Triều Từ cảm thấy lưng mình căng cứng.
Cậu cố gắng ép mình thả lỏng.
Vẻ mặt và động tác của người đàn ông đều tràn ngập sự dịu dàng và cẩn thận, như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ và quý giá.
Nhưng rất nhanh người đàn ông không còn thỏa mãn với sự liếm láp hời hợt này, hành động của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn mút cắn đôi môi đỏ hồng, làm cho nó nóng rát và sưng lên, sau đó lại cạy mở đôi môi ra, xâm chiếm khoang miệng của chàng trai trẻ.
Lúc này giống như trong căn hộ ngày hôm đó, Triều Từ như một ngọn lửa cô độc hiến tế bản thân mình, chỉ có điều vị trí của người hiến tế và người đánh giá đã lặng lẽ hoán đổi.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, không khí vẫn đầy tình tứ và mập mờ, đôi môi người đàn ông tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.
Từ quai hàm với đường nét tuyệt đẹp, đến chiếc cổ dài yếu ớt, bả vai trắng nõn và xương quai xanh thon gầy.
Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tiến vào từ dưới vạt áo len của cậu. Vì tập luyện thể thao thường xuyên mà bàn tay của hắn không mềm mại như của Triều Từ, mang theo một chút thô ráp vừa đủ, khi chạm lên cơ thể của Triều Từ tạo ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Có hơi quá mức rồi.
Triều Từ nhíu mày, nhưng không biết có nên ngăn lại hay không.
Người đàn ông cắn xương quai xanh của cậu, tay tiếp tục di chuyển xuống.
Triều Từ lập tức cảnh giác như có người đang xâm phạm đến giới hạn cuối cùng của cậu. Cậu đẩy mạnh Triệu Dịch ra và ngồi dậy.
"A Từ?"
Triệu Dịch ngạc nhiên nhìn cậu.
Sắc mặt của Triều Từ không được tốt. Cậu định nói, nhưng đột nhiên nhận ra rằng thực sự mình không có lý do gì để từ chối Triệu Dịch.
"...Không được." Cậu chỉ có thể nói như vậy.
Thân thể và trái tim đang rừng rực của hắn như bị giội một chậu nước lạnh.
"Tôi không thể, còn Đàn Liệt, Hoắc Nghi Ca thì được sao?!" Triệu Dịch buột miệng thốt ra.
Sắc mặt Triều Từ lập tức trắng bệch.
Triệu Dịch giờ mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình quá đáng đến mức nào, sắc mặt của hắn cũng tái đi.
Hắn vội vã tiến lên nắm lấy tay Triều Từ, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi A Từ, tôi không có ý đó..."
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đúng là đồ khốn, cậu đừng để bụng."
Hắn thực sự đã quá kìm nén, khó khăn lắm hắn mới có được cơ hội, nhưng lại bị chặn lại ngay lúc quan trọng nhất.
Nhưng thực ra hắn không suy nghĩ sâu xa về những lời này.
... Có lẽ đó cũng là lời nói thật lòng của hắn.
Hắn luôn kìm chế không nhắc đến những người đó trước mặt Triều Từ, nhưng trong lòng làm sao có thể không ghen tị.
Ghen tị đến mức gần như phát điên.
Triều Từ sửng sốt một lúc rồi gượng cười với Triệu Dịch.
Những lời buột miệng thốt ra là lời vô tình nhất, nhưng cũng là lời chân thực nhất.
Cậu biết.
Những chuyện đã xảy ra không thể nào xóa sạch hoàn toàn. Họ chỉ đang diễn kịch với nhau, nói với nhau rằng mình không để tâm đến những chuyện đó.
Nhưng chúng vẫn như những vết thương ghim sâu vào trong xương cốt, như bóng ma luôn quẩn quanh Triều Từ. Như làn sương mù xám xịt, như cơn ác mộng.
Một người chưa thể bước ra, vẫn còn cơ hội được người khác giúp đỡ.
Nhưng khi cả hai đều sa chân vào trong vũng lầy, thì khó mà nói đến chuyện bước ra và cứu rỗi lẫn nhau.
Triều Từ nhắm mắt lại, hôn lên môi Triệu Dịch, thậm chí còn vươn tay cởi áo sơ mi của hắn.
Triệu Dịch sửng sốt trong một chốc, sau đó vui sướng ôm lấy Triều Từ.
Hắn không nhìn thấy vẻ buồn bã và mỉa mai của người yêu đang kề cận mình.
Đã từng làm kỹ nữ thì không còn tư cách làm phu nhân, cũng không có tư cách để từ chối.
............
Hôm đó, Triều Từ không đi gặp Hoắc Nghi Ca.
Thời gian sau, Hoắc Nghi Ca nhiều lần tìm cậu nhưng đều bị Triều Từ làm ngơ.
Cuộc sống của hai người giống như đang đi trên một cây cầu cũ nát đầy lỗ thủng, nhưng chỉ có Triều Từ mới thấy rõ những lỗ thủng đó. Cậu cẩn thận bước đi phía trước, không để Triệu Dịch nhìn thấy.
Cẩn thận từng li từng tí cho đến ngày tổ chức lễ cưới.
Thật ra họ đã thống nhất sẽ đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức lễ cưới, nhưng ngay ngày định đi nước ngoài đăng ký thì công ty có việc đột xuất, Triệu Dịch không thể đi được. Khi đó, chỉ còn bốn ngày là đến ngày cưới, đi nước ngoài cũng mất ít nhất hai ngày, nên họ đành thay đổi kế hoạch sẽ tổ chức lễ cưới trước rồi mới đi đăng ký kết hôn.
Chính xác là họ sẽ đi đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian giữa hai lễ cưới. Họ dự định tổ chức một lễ cưới trên du thuyền trước, mười ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ với bạn bè và người thân.
Dù có chút tiếc nuối khi không thể đăng ký kết hôn trước, nhưng dường như cũng không có gì khác biệt.
Nhà họ Triệu giàu có, không thuê du thuyền mà mua hẳn một chiếc dài 400 thước Anh, chỉ riêng boong tàu đã có sáu tầng, còn có hai bể bơi và sân đáp trực thăng giống như một lâu đài nổi trên mặt biển.
Lễ cưới được tổ chức rất hoành tráng. Sau khi du thuyền rời bến khoảng một giờ, Triệu Dịch và Triều Từ, một người mặc vest đen và một người mặc vest trắng, đang tiếp đãi khách khứa giữa khung cảnh ăn uống linh đình và ánh sáng rực rỡ. Sau đó, họ chuẩn bị lên boong tàu để bắt đầu nghi thức chính và các vị khách cũng đang háo hức chờ đợi.
Đúng lúc này, thư ký của Triệu Dịch vội vàng bước tới, nói gì đó vào tai của hắn.
Triều Từ thấy Triệu Dịch dừng lại cũng dừng bước theo, đứng yên tại chỗ chờ hắn.
Sau khi thư ký nói xong, sắc mặt Triệu Dịch lập tức thay đổi.
Thư ký đưa cho hắn điện thoại, Triệu Dịch tìm trong danh sách cuộc gọi gần đây rồi bấm vào dãy số đầu tiên.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Triệu Dịch lạnh lùng vang lên: "Cô ấy đang ở đâu?"
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó mà Triều Từ không nghe rõ, chỉ nghe thấy Triệu Dịch tiếp tục hỏi: "Ông muốn bao nhiêu?"
"Hai trăm triệu, trong vòng một giờ, mày phải tự mình mang đến."
"Nếu không tao không dám đảm bảo mạng sống của vị Nam tiểu thư này."
Triệu Dịch đặt điện thoại xuống, mặt hắn xanh mét, nói với thư ký: "Kêu người điều khiển du thuyền quay trở lại, càng nhanh càng tốt!"
Sau đó, hắn không đi tới boong tàu nữa mà vội vàng quay trở lại.
Triều Từ chỉ nghe thấy những gì Triệu Dịch nói trong cuộc gọi, cụ thể xảy ra chuyện gì thì cậu không rõ. Cậu chỉ biết chắc chắn đã xảy ra việc gì đó cực kỳ nghiêm trọng và cấp bách nên Triệu Dịch mới phản ứng như vậy.
Cậu không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.
Khi Triệu Dịch đã đi được khá xa, Triều Từ mới kéo thư ký lại hỏi anh ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thư ký khó xử nhìn cậu, lắc đầu, rồi cũng vội vã rời đi.
Lễ cưới chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu.
【Tôi cũng có ngày gặp phải chuyện cẩu huyết thế này.】Triều Từ cảm thán.
【Vào ngày cưới, chồng bỏ lại vợ mới cưới để đi cứu bạn gái cũ bị bắt cóc, quả thực là cẩu huyết.】Hệ thống hiếm khi không phản bác Triều Từ mà đồng ý gật đầu.
Đúng vậy, Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc.
Nội dung của cuộc gọi làm sao qua mắt được hệ thống, thậm chí nó còn biết ai là kẻ bắt cóc.
Chỉ là bây giờ cậu phải giả vờ như không biết, để thừa dịp kết thúc thế giới đầy rắc rối này.
Đúng lúc đó, điện thoại của Triều Từ cũng reo lên.
Triều Từ lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiện lên, mỉm cười.
【Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.】Cậu vừa cười vừa bắt máy.
Trong hơn ba tháng qua, số điện thoại này gọi đến vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nó được bắt máy.
Cậu cố gắng ép mình thả lỏng.
Vẻ mặt và động tác của người đàn ông đều tràn ngập sự dịu dàng và cẩn thận, như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ và quý giá.
Nhưng rất nhanh người đàn ông không còn thỏa mãn với sự liếm láp hời hợt này, hành động của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn mút cắn đôi môi đỏ hồng, làm cho nó nóng rát và sưng lên, sau đó lại cạy mở đôi môi ra, xâm chiếm khoang miệng của chàng trai trẻ.
Lúc này giống như trong căn hộ ngày hôm đó, Triều Từ như một ngọn lửa cô độc hiến tế bản thân mình, chỉ có điều vị trí của người hiến tế và người đánh giá đã lặng lẽ hoán đổi.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, không khí vẫn đầy tình tứ và mập mờ, đôi môi người đàn ông tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.
Từ quai hàm với đường nét tuyệt đẹp, đến chiếc cổ dài yếu ớt, bả vai trắng nõn và xương quai xanh thon gầy.
Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tiến vào từ dưới vạt áo len của cậu. Vì tập luyện thể thao thường xuyên mà bàn tay của hắn không mềm mại như của Triều Từ, mang theo một chút thô ráp vừa đủ, khi chạm lên cơ thể của Triều Từ tạo ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Có hơi quá mức rồi.
Triều Từ nhíu mày, nhưng không biết có nên ngăn lại hay không.
Người đàn ông cắn xương quai xanh của cậu, tay tiếp tục di chuyển xuống.
Triều Từ lập tức cảnh giác như có người đang xâm phạm đến giới hạn cuối cùng của cậu. Cậu đẩy mạnh Triệu Dịch ra và ngồi dậy.
"A Từ?"
Triệu Dịch ngạc nhiên nhìn cậu.
Sắc mặt của Triều Từ không được tốt. Cậu định nói, nhưng đột nhiên nhận ra rằng thực sự mình không có lý do gì để từ chối Triệu Dịch.
"...Không được." Cậu chỉ có thể nói như vậy.
Thân thể và trái tim đang rừng rực của hắn như bị giội một chậu nước lạnh.
"Tôi không thể, còn Đàn Liệt, Hoắc Nghi Ca thì được sao?!" Triệu Dịch buột miệng thốt ra.
Sắc mặt Triều Từ lập tức trắng bệch.
Triệu Dịch giờ mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình quá đáng đến mức nào, sắc mặt của hắn cũng tái đi.
Hắn vội vã tiến lên nắm lấy tay Triều Từ, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi A Từ, tôi không có ý đó..."
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đúng là đồ khốn, cậu đừng để bụng."
Hắn thực sự đã quá kìm nén, khó khăn lắm hắn mới có được cơ hội, nhưng lại bị chặn lại ngay lúc quan trọng nhất.
Nhưng thực ra hắn không suy nghĩ sâu xa về những lời này.
... Có lẽ đó cũng là lời nói thật lòng của hắn.
Hắn luôn kìm chế không nhắc đến những người đó trước mặt Triều Từ, nhưng trong lòng làm sao có thể không ghen tị.
Ghen tị đến mức gần như phát điên.
Triều Từ sửng sốt một lúc rồi gượng cười với Triệu Dịch.
Những lời buột miệng thốt ra là lời vô tình nhất, nhưng cũng là lời chân thực nhất.
Cậu biết.
Những chuyện đã xảy ra không thể nào xóa sạch hoàn toàn. Họ chỉ đang diễn kịch với nhau, nói với nhau rằng mình không để tâm đến những chuyện đó.
Nhưng chúng vẫn như những vết thương ghim sâu vào trong xương cốt, như bóng ma luôn quẩn quanh Triều Từ. Như làn sương mù xám xịt, như cơn ác mộng.
Một người chưa thể bước ra, vẫn còn cơ hội được người khác giúp đỡ.
Nhưng khi cả hai đều sa chân vào trong vũng lầy, thì khó mà nói đến chuyện bước ra và cứu rỗi lẫn nhau.
Triều Từ nhắm mắt lại, hôn lên môi Triệu Dịch, thậm chí còn vươn tay cởi áo sơ mi của hắn.
Triệu Dịch sửng sốt trong một chốc, sau đó vui sướng ôm lấy Triều Từ.
Hắn không nhìn thấy vẻ buồn bã và mỉa mai của người yêu đang kề cận mình.
Đã từng làm kỹ nữ thì không còn tư cách làm phu nhân, cũng không có tư cách để từ chối.
............
Hôm đó, Triều Từ không đi gặp Hoắc Nghi Ca.
Thời gian sau, Hoắc Nghi Ca nhiều lần tìm cậu nhưng đều bị Triều Từ làm ngơ.
Cuộc sống của hai người giống như đang đi trên một cây cầu cũ nát đầy lỗ thủng, nhưng chỉ có Triều Từ mới thấy rõ những lỗ thủng đó. Cậu cẩn thận bước đi phía trước, không để Triệu Dịch nhìn thấy.
Cẩn thận từng li từng tí cho đến ngày tổ chức lễ cưới.
Thật ra họ đã thống nhất sẽ đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức lễ cưới, nhưng ngay ngày định đi nước ngoài đăng ký thì công ty có việc đột xuất, Triệu Dịch không thể đi được. Khi đó, chỉ còn bốn ngày là đến ngày cưới, đi nước ngoài cũng mất ít nhất hai ngày, nên họ đành thay đổi kế hoạch sẽ tổ chức lễ cưới trước rồi mới đi đăng ký kết hôn.
Chính xác là họ sẽ đi đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian giữa hai lễ cưới. Họ dự định tổ chức một lễ cưới trên du thuyền trước, mười ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ với bạn bè và người thân.
Dù có chút tiếc nuối khi không thể đăng ký kết hôn trước, nhưng dường như cũng không có gì khác biệt.
Nhà họ Triệu giàu có, không thuê du thuyền mà mua hẳn một chiếc dài 400 thước Anh, chỉ riêng boong tàu đã có sáu tầng, còn có hai bể bơi và sân đáp trực thăng giống như một lâu đài nổi trên mặt biển.
Lễ cưới được tổ chức rất hoành tráng. Sau khi du thuyền rời bến khoảng một giờ, Triệu Dịch và Triều Từ, một người mặc vest đen và một người mặc vest trắng, đang tiếp đãi khách khứa giữa khung cảnh ăn uống linh đình và ánh sáng rực rỡ. Sau đó, họ chuẩn bị lên boong tàu để bắt đầu nghi thức chính và các vị khách cũng đang háo hức chờ đợi.
Đúng lúc này, thư ký của Triệu Dịch vội vàng bước tới, nói gì đó vào tai của hắn.
Triều Từ thấy Triệu Dịch dừng lại cũng dừng bước theo, đứng yên tại chỗ chờ hắn.
Sau khi thư ký nói xong, sắc mặt Triệu Dịch lập tức thay đổi.
Thư ký đưa cho hắn điện thoại, Triệu Dịch tìm trong danh sách cuộc gọi gần đây rồi bấm vào dãy số đầu tiên.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Triệu Dịch lạnh lùng vang lên: "Cô ấy đang ở đâu?"
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó mà Triều Từ không nghe rõ, chỉ nghe thấy Triệu Dịch tiếp tục hỏi: "Ông muốn bao nhiêu?"
"Hai trăm triệu, trong vòng một giờ, mày phải tự mình mang đến."
"Nếu không tao không dám đảm bảo mạng sống của vị Nam tiểu thư này."
Triệu Dịch đặt điện thoại xuống, mặt hắn xanh mét, nói với thư ký: "Kêu người điều khiển du thuyền quay trở lại, càng nhanh càng tốt!"
Sau đó, hắn không đi tới boong tàu nữa mà vội vàng quay trở lại.
Triều Từ chỉ nghe thấy những gì Triệu Dịch nói trong cuộc gọi, cụ thể xảy ra chuyện gì thì cậu không rõ. Cậu chỉ biết chắc chắn đã xảy ra việc gì đó cực kỳ nghiêm trọng và cấp bách nên Triệu Dịch mới phản ứng như vậy.
Cậu không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.
Khi Triệu Dịch đã đi được khá xa, Triều Từ mới kéo thư ký lại hỏi anh ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thư ký khó xử nhìn cậu, lắc đầu, rồi cũng vội vã rời đi.
Lễ cưới chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu.
【Tôi cũng có ngày gặp phải chuyện cẩu huyết thế này.】Triều Từ cảm thán.
【Vào ngày cưới, chồng bỏ lại vợ mới cưới để đi cứu bạn gái cũ bị bắt cóc, quả thực là cẩu huyết.】Hệ thống hiếm khi không phản bác Triều Từ mà đồng ý gật đầu.
Đúng vậy, Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc.
Nội dung của cuộc gọi làm sao qua mắt được hệ thống, thậm chí nó còn biết ai là kẻ bắt cóc.
Chỉ là bây giờ cậu phải giả vờ như không biết, để thừa dịp kết thúc thế giới đầy rắc rối này.
Đúng lúc đó, điện thoại của Triều Từ cũng reo lên.
Triều Từ lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiện lên, mỉm cười.
【Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.】Cậu vừa cười vừa bắt máy.
Trong hơn ba tháng qua, số điện thoại này gọi đến vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nó được bắt máy.
Danh sách chương