặt Nam Tiểu Cẩn, nhìn xuống cô gái quen thuộc đã rất lâu không gặp: "Nam Tiểu Cẩn?"
"Là em đây, ban đầu anh không nhận ra em đúng không?" Cô mỉm cười nói.
Đúng vậy, cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Ngày xưa Nam Tiểu Cẩn nhỏ nhắn, dễ thương, gia đình giàu có. Lúc nào, trông cô ấy cũng giống như một cô công chúa nhỏ, thanh tú và mềm mại.
Nhưng bây giờ Nam Tiểu Cẩn đã thay đổi. Cô ấy dường như cao hơn một chút, phong cách ăn mặc cũng trở nên chín chắn hơn. Hôm nay, cô ấy khoác một chiếc áo kaki màu xanh, đi đôi bốt cao đến gối, mái tóc đã được nhuộm thành màu xám khói.
Nhưng nụ cười vẫn giống như xưa, như một bông hoa hướng dương nho nhỏ.
"Em về nước rồi à?" Trong mắt Triệu Dịch tràn ngập vui mừng, hiển nhiên là rất bất ngờ.
"Đúng vậy."
"Về từ khi nào?"
"Vừa mới về được một tuần thôi."
"Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tới quán cà phê phía trước ngồi đi." Triệu Dịch nói.
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay của Nam Tiểu Cẩn, dẫn cô ấy vào quán cà phê.
Họ ngồi xuống ở một góc vắng vẻ, Nam Tiểu Cẩn cầm ly cà phê caramel nóng hổi trong tay, còn Triệu Dịch thì gọi một tách cà phê đen.
"Em nghe nói anh học ở Đại học Q, anh đúng là một nhân vật nổi tiếng ở khắp nơi. Em chỉ cần hỏi một chút, đã có người nói cho em biết hôm nay anh học ở đây." Nam Tiểu Cẩn cười tủm tỉm.
"Em biết anh học ở Đại học Q à?"
"Đúng vậy, đầu năm nay em đã đi hỏi thăm rồi. Tình cờ năm nay trường em có chỉ tiêu trao đổi sinh viên với Đại học Q nên em đã tới." Nam Tiểu Cẩn nói.
"Vậy sao em không hỏi trực tiếp anh?"
Sau khi Nam Tiểu Cẩn đi, cô đã cắt đứt mọi liên lạc với những người quen ở trong nước, ngay cả bạn thân nhất của cô cũng không thể liên lạc với cô được nữa.
Thực ra đó cũng là một cách bảo vệ, dù sao thời điểm đó Nam Tiểu Cẩn không an toàn, biết được nơi cô ở cũng không phải là chuyện tốt.
"Em muốn cho anh một bất ngờ." Nam Tiểu Cẩn cười híp mắt lại.
Triệu Dịch chỉ cười cười, nụ cười không sâu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Thật ra em nên báo cho anh biết trước. Em một mình trở về nước, có nhiều rắc rối và cũng không an toàn. Nếu em nói sớm, anh có thể sắp xếp được mọi thứ."
Nụ cười của Nam Tiểu Cẩn cũng phai đi một chút.
Cô có thể cảm nhận được Triệu Dịch đã thay đổi so với ba năm trước.
Ba năm trước, cô đã cố gắng từng chút một để mang Triệu Dịch đến bên mình, nhưng sau khi cô rời đi được ba năm, giữa cô và Triệu Dịch dường như xuất hiện một lớp ngăn cách.
Thực ra, cô đã nghĩ tới chuyện này rồi, tình huống hiện tại vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất mà cô đã tưởng tượng.
Lúc học cấp ba họ là một đôi, nhưng việc Nam Tiểu Cẩn đột ngột rời đi đã đánh dấu sự kết thúc của mối quan hệ này. Biến cố ấy như tai họa đổ ập đến, Nam Tiểu Cẩn hoàn toàn không thể đối diện với nó một cách lý trí, cũng không thể tưởng tượng được tương lai sẽ đi về đâu.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không thể hy vọng vào tương lai giữa mình và Triệu Dịch, tất nhiên cũng không muốn kéo dài mối quan hệ với Triệu Dịch. Trên bức thư đó, cô đã trực tiếp viết rõ việc chia tay với hắn.
Nhưng cho dù có chông gai đến đâu, cuối cùng cũng có thể vượt qua. Biến cố tưởng như sẽ kết thúc cuộc đời của Nam Tiểu Cẩn, theo thời gian cũng dần dần phai nhạt đi.
Mặc dù gia đình họ đã gây thù oán với nhiều người, nhưng cũng chỉ là những người trong giới kinh doanh. Cha cô đã nhảy lầu tự tử, mẹ con cô đã chạy trốn ở nơi xa, chỉ mang theo hơn một trăm nghìn đô la. Không ai muốn lãng phí sức lực để đi tìm bọn họ, hơn nữa Triệu Dịch đã tốn rất nhiều công sức như vậy cũng không thể tìm thấy được.
"Mấy năm qua em ở đâu?" Triệu Dịch không nhịn được hỏi.
"Em và mẹ đến nước R trước, sau đó chuyển qua nước Y. Đúng rồi, em hiện tại là sinh viên năm hai, cho nên kém hơn anh một năm." Nam Tiểu Cẩn nói.
Khoảng thời gian đó, cô không tham gia kỳ thi tốt nghiệp, biến cố quá lớn khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản. Phải mất một năm sau, cô mới nộp đơn xin nhập học.
"Em có sống tốt không?"
"Khá tốt. Ban đầu em cảm thấy trời đất như đã sập, nhưng sau một thời gian cũng dần dần chấp nhận mọi thứ và cảm thấy ổn hơn. Cuộc sống vốn như vậy mà." Nam Tiểu Cẩn vén một ít tóc ở trước trán ra sau tai, mỉm cười nói.
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Dịch biết chắc chắn cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trở nên trưởng thành và trải đời hơn. Tất cả những điều này đều phải trải qua bằng những sóng gió.
Nam Tiểu Cẩn nói xong nhìn Triệu Dịch. Sau một lúc do dự, cuối cùng cô cũng nói ra câu hỏi mà cô luôn muốn hỏi: "Còn anh thì sao, hiện tại đã có bạn gái chưa?"
Đúng vậy, đây là trường hợp xấu nhất mà cô đã nghĩ tới.
Cô rất yêu Triệu Dịch. Trước khi vào cấp ba, cô đã sẵn lòng chạy theo ánh sáng này, may mắn cuối cùng cũng có được chiến thắng. Nhưng biến cố đến quá bất ngờ, giấc mơ này chỉ mới bắt đầu đã tan vỡ.
Dù cô đã đi khắp nơi nhưng chưa bao giờ quên được khoảng thời gian tuổi trẻ ấy. Lần này cô đến, cô mang theo ý định đặt cược mọi thứ. Nếu Triệu Dịch đã có bạn gái, cô sẽ đứng nhìn hắn từ xa, nếu không... cô cố gắng hết sức để có được.
"Vẫn chưa." Triệu Dịch nói.
Đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn sáng lên, cô lại hỏi thêm một câu: "Vậy... anh có người mình thích chưa?"
Bóng dáng Triều Từ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hắn cúi đầu, xoa mày. Mấy ngày qua, cuộc sống của hắn đã bị rối tung vì chuyện này.
"Anh không biết nên gọi là thích hay không." Cuối cùng hắn nói với Nam Tiểu Cẩn như vậy.
Điều này có nghĩa là hắn đang để ý tới một người, nhưng hắn không chắc mình có thích người đó hay không.
Trong lòng Nam Tiểu Cẩn hơi chùng xuống.
Triệu Dịch là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm, cô luôn biết rõ điều đó. Vì vậy, cái gọi là "không biết có thích hay không" có lẽ chính là hắn đã thích.
Nhưng ngay sau đó, cô đã tự động viên mình. Ít nhất họ vẫn chưa ở bên nhau, tức là cô vẫn còn cơ hội! Dù sao, Triệu Dịch đã từng thích cô, tuy hiện tại tình cảm đó đã phai nhạt nhưng không hẳn là biến mất hoàn toàn.
Hai người trò chuyện rất lâu và trao đổi thông tin liên lạc với nhau. Triệu Dịch cũng biết được Nam Tiểu Cẩn hiện đang sống ở ký túc xá của Đại học J.
Đến khi chạng vạng, Triệu Dịch đưa Nam Tiểu Cẩn về ký túc xá.
Sau đó, hắn ở một mình trong căn hộ này, ngồi trên ghế sô pha, ngước nhìn căn hộ trống trải không một bóng người. Hắn ngồi đó suốt cả đêm.
Sự xuất hiện của Nam Tiểu Cẩn giống như một chiếc neo, đã kéo hắn từ biển cả mênh mông vô định trở lại bờ.
Đúng vậy, hắn đã từng thích con gái, khi nhìn thấy Nam Tiểu Cẩn, những cảm xúc và tình cảm từng tồn tại đã trở lại. Chúng thật tuyệt vời và trong sáng, như hoa hướng dương mọc dưới ánh mặt trời, không phải là loài rêu không rễ núp trong bóng tối. So với việc lạc lối trong tình cảm đồng tính... chúng hoàn toàn khác biệt.
Hắn không biết vùng biển đó như thế nào, liệu nơi đó đang chứa đựng kho báu hay chỉ toàn là dòng nước xoáy.
Hắn không thể chấp nhận được kết cục tồi tệ, nếu vì một chút niềm vui bất ngờ mà phải mạo hiểm gánh chịu hậu quả tồi tệ nhất... Hắn thà giữ nguyên như hiện tại.
Trời đã sắp sáng, bình minh bắt đầu chiếu rọi.
Triệu Dịch đứng dậy, nhìn căn hộ rộng lớn lạnh lẽo, rồi bước lên cầu thang.
Khi Triều Từ quay lại, hắn nên nói rõ với Triều Từ.
Hắn không thể sống ở đây được nữa. Hai người sống chung với nhau nhưng lại tránh mặt nhau, điều này chỉ khiến mối quan hệ càng trở nên cứng nhắc, càng khó đối mặt. Tốt nhất là hắn nên chuyển ra ngoài, sau khi hai người bình tĩnh lại thỉnh thoảng có thể gặp mặt nhau, điều này sẽ có lợi cho việc khôi phục mối quan hệ.
............
Triệu Dịch đã đợi Triều Từ một ngày.
Ngắm mặt trời mọc lên rồi lặn xuống ở dãy núi phía Tây.
Vốn dĩ hắn đã lấy được bình tĩnh để làm theo kế hoạch, nhưng dần dần lại trở nên bực bội. Trước đây, dù Triều Từ hay đi qua đêm nhưng chỉ tối đa một đêm không về. Cậu chưa bao giờ đi hai ngày liên tiếp như hôm nay.
Trên vai Triều Từ khoác nắng chiều, bước chân vội vàng và lảo đảo quay trở về.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo mới tinh và sạch sẽ. Bề ngoài dường như không có gì khác biệt, ngoại trừ bước chân nặng nề và sắc mặt mệt mỏi.
Cậu vừa bước vào cửa đã thấy Triệu Dịch đang ngồi trên ghế sô pha đợi mình.
Danh sách chương