Chương 167: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (20)
Bên cạnh Triệu Dịch có rất nhiều vali.
Bước chân của Triều Từ chợt khựng lại, dường như cậu cũng biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo, nhưng cậu không muốn chấp nhận điều đó.
Triệu Dịch nhíu mày, hắn cảm thấy thất vọng và bất lực khi Triều Từ tự sa đoạ như vậy. Nhưng vào lúc này, hắn lại không muốn nói tới những điều đó.
"A Từ, Nam Tiểu Cẩn đã quay trở lại." Triệu Dịch nói, "Tôi sẽ chuyển đi."
Hắn đợi Triều Từ một ngày một đêm, chỉ để nói ra câu tạm biệt này.
"Chúng ta tạm thời tách ra một thời gian, điều đó sẽ tốt cho cả hai."
Triều Từ yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Triệu Dịch nói xong, không đợi sự đồng ý của Triều Từ, liền đứng dậy kéo vali ra ngoài.
Khi đi ngang qua Triều Từ, hắn không nén được cảm giác tức giận trong lòng mà nói: "Cậu thích đi chơi bên ngoài, tôi biết tôi không có quyền ngăn cản cậu, nhưng cậu tốt nhất nên tự biết cẩn thận một chút."
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa.
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên trong phòng khách.
Triều Từ vẫn đứng ngơ ngác ở đó. Tư thế này, cậu không hề thay đổi kể từ khi bước vào.
Qua một lúc lâu, cậu mới chớp đôi mắt, dường như lúc này sự sống mới trở nên rõ ràng hơn một chút.
Nhưng nhiều hơn, là sự chết chóc và ảm đạm bám trên chân mày của cậu.
Cậu biết Triệu Dịch có ý gì.
Hắn đang chê cậu dơ bẩn.
Triều Từ cúi đầu nhìn mình, dưới cổ áo đầy vết bầm tím. Dù có tắm rửa bao nhiêu lần trước khi đến đây, mùi hôi thối trên cơ thể cũng không bao giờ có thể rửa sạch được.
Cuối cùng, đã đến bước này.
Khóe miệng của Triều Từ nhếch lên, nhưng độ cong ấy không giống một nụ cười, mà giống như một con rối bị người ta điều khiển.
Cậu leo lên cầu thang từng bước một. Đế giày giẫm lên sàn gỗ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Một tiếng lại một tiếng, khoảng thời gian giữa chúng dường như được tính toán rất cẩn thận, chính xác và lạnh lùng.
Vẫn là phòng tắm đó.
Đêm đó, cậu đã đặt cược tất cả, như một ngọn lửa sắp lụi tàn ôm lấy hy vọng cuối cùng, lao vào vòng tay của Triệu Dịch.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn bị đẩy ra.
—— Cậu bước vào phòng tắm, bật đèn. Đèn không sáng lắm, người trong gương cũng trở nên mờ nhạt.
Cậu đã yêu người đó, suốt bảy năm.
—— Cậu đến bên cạnh bồn tắm, nhìn nó với vẻ mặt bình thản. Đáy bồn tắm dưới ánh sáng mờ ảo giống như một cái hang đen tối.
Không, có lẽ là từ rất lâu về trước.
Khi cậu bé bất chấp mọi thứ để bảo vệ cậu từ đằng sau.
Người đó đã tạo ra mối liên kết duy nhất giữa bản thân cậu và thế giới này, nơi mà cậu chưa bao giờ nhận được bất kỳ lòng tốt nào. Sợi dây mỏng manh và trong suốt đó đã cố gắng giữ chặt lấy cậu hết lần này đến lần khác.
—— Vòi nước của bồn tắm được mở ra, một dòng nước âm ấm chậm rãi chảy xuống.
Cậu đã nói với Triệu Dịch rằng cậu yêu hắn.
Nhưng thực chất, loại cảm xúc này không phải là tình yêu mà là một thứ gì đó nặng nề hơn cả tình yêu.
Hắn là tất cả của cậu.
Cậu chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào hắn.
Thế giới dơ bẩn, con người dơ bẩn, kể cả chính cậu... Tất cả đều gớm ghiếc như nhau.
Nhưng nếu có thể ở bên cạnh Triệu Dịch, cậu có thể chịu đựng tất cả những thứ này.
Nhưng không có nếu.
—— Cậu bước vào bồn tắm rồi từ từ nằm xuống.
Quá kinh tởm, quá kinh tởm, càng ngày càng kinh tởm...
Muốn có một con dao, có thể lóc hết da thịt trên cơ thể mình, rồi đốt chúng sạch sẽ.
—— Cậu giơ tay phải của mình, dường như đang suy nghĩ.
Nhưng cậu không có con dao.
—— Cậu đưa cổ tay lên miệng, cắn mạnh xuống.
Máu lập tức chảy ra, dòng máu đặc sệt chảy dài theo cổ tay.
—— Dòng máu đó dần dần hòa vào dòng nước, và dòng nước cũng dần dần nhấn chìm lấy cậu.
A Dịch, tôi bị bệnh rồi.
Nhưng tôi... không còn sức để chữa nữa.
............
Đây là tất cả những gì cậu đã trải qua ở nhiệm vụ trước.
Triều Từ ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên trần nhà trắng xóa, nhưng trong đôi mắt lại không có tiêu cự.
【Hình như tôi bị bệnh.】Cậu nói với hệ thống.
【......? 】Hệ thống đánh ra một hàng dấu chấm hỏi trong im lặng, sau đó nó ngạc nhiên nói:【Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi!】
【Cút, tôi đang nói về thiết lập của tôi trong thế giới này!】Triều Từ tức giận nói.
Đúng vậy, cậu đã nhận ra từ trước khi làm nhiệm vụ này. Tình trạng tâm lý của cậu rõ ràng không phải của một người bình thường, rất nguy hiểm.
Sau khi bị Triệu Dịch từ chối, cậu đã đắm mình trong trụy lạc, thực chất đây là một hành động tự hủy hoại bản thân.
Có lẽ người ghét Triều Từ nhất trên đời chính là bản thân mình.
【Ôi, thảm quá, đã thảm như vậy mà vẫn bị kéo về.】Triều Từ chán nản nói, 【Không có đạo lý gì cả!】
Trong lúc Triều Từ đang ngơ ngác nằm trên giường bệnh, thì Đàn Liệt đang nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài.
Đừng để ý đến cách anh ta giả vờ bình tĩnh trước mặt Triều Từ, thực ra anh ta đã trải qua một ngày một đêm khổ sở hơn bất kỳ ai.
Hôm trước, anh đã không thể liên lạc được với Triều Từ, trong lòng anh có một chút bất an nhưng không nghĩ nhiều. Có lẽ tâm trạng của Triều Từ không tốt nên không muốn xem tin nhắn hay gọi điện. Dù sao anh cũng thường xuyên bị Triều Từ đối xử lạnh lùng.
Nhưng cả ngày hôm qua anh vẫn không thể liên lạc được với Triều Từ, điện thoại của cậu không đổ chuông mà tắt ngay lập tức. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, khiến Đàn Liệt càng lúc càng lo lắng.
Anh không nhịn được đi tìm Triều Từ. Anh đã tìm ở những nơi mà Triều Từ thường đến, tìm kiếm đến tận nửa đêm nhưng vẫn không tìm thấy. Cuối cùng, anh đã đến căn hộ mà Triều Từ đang sống.
Anh biết đó là căn hộ của Triệu Dịch và Triều Từ, trước đó Triều Từ đã nói thẳng với anh rằng anh không được phép đến đó tìm cậu.
Nhưng tình hình lúc này rất khẩn cấp, Đàn Liệt không thể quan tâm nhiều như vậy.
Cánh cửa căn hộ của Triều Từ đã bị khóa. Anh đã gọi thợ sửa khóa đến vào ngay giữa đêm. Cuối cùng, sau một hồi vất vả, họ đã mở được cửa và kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn hộ để tìm Triều Từ.
Anh đã tìm thấy cậu ở trong phòng tắm.
Trong khoảnh khắc đó, máu khắp tứ chi anh như bị đông cứng lại.
Chàng trai nằm lặng lẽ trong bồn tắm, chỉ có phần đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Trên môi cậu vẫn nở một nụ cười nhợt nhạt. Bên dưới cậu là một bể máu đỏ tươi.
Anh bất chấp nỗi đau đớn trong lòng, buộc cơ thể đông cứng của mình loạng choạng bước vào bồn tắm rồi ôm lấy chàng trai ra ngoài.
Anh run rẩy đưa đầu ngón tay đặt dưới mũi Triều Từ.
Vẫn còn hơi thở.
Anh không kịp thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy cổ tay của Triều Từ vẫn đang chảy máu.
Đàn Liệt vội lấy chiếc khăn trong phòng tắm, quấn chặt lên cánh tay của cậu.
Anh không có thời gian để nhìn kỹ vết thương của Triều Từ, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến anh rùng mình.
Trên vết thương trộn lẫn máu thịt, thậm chí còn nhìn thấy cả xương trắng. Vết thương nham nhở và đáng sợ này không phải là do thứ gì sắc bén tạo ra, mà là do con người cắn đứt.
Là do Triều Từ tự cắn.
Anh ngơ ngác nhìn Triều Từ nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều. Sau khi giữ chặt cổ tay Triều Từ, anh liền gọi xe cấp cứu. Anh ôm chặt cậu, ngẩn người chờ đợi.
May mắn là căn hộ của Triều Từ nằm ở vị trí tốt, cách bệnh viện rất gần.
Sau một đêm cấp cứu, cuối cùng anh cũng giành lại cậu từ tay tử thần.
............
"Tình trạng cơ thể của bệnh nhân có vẻ đã ổn định, chỉ là cơ thể khá yếu, cần phải điều trị và phục hồi. Nhưng cái cách tự tử của cậu ấy rất đặc biệt, cậu ấy đã tự cắn vào cổ tay của mình. Trong các trường hợp tự tử, hiếm khi có ai có can đảm như vậy. Điều đó cho thấy tình trạng mất niềm tin vào cuộc sống của cậu ấy đã rất nghiêm trọng. Vấn đề về tâm lý đôi khi còn nghiêm trọng hơn cả vấn đề về cơ thể. Nếu không thể giải quyết được, chúng tôi chỉ có thể cứu cậu ấy một lần, không thể đảm bảo lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba. Vì vậy, đề xuất của tôi là cậu ấy nên được điều trị tâm lý."
Ở hành lang ngoài phòng bệnh của Triều Từ, bác sĩ nói với Đàn Liệt như vậy.
Đàn Liệt đến từ nước D, vấn đề tâm lý ở nước D luôn được coi trọng hơn nhiều so với ở Trung Quốc. Anh đương nhiên biết mức độ nghiêm trọng và xu hướng tự làm hại của Triều Từ.
Anh chỉ không ngờ rằng, Triều Từ đã đi đến tình trạng này mà anh hoàn toàn không hay biết.
Bên cạnh Triệu Dịch có rất nhiều vali.
Bước chân của Triều Từ chợt khựng lại, dường như cậu cũng biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo, nhưng cậu không muốn chấp nhận điều đó.
Triệu Dịch nhíu mày, hắn cảm thấy thất vọng và bất lực khi Triều Từ tự sa đoạ như vậy. Nhưng vào lúc này, hắn lại không muốn nói tới những điều đó.
"A Từ, Nam Tiểu Cẩn đã quay trở lại." Triệu Dịch nói, "Tôi sẽ chuyển đi."
Hắn đợi Triều Từ một ngày một đêm, chỉ để nói ra câu tạm biệt này.
"Chúng ta tạm thời tách ra một thời gian, điều đó sẽ tốt cho cả hai."
Triều Từ yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Triệu Dịch nói xong, không đợi sự đồng ý của Triều Từ, liền đứng dậy kéo vali ra ngoài.
Khi đi ngang qua Triều Từ, hắn không nén được cảm giác tức giận trong lòng mà nói: "Cậu thích đi chơi bên ngoài, tôi biết tôi không có quyền ngăn cản cậu, nhưng cậu tốt nhất nên tự biết cẩn thận một chút."
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa.
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên trong phòng khách.
Triều Từ vẫn đứng ngơ ngác ở đó. Tư thế này, cậu không hề thay đổi kể từ khi bước vào.
Qua một lúc lâu, cậu mới chớp đôi mắt, dường như lúc này sự sống mới trở nên rõ ràng hơn một chút.
Nhưng nhiều hơn, là sự chết chóc và ảm đạm bám trên chân mày của cậu.
Cậu biết Triệu Dịch có ý gì.
Hắn đang chê cậu dơ bẩn.
Triều Từ cúi đầu nhìn mình, dưới cổ áo đầy vết bầm tím. Dù có tắm rửa bao nhiêu lần trước khi đến đây, mùi hôi thối trên cơ thể cũng không bao giờ có thể rửa sạch được.
Cuối cùng, đã đến bước này.
Khóe miệng của Triều Từ nhếch lên, nhưng độ cong ấy không giống một nụ cười, mà giống như một con rối bị người ta điều khiển.
Cậu leo lên cầu thang từng bước một. Đế giày giẫm lên sàn gỗ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Một tiếng lại một tiếng, khoảng thời gian giữa chúng dường như được tính toán rất cẩn thận, chính xác và lạnh lùng.
Vẫn là phòng tắm đó.
Đêm đó, cậu đã đặt cược tất cả, như một ngọn lửa sắp lụi tàn ôm lấy hy vọng cuối cùng, lao vào vòng tay của Triệu Dịch.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn bị đẩy ra.
—— Cậu bước vào phòng tắm, bật đèn. Đèn không sáng lắm, người trong gương cũng trở nên mờ nhạt.
Cậu đã yêu người đó, suốt bảy năm.
—— Cậu đến bên cạnh bồn tắm, nhìn nó với vẻ mặt bình thản. Đáy bồn tắm dưới ánh sáng mờ ảo giống như một cái hang đen tối.
Không, có lẽ là từ rất lâu về trước.
Khi cậu bé bất chấp mọi thứ để bảo vệ cậu từ đằng sau.
Người đó đã tạo ra mối liên kết duy nhất giữa bản thân cậu và thế giới này, nơi mà cậu chưa bao giờ nhận được bất kỳ lòng tốt nào. Sợi dây mỏng manh và trong suốt đó đã cố gắng giữ chặt lấy cậu hết lần này đến lần khác.
—— Vòi nước của bồn tắm được mở ra, một dòng nước âm ấm chậm rãi chảy xuống.
Cậu đã nói với Triệu Dịch rằng cậu yêu hắn.
Nhưng thực chất, loại cảm xúc này không phải là tình yêu mà là một thứ gì đó nặng nề hơn cả tình yêu.
Hắn là tất cả của cậu.
Cậu chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào hắn.
Thế giới dơ bẩn, con người dơ bẩn, kể cả chính cậu... Tất cả đều gớm ghiếc như nhau.
Nhưng nếu có thể ở bên cạnh Triệu Dịch, cậu có thể chịu đựng tất cả những thứ này.
Nhưng không có nếu.
—— Cậu bước vào bồn tắm rồi từ từ nằm xuống.
Quá kinh tởm, quá kinh tởm, càng ngày càng kinh tởm...
Muốn có một con dao, có thể lóc hết da thịt trên cơ thể mình, rồi đốt chúng sạch sẽ.
—— Cậu giơ tay phải của mình, dường như đang suy nghĩ.
Nhưng cậu không có con dao.
—— Cậu đưa cổ tay lên miệng, cắn mạnh xuống.
Máu lập tức chảy ra, dòng máu đặc sệt chảy dài theo cổ tay.
—— Dòng máu đó dần dần hòa vào dòng nước, và dòng nước cũng dần dần nhấn chìm lấy cậu.
A Dịch, tôi bị bệnh rồi.
Nhưng tôi... không còn sức để chữa nữa.
............
Đây là tất cả những gì cậu đã trải qua ở nhiệm vụ trước.
Triều Từ ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên trần nhà trắng xóa, nhưng trong đôi mắt lại không có tiêu cự.
【Hình như tôi bị bệnh.】Cậu nói với hệ thống.
【......? 】Hệ thống đánh ra một hàng dấu chấm hỏi trong im lặng, sau đó nó ngạc nhiên nói:【Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi!】
【Cút, tôi đang nói về thiết lập của tôi trong thế giới này!】Triều Từ tức giận nói.
Đúng vậy, cậu đã nhận ra từ trước khi làm nhiệm vụ này. Tình trạng tâm lý của cậu rõ ràng không phải của một người bình thường, rất nguy hiểm.
Sau khi bị Triệu Dịch từ chối, cậu đã đắm mình trong trụy lạc, thực chất đây là một hành động tự hủy hoại bản thân.
Có lẽ người ghét Triều Từ nhất trên đời chính là bản thân mình.
【Ôi, thảm quá, đã thảm như vậy mà vẫn bị kéo về.】Triều Từ chán nản nói, 【Không có đạo lý gì cả!】
Trong lúc Triều Từ đang ngơ ngác nằm trên giường bệnh, thì Đàn Liệt đang nói chuyện với bác sĩ ở bên ngoài.
Đừng để ý đến cách anh ta giả vờ bình tĩnh trước mặt Triều Từ, thực ra anh ta đã trải qua một ngày một đêm khổ sở hơn bất kỳ ai.
Hôm trước, anh đã không thể liên lạc được với Triều Từ, trong lòng anh có một chút bất an nhưng không nghĩ nhiều. Có lẽ tâm trạng của Triều Từ không tốt nên không muốn xem tin nhắn hay gọi điện. Dù sao anh cũng thường xuyên bị Triều Từ đối xử lạnh lùng.
Nhưng cả ngày hôm qua anh vẫn không thể liên lạc được với Triều Từ, điện thoại của cậu không đổ chuông mà tắt ngay lập tức. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, khiến Đàn Liệt càng lúc càng lo lắng.
Anh không nhịn được đi tìm Triều Từ. Anh đã tìm ở những nơi mà Triều Từ thường đến, tìm kiếm đến tận nửa đêm nhưng vẫn không tìm thấy. Cuối cùng, anh đã đến căn hộ mà Triều Từ đang sống.
Anh biết đó là căn hộ của Triệu Dịch và Triều Từ, trước đó Triều Từ đã nói thẳng với anh rằng anh không được phép đến đó tìm cậu.
Nhưng tình hình lúc này rất khẩn cấp, Đàn Liệt không thể quan tâm nhiều như vậy.
Cánh cửa căn hộ của Triều Từ đã bị khóa. Anh đã gọi thợ sửa khóa đến vào ngay giữa đêm. Cuối cùng, sau một hồi vất vả, họ đã mở được cửa và kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn hộ để tìm Triều Từ.
Anh đã tìm thấy cậu ở trong phòng tắm.
Trong khoảnh khắc đó, máu khắp tứ chi anh như bị đông cứng lại.
Chàng trai nằm lặng lẽ trong bồn tắm, chỉ có phần đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Trên môi cậu vẫn nở một nụ cười nhợt nhạt. Bên dưới cậu là một bể máu đỏ tươi.
Anh bất chấp nỗi đau đớn trong lòng, buộc cơ thể đông cứng của mình loạng choạng bước vào bồn tắm rồi ôm lấy chàng trai ra ngoài.
Anh run rẩy đưa đầu ngón tay đặt dưới mũi Triều Từ.
Vẫn còn hơi thở.
Anh không kịp thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy cổ tay của Triều Từ vẫn đang chảy máu.
Đàn Liệt vội lấy chiếc khăn trong phòng tắm, quấn chặt lên cánh tay của cậu.
Anh không có thời gian để nhìn kỹ vết thương của Triều Từ, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến anh rùng mình.
Trên vết thương trộn lẫn máu thịt, thậm chí còn nhìn thấy cả xương trắng. Vết thương nham nhở và đáng sợ này không phải là do thứ gì sắc bén tạo ra, mà là do con người cắn đứt.
Là do Triều Từ tự cắn.
Anh ngơ ngác nhìn Triều Từ nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều. Sau khi giữ chặt cổ tay Triều Từ, anh liền gọi xe cấp cứu. Anh ôm chặt cậu, ngẩn người chờ đợi.
May mắn là căn hộ của Triều Từ nằm ở vị trí tốt, cách bệnh viện rất gần.
Sau một đêm cấp cứu, cuối cùng anh cũng giành lại cậu từ tay tử thần.
............
"Tình trạng cơ thể của bệnh nhân có vẻ đã ổn định, chỉ là cơ thể khá yếu, cần phải điều trị và phục hồi. Nhưng cái cách tự tử của cậu ấy rất đặc biệt, cậu ấy đã tự cắn vào cổ tay của mình. Trong các trường hợp tự tử, hiếm khi có ai có can đảm như vậy. Điều đó cho thấy tình trạng mất niềm tin vào cuộc sống của cậu ấy đã rất nghiêm trọng. Vấn đề về tâm lý đôi khi còn nghiêm trọng hơn cả vấn đề về cơ thể. Nếu không thể giải quyết được, chúng tôi chỉ có thể cứu cậu ấy một lần, không thể đảm bảo lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba. Vì vậy, đề xuất của tôi là cậu ấy nên được điều trị tâm lý."
Ở hành lang ngoài phòng bệnh của Triều Từ, bác sĩ nói với Đàn Liệt như vậy.
Đàn Liệt đến từ nước D, vấn đề tâm lý ở nước D luôn được coi trọng hơn nhiều so với ở Trung Quốc. Anh đương nhiên biết mức độ nghiêm trọng và xu hướng tự làm hại của Triều Từ.
Anh chỉ không ngờ rằng, Triều Từ đã đi đến tình trạng này mà anh hoàn toàn không hay biết.
Danh sách chương