Triều Từ không thể nào biết được những suy nghĩ này của Hứa Trạm.
Triều Từ chỉ cảm thấy rằng việc theo Hứa Trạm trở về có vẻ không tệ như cậu tưởng.
Kế hoạch của cậu là hoàn toàn buông thả bản thân, để Hứa Trạm nhận ra rõ rằng cậu là một người như thế nào, à không là một phế vật như thế nào.
Sau khi nằm trên giường, Triều Từ chẳng buồn quan tâm Hứa Trạm đang làm gì mà gọi người vào chơi game cùng mình. Nhưng hôm nay cậu không may mắn, những người bạn thường chơi game cùng với cậu đều không online.
Cậu đành phải chơi một mình.
Tuy nhiên, Triều Từ chơi rất dở, chỉ sau khoảng mười mấy phút, cậu đã nghe thấy tiếng chửi rủa khó chịu phát ra từ điện thoại.
Triều Từ gãi đầu, thản nhiên tắt tiếng những người đó đi và tiếp tục chơi.
Nhưng Hứa Trạm thì không thể thản nhiên như vậy.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh giường để làm việc. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, mặc dù âm thanh từ phía Triều Từ khá ồn ào. Trước đây, hắn không bao giờ chịu được những tiếng ồn như vậy khi làm việc, nhưng nghĩ đến việc người mà hắn đã tìm kiếm suốt hai năm qua đang nằm ngay bên cạnh, cảm giác hạnh phúc trong lòng hắn vượt qua mọi phiền toái khác.
Tuy nhiên, hắn vừa mở máy tính chưa được bao lâu thì âm thanh từ phía Triều Từ đột nhiên thay đổi.
【Cái thằng đi đường giữa bị mù à, không thấy đối thủ hả?!】
【Có biết đánh hay không hả? Không biết đánh thì treo máy mẹ luôn đi!】
【Chơi cái gì vậy trời, cho con chó ngồi trước điện thoại chắc còn chơi giỏi hơn mày!】
......
Những tiếng chửi rủa liên tục vang lên từ điện thoại của Triều Từ, có vẻ như không chỉ một người đang chửi.
Hứa Trạm nghe một lúc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, không thể kiềm được mà quay sang nhìn Triều Từ: "Bọn họ... đang chửi em à?"
"Ừ," Triều Từ gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên, lại tiện tay tắt âm thanh đi.
"Sao lại chửi thậm tệ như vậy?" Hứa Trạm nhíu mày, trông có vẻ bực bội.
"Thôi mà," Triều Từ không mấy quan tâm, khoát tay, "Vì tôi gà mà, bình thường thôi."
Cậu nghĩ người ta chửi thì cứ chửi, còn cậu cứ chơi dở thôi, có gì đâu mà căng.
Thực ra, trước đây cậu chủ yếu chơi hỗ trợ, vì bạn bè của cậu toàn là cao thủ đi rừng do thường xuyên luyện kỹ năng để tán tỉnh em gái mà ra. Vì được anh em dẫn dắt nên Triều Từ chơi hỗ trợ rất thoải mái và không bị chửi nhiều. Nhưng hôm nay lại không may, không ai trong số họ online, nên cậu đành phải tự mình chiến đấu, ngoài việc chơi hỗ trợ thì vị trí cậu từng chơi nhiều nhất là đi đường giữa.
Dĩ nhiên, "nhiều" ở đây không có nghĩa là giỏi, chỉ là so với các vị trí khác thì cậu chơi nhiều hơn thôi.
Hứa Trạm vẫn có chút không đồng tình, nhưng thấy Triều Từ đã tắt âm thanh thì hắn cũng không nói thêm gì.
Triều Từ tiếp tục chơi thêm hai ba ván nữa, kết quả là tụt mất một sao. Đến lúc này, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hứa Trạm nhìn đồng hồ rồi nói với Triều Từ: "Chú Lâm đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, đi ăn thôi."
Triều Từ vẫy tay với hắn, mắt vẫn dán vào màn hình: "Tôi chưa chơi xong, anh cứ ăn trước đi."
"......"
Sắc mặt Hứa Trạm tối sầm lại.
"Bây giờ đi ăn," hắn nói nghiêm túc, giọng trầm xuống.
Như thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Chủ yếu là do địa vị của Hứa Trạm quá cao, nếu hắn sống trong gia đình trung lưu hoặc bình thường, có lẽ sẽ quen với tình trạng như thế này. Trong nhiều gia đình, con cái thường có thói quen như vậy, nằm dài trên giường chơi game, đến bữa ăn cũng không chịu đi ăn, luôn miệng nói "Đợi chút" hoặc "Bố mẹ ăn trước đi", khiến bố mẹ phát bực.
Nhưng Hứa Trạm thì không quen với kiểu con cái này. Trong tầng lớp của hắn, dù có dạy con tệ đến đâu thì cũng rất ít khi con cái trở nên như vậy. Đối với những đứa trẻ nhà giàu, dù không thích phấn đấu thì chúng cũng có rất nhiều thứ thú vị hơn để làm ngoài việc chơi game. Hơn nữa, hầu hết các gia đình như vậy đều có quy tắc rất nghiêm khắc, nếu mà cư xử như Triều Từ chắc hẳn đã bị đánh gãy chân từ lâu rồi.
Trước đây Hứa Trạm chưa thấy trường hợp nào như thế này, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng nó, cảm giác tức giận chẳng kém gì mấy bậc phụ huynh trong hoàn cảnh tương tự.
"Đợi chút, đợi chút, cho tôi thêm năm phút nữa. Nếu tôi thoát game rồi bị báo cáo thêm lần nữa thì ngày mai chỉ có thể chơi với bot thôi!" Triều Từ vẫn không ngẩng đầu lên nói.
"......"
Hứa Trạm chỉ có thể ngồi đó, mặt mày u ám chờ đợi.
Một lúc sau, hắn nhìn đồng hồ: "Năm phút đã hết."
"Khoan, đợi chút nữa, tôi sắp xong rồi!" Triều Từ vội vàng nói.
Hứa Trạm phải đợi thêm bốn phút nữa, cuối cùng Triều Từ mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống để theo hắn ăn cơm, trong khi mặt Hứa Trạm vẫn còn đen kịt.
Ván đấu cuối cùng khiến Triều Từ mất thêm một sao, bây giờ cậu chỉ có thể trông cậy vào bữa ăn để an ủi trái tim tan nát của mình.
Trước đây, mỗi khi ăn cơm, Triều Từ thường là người múc cơm cho Hứa Trạm, đũa muỗng cũng do cậu chuẩn bị. Nhưng giờ cậu chẳng nhớ gì về việc đó, mà dù có nhớ cũng chẳng đời nào cậu làm nữa. Cậu tự múc cho mình một bát cơm, rồi tiến đến gần bàn ăn, hít thật sâu mùi thơm của món ăn.
Tài nấu ăn của chú Lâm thật tuyệt vời!
Thật không hiểu tại sao Hứa Trạm chỉ thích ăn cơm do cậu nấu mà không chịu ăn cơm của chú Lâm. Món của chú Lâm mới là đỉnh cao ngon tuyệt! Trong suốt hai mươi năm, trước khi gặp Hứa Trạm, cậu chưa từng được ăn món nào ngon đến vậy. Kể cả sau khi rời khỏi Hứa Trạm, cậu đã đi khắp nơi trên đất nước, thưởng thức nhiều đặc sản mang nhiều hương vị khác nhau, nhưng vẫn chưa tìm thấy món nào ngon hơn món của chú Lâm. Nghe nói rất nhiều người sành ăn muốn mời chú Lâm về làm việc, mức lương lên đến vài triệu, nhưng chú Lâm vẫn không rời đi.
Triều Từ ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Hứa Trạm đứng trước bàn nhìn Triều Từ chẳng hề có ý định múc cơm cho mình, mới quay đầu đi vào bếp tự múc cơm.
Thôi bỏ qua, không cần bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn cầm bát cơm trở lại bàn và nhìn thấy Triều Từ đang ăn nhồm nhoàm như heo con.
Hứa Trạm không khỏi nhíu mày. Trước đây, Triều Từ luôn ăn uống chậm rãi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, không bao giờ như thế này.
Nhưng bây giờ, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhíu mày nhắc nhở: "Em ăn chậm lại một chút, ăn như vậy không tốt cho tiêu hóa đâu."
Triều Từ làm như không nghe thấy, cậu cầm một miếng sườn rồi cho vào miệng.
Toàn bộ sườn trong bát canh sườn nấu ngô đã bị cậu ăn hết sạch chỉ trong vài miếng.
Sau đó, cậu múc thêm mấy thìa trứng hấp sốt gạch cua, trộn đều lên với cơm rồi ăn.
Nhưng vừa đưa một thìa lên miệng, tay cậu đã bị Hứa Trạm giữ lại. Triều Từ vẫn đang nhai cơm, chỉ có thể ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đầy thắc mắc: Sao thế?
"Ăn cơm trộn canh không tốt cho dạ dày, đi lấy một bát khác đi," Hứa Trạm nói.
Triều Từ chẳng buồn quan tâm đến lời của Hứa Trạm, tiếp tục ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không để ý khi Hứa Trạm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Khoảng một phút sau, cậu bỗng cảm thấy cái bát trong tay mình bị ai đó lấy đi, rồi một bát cơm chỉ được bới non nửa bát xuất hiện trước mặt cậu.
Triều Từ ngước lên, thấy Hứa Trạm đang cầm bát cơm trộn canh của mình bằng tay trái và bát canh sườn nấu ngô đã hết sườn bằng tay phải, đi thẳng vào bếp. Hắn đặt cả hai thứ xuống bên cạnh bồn rửa bát, sau đó mới chậm rãi quay lại bàn, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Hứ, đúng là lo chuyện bao đồng.
Triều Từ bĩu môi, rồi gắp thêm vài miếng thịt bò nướng ăn tiếp.
"Xong rồi!" Triều Từ đặt cái bát trống xuống bàn, nhìn quanh bàn ăn bây giờ chỉ còn lại vài món rau.
Rõ ràng hầu hết các món hôm nay đều là thịt, nhưng đã bị Triều Từ ăn gần hết sạch.
"Sao không ăn rau?" Hứa Trạm hỏi.
"Rau không ngon, anh cứ ăn tiếp đi, tôi về phòng đây!" Triều Từ vẫy tay với Hứa Trạm rồi hớn hở quay trở lại phòng.
Hôm nay bạn bè của cậu không ai online, cậu đã bị tụt hai sao và bị nhiều người báo cáo, nếu tiếp tục chơi thì có lẽ ngày mai chỉ còn biết chơi với máy. Vì thế, cậu quyết định bỏ qua việc leo hạng trong "Vương Giả Vinh Diệu" và chuyển sang xem phim truyền hình.
Cậu vừa mới nằm xem phim được năm phút, cửa phòng đã bị Hứa Trạm mở ra. Hắn nhìn Triều Từ vừa ăn xong đã nằm dài trên giường xem phim, liền bước đến bên giường trầm giọng nói: "Ăn xong không được nằm ngay, ra ngoài đi dạo với anh."
Triều Từ lật người, quay lưng về phía Hứa Trạm.
Hứa Trạm: "......"
"Triều Từ," hắn gọi một tiếng.
"Ôi trời, sao anh phiền thế, chẳng phải đã nói sẽ không quản tôi sao?" Triều Từ đáp, giọng đầy bất mãn.
Hứa Trạm: "......"
Thôi được rồi, tạm thời cho em ấy thoải mái vài ngày.
Hứa Trạm không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống bên cạnh Triều Từ, tiếp tục công việc của mình.
Triều Từ thỉnh thoảng lại bật cười thành tiếng, cười đến mức đập cả tay lên đùi, lúc phấn khích còn tung chân đá loạn xạ.
"Hahaha, cái thằng ngốc này xuất hiện kiểu gì mà buồn cười quá vậy, đúng là kỳ cục!"
"Cảnh này xấu hổ quá, nhân vật chính đang làm cái gì vậy trời, hahaha!"
Hứa Trạm lần đầu tiên nhận ra rằng Triều Từ là một người ồn ào đến thế.
Sau khi hắn xử lý xong vài tài liệu thì đã một giờ trôi qua, Hứa Trạm chợt nghĩ rằng cả hai người ai làm việc nấy như thế này cũng không hay lắm.
Hứa Trạm không biết mình có nên thử trò chuyện với Triều Từ, hoặc thậm chí... cùng cậu xem bộ phim này?
Hắn đặt tập tài liệu xuống, đi đến bên giường của Triều Từ: "Em đang xem gì vậy? Anh xem cùng em nhé?"
"Hả?" Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trạm, "Không ổn lắm đâu, tôi đang xem phim tình cảm vô tri thôi."
"Không sao." Hứa Trạm nói rồi leo lên giường, chui vào chăn, giành hơn một nửa gối dựa của Triều Từ, ngồi cùng cậu xem bộ phim này.
Triều Từ cảm thấy hơi ngượng ngùng và không thoải mái, nhưng cậu nghĩ đây có thể là cơ hội để mình thể hiện.
Thế là cậu bắt đầu cười to hơn một cách khoa trương.
Sau khi xem cùng Triều Từ một hai tập phim, sắc mặt của Hứa Trạm trở nên khó hiểu.
Hắn không tài nào hiểu nổi nội dung bộ phim này có gì mà khiến người ta phải cười đến vậy.
Hắn nhìn Triều Từ đang cười đến nỗi lăn lộn khắp nơi, thậm chí có lúc cậu còn vô tình đá vào đùi của hắn.
Hứa Trạm chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng khi nhìn vào chàng trai ấm áp bên cạnh, hắn lại cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Thôi thì, để em ấy được tự do vậy.
Lúc này mới chỉ hơn tám giờ tối, nhưng Hứa Trạm đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đó là một cảm giác mà đã lâu rồi hắn không có.
Hắn quyết định ôm eo Triều Từ rồi nhắm mắt ngủ, mặc cho tiếng cười của Triều Từ vang lên không hề kiềm chế.
Thật kỳ lạ là giữa tiếng ồn như vậy mà hắn vẫn ngủ được, chính Hứa Trạm cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lần này, trong giấc mơ, hắn không còn thấy vách đá hay những mảnh vỡ, mà chỉ thấy một chú heo con đang cắm cúi ăn cơm trước mặt mình.
Trong giấc mơ, Hứa Trạm còn chưa kịp tiến lên để bế chú heo con thì bất ngờ cảm thấy bị ai đó đá mạnh vào hông mình, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy, Hứa Trạm cảm thấy hơi bối rối, không biết mình đang ở đâu và là ngày nào. Phải mất gần một phút hắn mới nhớ ra rằng hôm nay hắn đã tìm lại được Triều Từ.
Những ký ức về ngày hôm nay dần hiện ra trong đầu hắn, và khi nhìn đồng hồ, gương mặt của hắn lại trở nên nghiêm nghị.
"Hai giờ sáng rồi mà em vẫn còn xem à?!" Hắn quay sang nhìn Triều Từ vẫn đang ôm điện thoại.
"Mới có hai giờ thôi mà, có gì đâu, hôm nay tôi nhất định phải cày hết bộ phim này!" Triều Từ dõng dạc tuyên bố.
Hứa Trạm mặt mày đen kịt, không muốn nghe cậu tiếp tục nói nhảm nữa, hắn liền giật lấy điện thoại của Triều Từ, tắt máy rồi đặt vào ngăn kéo bên cạnh giường mình. Sau đó, hắn ôm chặt lấy eo cậu nói: "Nếu em không ngủ ngay bây giờ, anh sẽ đánh em."
Triều Từ: ... thôi được rồi, tôi nhường.
Nhưng vài giây sau cậu lại la lên: "Khoan đã, tôi còn chưa rửa mặt đánh răng!"
Nghe Triều Từ nói Hứa Trạm mới nhớ ra mình vẫn chưa đánh răng.
Thế là cả hai lại cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, rồi mới quay lại giường để ngủ.
Triều Từ mắc phải một thói quen xấu của những người hay thức khuya.
Đó là khi thức khuya thì không sợ hãi gì, dù mệt mỏi cũng không chịu đi ngủ, nhưng đến khi đặt điện thoại xuống và quyết định đi ngủ thì lại bắt đầu lo lắng.
Trời ơi, ngủ muộn thế này có khi nào còn trẻ mà đã suy nhược cơ thể không nhỉ...
Trời ơi, sao tự dưng lại nhớ đến chuyện xấu hổ hồi cấp ba thế này!
Đầu óc cậu trở nên lộn xộn, suy nghĩ đủ thứ, không thể nào ngủ được.
Thế là hai mươi phút sau, Triều Từ lại lay Hứa Trạm dậy.
"Hứa Trạm, Hứa Trạm!" Cậu gọi.
Hứa Trạm mở mắt, cảm thấy vô cùng bất lực: "Lại chuyện gì nữa?"
"Tôi không ngủ được, kể chuyện cho tôi nghe đi!"
Người thức khuya thường thích nghe ai đó kể chuyện khi đi ngủ, âm thanh đó tạo ra cảm giác an toàn vô cùng.
Tất nhiên, Triều Từ cũng có ý định muốn trêu chọc Hứa Trạm.
Triều Từ chỉ cảm thấy rằng việc theo Hứa Trạm trở về có vẻ không tệ như cậu tưởng.
Kế hoạch của cậu là hoàn toàn buông thả bản thân, để Hứa Trạm nhận ra rõ rằng cậu là một người như thế nào, à không là một phế vật như thế nào.
Sau khi nằm trên giường, Triều Từ chẳng buồn quan tâm Hứa Trạm đang làm gì mà gọi người vào chơi game cùng mình. Nhưng hôm nay cậu không may mắn, những người bạn thường chơi game cùng với cậu đều không online.
Cậu đành phải chơi một mình.
Tuy nhiên, Triều Từ chơi rất dở, chỉ sau khoảng mười mấy phút, cậu đã nghe thấy tiếng chửi rủa khó chịu phát ra từ điện thoại.
Triều Từ gãi đầu, thản nhiên tắt tiếng những người đó đi và tiếp tục chơi.
Nhưng Hứa Trạm thì không thể thản nhiên như vậy.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh giường để làm việc. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, mặc dù âm thanh từ phía Triều Từ khá ồn ào. Trước đây, hắn không bao giờ chịu được những tiếng ồn như vậy khi làm việc, nhưng nghĩ đến việc người mà hắn đã tìm kiếm suốt hai năm qua đang nằm ngay bên cạnh, cảm giác hạnh phúc trong lòng hắn vượt qua mọi phiền toái khác.
Tuy nhiên, hắn vừa mở máy tính chưa được bao lâu thì âm thanh từ phía Triều Từ đột nhiên thay đổi.
【Cái thằng đi đường giữa bị mù à, không thấy đối thủ hả?!】
【Có biết đánh hay không hả? Không biết đánh thì treo máy mẹ luôn đi!】
【Chơi cái gì vậy trời, cho con chó ngồi trước điện thoại chắc còn chơi giỏi hơn mày!】
......
Những tiếng chửi rủa liên tục vang lên từ điện thoại của Triều Từ, có vẻ như không chỉ một người đang chửi.
Hứa Trạm nghe một lúc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, không thể kiềm được mà quay sang nhìn Triều Từ: "Bọn họ... đang chửi em à?"
"Ừ," Triều Từ gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên, lại tiện tay tắt âm thanh đi.
"Sao lại chửi thậm tệ như vậy?" Hứa Trạm nhíu mày, trông có vẻ bực bội.
"Thôi mà," Triều Từ không mấy quan tâm, khoát tay, "Vì tôi gà mà, bình thường thôi."
Cậu nghĩ người ta chửi thì cứ chửi, còn cậu cứ chơi dở thôi, có gì đâu mà căng.
Thực ra, trước đây cậu chủ yếu chơi hỗ trợ, vì bạn bè của cậu toàn là cao thủ đi rừng do thường xuyên luyện kỹ năng để tán tỉnh em gái mà ra. Vì được anh em dẫn dắt nên Triều Từ chơi hỗ trợ rất thoải mái và không bị chửi nhiều. Nhưng hôm nay lại không may, không ai trong số họ online, nên cậu đành phải tự mình chiến đấu, ngoài việc chơi hỗ trợ thì vị trí cậu từng chơi nhiều nhất là đi đường giữa.
Dĩ nhiên, "nhiều" ở đây không có nghĩa là giỏi, chỉ là so với các vị trí khác thì cậu chơi nhiều hơn thôi.
Hứa Trạm vẫn có chút không đồng tình, nhưng thấy Triều Từ đã tắt âm thanh thì hắn cũng không nói thêm gì.
Triều Từ tiếp tục chơi thêm hai ba ván nữa, kết quả là tụt mất một sao. Đến lúc này, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hứa Trạm nhìn đồng hồ rồi nói với Triều Từ: "Chú Lâm đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, đi ăn thôi."
Triều Từ vẫy tay với hắn, mắt vẫn dán vào màn hình: "Tôi chưa chơi xong, anh cứ ăn trước đi."
"......"
Sắc mặt Hứa Trạm tối sầm lại.
"Bây giờ đi ăn," hắn nói nghiêm túc, giọng trầm xuống.
Như thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Chủ yếu là do địa vị của Hứa Trạm quá cao, nếu hắn sống trong gia đình trung lưu hoặc bình thường, có lẽ sẽ quen với tình trạng như thế này. Trong nhiều gia đình, con cái thường có thói quen như vậy, nằm dài trên giường chơi game, đến bữa ăn cũng không chịu đi ăn, luôn miệng nói "Đợi chút" hoặc "Bố mẹ ăn trước đi", khiến bố mẹ phát bực.
Nhưng Hứa Trạm thì không quen với kiểu con cái này. Trong tầng lớp của hắn, dù có dạy con tệ đến đâu thì cũng rất ít khi con cái trở nên như vậy. Đối với những đứa trẻ nhà giàu, dù không thích phấn đấu thì chúng cũng có rất nhiều thứ thú vị hơn để làm ngoài việc chơi game. Hơn nữa, hầu hết các gia đình như vậy đều có quy tắc rất nghiêm khắc, nếu mà cư xử như Triều Từ chắc hẳn đã bị đánh gãy chân từ lâu rồi.
Trước đây Hứa Trạm chưa thấy trường hợp nào như thế này, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng nó, cảm giác tức giận chẳng kém gì mấy bậc phụ huynh trong hoàn cảnh tương tự.
"Đợi chút, đợi chút, cho tôi thêm năm phút nữa. Nếu tôi thoát game rồi bị báo cáo thêm lần nữa thì ngày mai chỉ có thể chơi với bot thôi!" Triều Từ vẫn không ngẩng đầu lên nói.
"......"
Hứa Trạm chỉ có thể ngồi đó, mặt mày u ám chờ đợi.
Một lúc sau, hắn nhìn đồng hồ: "Năm phút đã hết."
"Khoan, đợi chút nữa, tôi sắp xong rồi!" Triều Từ vội vàng nói.
Hứa Trạm phải đợi thêm bốn phút nữa, cuối cùng Triều Từ mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống để theo hắn ăn cơm, trong khi mặt Hứa Trạm vẫn còn đen kịt.
Ván đấu cuối cùng khiến Triều Từ mất thêm một sao, bây giờ cậu chỉ có thể trông cậy vào bữa ăn để an ủi trái tim tan nát của mình.
Trước đây, mỗi khi ăn cơm, Triều Từ thường là người múc cơm cho Hứa Trạm, đũa muỗng cũng do cậu chuẩn bị. Nhưng giờ cậu chẳng nhớ gì về việc đó, mà dù có nhớ cũng chẳng đời nào cậu làm nữa. Cậu tự múc cho mình một bát cơm, rồi tiến đến gần bàn ăn, hít thật sâu mùi thơm của món ăn.
Tài nấu ăn của chú Lâm thật tuyệt vời!
Thật không hiểu tại sao Hứa Trạm chỉ thích ăn cơm do cậu nấu mà không chịu ăn cơm của chú Lâm. Món của chú Lâm mới là đỉnh cao ngon tuyệt! Trong suốt hai mươi năm, trước khi gặp Hứa Trạm, cậu chưa từng được ăn món nào ngon đến vậy. Kể cả sau khi rời khỏi Hứa Trạm, cậu đã đi khắp nơi trên đất nước, thưởng thức nhiều đặc sản mang nhiều hương vị khác nhau, nhưng vẫn chưa tìm thấy món nào ngon hơn món của chú Lâm. Nghe nói rất nhiều người sành ăn muốn mời chú Lâm về làm việc, mức lương lên đến vài triệu, nhưng chú Lâm vẫn không rời đi.
Triều Từ ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Hứa Trạm đứng trước bàn nhìn Triều Từ chẳng hề có ý định múc cơm cho mình, mới quay đầu đi vào bếp tự múc cơm.
Thôi bỏ qua, không cần bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn cầm bát cơm trở lại bàn và nhìn thấy Triều Từ đang ăn nhồm nhoàm như heo con.
Hứa Trạm không khỏi nhíu mày. Trước đây, Triều Từ luôn ăn uống chậm rãi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, không bao giờ như thế này.
Nhưng bây giờ, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhíu mày nhắc nhở: "Em ăn chậm lại một chút, ăn như vậy không tốt cho tiêu hóa đâu."
Triều Từ làm như không nghe thấy, cậu cầm một miếng sườn rồi cho vào miệng.
Toàn bộ sườn trong bát canh sườn nấu ngô đã bị cậu ăn hết sạch chỉ trong vài miếng.
Sau đó, cậu múc thêm mấy thìa trứng hấp sốt gạch cua, trộn đều lên với cơm rồi ăn.
Nhưng vừa đưa một thìa lên miệng, tay cậu đã bị Hứa Trạm giữ lại. Triều Từ vẫn đang nhai cơm, chỉ có thể ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đầy thắc mắc: Sao thế?
"Ăn cơm trộn canh không tốt cho dạ dày, đi lấy một bát khác đi," Hứa Trạm nói.
Triều Từ chẳng buồn quan tâm đến lời của Hứa Trạm, tiếp tục ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không để ý khi Hứa Trạm đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Khoảng một phút sau, cậu bỗng cảm thấy cái bát trong tay mình bị ai đó lấy đi, rồi một bát cơm chỉ được bới non nửa bát xuất hiện trước mặt cậu.
Triều Từ ngước lên, thấy Hứa Trạm đang cầm bát cơm trộn canh của mình bằng tay trái và bát canh sườn nấu ngô đã hết sườn bằng tay phải, đi thẳng vào bếp. Hắn đặt cả hai thứ xuống bên cạnh bồn rửa bát, sau đó mới chậm rãi quay lại bàn, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Hứ, đúng là lo chuyện bao đồng.
Triều Từ bĩu môi, rồi gắp thêm vài miếng thịt bò nướng ăn tiếp.
"Xong rồi!" Triều Từ đặt cái bát trống xuống bàn, nhìn quanh bàn ăn bây giờ chỉ còn lại vài món rau.
Rõ ràng hầu hết các món hôm nay đều là thịt, nhưng đã bị Triều Từ ăn gần hết sạch.
"Sao không ăn rau?" Hứa Trạm hỏi.
"Rau không ngon, anh cứ ăn tiếp đi, tôi về phòng đây!" Triều Từ vẫy tay với Hứa Trạm rồi hớn hở quay trở lại phòng.
Hôm nay bạn bè của cậu không ai online, cậu đã bị tụt hai sao và bị nhiều người báo cáo, nếu tiếp tục chơi thì có lẽ ngày mai chỉ còn biết chơi với máy. Vì thế, cậu quyết định bỏ qua việc leo hạng trong "Vương Giả Vinh Diệu" và chuyển sang xem phim truyền hình.
Cậu vừa mới nằm xem phim được năm phút, cửa phòng đã bị Hứa Trạm mở ra. Hắn nhìn Triều Từ vừa ăn xong đã nằm dài trên giường xem phim, liền bước đến bên giường trầm giọng nói: "Ăn xong không được nằm ngay, ra ngoài đi dạo với anh."
Triều Từ lật người, quay lưng về phía Hứa Trạm.
Hứa Trạm: "......"
"Triều Từ," hắn gọi một tiếng.
"Ôi trời, sao anh phiền thế, chẳng phải đã nói sẽ không quản tôi sao?" Triều Từ đáp, giọng đầy bất mãn.
Hứa Trạm: "......"
Thôi được rồi, tạm thời cho em ấy thoải mái vài ngày.
Hứa Trạm không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống bên cạnh Triều Từ, tiếp tục công việc của mình.
Triều Từ thỉnh thoảng lại bật cười thành tiếng, cười đến mức đập cả tay lên đùi, lúc phấn khích còn tung chân đá loạn xạ.
"Hahaha, cái thằng ngốc này xuất hiện kiểu gì mà buồn cười quá vậy, đúng là kỳ cục!"
"Cảnh này xấu hổ quá, nhân vật chính đang làm cái gì vậy trời, hahaha!"
Hứa Trạm lần đầu tiên nhận ra rằng Triều Từ là một người ồn ào đến thế.
Sau khi hắn xử lý xong vài tài liệu thì đã một giờ trôi qua, Hứa Trạm chợt nghĩ rằng cả hai người ai làm việc nấy như thế này cũng không hay lắm.
Hứa Trạm không biết mình có nên thử trò chuyện với Triều Từ, hoặc thậm chí... cùng cậu xem bộ phim này?
Hắn đặt tập tài liệu xuống, đi đến bên giường của Triều Từ: "Em đang xem gì vậy? Anh xem cùng em nhé?"
"Hả?" Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trạm, "Không ổn lắm đâu, tôi đang xem phim tình cảm vô tri thôi."
"Không sao." Hứa Trạm nói rồi leo lên giường, chui vào chăn, giành hơn một nửa gối dựa của Triều Từ, ngồi cùng cậu xem bộ phim này.
Triều Từ cảm thấy hơi ngượng ngùng và không thoải mái, nhưng cậu nghĩ đây có thể là cơ hội để mình thể hiện.
Thế là cậu bắt đầu cười to hơn một cách khoa trương.
Sau khi xem cùng Triều Từ một hai tập phim, sắc mặt của Hứa Trạm trở nên khó hiểu.
Hắn không tài nào hiểu nổi nội dung bộ phim này có gì mà khiến người ta phải cười đến vậy.
Hắn nhìn Triều Từ đang cười đến nỗi lăn lộn khắp nơi, thậm chí có lúc cậu còn vô tình đá vào đùi của hắn.
Hứa Trạm chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng khi nhìn vào chàng trai ấm áp bên cạnh, hắn lại cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Thôi thì, để em ấy được tự do vậy.
Lúc này mới chỉ hơn tám giờ tối, nhưng Hứa Trạm đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đó là một cảm giác mà đã lâu rồi hắn không có.
Hắn quyết định ôm eo Triều Từ rồi nhắm mắt ngủ, mặc cho tiếng cười của Triều Từ vang lên không hề kiềm chế.
Thật kỳ lạ là giữa tiếng ồn như vậy mà hắn vẫn ngủ được, chính Hứa Trạm cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lần này, trong giấc mơ, hắn không còn thấy vách đá hay những mảnh vỡ, mà chỉ thấy một chú heo con đang cắm cúi ăn cơm trước mặt mình.
Trong giấc mơ, Hứa Trạm còn chưa kịp tiến lên để bế chú heo con thì bất ngờ cảm thấy bị ai đó đá mạnh vào hông mình, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy, Hứa Trạm cảm thấy hơi bối rối, không biết mình đang ở đâu và là ngày nào. Phải mất gần một phút hắn mới nhớ ra rằng hôm nay hắn đã tìm lại được Triều Từ.
Những ký ức về ngày hôm nay dần hiện ra trong đầu hắn, và khi nhìn đồng hồ, gương mặt của hắn lại trở nên nghiêm nghị.
"Hai giờ sáng rồi mà em vẫn còn xem à?!" Hắn quay sang nhìn Triều Từ vẫn đang ôm điện thoại.
"Mới có hai giờ thôi mà, có gì đâu, hôm nay tôi nhất định phải cày hết bộ phim này!" Triều Từ dõng dạc tuyên bố.
Hứa Trạm mặt mày đen kịt, không muốn nghe cậu tiếp tục nói nhảm nữa, hắn liền giật lấy điện thoại của Triều Từ, tắt máy rồi đặt vào ngăn kéo bên cạnh giường mình. Sau đó, hắn ôm chặt lấy eo cậu nói: "Nếu em không ngủ ngay bây giờ, anh sẽ đánh em."
Triều Từ: ... thôi được rồi, tôi nhường.
Nhưng vài giây sau cậu lại la lên: "Khoan đã, tôi còn chưa rửa mặt đánh răng!"
Nghe Triều Từ nói Hứa Trạm mới nhớ ra mình vẫn chưa đánh răng.
Thế là cả hai lại cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, rồi mới quay lại giường để ngủ.
Triều Từ mắc phải một thói quen xấu của những người hay thức khuya.
Đó là khi thức khuya thì không sợ hãi gì, dù mệt mỏi cũng không chịu đi ngủ, nhưng đến khi đặt điện thoại xuống và quyết định đi ngủ thì lại bắt đầu lo lắng.
Trời ơi, ngủ muộn thế này có khi nào còn trẻ mà đã suy nhược cơ thể không nhỉ...
Trời ơi, sao tự dưng lại nhớ đến chuyện xấu hổ hồi cấp ba thế này!
Đầu óc cậu trở nên lộn xộn, suy nghĩ đủ thứ, không thể nào ngủ được.
Thế là hai mươi phút sau, Triều Từ lại lay Hứa Trạm dậy.
"Hứa Trạm, Hứa Trạm!" Cậu gọi.
Hứa Trạm mở mắt, cảm thấy vô cùng bất lực: "Lại chuyện gì nữa?"
"Tôi không ngủ được, kể chuyện cho tôi nghe đi!"
Người thức khuya thường thích nghe ai đó kể chuyện khi đi ngủ, âm thanh đó tạo ra cảm giác an toàn vô cùng.
Tất nhiên, Triều Từ cũng có ý định muốn trêu chọc Hứa Trạm.
Danh sách chương