Chương 216-222: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (21-28)

Sau khi chấp nhận thực tế, Triều Từ lại nằm lên giường với lý do là: phải tận hưởng cho hết những giây phút cuối cùng.

Hứa Trạm cũng không buồn quản lý cậu nữa, dù sao cũng chỉ còn một ngày như Triều Từ nói.

Hắn tiếp tục ngồi bên cạnh Triều Từ, lấy máy tính ra làm việc. Mặc dù phòng làm việc thoải mái hơn nhiều, nhưng ở đó lại không có Triều Từ.

Triều Từ nằm trên giường chơi game, nhưng trong lòng thì đang gọi hệ thống ra.

【 Thống Tử à, tôi cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm.】Triều Từ nói.

Hệ thống: 【?】

Ủa mọi chuyện vẫn ổn mà.

【Tôi đã nói rõ ràng với Hứa Trạm rồi, thế mà anh ta không hề tức giận — À, cũng không phải là không tức giận, nhưng ít nhất là anh ta không có ý làm hại tôi. Bây giờ tôi còn có cảm giác anh ta chăm tôi như chăm con...】

【Hahahahahahaha!】Triều Từ còn chưa nói hết câu, hệ thống đột nhiên cười phá lên cắt ngang lời cậu.

【......】Triều Từ cạn lời,【Cười cái gì mà cười?】

【Không có gì, tự nhiên thấy buồn cười thôi.】Giọng hệ thống vẫn mang theo ý cười không thể nhịn được, nó nhận ra Triều Từ dễ tự ái liền vội chuyển chủ đề,【Anh ta chăm cậu như chăm con thì có vấn đề gì à?】

Triều Từ trợn mắt:【Còn nói không có vấn đề à? Anh ta chăm tôi như chăm con, vậy có phải là tôi phải lo hậu sự cho anh ta không? Nhìn anh ta khỏe mạnh như thế này, chắc còn sống thêm được sáu mươi năm nữa!】

【Tốt nhất là cậu đừng tự làm khổ mình nữa. Tôi thấy giám đốc Hứa cũng tốt mà.】Hệ thống nói.

【Chắc tôi phải dùng đến biện pháp mạnh thôi.】Triều Từ hoàn toàn không nghe lời khuyên của hệ thống.

【...】

Thôi được rồi miễn là cậu vui, hệ thống nghĩ.

............

Dù sao cũng đã bị Hứa Trạm bắt trở về, Triều Từ không còn lý do gì để cắt đứt liên lạc với Phó Lâm nữa. Ngày hôm sau khi đến thành phố A, cậu liền thông báo với Phó Lâm rằng mình đã quay lại. Phó Lâm ban đầu lo lắng, sợ rằng Hứa Trạm sẽ làm khó dễ Triều Từ. Triều Từ liền trấn an Phó Lâm rằng bây giờ Hứa Trạm coi cậu như con trai mà nuôi. Phó Lâm vừa cười vừa cảm thấy khó tin nhưng cũng rất vui mừng, cuối cùng thì Triều Từ không cần phải sống chui sống lủi nữa.

Khó khăn lắm Triều Từ mới quay lại, Phó Lâm nhất định phải gặp cậu một lần. Thực ra, Triều Từ rất ngại ra ngoài, nhưng Phó Lâm cứ mời liên tục làm cậu không chịu nổi, cộng thêm việc hai người đã không gặp nhau suốt hai năm... Vậy nên, trong một thoáng bốc đồng, Triều Từ đã đồng ý.

Đã hứa rồi thì không thể nuốt lời, Triều Từ đành than thở bước ra khỏi nhà giữa trời đông gió lạnh, đi gặp Phó Lâm và uống một trận thỏa thích - thật ra chỉ có một mình Phó Lâm uống, còn Triều Từ sau mấy ly đầu chỉ uống nước ép trái cây. Phó Lâm uống say đến mức ôm chặt lấy Triều Từ mà vừa khóc vừa cười, như thể Triều Từ đã chịu biết bao nhiêu khổ cực trong những năm qua. Triều Từ dở khóc dở cười nhưng cũng không nỡ cắt ngang màn bộc lộ cảm xúc của Phó Lâm.

Không ngoài dự đoán, Phó Lâm uống đến say mèm. Triều Từ phải lo gọi xe rồi đưa Phó Lâm lên xe. Khó khăn lắm mới sắp xếp ổn thỏa cho Phó Lâm, trong lúc Triều Từ chuẩn bị gọi xe cho mình để về thì đột nhiên gặp phải một người không ngờ tới.

Tôn Lãm Chu.

Triều Từ chỉ gặp gã một lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu. Dù sao đó cũng là một trong số ít những lần trong đời mà cậu cảm thấy hoảng sợ.

Khi bắt gặp Tôn Lãm Chu, Triều Từ định giả vờ như không nhìn thấy rồi lướt qua gã, nhưng khi đi đến gần bên cạnh, cánh tay của cậu bị Tôn Lãm Chu giữ lại.

Triều Từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Người này giữ mình lại làm gì? "Hèn chi thấy quen mắt, hóa ra là tình nhân nhỏ của anh Hứa. Anh Hứa đã tìm em suốt hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy được rồi à." Tôn Lãm Chu cười mỉm, đôi mắt hơi híp lại nhìn cậu với vẻ châm chọc.

"Chào ngài Tôn... đã lâu không gặp." Triều Từ gật đầu với gã, sau đó định bước đi tiếp.

"Ấy, sao vội vàng thế, anh Hứa quản lý em chặt chẽ đến vậy sao?" Tôn Lãm Chu nhướn mày hỏi.

"......"

Thực ra cũng không phải.

Hứa Trạm rất ủng hộ việc cậu ra ngoài.

Thấy thế, Tôn Lãm Chu cười nhẹ: "Nếu không phải thì cần gì phải vội? Mới có mấy giờ đâu?"

Đúng là hiện tại vẫn chưa muộn lắm. Triều Từ và Phó Lâm ra ngoài từ lúc hơn bốn giờ chiều, bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ.

"Vừa hay gần đây có khách sạn suối nước nóng mà tôi đầu tư rất đáng để thử, chi bằng nể mặt tôi mà đi thư giãn một chút?" Tôn Lãm Chu nghiêng đầu hỏi.

À thì... Tôi thực ra chỉ muốn về nhà nằm thôi.

"Ở đó có sushi và wagashi rất ngon, không muốn thử sao?" Tôn Lãm Chu tiếp tục thuyết phục.

Nghe cũng hấp dẫn thật...

Hơn nữa, thái độ của Tôn Lãm Chu có vẻ rất kiên quyết, giống như nếu không đạt được mục đích sẽ không buông tha cho cậu.

Triều Từ không hiểu sao lại gật đầu.

Gật đầu rồi mới thấy hối hận. Cậu và Tôn Lãm Chu có quen biết gì đâu, cùng nhau đi  ngâm suối nước nóng nghe thật kỳ cục?

Nhưng đã đồng ý rồi cũng không tiện từ chối, Triều Từ đành cùng Tôn Lãm Chu đi suối nước nóng.

Chưa ngâm thì chưa biết, ngâm rồi mới thấy thật sự rất thoải mái! Triều Từ vốn là người miền Nam, ít khi được trải nghiệm tắm hơi hay tắm suối nước nóng. Hơn nữa, wagashi và sushi ở đây quả thực rất ngon, khiến cậu bắt đầu cảm thấy Tôn Lãm Chu cũng không đến nỗi nào.

Hai người tắm xong thì phát hiện ở tầng ba còn có một khu ẩm thực, không biết bằng cách nào mà cuối cùng lại trở thành cảnh tượng Tôn Lãm Chu nướng một miếng thịt, còn Triều Từ chỉ việc ăn miếng thịt đó.

Có lẽ là do thái độ của Tôn Lãm Chu quá tự nhiên.

Hơn nữa, kỹ thuật nướng thịt của Tôn Lãm Chu thật sự rất tốt.

Dường như gã rất am hiểu cách tương tác với kiểu người cá mặn* như Triều Từ. Ngoại trừ lúc đầu khi mời Triều Từ đi tắm suối nước nóng thái độ của gã có hơi cứng rắn ra, thì về sau thái độ lại rất dịu dàng. Triều Từ trong cơn mơ màng không kịp phản ứng, đã bị dẫn dắt theo nhịp điệu của Tôn Lãm Chu từ lúc nào không hay.

*Cá mặn: tiếng lóng của người Quảng Đông, ám chỉ những người lười biếng, thiếu ý chí, nghị lực sống.

Đúng là một người bạn thân thiện với những kẻ cá mặn.

Thời gian lướt qua đến gần mười một giờ, Hứa Trạm gọi điện giục Triều Từ.

"Ừm, tôi phải đi rồi." Triều Từ nói.

Kỳ nghỉ của Hứa Trạm đã kết thúc cách đây vài ngày, dù có làm Tổng giám đốc cũng vẫn phải đi làm. Nhưng hắn vẫn giống như trước đây, khoảng bốn năm giờ chiều là về nhà. Hôm nay Triều Từ đã nói với Hứa Trạm rằng mình sẽ ra ngoài, Hứa Trạm thậm chí còn mong Triều Từ có thể ra ngoài nhiều hơn nên không ngăn cản. Đến gần mười một giờ hắn mới gọi điện thoại thúc giục cậu về, xem ra cũng khá thoải mái lắm rồi.

"Quản lý khá nghiêm nhỉ." Tôn Lãm Chu không nhịn được cười.

Triều Từ gãi đầu, vẫy tay chào Tôn Lãm Chu: "Vậy... tạm biệt anh nhé?"

"Ở khu phía nam thành phố có một nhà hàng Trung Hoa rất ngon, ở đó có món bò sốt cà chua và hải sâm xào hành rất đặc sắc, lần sau chúng ta ra ngoài ăn nhé?" Tôn Lãm Chu hỏi.

"Để xem đã." Triều Từ hơi muốn ăn nhưng cũng hơi lười ra ngoài.

"Được thôi." Tôn Lãm Chu cũng không ép mà lấy điện thoại ra nói, "Ít nhất thì cũng nên thêm tôi vào WeChat chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện