Sau ngày hôm đó, Tôn Lãm Chu cứ ba ngày hai lần rủ Triều Từ ra ngoài chơi.
Sau vài lần bị rủ rê, từ một người thích chết gí trong nhà, Triều Từ đã trở thành một chuyên gia ăn chực uống ké, hễ gọi là có mặt, bởi vì ở cùng với Tôn Lãm Chu thực sự rất thoải mái.
Gã không như tưởng tượng ban đầu của Triều Từ là một tên nhà giàu biến thái, suốt ngày chơi những thứ lạ lùng. Tôn Lãm Chu thường gọi Triều Từ ra ngoài chỉ để ăn uống hoặc mời về nhà của gã để chơi game. Đúng vậy, chỉ là chơi game thôi.
Cả hai người cùng nằm ườn trên ghế sô pha chơi game song đấu, thậm chí Tôn Lãm Chu còn sưu tầm nhiều trò chơi offline đã ngừng sản xuất, bên cạnh chất đầy đồ ăn ngon, quả thật là thiên đường dành cho những kẻ lười biếng. Điều quan trọng nhất là thái độ của Tôn Lãm Chu rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Khi chơi mệt, Triều Từ sẽ nằm trên sô pha xem phim, còn Tôn Lãm Chu thì ngồi bên cạnh đọc sách. Hai người không giống như mới quen mà lại như những người bạn thân thiết, ra ngoài chỉ để nằm dài cùng nhau.
Dĩ nhiên, có một lý do quan trọng khác khiến Triều Từ thường xuyên đến chỗ Tôn Lãm Chu chơi. Khi ra ngoài chơi, Hứa Trạm sẽ không ép buộc cậu tập thể dục buổi sáng, vận động hay đọc sách. Lúc ở nhà Hứa Trạm, cậu chẳng thể sống nổi, ngay cả chơi điện thoại cũng phải ngồi thẳng lưng, sáng nào cũng bị Hứa Trạm lôi ra ngoài tập thể dục... mà không được chơi điện thoại khi đang nằm trên giường thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng chỉ cần Triều Từ ra ngoài, Hứa Trạm sẽ không nghiêm khắc nữa. Thế nên, Triều Từ lúc nào cũng luôn sẵn sàng khi Tôn Lãm Chu gọi.
Hứa Trạm không biết Triều Từ đi chơi với ai, chỉ nghĩ đó là bạn bè. Ban đầu, hắn rất vui khi Triều Từ hay ra ngoài chơi vì suốt ngày ở nhà cũng không tốt. Nhưng lâu dần, hắn bắt đầu cảm thấy không hài lòng và sinh ra nghi ngờ.
Mỗi ngày tan làm sớm về nhà đều không thấy người đâu, còn phải đợi đến tận mười một, mười hai giờ đêm Triều Từ mới lững thững về nhà, có ai mà hài lòng cho được?
Hơn nữa, theo như Hứa Trạm biết thì Triều Từ căn bản không có nhiều bạn bè, sao mà ngày nào cũng ra ngoài được?
Sinh nghi trong lòng, Hứa Trạm không kìm được mà cho người đi điều tra, kết quả lại nhận được một đáp án không ngờ tới: đó là Tôn Lãm Chu.
Triều Từ sao lại có qua lại với Tôn Lãm Chu?
Hắn cau chặt mày, cảm thấy không vui.
Triều Từ sao có thể gần gũi với loại người như Tôn Lãm Chu, gã là kẻ phóng túng không kiêng dè gì và còn chơi bời bẩn thỉu như vậy?
Lúc này là hai giờ chiều, sáng sớm tám giờ Triều Từ đã bị Hứa Trạm kéo dậy đi tập thể dục, mệt đến mức không còn buồn ngủ nữa, đến khi ăn trưa xong mới cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trưa. Đang ngủ ngon lành thì bị một tin nhắn của Tôn Lãm Chu đánh thức, Triều Từ mơ màng xem tin nhắn.
【Chu: Hôm nay có mời thầy đầu bếp về nhà làm món ăn Hàn Quốc, còn có cả trò Arknights mà em muốn chơi nữa, tôi đã mua lại máy và cài đặt xong rồi, có muốn qua đây không?】
【Từ: Đợi chút, để tôi ngủ thêm một tiếng nữa.】
Bảo một người lười biếng thức dậy ngay lập tức thì còn đau khổ hơn cả việc giết người đó. Tôn Lãm Chu rất hiểu điều này nên gửi lại một biểu tượng "OK".
【Tôn Lãm Chu thật là đáng sợ.】Hệ thống ở bên cạnh xuýt xoa ngạc nhiên.
Triều Từ cũng gật đầu đồng ý, quả thật là một tri kỷ hiểu rõ tâm hồn của mấy con cá mặn.
Cậu trùm chăn kín mít, tiếp tục ngủ.
Khi đã ngủ đủ, tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cậu phát hiện đã là ba giờ rưỡi, rõ ràng đã quá giờ hẹn với Tôn Lãm Chu nửa tiếng rồi, nhưng cậu cũng không để ý lắm, dù sao Tôn Lãm Chu cũng hiểu rõ bản chất lười biếng của cậu.
Triều Từ tùy tiện mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, Hứa Trạm cũng ở nhà, hơn nữa lại đang làm việc ở phòng khách tầng dưới trông rất khác thường.
"Hứa Trạm, tôi ra ngoài chơi đây." Triều Từ vẫy tay với Hứa Trạm, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã," lần này Hứa Trạm không đồng ý liền như lần trước mà hỏi cậu, "Em đi với ai?"
Triều Từ quay lại nhìn Hứa Trạm, gãi đầu: "À, bạn bè thôi."
"Bạn nào?"
Hứa Trạm gấp máy tính lại, đôi mắt sâu thẳm: "Tôn Lãm Chu tính là loại bạn nào?"
"Hả, có vấn đề gì sao?"
"Tôn Lãm Chu có lối sống bừa bãi, thủ đoạn hèn hạ, danh tiếng rất xấu trong giới. Em chơi chung với tên đó sớm muộn gì cũng bị tên đó ăn tươi nuốt sống, đến cả xương cũng không còn," Hứa Trạm nói.
Hắn không ngần ngại mà kể xấu gã cho Triều Từ biết.
"Vậy thì sao?" Triều Từ chớp mắt.
Hứa Trạm híp mắt lại, đôi môi mím chặt thốt ra ba từ: "Không được đi."
Triều Từ nhún vai: "Được thôi, vậy tôi quay lại ngủ."
Dường như cậu không có ý định phản kháng, nhưng bóng lưng rời đi thoải mái của cậu lại khiến Hứa Trạm cảm thấy bất an.
Hắn biết mình lại vượt quá giới hạn.
Triều Từ không thích việc mình bị kiểm soát, vậy mà hắn vừa điều tra cậu, lại còn hạn chế quyền tự do giao lưu của cậu.
Thực ra ngay sau khi điều tra xong, Hứa Trạm đã cảm thấy hối hận nên mới chủ động hỏi Triều Từ. Nhưng khi hắn hỏi hai lần mà Triều Từ đều lảng tránh, nên hắn mới quyết định nói thẳng ra.
Hơn nữa, Tôn Lãm Chu... quả thật không phải là người thích hợp để giao du. Nếu là ai khác thì còn được, nhưng với Tôn Lãm Chu thì không được.
Triều Từ không buồn nghĩ nhiều đến tâm trạng của Hứa Trạm. Sau khi trở về phòng, cậu nhắn tin cho Tôn Lãm Chu:【Hứa Trạm biết là anh nên không cho tôi đi.】
Tôn Lãm Chu gửi cho Triều Từ một biểu cảm con gấu trúc cười lớn, sau đó nhắn:【Không sao đâu, chờ chút đi.】
Triều Từ thấy tin nhắn này cũng không trả lời, tiếp tục nằm trên giường lướt video ngắn để giết thời gian.
Nếu Tôn Lãm Chu bảo chờ thì cậu cứ chờ thôi.
Video ngắn chẳng có gì bổ ích, xem xong cũng không có cảm giác thỏa mãn gì, nhưng lại không nhịn được mà bấm vào rồi liên tục lướt xuống. Khi nhận ra thì đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.
Cậu đang lướt, chợt nghe thấy Hứa Trạm nghe điện thoại.
Tôn Lãm Chu sẽ không gọi điện cho Hứa Trạm thật chứ?
Triều Từ lơ đãng nghĩ, khoảng mười phút sau, cậu cảm thấy tiếng nói chuyện của Hứa Trạm ở phòng khách đã ngừng, rồi nhìn thấy điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn:【Chu: Xong rồi, đến đi.】
Quả nhiên là đã nói chuyện với Hứa Trạm.
Triều Từ lại xỏ giày đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Trạm đang ngồi trên ghế sô pha, cậu thử thăm dò: "Vậy tôi đi nhé?"
"Về trước mười giờ rưỡi." Hứa Trạm nói.
Còn có cả giờ giới nghiêm nữa.
Vài giây sau, ở đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại âm thanh của cánh cửa lớn khép lại.
Bên tai Hứa Trạm vẫn còn vang vọng giọng nói của Tôn Lãm Chu khi nãy nói chuyện với hắn.
"Cậu như một bà mẹ già khó tính mà con cái ghét nhất, lo chuyện không đâu. Khác biệt là mẹ dù sao vẫn là mẹ, dù mâu thuẫn thế nào cũng vẫn có tình cảm. Còn cậu thì là gì cơ chứ?"
"Không giống đâu." Hứa Trạm nghe thấy chính mình nói vậy.
"Có gì không giống?"
"Em ấy yêu tôi, chúng tôi là bạn đời của nhau."
"... Cười chết mất thôi Hứa Trạm. Triều Từ phải điên rồi mới yêu cậu, Triều Từ trốn tránh cậu suốt hai năm chỉ vì không muốn ở bên cạnh cậu. Cậu còn không biết mình khó ưa đến mức nào mà lại nghĩ Triều Từ... yêu cậu? Cậu điên rồi hay tôi điên rồi? Cậu có cái gì? Cùng lắm chỉ biết đe dọa và dụ dỗ mà thôi. Tên nhóc đó nói là tham tiền nhưng thật ra chẳng màng gì hết. Lời dụ dỗ của cậu, Triều Từ chưa chắc để ý, chỉ có quyền lực của cậu mới khiến Triều Từ bị đe dọa mà thôi. Cậu dùng bạn bè, gia đình của Triều Từ để uy hiếp, ép buộc cuộc sống của Triều Từ, nếu Triều Từ yêu cậu mới là chuyện cười lớn nhất. Cậu nên cầu mong Triều Từ đừng hận cậu mới đúng!"
"..."
"Hả? Cậu không tin?"
Bên kia điện thoại, Tôn Lãm Chu cười lớn.
"Hay là cá cược một phen?"
............
Triều Từ được tài xế do Hứa Trạm sắp xếp đưa đến nhà Tôn Lãm Chu.
Trước đây, cậu luôn tự mình bắt xe, nhưng giờ đã bị Hứa Trạm phát hiện nên cũng chẳng muốn tự mình gọi xe nữa.
Cậu ấn chuông cửa, không lâu sau cửa được mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Tôn Lãm Chu lập tức xuất hiện sau cánh cửa.
"Mục đích lợi dụng tôi đã đạt được, em định cảm ơn tôi thế nào đây?" Giọng nói của gã đầy trêu chọc, nhưng âm thanh lại êm tai như dòng suối chảy dưới tán cây thông.
Lúc này, ánh nắng rực rỡ từ cửa chiếu lên gương mặt gã, khiến đôi mắt sáng màu của gã như được phủ một lớp màu vàng rực rỡ, đến cả những sợi tóc cũng như đang nhảy múa dưới ánh nắng, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của chân mày và hốc mắt sâu thẳm.
Vẻ đẹp của gã luôn toát lên vẻ tươi sáng, nếu chỉ nhìn bề ngoài chẳng ai có thể nhận ra mưu mô ẩn chứa bên trong con người này.
Nhưng Triều Từ lại có thể nhận ra bóng tối ẩn sau nụ cười của gã, như ánh mắt của một con quỷ vừa hoàn thành khế ước và nhìn về phía người triệu hồi.
Triều Từ không hề sợ hãi, mà nghiêng đầu một chút: "Lợi dụng gì cơ?"
Nói xong, cậu đẩy Tôn Lãm Chu sang một bên rồi bước vào, nhìn thấy trong phòng khách quả nhiên đã có một chiếc máy tính mới được lắp đặt, trông xịn sò đến nỗi khiến cậu lập tức thích thú.
"Anh được thật đấy, lắp đặt xong luôn rồi, chơi Arknights cùng không?"
Tôn Lãm Chu rót cho Triều Từ một ly nước trái cây rồi đi tới đưa cho cậu, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người không ngồi trên ghế sô pha mà ngồi trên một tấm thảm lông ấm áp.
"Đừng có đánh trống lảng, lợi dụng xong rồi lại giả vờ ngây ngô, tôi sẽ không vui đâu đấy." Tôn Lãm Chu nói.
Triều Từ quay sang, gãi gãi sau ót: "Vậy... cảm ơn anh nhé?"
Tôn Lãm Chu véo nhẹ lên má cậu: "Quá hời hợt rồi."
Triều Từ nhún vai: "Dù sao tôi cũng chẳng có gì, anh có chấp nhận hay không thì tùy."
"Nhưng tôi cũng không ngờ anh lại hợp tác đến vậy, đúng là đồng đội tốt!" Nói rồi, cậu giơ ngón tay cái lên với Tôn Lãm Chu.
【Hai người đang chơi đánh đố gì vậy?】Hệ thống cảm thấy khó hiểu trước cuộc đối thoại đầy ẩn ý này.
【Đúng là chậm hiểu mà.】Triều Từ trả lời.
【??】
【...Nói đơn giản thì Tôn Lãm Chu là bàn đạp mà tôi tìm được, thực ra ban đầu chưa chắc đã là gã ta, chỉ là tình cờ gặp được, không dùng thì phí.】
【Cậu định lợi dụng gã để làm gì?】Hệ thống vẫn chưa hiểu.
【Tôi không ngờ rằng sau khi tôi thẳng thắn với Hứa Trạm, anh ta lại không hề tức giận. Thậm chí, tôi không biết anh ta có tự lừa dối bản thân mình hay không mà vẫn chăm sóc tôi chẳng khác nào một bà mẹ. Tôi không muốn trực tiếp phá vỡ mối quan hệ này, nên phải kéo người khác vào để giúp tôi.】
【Thế Tôn Lãm Chu làm sao biết được?】Hệ thống vẫn bối rối, nó theo sát Triều Từ 24/7, nhưng chưa từng thấy Triều Từ nói gì với Tôn Lãm Chu về chuyện này.
【Gã ta giỏi mà.】Triều Từ nhún vai.
Cậu cũng vừa mới biết Tôn Lãm Chu đã biết chuyện này, lại còn rất hợp tác nữa.
Tất nhiên, Tôn Lãm Chu không thể nào biết được người trước mặt mình là một kẻ xuyên nhanh đang rất muốn nghỉ phép. Gã chỉ nghĩ rằng Triều Từ muốn mượn tay mình để thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Trạm. Nói chung, tuy sai quá trình nhưng kết quả đúng là được rồi.
Sau vài lần bị rủ rê, từ một người thích chết gí trong nhà, Triều Từ đã trở thành một chuyên gia ăn chực uống ké, hễ gọi là có mặt, bởi vì ở cùng với Tôn Lãm Chu thực sự rất thoải mái.
Gã không như tưởng tượng ban đầu của Triều Từ là một tên nhà giàu biến thái, suốt ngày chơi những thứ lạ lùng. Tôn Lãm Chu thường gọi Triều Từ ra ngoài chỉ để ăn uống hoặc mời về nhà của gã để chơi game. Đúng vậy, chỉ là chơi game thôi.
Cả hai người cùng nằm ườn trên ghế sô pha chơi game song đấu, thậm chí Tôn Lãm Chu còn sưu tầm nhiều trò chơi offline đã ngừng sản xuất, bên cạnh chất đầy đồ ăn ngon, quả thật là thiên đường dành cho những kẻ lười biếng. Điều quan trọng nhất là thái độ của Tôn Lãm Chu rất dễ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Khi chơi mệt, Triều Từ sẽ nằm trên sô pha xem phim, còn Tôn Lãm Chu thì ngồi bên cạnh đọc sách. Hai người không giống như mới quen mà lại như những người bạn thân thiết, ra ngoài chỉ để nằm dài cùng nhau.
Dĩ nhiên, có một lý do quan trọng khác khiến Triều Từ thường xuyên đến chỗ Tôn Lãm Chu chơi. Khi ra ngoài chơi, Hứa Trạm sẽ không ép buộc cậu tập thể dục buổi sáng, vận động hay đọc sách. Lúc ở nhà Hứa Trạm, cậu chẳng thể sống nổi, ngay cả chơi điện thoại cũng phải ngồi thẳng lưng, sáng nào cũng bị Hứa Trạm lôi ra ngoài tập thể dục... mà không được chơi điện thoại khi đang nằm trên giường thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng chỉ cần Triều Từ ra ngoài, Hứa Trạm sẽ không nghiêm khắc nữa. Thế nên, Triều Từ lúc nào cũng luôn sẵn sàng khi Tôn Lãm Chu gọi.
Hứa Trạm không biết Triều Từ đi chơi với ai, chỉ nghĩ đó là bạn bè. Ban đầu, hắn rất vui khi Triều Từ hay ra ngoài chơi vì suốt ngày ở nhà cũng không tốt. Nhưng lâu dần, hắn bắt đầu cảm thấy không hài lòng và sinh ra nghi ngờ.
Mỗi ngày tan làm sớm về nhà đều không thấy người đâu, còn phải đợi đến tận mười một, mười hai giờ đêm Triều Từ mới lững thững về nhà, có ai mà hài lòng cho được?
Hơn nữa, theo như Hứa Trạm biết thì Triều Từ căn bản không có nhiều bạn bè, sao mà ngày nào cũng ra ngoài được?
Sinh nghi trong lòng, Hứa Trạm không kìm được mà cho người đi điều tra, kết quả lại nhận được một đáp án không ngờ tới: đó là Tôn Lãm Chu.
Triều Từ sao lại có qua lại với Tôn Lãm Chu?
Hắn cau chặt mày, cảm thấy không vui.
Triều Từ sao có thể gần gũi với loại người như Tôn Lãm Chu, gã là kẻ phóng túng không kiêng dè gì và còn chơi bời bẩn thỉu như vậy?
Lúc này là hai giờ chiều, sáng sớm tám giờ Triều Từ đã bị Hứa Trạm kéo dậy đi tập thể dục, mệt đến mức không còn buồn ngủ nữa, đến khi ăn trưa xong mới cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ trưa. Đang ngủ ngon lành thì bị một tin nhắn của Tôn Lãm Chu đánh thức, Triều Từ mơ màng xem tin nhắn.
【Chu: Hôm nay có mời thầy đầu bếp về nhà làm món ăn Hàn Quốc, còn có cả trò Arknights mà em muốn chơi nữa, tôi đã mua lại máy và cài đặt xong rồi, có muốn qua đây không?】
【Từ: Đợi chút, để tôi ngủ thêm một tiếng nữa.】
Bảo một người lười biếng thức dậy ngay lập tức thì còn đau khổ hơn cả việc giết người đó. Tôn Lãm Chu rất hiểu điều này nên gửi lại một biểu tượng "OK".
【Tôn Lãm Chu thật là đáng sợ.】Hệ thống ở bên cạnh xuýt xoa ngạc nhiên.
Triều Từ cũng gật đầu đồng ý, quả thật là một tri kỷ hiểu rõ tâm hồn của mấy con cá mặn.
Cậu trùm chăn kín mít, tiếp tục ngủ.
Khi đã ngủ đủ, tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cậu phát hiện đã là ba giờ rưỡi, rõ ràng đã quá giờ hẹn với Tôn Lãm Chu nửa tiếng rồi, nhưng cậu cũng không để ý lắm, dù sao Tôn Lãm Chu cũng hiểu rõ bản chất lười biếng của cậu.
Triều Từ tùy tiện mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, Hứa Trạm cũng ở nhà, hơn nữa lại đang làm việc ở phòng khách tầng dưới trông rất khác thường.
"Hứa Trạm, tôi ra ngoài chơi đây." Triều Từ vẫy tay với Hứa Trạm, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã," lần này Hứa Trạm không đồng ý liền như lần trước mà hỏi cậu, "Em đi với ai?"
Triều Từ quay lại nhìn Hứa Trạm, gãi đầu: "À, bạn bè thôi."
"Bạn nào?"
Hứa Trạm gấp máy tính lại, đôi mắt sâu thẳm: "Tôn Lãm Chu tính là loại bạn nào?"
"Hả, có vấn đề gì sao?"
"Tôn Lãm Chu có lối sống bừa bãi, thủ đoạn hèn hạ, danh tiếng rất xấu trong giới. Em chơi chung với tên đó sớm muộn gì cũng bị tên đó ăn tươi nuốt sống, đến cả xương cũng không còn," Hứa Trạm nói.
Hắn không ngần ngại mà kể xấu gã cho Triều Từ biết.
"Vậy thì sao?" Triều Từ chớp mắt.
Hứa Trạm híp mắt lại, đôi môi mím chặt thốt ra ba từ: "Không được đi."
Triều Từ nhún vai: "Được thôi, vậy tôi quay lại ngủ."
Dường như cậu không có ý định phản kháng, nhưng bóng lưng rời đi thoải mái của cậu lại khiến Hứa Trạm cảm thấy bất an.
Hắn biết mình lại vượt quá giới hạn.
Triều Từ không thích việc mình bị kiểm soát, vậy mà hắn vừa điều tra cậu, lại còn hạn chế quyền tự do giao lưu của cậu.
Thực ra ngay sau khi điều tra xong, Hứa Trạm đã cảm thấy hối hận nên mới chủ động hỏi Triều Từ. Nhưng khi hắn hỏi hai lần mà Triều Từ đều lảng tránh, nên hắn mới quyết định nói thẳng ra.
Hơn nữa, Tôn Lãm Chu... quả thật không phải là người thích hợp để giao du. Nếu là ai khác thì còn được, nhưng với Tôn Lãm Chu thì không được.
Triều Từ không buồn nghĩ nhiều đến tâm trạng của Hứa Trạm. Sau khi trở về phòng, cậu nhắn tin cho Tôn Lãm Chu:【Hứa Trạm biết là anh nên không cho tôi đi.】
Tôn Lãm Chu gửi cho Triều Từ một biểu cảm con gấu trúc cười lớn, sau đó nhắn:【Không sao đâu, chờ chút đi.】
Triều Từ thấy tin nhắn này cũng không trả lời, tiếp tục nằm trên giường lướt video ngắn để giết thời gian.
Nếu Tôn Lãm Chu bảo chờ thì cậu cứ chờ thôi.
Video ngắn chẳng có gì bổ ích, xem xong cũng không có cảm giác thỏa mãn gì, nhưng lại không nhịn được mà bấm vào rồi liên tục lướt xuống. Khi nhận ra thì đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.
Cậu đang lướt, chợt nghe thấy Hứa Trạm nghe điện thoại.
Tôn Lãm Chu sẽ không gọi điện cho Hứa Trạm thật chứ?
Triều Từ lơ đãng nghĩ, khoảng mười phút sau, cậu cảm thấy tiếng nói chuyện của Hứa Trạm ở phòng khách đã ngừng, rồi nhìn thấy điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn:【Chu: Xong rồi, đến đi.】
Quả nhiên là đã nói chuyện với Hứa Trạm.
Triều Từ lại xỏ giày đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Trạm đang ngồi trên ghế sô pha, cậu thử thăm dò: "Vậy tôi đi nhé?"
"Về trước mười giờ rưỡi." Hứa Trạm nói.
Còn có cả giờ giới nghiêm nữa.
Vài giây sau, ở đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại âm thanh của cánh cửa lớn khép lại.
Bên tai Hứa Trạm vẫn còn vang vọng giọng nói của Tôn Lãm Chu khi nãy nói chuyện với hắn.
"Cậu như một bà mẹ già khó tính mà con cái ghét nhất, lo chuyện không đâu. Khác biệt là mẹ dù sao vẫn là mẹ, dù mâu thuẫn thế nào cũng vẫn có tình cảm. Còn cậu thì là gì cơ chứ?"
"Không giống đâu." Hứa Trạm nghe thấy chính mình nói vậy.
"Có gì không giống?"
"Em ấy yêu tôi, chúng tôi là bạn đời của nhau."
"... Cười chết mất thôi Hứa Trạm. Triều Từ phải điên rồi mới yêu cậu, Triều Từ trốn tránh cậu suốt hai năm chỉ vì không muốn ở bên cạnh cậu. Cậu còn không biết mình khó ưa đến mức nào mà lại nghĩ Triều Từ... yêu cậu? Cậu điên rồi hay tôi điên rồi? Cậu có cái gì? Cùng lắm chỉ biết đe dọa và dụ dỗ mà thôi. Tên nhóc đó nói là tham tiền nhưng thật ra chẳng màng gì hết. Lời dụ dỗ của cậu, Triều Từ chưa chắc để ý, chỉ có quyền lực của cậu mới khiến Triều Từ bị đe dọa mà thôi. Cậu dùng bạn bè, gia đình của Triều Từ để uy hiếp, ép buộc cuộc sống của Triều Từ, nếu Triều Từ yêu cậu mới là chuyện cười lớn nhất. Cậu nên cầu mong Triều Từ đừng hận cậu mới đúng!"
"..."
"Hả? Cậu không tin?"
Bên kia điện thoại, Tôn Lãm Chu cười lớn.
"Hay là cá cược một phen?"
............
Triều Từ được tài xế do Hứa Trạm sắp xếp đưa đến nhà Tôn Lãm Chu.
Trước đây, cậu luôn tự mình bắt xe, nhưng giờ đã bị Hứa Trạm phát hiện nên cũng chẳng muốn tự mình gọi xe nữa.
Cậu ấn chuông cửa, không lâu sau cửa được mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Tôn Lãm Chu lập tức xuất hiện sau cánh cửa.
"Mục đích lợi dụng tôi đã đạt được, em định cảm ơn tôi thế nào đây?" Giọng nói của gã đầy trêu chọc, nhưng âm thanh lại êm tai như dòng suối chảy dưới tán cây thông.
Lúc này, ánh nắng rực rỡ từ cửa chiếu lên gương mặt gã, khiến đôi mắt sáng màu của gã như được phủ một lớp màu vàng rực rỡ, đến cả những sợi tóc cũng như đang nhảy múa dưới ánh nắng, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của chân mày và hốc mắt sâu thẳm.
Vẻ đẹp của gã luôn toát lên vẻ tươi sáng, nếu chỉ nhìn bề ngoài chẳng ai có thể nhận ra mưu mô ẩn chứa bên trong con người này.
Nhưng Triều Từ lại có thể nhận ra bóng tối ẩn sau nụ cười của gã, như ánh mắt của một con quỷ vừa hoàn thành khế ước và nhìn về phía người triệu hồi.
Triều Từ không hề sợ hãi, mà nghiêng đầu một chút: "Lợi dụng gì cơ?"
Nói xong, cậu đẩy Tôn Lãm Chu sang một bên rồi bước vào, nhìn thấy trong phòng khách quả nhiên đã có một chiếc máy tính mới được lắp đặt, trông xịn sò đến nỗi khiến cậu lập tức thích thú.
"Anh được thật đấy, lắp đặt xong luôn rồi, chơi Arknights cùng không?"
Tôn Lãm Chu rót cho Triều Từ một ly nước trái cây rồi đi tới đưa cho cậu, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người không ngồi trên ghế sô pha mà ngồi trên một tấm thảm lông ấm áp.
"Đừng có đánh trống lảng, lợi dụng xong rồi lại giả vờ ngây ngô, tôi sẽ không vui đâu đấy." Tôn Lãm Chu nói.
Triều Từ quay sang, gãi gãi sau ót: "Vậy... cảm ơn anh nhé?"
Tôn Lãm Chu véo nhẹ lên má cậu: "Quá hời hợt rồi."
Triều Từ nhún vai: "Dù sao tôi cũng chẳng có gì, anh có chấp nhận hay không thì tùy."
"Nhưng tôi cũng không ngờ anh lại hợp tác đến vậy, đúng là đồng đội tốt!" Nói rồi, cậu giơ ngón tay cái lên với Tôn Lãm Chu.
【Hai người đang chơi đánh đố gì vậy?】Hệ thống cảm thấy khó hiểu trước cuộc đối thoại đầy ẩn ý này.
【Đúng là chậm hiểu mà.】Triều Từ trả lời.
【??】
【...Nói đơn giản thì Tôn Lãm Chu là bàn đạp mà tôi tìm được, thực ra ban đầu chưa chắc đã là gã ta, chỉ là tình cờ gặp được, không dùng thì phí.】
【Cậu định lợi dụng gã để làm gì?】Hệ thống vẫn chưa hiểu.
【Tôi không ngờ rằng sau khi tôi thẳng thắn với Hứa Trạm, anh ta lại không hề tức giận. Thậm chí, tôi không biết anh ta có tự lừa dối bản thân mình hay không mà vẫn chăm sóc tôi chẳng khác nào một bà mẹ. Tôi không muốn trực tiếp phá vỡ mối quan hệ này, nên phải kéo người khác vào để giúp tôi.】
【Thế Tôn Lãm Chu làm sao biết được?】Hệ thống vẫn bối rối, nó theo sát Triều Từ 24/7, nhưng chưa từng thấy Triều Từ nói gì với Tôn Lãm Chu về chuyện này.
【Gã ta giỏi mà.】Triều Từ nhún vai.
Cậu cũng vừa mới biết Tôn Lãm Chu đã biết chuyện này, lại còn rất hợp tác nữa.
Tất nhiên, Tôn Lãm Chu không thể nào biết được người trước mặt mình là một kẻ xuyên nhanh đang rất muốn nghỉ phép. Gã chỉ nghĩ rằng Triều Từ muốn mượn tay mình để thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Trạm. Nói chung, tuy sai quá trình nhưng kết quả đúng là được rồi.
Danh sách chương