"... Kể cái gì đây?" Hứa Trạm hỏi lại, giọng bất đắc dĩ.
Thực ra hắn chưa bao giờ kể chuyện trước khi đi ngủ cho ai cả.
"Gì cũng được, anh chỉ cần nói gì đó thôi. Hay là kể về chuyện tình cảm của anh hồi trước đi?" Triều Từ tựa vào người hắn, ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đào hoa to tròn của cậu thật long lanh và xinh đẹp.
Ngay lập tức, Hứa Trạm vốn dĩ đang khá thoải mái thì gương mặt đột nhiên thay đổi. Hắn nhìn Triều Từ một cách chăm chú, giọng nói đầy ẩn ý: "Em thực sự muốn biết à?"
Giọng điệu của hắn nghe rất lạ, như thể vừa có chút mong đợi lại vừa có chút hờn giận.
"À... tại tôi không nghĩ ra được chủ đề nào hay hơn... mấy chuyện tình cảm thường kể được lâu mà." Triều Từ gãi đầu lúng túng.
Ngay sau đó, sự mong đợi trong mắt Hứa Trạm biến mất, chỉ còn lại sự giận dữ.
Hắn cau có, bóp nhẹ má Triều Từ: "Vậy không kể."
"Để anh kể cho em nghe về ba đợt sóng lớn trong ngành tài chính gần đây vậy."
Hứa Trạm kể những sự kiện này một cách rất logic và chi tiết, giọng điệu của hắn như thể đang quan sát từ trên cao, như vừa là người nắm quyền điều khiển vừa là người ngoài cuộc. Điều này cũng dễ hiểu, có lẽ hắn đã trực tiếp tham gia vào những sự kiện này, thậm chí đóng một vai trò quan trọng trong đó. Nếu những gì hắn kể ra được đem ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng trả tiền để được nghe.
Nhưng đối với Triều Từ, những câu chuyện này lại cực kỳ buồn ngủ.
Ngày xưa khi vẫn còn muốn học, cậu cố gắng ép mình lắng nghe những kiến thức này, nhưng kể từ khi nhận ra rằng dù có đầu tư vào quỹ hay cổ phiếu thì cậu cũng không bao giờ kiếm được tiền, cậu đã hoàn toàn bỏ cuộc. Bây giờ mỗi khi nghe đến những chuyện này, da đầu của cậu lại tê dại, nhớ đến số tiền mấy trăm nghìn mà mình đã lỗ mất.
Đáng ghét thật.
Trong lúc cố gắng né tránh thực tế, Triều Từ đã ngủ thiếp đi trên người Hứa Trạm.
Mới qua Tết không lâu, thời tiết vẫn còn rất lạnh, thỉnh thoảng ở thành phố A còn có tuyết rơi nhẹ, nhưng cơ thể của Hứa Trạm lại ấm áp như một chiếc lò sưởi khiến Triều Từ cảm thấy rất thoải mái. Nếu Hứa Trạm đã khăng khăng đòi ngủ cùng cậu, thì cậu cũng chẳng khách sáo gì nữa.
Hứa Trạm nói chưa đầy mười phút thì phát hiện Triều Từ đã chìm vào giấc ngủ. Chân của cậu gác lên chân hắn, cánh tay vòng qua eo hắn, khuôn mặt đẹp đẽ áp sát vào vai hắn, trông thật xinh xắn và dịu dàng giống như một thiên thần nhỏ, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khó ưa và gây phiền phức vào ban ngày.
Hứa Trạm cũng nở một nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Triều Từ.
Đây là đêm đầu tiên em trở về bên anh.
Ngủ ngon nhé.
............
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hứa Trạm còn ngập tràn tình cảm dịu dàng.
Nhưng sáng sớm hôm nay, hắn bực bội đến mức muốn phát điên.
Lý do cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là tên nhóc Triều Từ này đã gần mười hai giờ trưa rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
Bữa sáng mà Hứa Trạm nhờ chú Lâm làm đã nguội ngắt từ lâu, thậm chí cả bữa trưa cũng đã làm xong gần nửa tiếng rồi.
Hắn không thể chịu nổi nữa, liên tục quay lại phòng để cố gắng đánh thức Triều Từ, nhưng cậu chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Cậu có vẻ ngủ rất say, nhưng mỗi khi Hứa Trạm định kéo chăn ra, Triều Từ ngay lập tức cảm nhận được rồi cuộn chăn lại, đè dưới chân mình.
"Triều Từ, em còn giả vờ ngủ nữa hả?" Hứa Trạm nghiến răng hỏi, giọng nói đầy cảnh cáo.
"Không phải giả vờ đâu, chỉ là không muốn mở mắt thôi..." Triều Từ lẩm bẩm, với tay lấy điện thoại từ dưới gối lên, nhìn qua thời gian: "Gần mười hai giờ rồi à... Ừm, cũng đoán gần đúng."
"Biết là gần mười hai giờ rồi thì mau dậy, đánh răng rồi ra ăn cơm," Hứa Trạm nghiến răng nói.
Rồi hắn nhìn thấy Triều Từ từ từ mở mắt, sau đó lại lật người, tìm một tư thế thoải mái bắt đầu chơi điện thoại... hoàn toàn không có ý định ngồi dậy.
"Triều Từ!" Hứa Trạm tức giận gọi lớn.
"Làm gì mà ầm ĩ lên thế?" Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trạm, tỏ vẻ không hiểu và có chút khó chịu.
"Em đã không ăn sáng, bây giờ đến giờ ăn trưa rồi mà còn hỏi anh làm gì?" Hứa Trạm nhíu mày.
Triều Từ lười biếng, không có kỷ luật, ngay cả ba bữa ăn cũng không đều đặn, sinh hoạt không ra đâu vào đâu, là kiểu người mà trước đây hắn ghét nhất.
"Anh cứ đi ăn trước đi, lát nữa tôi tự ra ăn," Triều Từ nói.
"Lát nữa cơm nguội rồi còn ăn gì nữa?"
"Thì tôi gọi đồ ăn ngoài, chẳng phải anh đã nói là tùy tôi muốn làm gì cũng được sao?" Triều Từ không thèm ngẩng đầu lên mà nói.
"......" Mặt mày Hứa Trạm tối sầm lại, "Chú Lâm dậy từ sáng sớm nấu ăn cho em mà em lại như thế này à?"
"Vậy anh mang vào đây cho tôi ăn đi."
"Triều Từ!"
Triều Từ làm bộ lơ đãng, ngáp dài và nói: "Anh giống mẹ tôi quá... Ồ, mà tôi quên mất là tôi không có mẹ."
"......"
Thấy Triều Từ với vẻ mặt trơ trẽn và không biết xấu hổ này, rốt cuộc Hứa Trạm cũng không nỡ trách mắng cậu nữa.
Hứa Trạm cảm thấy cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Cậu mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, hai mươi tuổi đã đi theo hắn, bị hắn làm khó, rồi lại phải lang bạt suốt hai năm qua.
Cuối cùng, Hứa Trạm cũng đành nhượng bộ, đi vào bếp, xếp các món ăn lên khay mang vào phòng ngủ chính.
Đây là lần đầu tiên vị Tổng giám đốc Hứa Trạm phải làm cái công việc bưng bê khay đồ ăn cho người khác.
"Thơm quá..." Triều Từ thật sự giống như một chú heo con, ngửi thấy mùi thức ăn từ xa liền vội vàng ngồi dậy.
Một đặc điểm nổi bật của những người trẻ lười biếng thời nay là khi bị ép phải ngồi ăn cơm đàng hoàng với gia đình thì chần chừ không chịu dậy, nhưng một khi có đồ ăn ngon được mang đến tận giường thì lại vô cùng tích cực.
Tay vẫn không rời điện thoại.
Hứa Trạm đặt khay đồ ăn lên một chiếc bàn nhỏ, sau đó dời chiếc bàn đến bên giường.
Triều Từ ngồi bên mép giường, trước mặt là bàn ăn nhỏ, trong tay được nhét vào một bát cơm và một đôi đũa.
Hứa Trạm kéo ghế làm việc lại gần, ngồi đối diện với Triều Từ: "Ăn đi."
Gương mặt đầy sự khó chịu.
Cảm giác như mình đang nuôi dưỡng một kẻ vô dụng, mà càng nuôi thì càng trở nên vô tích sự.
"Ừm." Triều Từ gật đầu, vừa ăn uống vội vàng, vừa dán mắt vào điện thoại xem phim, mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình, chẳng thèm để ý đến bát cơm hay đôi đũa trong tay.
Đang xem phim vui vẻ, đột nhiên tay Triều Từ trống không.
Điện thoại đã bị Hứa Trạm giật lấy.
Triều Từ định mở miệng chửi mắng, thì thấy Hứa Trạm một tay đang cầm điện thoại của cậu, cằm hơi nâng lên: "Triều Từ, em nghĩ anh mất bao nhiêu công sức để truy ra tài khoản ngân hàng không đăng ký của em và đóng băng số tiền đó?"AChắc là... không tốn bao nhiêu công sức đâu.
Dù sao, hai căn nhà mà Hứa Trạm đã tặng Triều Từ, dù nói là tặng nhưng cũng chẳng có chứng nhận tặng quà gì cả. Nếu Hứa Trạm muốn kiện cậu ra tòa, thì với mối quan hệ rộng rãi của hắn chắc chắn cậu sẽ bị thua kiện mà không thể làm gì được.
Tiền chính là mạng sống của Triều Từ!
Thật là phiền phức.
Triều Từ đành ngoan ngoãn cúi đầu, ăn từng miếng cơm một cách chậm rãi.
Hứa Trạm nhìn cậu, rồi gắp thêm cho cậu vài miếng rau muống xào. Đột nhiên, có một lớp rau xanh mướt phủ kín bát cơm trắng của Triều Từ.
Đáng ghét thật!
Khi điểm yếu bị người khác nắm trong tay, Triều Từ không dám cãi lại, chỉ có thể nuốt nước mắt mà ăn hết rau muống.
Chờ đến khi Triều Từ ăn xong hết bát cơm, Hứa Trạm mới trả lại điện thoại cho cậu.
Sau đó, Triều Từ chỉ dùng khăn giấy lau sơ qua tay rồi định chui vào chăn tiếp, nhưng Hứa Trạm thấy vậy liền cau mày, cầm lấy một chiếc khăn mặt, vào nhà tắm làm ướt, rồi tỉ mỉ lau từng ngón tay của Triều Từ.
Sau khi xong việc, Hứa Trạm lại tự mình bưng khay đồ ăn đem vào bếp.
Khi hắn quay lại phòng, Triều Từ đã ngả người xuống giường như không có xương sống, tiếp tục chơi điện thoại.
"Triều Từ," Hứa Trạm bước đến trước mặt gọi tên cậu.
Lại có chuyện gì nữa đây? Triều Từ ngẩng đầu lên, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt của cậu như viết rõ ràng câu hỏi này.
"Anh tìm cho em một công việc nhé, em muốn làm gì?" Hứa Trạm hỏi.
Từ góc độ của Hứa Trạm, điều này hoàn toàn là vì lợi ích của Triều Từ, hắn cũng nghĩ cậu sẽ rất vui khi nghe được điều này.
Hắn cho rằng có lẽ Triều Từ đang lo lắng về việc hắn ép cậu đến thành phố A, nên hắn muốn chủ động phá bỏ lo lắng đó, để cậu biết rằng hắn không có ý định hạn chế sự tự do của cậu.
Nhưng ai ngờ, khi nghe câu hỏi này, Triều Từ không những không vui mà còn như gặp phải kẻ thù: "Anh muốn tìm việc cho tôi—? Tôi không cần."
"...Tại sao?" Hứa Trạm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Triều Từ không tin tưởng hắn? Cậu nghĩ rằng hắn sẽ không thể tìm được một công việc tốt cho cậu?
"Tôi không muốn làm việc." Triều Từ kéo chăn trùm lên đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
"...Vậy em định cả đời nằm ở nhà như thế này à?" Hứa Trạm không thể tin nổi.
"Không được sao?" Triều Từ hất chăn xuống, nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
"Vậy trước khi anh tìm thấy em thì sao? Em lẩn trốn khắp nơi, cuối cùng cũng phải ổn định lại chứ. Em chưa từng nghĩ đến việc ổn định xong sẽ làm gì à?" Hứa Trạm hỏi cậu.
Hắn vẫn không thể tin rằng Triều Từ thực sự định sống lười biếng cả đời.
"Có nghĩ qua." Triều Từ gật đầu.
"Em định làm gì?"
"Tôi muốn mua vài căn nhà rồi cho thuê." Triều Từ trả lời.
Hứa Trạm: "..."
Hắn còn cách nào để cứu vãn tình hình với chàng vợ này không đây?
Hắn đưa tay lên vuốt mặt: "Vậy em không có sở thích gì sao?"
"Sở thích à?" Triều Từ gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Ăn uống? Chơi điện thoại? Xem phim? Nằm trên giường?"
Hứa Trạm: "..."
Hắn không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng.
...
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Trạm quay lại, tay cầm một tờ giấy đưa cho Triều Từ.
"Từ ngày mai, em phải tuân thủ lịch trình hàng ngày này." Hứa Trạm nói.
Triều Từ cúi xuống nhìn tờ giấy, trên đó ghi: Dậy trước 8 giờ sáng, ăn sáng xong phải tập thể dục nửa tiếng. Mỗi ngày ăn đủ ba bữa đúng giờ, đảm bảo có ít nhất một giờ hoạt động ngoài trời (không tính thời gian tập thể dục buổi sáng)...
Có rất nhiều điều khoản và cuối cùng còn ghi thêm một dòng: Có thể điều chỉnh tùy theo tình hình trong ngày.
Triều Từ để tờ giấy sang một bên, cả người gục xuống: "Anh giết tôi luôn đi."
Hứa Trạm cười lạnh: "Nếu em không làm được, ngày mai anh sẽ khiến thằng nhóc Phó Lâm phá sản!"
Triều Từ: "..."
Không phải chứ, tình thế nghiêm trọng đến vậy sao?
Cậu buồn bã ngồi dậy, nhìn kỹ tờ giấy một lần nữa.
Phó Lâm, bố của mày đã vì mày mà phải hy sinh quá nhiều rồi.
Thực ra hắn chưa bao giờ kể chuyện trước khi đi ngủ cho ai cả.
"Gì cũng được, anh chỉ cần nói gì đó thôi. Hay là kể về chuyện tình cảm của anh hồi trước đi?" Triều Từ tựa vào người hắn, ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đào hoa to tròn của cậu thật long lanh và xinh đẹp.
Ngay lập tức, Hứa Trạm vốn dĩ đang khá thoải mái thì gương mặt đột nhiên thay đổi. Hắn nhìn Triều Từ một cách chăm chú, giọng nói đầy ẩn ý: "Em thực sự muốn biết à?"
Giọng điệu của hắn nghe rất lạ, như thể vừa có chút mong đợi lại vừa có chút hờn giận.
"À... tại tôi không nghĩ ra được chủ đề nào hay hơn... mấy chuyện tình cảm thường kể được lâu mà." Triều Từ gãi đầu lúng túng.
Ngay sau đó, sự mong đợi trong mắt Hứa Trạm biến mất, chỉ còn lại sự giận dữ.
Hắn cau có, bóp nhẹ má Triều Từ: "Vậy không kể."
"Để anh kể cho em nghe về ba đợt sóng lớn trong ngành tài chính gần đây vậy."
Hứa Trạm kể những sự kiện này một cách rất logic và chi tiết, giọng điệu của hắn như thể đang quan sát từ trên cao, như vừa là người nắm quyền điều khiển vừa là người ngoài cuộc. Điều này cũng dễ hiểu, có lẽ hắn đã trực tiếp tham gia vào những sự kiện này, thậm chí đóng một vai trò quan trọng trong đó. Nếu những gì hắn kể ra được đem ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng trả tiền để được nghe.
Nhưng đối với Triều Từ, những câu chuyện này lại cực kỳ buồn ngủ.
Ngày xưa khi vẫn còn muốn học, cậu cố gắng ép mình lắng nghe những kiến thức này, nhưng kể từ khi nhận ra rằng dù có đầu tư vào quỹ hay cổ phiếu thì cậu cũng không bao giờ kiếm được tiền, cậu đã hoàn toàn bỏ cuộc. Bây giờ mỗi khi nghe đến những chuyện này, da đầu của cậu lại tê dại, nhớ đến số tiền mấy trăm nghìn mà mình đã lỗ mất.
Đáng ghét thật.
Trong lúc cố gắng né tránh thực tế, Triều Từ đã ngủ thiếp đi trên người Hứa Trạm.
Mới qua Tết không lâu, thời tiết vẫn còn rất lạnh, thỉnh thoảng ở thành phố A còn có tuyết rơi nhẹ, nhưng cơ thể của Hứa Trạm lại ấm áp như một chiếc lò sưởi khiến Triều Từ cảm thấy rất thoải mái. Nếu Hứa Trạm đã khăng khăng đòi ngủ cùng cậu, thì cậu cũng chẳng khách sáo gì nữa.
Hứa Trạm nói chưa đầy mười phút thì phát hiện Triều Từ đã chìm vào giấc ngủ. Chân của cậu gác lên chân hắn, cánh tay vòng qua eo hắn, khuôn mặt đẹp đẽ áp sát vào vai hắn, trông thật xinh xắn và dịu dàng giống như một thiên thần nhỏ, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khó ưa và gây phiền phức vào ban ngày.
Hứa Trạm cũng nở một nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Triều Từ.
Đây là đêm đầu tiên em trở về bên anh.
Ngủ ngon nhé.
............
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hứa Trạm còn ngập tràn tình cảm dịu dàng.
Nhưng sáng sớm hôm nay, hắn bực bội đến mức muốn phát điên.
Lý do cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là tên nhóc Triều Từ này đã gần mười hai giờ trưa rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
Bữa sáng mà Hứa Trạm nhờ chú Lâm làm đã nguội ngắt từ lâu, thậm chí cả bữa trưa cũng đã làm xong gần nửa tiếng rồi.
Hắn không thể chịu nổi nữa, liên tục quay lại phòng để cố gắng đánh thức Triều Từ, nhưng cậu chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Cậu có vẻ ngủ rất say, nhưng mỗi khi Hứa Trạm định kéo chăn ra, Triều Từ ngay lập tức cảm nhận được rồi cuộn chăn lại, đè dưới chân mình.
"Triều Từ, em còn giả vờ ngủ nữa hả?" Hứa Trạm nghiến răng hỏi, giọng nói đầy cảnh cáo.
"Không phải giả vờ đâu, chỉ là không muốn mở mắt thôi..." Triều Từ lẩm bẩm, với tay lấy điện thoại từ dưới gối lên, nhìn qua thời gian: "Gần mười hai giờ rồi à... Ừm, cũng đoán gần đúng."
"Biết là gần mười hai giờ rồi thì mau dậy, đánh răng rồi ra ăn cơm," Hứa Trạm nghiến răng nói.
Rồi hắn nhìn thấy Triều Từ từ từ mở mắt, sau đó lại lật người, tìm một tư thế thoải mái bắt đầu chơi điện thoại... hoàn toàn không có ý định ngồi dậy.
"Triều Từ!" Hứa Trạm tức giận gọi lớn.
"Làm gì mà ầm ĩ lên thế?" Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trạm, tỏ vẻ không hiểu và có chút khó chịu.
"Em đã không ăn sáng, bây giờ đến giờ ăn trưa rồi mà còn hỏi anh làm gì?" Hứa Trạm nhíu mày.
Triều Từ lười biếng, không có kỷ luật, ngay cả ba bữa ăn cũng không đều đặn, sinh hoạt không ra đâu vào đâu, là kiểu người mà trước đây hắn ghét nhất.
"Anh cứ đi ăn trước đi, lát nữa tôi tự ra ăn," Triều Từ nói.
"Lát nữa cơm nguội rồi còn ăn gì nữa?"
"Thì tôi gọi đồ ăn ngoài, chẳng phải anh đã nói là tùy tôi muốn làm gì cũng được sao?" Triều Từ không thèm ngẩng đầu lên mà nói.
"......" Mặt mày Hứa Trạm tối sầm lại, "Chú Lâm dậy từ sáng sớm nấu ăn cho em mà em lại như thế này à?"
"Vậy anh mang vào đây cho tôi ăn đi."
"Triều Từ!"
Triều Từ làm bộ lơ đãng, ngáp dài và nói: "Anh giống mẹ tôi quá... Ồ, mà tôi quên mất là tôi không có mẹ."
"......"
Thấy Triều Từ với vẻ mặt trơ trẽn và không biết xấu hổ này, rốt cuộc Hứa Trạm cũng không nỡ trách mắng cậu nữa.
Hứa Trạm cảm thấy cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Cậu mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, hai mươi tuổi đã đi theo hắn, bị hắn làm khó, rồi lại phải lang bạt suốt hai năm qua.
Cuối cùng, Hứa Trạm cũng đành nhượng bộ, đi vào bếp, xếp các món ăn lên khay mang vào phòng ngủ chính.
Đây là lần đầu tiên vị Tổng giám đốc Hứa Trạm phải làm cái công việc bưng bê khay đồ ăn cho người khác.
"Thơm quá..." Triều Từ thật sự giống như một chú heo con, ngửi thấy mùi thức ăn từ xa liền vội vàng ngồi dậy.
Một đặc điểm nổi bật của những người trẻ lười biếng thời nay là khi bị ép phải ngồi ăn cơm đàng hoàng với gia đình thì chần chừ không chịu dậy, nhưng một khi có đồ ăn ngon được mang đến tận giường thì lại vô cùng tích cực.
Tay vẫn không rời điện thoại.
Hứa Trạm đặt khay đồ ăn lên một chiếc bàn nhỏ, sau đó dời chiếc bàn đến bên giường.
Triều Từ ngồi bên mép giường, trước mặt là bàn ăn nhỏ, trong tay được nhét vào một bát cơm và một đôi đũa.
Hứa Trạm kéo ghế làm việc lại gần, ngồi đối diện với Triều Từ: "Ăn đi."
Gương mặt đầy sự khó chịu.
Cảm giác như mình đang nuôi dưỡng một kẻ vô dụng, mà càng nuôi thì càng trở nên vô tích sự.
"Ừm." Triều Từ gật đầu, vừa ăn uống vội vàng, vừa dán mắt vào điện thoại xem phim, mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình, chẳng thèm để ý đến bát cơm hay đôi đũa trong tay.
Đang xem phim vui vẻ, đột nhiên tay Triều Từ trống không.
Điện thoại đã bị Hứa Trạm giật lấy.
Triều Từ định mở miệng chửi mắng, thì thấy Hứa Trạm một tay đang cầm điện thoại của cậu, cằm hơi nâng lên: "Triều Từ, em nghĩ anh mất bao nhiêu công sức để truy ra tài khoản ngân hàng không đăng ký của em và đóng băng số tiền đó?"AChắc là... không tốn bao nhiêu công sức đâu.
Dù sao, hai căn nhà mà Hứa Trạm đã tặng Triều Từ, dù nói là tặng nhưng cũng chẳng có chứng nhận tặng quà gì cả. Nếu Hứa Trạm muốn kiện cậu ra tòa, thì với mối quan hệ rộng rãi của hắn chắc chắn cậu sẽ bị thua kiện mà không thể làm gì được.
Tiền chính là mạng sống của Triều Từ!
Thật là phiền phức.
Triều Từ đành ngoan ngoãn cúi đầu, ăn từng miếng cơm một cách chậm rãi.
Hứa Trạm nhìn cậu, rồi gắp thêm cho cậu vài miếng rau muống xào. Đột nhiên, có một lớp rau xanh mướt phủ kín bát cơm trắng của Triều Từ.
Đáng ghét thật!
Khi điểm yếu bị người khác nắm trong tay, Triều Từ không dám cãi lại, chỉ có thể nuốt nước mắt mà ăn hết rau muống.
Chờ đến khi Triều Từ ăn xong hết bát cơm, Hứa Trạm mới trả lại điện thoại cho cậu.
Sau đó, Triều Từ chỉ dùng khăn giấy lau sơ qua tay rồi định chui vào chăn tiếp, nhưng Hứa Trạm thấy vậy liền cau mày, cầm lấy một chiếc khăn mặt, vào nhà tắm làm ướt, rồi tỉ mỉ lau từng ngón tay của Triều Từ.
Sau khi xong việc, Hứa Trạm lại tự mình bưng khay đồ ăn đem vào bếp.
Khi hắn quay lại phòng, Triều Từ đã ngả người xuống giường như không có xương sống, tiếp tục chơi điện thoại.
"Triều Từ," Hứa Trạm bước đến trước mặt gọi tên cậu.
Lại có chuyện gì nữa đây? Triều Từ ngẩng đầu lên, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt của cậu như viết rõ ràng câu hỏi này.
"Anh tìm cho em một công việc nhé, em muốn làm gì?" Hứa Trạm hỏi.
Từ góc độ của Hứa Trạm, điều này hoàn toàn là vì lợi ích của Triều Từ, hắn cũng nghĩ cậu sẽ rất vui khi nghe được điều này.
Hắn cho rằng có lẽ Triều Từ đang lo lắng về việc hắn ép cậu đến thành phố A, nên hắn muốn chủ động phá bỏ lo lắng đó, để cậu biết rằng hắn không có ý định hạn chế sự tự do của cậu.
Nhưng ai ngờ, khi nghe câu hỏi này, Triều Từ không những không vui mà còn như gặp phải kẻ thù: "Anh muốn tìm việc cho tôi—? Tôi không cần."
"...Tại sao?" Hứa Trạm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Triều Từ không tin tưởng hắn? Cậu nghĩ rằng hắn sẽ không thể tìm được một công việc tốt cho cậu?
"Tôi không muốn làm việc." Triều Từ kéo chăn trùm lên đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
"...Vậy em định cả đời nằm ở nhà như thế này à?" Hứa Trạm không thể tin nổi.
"Không được sao?" Triều Từ hất chăn xuống, nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
"Vậy trước khi anh tìm thấy em thì sao? Em lẩn trốn khắp nơi, cuối cùng cũng phải ổn định lại chứ. Em chưa từng nghĩ đến việc ổn định xong sẽ làm gì à?" Hứa Trạm hỏi cậu.
Hắn vẫn không thể tin rằng Triều Từ thực sự định sống lười biếng cả đời.
"Có nghĩ qua." Triều Từ gật đầu.
"Em định làm gì?"
"Tôi muốn mua vài căn nhà rồi cho thuê." Triều Từ trả lời.
Hứa Trạm: "..."
Hắn còn cách nào để cứu vãn tình hình với chàng vợ này không đây?
Hắn đưa tay lên vuốt mặt: "Vậy em không có sở thích gì sao?"
"Sở thích à?" Triều Từ gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Ăn uống? Chơi điện thoại? Xem phim? Nằm trên giường?"
Hứa Trạm: "..."
Hắn không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng.
...
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Trạm quay lại, tay cầm một tờ giấy đưa cho Triều Từ.
"Từ ngày mai, em phải tuân thủ lịch trình hàng ngày này." Hứa Trạm nói.
Triều Từ cúi xuống nhìn tờ giấy, trên đó ghi: Dậy trước 8 giờ sáng, ăn sáng xong phải tập thể dục nửa tiếng. Mỗi ngày ăn đủ ba bữa đúng giờ, đảm bảo có ít nhất một giờ hoạt động ngoài trời (không tính thời gian tập thể dục buổi sáng)...
Có rất nhiều điều khoản và cuối cùng còn ghi thêm một dòng: Có thể điều chỉnh tùy theo tình hình trong ngày.
Triều Từ để tờ giấy sang một bên, cả người gục xuống: "Anh giết tôi luôn đi."
Hứa Trạm cười lạnh: "Nếu em không làm được, ngày mai anh sẽ khiến thằng nhóc Phó Lâm phá sản!"
Triều Từ: "..."
Không phải chứ, tình thế nghiêm trọng đến vậy sao?
Cậu buồn bã ngồi dậy, nhìn kỹ tờ giấy một lần nữa.
Phó Lâm, bố của mày đã vì mày mà phải hy sinh quá nhiều rồi.
Danh sách chương