Ông Triệu gật đầu: "Vậy chọn ngày này đi, còn hơn ba tháng, thời gian vẫn còn đủ. Triệu Dịch, cháu và Triều Từ thấy thế nào?"
Trong mắt người nhà họ Triệu, việc Triệu Dịch và Triều Từ kết hôn đã là chuyện chắc chắn. Vì vậy, họ không cảm thấy có gì không hợp lý khi hỏi như vậy.
Triệu Dịch tất nhiên không có vấn đề gì, hắn còn mong ngày cưới đến càng sớm càng tốt, thậm chí ba tháng còn là quá trễ đối với hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn đặt ý muốn của Triều Từ lên hàng đầu nên quay sang, thấp giọng hỏi Triều Từ trước: "Cậu thấy thế nào?"
Nói đến mức này rồi cũng không có lý do gì để từ chối. Triều Từ vốn dĩ cũng có ý định kết hôn với Triệu Dịch.
"Vậy chọn ngày đó đi. Chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn trước hay tổ chức lễ cưới trước?" Triều Từ hỏi.
Triệu Dịch lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Lấy giấy đăng ký trước đi, rồi tổ chức lễ cưới sau cho chắc chắn."
Không hiểu tại sao mà hắn lại nghĩ ra cái logic rằng, lấy giấy đăng ký trước rồi mới tổ chức lễ cưới sau sẽ giúp hắn cảm thấy chắc chắn hơn. Rõ ràng dù làm việc gì trước cũng là chuyện rất bình thường.
Triều Từ có chút thất thần.
Cậu thực sự sắp kết hôn với Triệu Dịch sao.
Lấy giấy đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới, sống nốt quãng đời dài đằng đẵng còn lại rồi cùng nhau đi xuống nấm mồ.
Trên bia mộ cũng sẽ khắc mối quan hệ vợ chồng của họ.
Đây thực sự là điều mà cậu muốn sao? "Lễ cưới của chúng ta sẽ tổ chức ở đâu?"
Triệu Dịch hoàn toàn không nhận ra sự lơ đễnh và do dự của Triều Từ, vì lúc này trong đầu hắn đã tràn ngập niềm vui và sự phấn khích.
"Lễ cưới trên bãi cỏ cũng không tồi, nhưng lễ cưới trên du thuyền cũng có vẻ hay... liệu có quá màu mè không? Hay là tổ chức một buổi tụ họp bạn bè đơn giản? Nhưng như vậy lại có vẻ quá sơ sài."
Hắn như một cô gái, bắt đầu băn khoăn về cách tổ chức lễ cưới.
Trước đây Nam Tiểu Cẩn đã từng nói về điều này, lúc đó hắn còn nghĩ rằng cô ấy là con gái nên suy nghĩ quá nhiều. Chuyện mời mọi người đến ăn một bữa tiệc để thông báo ai và ai kết hôn có gì phải đáng mong đợi? Sao lại phải rườm rà đến thế.
Không ngờ khi đến lượt mình, hắn còn háo hức hơn cả Nam Tiểu Cẩn.
"Thích cả hai thì tổ chức cả hai luôn đi." Em họ của Triệu Dịch chêm vào, "Nếu hai người thích, thì tổ chức bao nhiêu buổi cũng được!"
Dù sao nhà họ Triệu không thiếu tiền.
Dù tổ chức tiệc cưới mỗi ngày, nhà họ Triệu vẫn gánh nổi.
Triệu Dịch như được em họ gợi ý, mắt chợt sáng lên: "Cũng đúng."
Sau đó hắn lẩm bẩm như đang tính toán: "Ba buổi thì hơi nhiều, sẽ làm A Từ mệt. Tổ chức hai buổi thôi, một buổi mời bạn bè, một buổi tổ chức lớn... A Từ, cậu thấy sao?"
Triều Từ đang lơ đãng đột nhiên bị gọi tên, vẻ mặt cứng đờ, mất tự nhiên, gật đầu nói: "Sao cũng được, cậu thấy được là được."
"Đây là lễ cưới của chúng ta, sao chỉ mình tôi quyết định được?" Triệu Dịch không hài lòng, mỉm cười trách yêu Triều Từ một câu.
Rồi hắn lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu: "Lễ cưới trên bãi cỏ có quá nữ tính không? Nhưng trông có vẻ rất đẹp, lễ cưới trên du thuyền có thể sẽ ồn ào, nhưng lại có nhiều trò hay... lễ cưới kết hợp với du lịch cũng rất hay..."
"A Từ?" Hắn ngước lên nhìn Triều Từ.
Triều Từ lúc này đã trở lại bình thường, cậu mỉm cười như mọi khi: "Lễ cưới du lịch thì thôi đi, có nơi nào mà chúng ta chưa từng cùng đi qua đâu? Một chuyến lễ cưới du lịch cũng phải kéo dài ba, bốn tháng, chẳng lẽ Triệu gia không cần kinh doanh nữa sao?"
"Cái thằng này, chưa kết hôn mà chỉ nghĩ đến vợ thôi." Mẹ Triệu Dịch không nhịn được cười.
Cha Triệu Dịch cũng là một người nể vợ, chỉ biết tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Vậy thì không làm lễ cưới du lịch nữa..." Triệu Dịch lặng lẽ gạch bỏ một lựa chọn.
Triều Từ nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn gia đình hòa thuận vui vẻ này.
Cậu dường như đang được bao bọc bởi niềm hạnh phúc mà trước đây chỉ dám mơ tới.
Nhưng tại sao lồng ngực luôn cảm thấy trống rỗng?
Cậu sẽ nghĩ đến Đàn Liệt, nghĩ đến lúc anh ấy khóc rất nhiều, hỏi cậu "Chúng ta đi chữa bệnh được không?", nghĩ đến bóng dáng của anh ấy cứ ngoái đầu nhìn lại ở sân bay.
Nhưng phần lớn thời gian, cậu lại không nghĩ gì cả.
Cậu để tâm trí mình trống rỗng, lang thang vô định, rồi bất chợt hụt hẫng, rơi vào trong khoảng không vô tận.
............
【A Từ, tối nay có thể gặp mặt được không? Ở Cảnh Hòa.】
Triều Từ nhận được tin nhắn từ Hoắc Nghi Ca.
Lúc này chỉ mới là buổi sáng, nhưng Triều Từ đã dậy từ rất sớm. Vì cậu đã hứa với Triệu Dịch rằng hôm nay cậu sẽ chuyển đến sống chung với Triệu Dịch.
Nói chính xác hơn là Triệu Dịch muốn chuyển về sống cùng với Triều Từ, nên hắn đã mua thêm một căn hộ ở gần trường học – còn căn hộ trước đó, hai người đều ngầm hiểu, không nhắc đến nó nữa.
Triệu Dịch đã chuyển đến đó ở từ hơn một tuần trước để làm quen, hôm nay là cuối tuần và Triều Từ sẽ chuyển đến.
Triều Từ đã xem trước nơi ở mới, chỗ đó không thiếu thứ gì. Cậu cũng lười thu xếp quá nhiều, chỉ gói gọn những đồ dùng quan trọng và quen thuộc như quần áo, sách vở vào ba chiếc vali, chuẩn bị chuyển đi.
Vì đồ đạc không nhiều nên hai người không thuê dịch vụ chuyển nhà. Triệu Dịch đến giúp Triều Từ chuyển đồ, bỏ vào cốp xe, rồi cả hai lái xe đi đến.
Tiếp đó, họ mất vài giờ sắp xếp hành lý, đặt mọi thứ vào chỗ của nó, rồi vội vã đi ăn trưa. Khi xong xuôi đã là tầm hai, ba giờ chiều.
Triều Từ mệt mỏi rã rời, nằm bẹp trên chiếc giường vừa mới sắp xếp xong, định chợp mắt.
Còn Triệu Dịch, người vừa khỏi bệnh không lâu, lại có tinh thần phấn chấn đến không ngờ. Sau khi dọn dẹp phòng xong, hắn thấy Triều Từ lên giường nên cũng lưỡng lự không rời đi.
Hắn tiến tới tháo đôi giày mà Triều Từ vì mệt quá vẫn chưa cởi ra.
Hắn đặt đôi chân của Triều Từ lên đùi mình, rồi giữ chặt cổ chân, tháo giày và tất ra cho cậu. Cảm giác lạ lẫm từ đầu ngón tay hơi thô ráp của người đàn ông khiến cơn buồn ngủ của Triều Từ tiêu tan đi một chút.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cậu không nói gì. Lúc này đã gần hai tháng kể từ khi cậu và Triệu Dịch xác định mối quan hệ, nhưng sự gần gũi giữa hai người chỉ dừng lại ở việc ôm và nắm tay – ngay cả ôm cũng ít. Còn hôn thì chỉ dừng lại ở hôn má và hôn trán.
Sự tiến triển này nếu so với cặp đôi nam nữ đã là rất chậm, huống chi là hai người đàn ông đã ngoài hai mươi tuổi.
Có người cho rằng, tình yêu của đàn ông phần lớn là tình dục. Mặc dù không có tình dục, Triệu Dịch vẫn yêu Triều Từ sâu đậm, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người đã hẹn hò gần hai tháng, hắn thực sự rất khao khát được thỏa mãn trong chuyện ấy.
Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một đoạn cẳng chân trắng như ngọc, một đôi bàn chân mềm mại không mang tất và giày, hắn cũng cảm thấy lòng mình xao động.
Nhiều người khi nhìn thấy Triều Từ đều cảm thấy cậu đẹp vô cùng. Dù biểu cảm và hành động của cậu không hề khiêu khích hay gây hiểu lầm, nhưng chỉ cần cậu ngước mắt nhìn ai một cái, cũng khiến người ta cảm thấy cậu thật phong lưu và phóng túng.
Cảm giác này khó có thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi mắt của cậu như đang cười, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh, còn đôi môi thì đỏ mọng một cách quá đỗi.
Triệu Dịch trước đây không thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy mỗi lần nhìn Triều Từ là cảm thấy dễ chịu. Nhưng bây giờ, không biết có phải là do kìm nén quá lâu hay không, mà hắn đã đến mức chỉ cần nhìn thấy đôi chân của Triều Từ cũng đã có phản ứng.
Có lẽ cũng không thể trách hắn, hắn nghĩ.
Đôi chân của Triều Từ thật sự rất đẹp. Cậu trời sinh có thể hàn, đôi chân luôn lạnh lẽo mỗi khi chạm vào. Vì cậu luôn lười vận động nên đôi chân không có một chút chai sạn nào, da dẻ trắng trẻo và mịn màng, cảm giác khi chạm vào thật sự khiến người ta rung động. Đầu ngón chân hồng nhạt, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, dễ thương. Trên đôi bàn chân trắng nõn, lạnh lẽo là những đường mạch máu xanh đậm, dường như đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào của máu theo từng nhịp đập nhịp nhàng.
Triều Từ cảm thấy không thoải mái, rút chân ra, định chui vào chăn.
Triệu Dịch liền nằm xuống bên cạnh Triều Từ, một nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán cậu.
Khác với những nụ hôn chứa đầy yêu thương trong những ngày qua, nụ hôn này rõ ràng mang theo sự khao khát mạnh mẽ.
Hắn hôn dọc theo trán, đến mắt, rồi đến đầu mũi của Triều Từ.
Giọng Triệu Dịch trầm thấp hỏi: "A Từ, tôi muốn hôn cậu... có được không?"
Thật ra Triều Từ không muốn.
Cậu không thể giải thích rõ ràng sự bài xích này từ đâu mà có, nhưng nó tồn tại rất rõ ràng, dù là khi Triệu Dịch cởi giày và tất cho cậu, hay là khi hôn lên mặt cậu với sự khao khát.
Nhưng, đúng vậy. Họ đã xác định mối quan hệ gần hai tháng rồi, thậm chí hơn một tháng nữa là sẽ tổ chức đám cưới, ít nhất mức độ thân mật như hôn môi cậu không nên từ chối.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
"Nên"... "Không nên"...
Dường như trong khoảng thời gian qua, cậu luôn bị những từ này chi phối, nhưng cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.
Trong lúc suy nghĩ rối bời, nụ hôn của người đàn ông đã rơi trên môi cậu.
Như một kẻ săn mồi chiếm ưu thế, dữ dội và đầy chiếm đoạt, đôi môi mềm mại của cậu bị hắn mút mạnh, chẳng mấy chốc nó đã đỏ bừng lên, mang đến cảm giác đau đớn vì bị sưng.
Trong mắt người nhà họ Triệu, việc Triệu Dịch và Triều Từ kết hôn đã là chuyện chắc chắn. Vì vậy, họ không cảm thấy có gì không hợp lý khi hỏi như vậy.
Triệu Dịch tất nhiên không có vấn đề gì, hắn còn mong ngày cưới đến càng sớm càng tốt, thậm chí ba tháng còn là quá trễ đối với hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn đặt ý muốn của Triều Từ lên hàng đầu nên quay sang, thấp giọng hỏi Triều Từ trước: "Cậu thấy thế nào?"
Nói đến mức này rồi cũng không có lý do gì để từ chối. Triều Từ vốn dĩ cũng có ý định kết hôn với Triệu Dịch.
"Vậy chọn ngày đó đi. Chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn trước hay tổ chức lễ cưới trước?" Triều Từ hỏi.
Triệu Dịch lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Lấy giấy đăng ký trước đi, rồi tổ chức lễ cưới sau cho chắc chắn."
Không hiểu tại sao mà hắn lại nghĩ ra cái logic rằng, lấy giấy đăng ký trước rồi mới tổ chức lễ cưới sau sẽ giúp hắn cảm thấy chắc chắn hơn. Rõ ràng dù làm việc gì trước cũng là chuyện rất bình thường.
Triều Từ có chút thất thần.
Cậu thực sự sắp kết hôn với Triệu Dịch sao.
Lấy giấy đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới, sống nốt quãng đời dài đằng đẵng còn lại rồi cùng nhau đi xuống nấm mồ.
Trên bia mộ cũng sẽ khắc mối quan hệ vợ chồng của họ.
Đây thực sự là điều mà cậu muốn sao? "Lễ cưới của chúng ta sẽ tổ chức ở đâu?"
Triệu Dịch hoàn toàn không nhận ra sự lơ đễnh và do dự của Triều Từ, vì lúc này trong đầu hắn đã tràn ngập niềm vui và sự phấn khích.
"Lễ cưới trên bãi cỏ cũng không tồi, nhưng lễ cưới trên du thuyền cũng có vẻ hay... liệu có quá màu mè không? Hay là tổ chức một buổi tụ họp bạn bè đơn giản? Nhưng như vậy lại có vẻ quá sơ sài."
Hắn như một cô gái, bắt đầu băn khoăn về cách tổ chức lễ cưới.
Trước đây Nam Tiểu Cẩn đã từng nói về điều này, lúc đó hắn còn nghĩ rằng cô ấy là con gái nên suy nghĩ quá nhiều. Chuyện mời mọi người đến ăn một bữa tiệc để thông báo ai và ai kết hôn có gì phải đáng mong đợi? Sao lại phải rườm rà đến thế.
Không ngờ khi đến lượt mình, hắn còn háo hức hơn cả Nam Tiểu Cẩn.
"Thích cả hai thì tổ chức cả hai luôn đi." Em họ của Triệu Dịch chêm vào, "Nếu hai người thích, thì tổ chức bao nhiêu buổi cũng được!"
Dù sao nhà họ Triệu không thiếu tiền.
Dù tổ chức tiệc cưới mỗi ngày, nhà họ Triệu vẫn gánh nổi.
Triệu Dịch như được em họ gợi ý, mắt chợt sáng lên: "Cũng đúng."
Sau đó hắn lẩm bẩm như đang tính toán: "Ba buổi thì hơi nhiều, sẽ làm A Từ mệt. Tổ chức hai buổi thôi, một buổi mời bạn bè, một buổi tổ chức lớn... A Từ, cậu thấy sao?"
Triều Từ đang lơ đãng đột nhiên bị gọi tên, vẻ mặt cứng đờ, mất tự nhiên, gật đầu nói: "Sao cũng được, cậu thấy được là được."
"Đây là lễ cưới của chúng ta, sao chỉ mình tôi quyết định được?" Triệu Dịch không hài lòng, mỉm cười trách yêu Triều Từ một câu.
Rồi hắn lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu: "Lễ cưới trên bãi cỏ có quá nữ tính không? Nhưng trông có vẻ rất đẹp, lễ cưới trên du thuyền có thể sẽ ồn ào, nhưng lại có nhiều trò hay... lễ cưới kết hợp với du lịch cũng rất hay..."
"A Từ?" Hắn ngước lên nhìn Triều Từ.
Triều Từ lúc này đã trở lại bình thường, cậu mỉm cười như mọi khi: "Lễ cưới du lịch thì thôi đi, có nơi nào mà chúng ta chưa từng cùng đi qua đâu? Một chuyến lễ cưới du lịch cũng phải kéo dài ba, bốn tháng, chẳng lẽ Triệu gia không cần kinh doanh nữa sao?"
"Cái thằng này, chưa kết hôn mà chỉ nghĩ đến vợ thôi." Mẹ Triệu Dịch không nhịn được cười.
Cha Triệu Dịch cũng là một người nể vợ, chỉ biết tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Vậy thì không làm lễ cưới du lịch nữa..." Triệu Dịch lặng lẽ gạch bỏ một lựa chọn.
Triều Từ nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn gia đình hòa thuận vui vẻ này.
Cậu dường như đang được bao bọc bởi niềm hạnh phúc mà trước đây chỉ dám mơ tới.
Nhưng tại sao lồng ngực luôn cảm thấy trống rỗng?
Cậu sẽ nghĩ đến Đàn Liệt, nghĩ đến lúc anh ấy khóc rất nhiều, hỏi cậu "Chúng ta đi chữa bệnh được không?", nghĩ đến bóng dáng của anh ấy cứ ngoái đầu nhìn lại ở sân bay.
Nhưng phần lớn thời gian, cậu lại không nghĩ gì cả.
Cậu để tâm trí mình trống rỗng, lang thang vô định, rồi bất chợt hụt hẫng, rơi vào trong khoảng không vô tận.
............
【A Từ, tối nay có thể gặp mặt được không? Ở Cảnh Hòa.】
Triều Từ nhận được tin nhắn từ Hoắc Nghi Ca.
Lúc này chỉ mới là buổi sáng, nhưng Triều Từ đã dậy từ rất sớm. Vì cậu đã hứa với Triệu Dịch rằng hôm nay cậu sẽ chuyển đến sống chung với Triệu Dịch.
Nói chính xác hơn là Triệu Dịch muốn chuyển về sống cùng với Triều Từ, nên hắn đã mua thêm một căn hộ ở gần trường học – còn căn hộ trước đó, hai người đều ngầm hiểu, không nhắc đến nó nữa.
Triệu Dịch đã chuyển đến đó ở từ hơn một tuần trước để làm quen, hôm nay là cuối tuần và Triều Từ sẽ chuyển đến.
Triều Từ đã xem trước nơi ở mới, chỗ đó không thiếu thứ gì. Cậu cũng lười thu xếp quá nhiều, chỉ gói gọn những đồ dùng quan trọng và quen thuộc như quần áo, sách vở vào ba chiếc vali, chuẩn bị chuyển đi.
Vì đồ đạc không nhiều nên hai người không thuê dịch vụ chuyển nhà. Triệu Dịch đến giúp Triều Từ chuyển đồ, bỏ vào cốp xe, rồi cả hai lái xe đi đến.
Tiếp đó, họ mất vài giờ sắp xếp hành lý, đặt mọi thứ vào chỗ của nó, rồi vội vã đi ăn trưa. Khi xong xuôi đã là tầm hai, ba giờ chiều.
Triều Từ mệt mỏi rã rời, nằm bẹp trên chiếc giường vừa mới sắp xếp xong, định chợp mắt.
Còn Triệu Dịch, người vừa khỏi bệnh không lâu, lại có tinh thần phấn chấn đến không ngờ. Sau khi dọn dẹp phòng xong, hắn thấy Triều Từ lên giường nên cũng lưỡng lự không rời đi.
Hắn tiến tới tháo đôi giày mà Triều Từ vì mệt quá vẫn chưa cởi ra.
Hắn đặt đôi chân của Triều Từ lên đùi mình, rồi giữ chặt cổ chân, tháo giày và tất ra cho cậu. Cảm giác lạ lẫm từ đầu ngón tay hơi thô ráp của người đàn ông khiến cơn buồn ngủ của Triều Từ tiêu tan đi một chút.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cậu không nói gì. Lúc này đã gần hai tháng kể từ khi cậu và Triệu Dịch xác định mối quan hệ, nhưng sự gần gũi giữa hai người chỉ dừng lại ở việc ôm và nắm tay – ngay cả ôm cũng ít. Còn hôn thì chỉ dừng lại ở hôn má và hôn trán.
Sự tiến triển này nếu so với cặp đôi nam nữ đã là rất chậm, huống chi là hai người đàn ông đã ngoài hai mươi tuổi.
Có người cho rằng, tình yêu của đàn ông phần lớn là tình dục. Mặc dù không có tình dục, Triệu Dịch vẫn yêu Triều Từ sâu đậm, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người đã hẹn hò gần hai tháng, hắn thực sự rất khao khát được thỏa mãn trong chuyện ấy.
Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một đoạn cẳng chân trắng như ngọc, một đôi bàn chân mềm mại không mang tất và giày, hắn cũng cảm thấy lòng mình xao động.
Nhiều người khi nhìn thấy Triều Từ đều cảm thấy cậu đẹp vô cùng. Dù biểu cảm và hành động của cậu không hề khiêu khích hay gây hiểu lầm, nhưng chỉ cần cậu ngước mắt nhìn ai một cái, cũng khiến người ta cảm thấy cậu thật phong lưu và phóng túng.
Cảm giác này khó có thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi mắt của cậu như đang cười, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh, còn đôi môi thì đỏ mọng một cách quá đỗi.
Triệu Dịch trước đây không thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy mỗi lần nhìn Triều Từ là cảm thấy dễ chịu. Nhưng bây giờ, không biết có phải là do kìm nén quá lâu hay không, mà hắn đã đến mức chỉ cần nhìn thấy đôi chân của Triều Từ cũng đã có phản ứng.
Có lẽ cũng không thể trách hắn, hắn nghĩ.
Đôi chân của Triều Từ thật sự rất đẹp. Cậu trời sinh có thể hàn, đôi chân luôn lạnh lẽo mỗi khi chạm vào. Vì cậu luôn lười vận động nên đôi chân không có một chút chai sạn nào, da dẻ trắng trẻo và mịn màng, cảm giác khi chạm vào thật sự khiến người ta rung động. Đầu ngón chân hồng nhạt, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, dễ thương. Trên đôi bàn chân trắng nõn, lạnh lẽo là những đường mạch máu xanh đậm, dường như đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào của máu theo từng nhịp đập nhịp nhàng.
Triều Từ cảm thấy không thoải mái, rút chân ra, định chui vào chăn.
Triệu Dịch liền nằm xuống bên cạnh Triều Từ, một nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán cậu.
Khác với những nụ hôn chứa đầy yêu thương trong những ngày qua, nụ hôn này rõ ràng mang theo sự khao khát mạnh mẽ.
Hắn hôn dọc theo trán, đến mắt, rồi đến đầu mũi của Triều Từ.
Giọng Triệu Dịch trầm thấp hỏi: "A Từ, tôi muốn hôn cậu... có được không?"
Thật ra Triều Từ không muốn.
Cậu không thể giải thích rõ ràng sự bài xích này từ đâu mà có, nhưng nó tồn tại rất rõ ràng, dù là khi Triệu Dịch cởi giày và tất cho cậu, hay là khi hôn lên mặt cậu với sự khao khát.
Nhưng, đúng vậy. Họ đã xác định mối quan hệ gần hai tháng rồi, thậm chí hơn một tháng nữa là sẽ tổ chức đám cưới, ít nhất mức độ thân mật như hôn môi cậu không nên từ chối.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
"Nên"... "Không nên"...
Dường như trong khoảng thời gian qua, cậu luôn bị những từ này chi phối, nhưng cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.
Trong lúc suy nghĩ rối bời, nụ hôn của người đàn ông đã rơi trên môi cậu.
Như một kẻ săn mồi chiếm ưu thế, dữ dội và đầy chiếm đoạt, đôi môi mềm mại của cậu bị hắn mút mạnh, chẳng mấy chốc nó đã đỏ bừng lên, mang đến cảm giác đau đớn vì bị sưng.
Danh sách chương