Hứa Trạm tất nhiên đã tức giận.

Hôm qua khi nghe Lý Hoài Cảnh nói rằng Triều Từ nhờ anh đến chăm sóc cho hắn, cơn giận của hắn đã bốc lên đỉnh đầu, suýt nữa hắn đã lao đến đánh chết Tôn Lãm Chu rồi kéo theo Triều Từ để giải quyết cho xong mọi chuyện.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thiếu lý trí trong lúc tức giận.

Đôi lúc hắn cũng bực mình với chính mình, tại sao khi đối diện với Triều Từ lại có quá nhiều lý trí, dù bị kích động đến đâu hắn cũng không nỡ làm tổn thương cậu.

Hôm qua, sau khi Lý Hoài Cảnh rời đi, hắn đã ngồi trong phòng khách suốt cả đêm, đến sáng nay khi chú Lâm và mọi người đến thì hắn mới lên lầu.

Suốt một đêm dài, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Dù tất cả là Triều Từ đang lừa dối và đánh lừa hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của hắn trước.

Chính hắn đã dùng chuyện học hành của Triều Từ và cuộc sống của gia đình cậu để đe dọa cậu — mà những người đó là người thân duy nhất của cậu.

Nếu tự đặt mình vào vị trí của Triều Từ, khi đó cậu chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn đang học đại học, việc học là tương lai của cậu và cậu có một gia đình để lo lắng. Hắn vừa đến đã dùng những thứ này để đe dọa cậu, nắm chặt lấy điểm yếu của cậu, khiến cậu không thể không đồng ý.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc Triều Từ không thể thích hắn mới là điều dễ hiểu.

Tất nhiên, Hứa Trạm không phải là kẻ ngốc hay kẻ tự luyến. Ban đầu, hắn vẫn luôn cảnh giác và đề phòng đối với sự giả tạo của Triều Từ, mặc dù trong thâm tâm hắn đã không thể cưỡng lại mà sa ngã. Vì vậy, hắn không muốn bộc lộ tình cảm chân thật của mình với Triều Từ, không ngừng làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác để vạch trần thái độ của cậu dành cho mình.

Chỉ là cuối cùng, hắn đã bị sự giả tạo không kẽ hở của Triều Từ làm cho tê liệt, bắt đầu tin tưởng một cách mù quáng, đến mức rơi vào tình cảnh "tự làm tự chịu" như bây giờ.

Nhưng điều này có thể trách Triều Từ không? Tên nhóc này đã lừa dối hắn suốt ba năm, điều đó tất nhiên là khiến hắn tức giận đến mức nghiến răng. Nhưng điều này có thể trách cậu không? Nếu cậu không giả vờ thích anh, chẳng lẽ lại giả vờ ghét hắn?

Đứng từ góc độ của Triều Từ mà nói, cậu buộc phải khuất phục, phải bán đi tự do và thậm chí cả thân xác, cuộc sống của cậu chẳng khác nào đang đi trên dây.

Và kẻ gây ra tất cả những chuyện này chính là hắn, Hứa Trạm.

Triều Từ sợ hắn, sợ đến mức phải sống lưu lạc suốt hai năm, không dám liên lạc với bất kỳ người thân nào. Khi hắn tìm được cậu, hắn vẫn tiếp tục đe dọa và giam lỏng cậu.

Hắn đã làm kẻ ác, lại còn mơ tưởng nạn nhân sẽ yêu mình, rồi oán trách sự nhượng bộ và giả vờ của cậu.

Tự làm tự chịu, tự mình đa tình, chẳng phải chính là như vậy sao.

Sau khi thông suốt những điều này, cơn giận trong lòng hắn dần lắng xuống, nhưng ngực vẫn cảm thấy nghẹn ngào khó chịu.

Mỗi lần nghĩ đến Triều Từ, hắn vẫn tức giận đến mức nghiến răng, tên nhóc này thực sự không có trái tim!

Lúc này Triều Từ đang nhìn Hứa Trạm đến dại ra.

Hôm qua cậu không về nhà, nhưng cũng không đến mức phải ngủ ở quán bar. Khoảng mười giờ thì cậu đến khách sạn và ngủ qua đêm, giấc ngủ khá đầy đủ nên bây giờ cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Bị Hứa Trạm đè lên giường, cậu cũng không thể cử động, chỉ có thể đếm từng sợi lông mi của Hứa Trạm mà ngẩn người.

Ngay cả khi nhắm mắt, Hứa Trạm cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của cậu.

Càng nghĩ càng tức, Hứa Trạm dứt khoát mở mắt ra, khi thấy rõ sự hoảng hốt trong ánh mắt của Triều Từ, hắn bèn mạnh mẽ áp môi mình lên môi cậu.

Cắn mút mạnh mẽ như thể đối xử với kẻ thù.

Triều Từ không kìm được mà cau mày, càng lúc càng cau chặt hơn, vì cậu không chỉ cảm thấy đau rát ở trên môi, mà khi Hứa Trạm mở môi cậu ra, dường như hắn hút hết tất cả không khí trong miệng cậu. Lưỡi cậu bị quấn đến phát đau, thời gian kéo dài và thiếu oxy khiến mắt cậu như tối sầm lại.

Khó khăn lắm mới được Hứa Trạm buông ra, Triều Từ liền đẩy hắn ra khỏi người mình. Lúc này, đôi môi của cậu đã bị cắn đến sưng đỏ, cậu nhìn hắn với ánh mắt giận dữ: "Anh bị điên à?!"

Nhưng Hứa Trạm tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống rồi kéo Triều Từ vào lòng mình, lại chuẩn bị đi ngủ.

Triều Từ cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu vừa định vùng vẫy thì nghe Hứa Trạm nói khẽ: "Đừng quậy nữa."

Ai quậy chứ, anh đúng là điên rồi!

"Ở lại thành phố A thêm ba tháng nữa đi, ba tháng sau nếu em thực sự muốn rời đi, anh sẽ tiễn em đi." Hứa Trạm nói.

Hắn biết rằng, cách làm đúng đắn nhất bây giờ thực ra là lập tức đưa Triều Từ trở về nhà.

Hắn đã uy hiếp Triều Từ hai lần, cả hai lần đều là lỗi của hắn. Nếu hắn thực sự ăn năn, hối lỗi, hắn nên trả lại tự do cho Triều Từ ngay bây giờ.

Nhưng hắn cũng biết rằng, một khi hắn trả lại tự do cho Triều Từ, có lẽ cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. Có lẽ cả đời này, hắn khó mà gặp lại Triều Từ.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng và kết cục như vậy, lòng hắn lại đau như dao cắt...

Cuối cùng, hắn vẫn quyết định ích kỷ thêm một lần nữa.

Xin lỗi em, tên nhóc hư hỏng.

Triều Từ nghe thấy lời này của Hứa Trạm mà cảm thấy sốc.

Sốc vô cùng.

Nếu là Triều Từ của thế giới này, cậu nên cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi nghe được điều này, vì chỉ còn ba tháng nữa thôi cậu sẽ được tự do! Từ nay về sau, cậu vừa có tiền vừa không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào, muốn làm gì thì làm, cuộc đời hoàn mỹ không gì bằng!

Nhưng đối với Triều Từ thực sự, đây lại là một tin xấu.

Ba tháng sau, Hứa Trạm có thể để cậu rời đi, nhưng liệu có thể chấp nhận việc cậu chết rồi trốn khỏi thế giới này không? Hắn đồng ý để Triều Từ rời đi, nhưng điều đó không có nghĩa là tình cảm của hắn đã phai nhạt. Ngược lại, rất có thể tình cảm của hắn đã trở nên sâu đậm hơn, một loại tình cảm biết thành toàn, buông tay và hy sinh là loại tình cảm khó đo lường nhất.

Nếu ba tháng sau, Triều Từ chọn một nơi nào đó để chết, chắc chắn cậu sẽ bị kéo trở lại.

Nếu cậu không chọn chết ngay lập tức, thì tình huống còn tồi tệ hơn. Bởi một khi Hứa Trạm cho phép cậu rời đi, theo như thiết lập của cậu, cậu đáng lẽ phải cao chạy xa bay đến tận đầu kia của trái đất, đến lúc đó cậu sẽ dùng lý do gì để tiếp tục tiếp cận Hứa Trạm?

Điều đó có nghĩa là, thời gian còn lại của Triều Từ chỉ có ba tháng.

Những gì cậu đã làm trước đây thực ra có hai mục đích. Một là kích thích Hứa Trạm đến mất lý trí, khiến hắn làm ra những hành động tổn thương cậu, để Triều Từ có thể thực hiện những bước đi như đã từng làm như các thế giới trước đây. Mục đích thứ hai là nếu không thể kích thích Hứa Trạm, thì vẫn có thể làm cho hắn chán ghét mình. Như vậy, cậu sẽ trở thành một người không quan trọng với hắn, cho dù cậu chết, hắn cũng sẽ không còn quan tâm nữa.

Nhưng hiện tại, có vẻ như không thể kích thích Hứa Trạm được nữa rồi. Cậu đã kích thích đến mức này mà hắn vẫn không có phản ứng gì.

Cậu chỉ còn cách làm cho hắn chán ghét mình.

Triều Từ không nói gì thêm, trong lòng đang suy tính.

Còn Hứa Trạm lại nghĩ rằng Triều Từ đang quá vui mừng, trong lòng hắn cảm thấy thật chua xót.

............

"Có cách nào để khiến Hứa Trạm ngay lập tức ghét tôi không?"

Ngày hôm sau, Triều Từ hỏi thẳng Tôn Lãm Chu lúc đang ở trên du thuyền của gã.

"Sao vậy?" Tôn Lãm Chu lắc ly rượu Brandy trong tay, có chút ngạc nhiên khi Triều Từ đột nhiên gấp gáp như vậy.

"Bất kể tôi làm gì, anh ta cũng không tức giận, càng không chịu buông tha tôi, tôi nghi ngờ anh ta thuộc hội thích bị cắm sừng." Triều Từ uống một ngụm nước trái cây, nói với vẻ bực bội.

Tất nhiên, cậu không thể nói ra chuyện Hứa Trạm đã chuẩn bị thả cậu đi.

Nếu cậu nói chuyện này với Tôn Lãm Chu, thì ở trước mặt Tôn Lãm Chu cậu không còn lý do gì để chọc giận Hứa Trạm nữa.

Cậu chỉ có thể nói với Tôn Lãm Chu rằng, vì Hứa Trạm bằng mọi giá không chịu buông tha cho cậu, nên cậu mới phải tìm cách mạnh tay hơn.

Tôn Lãm Chu suýt nữa đã bị sặc rượu khi nghe Triều Từ nói Hứa Trạm là kẻ thích bị cắm sừng.

Gã ho vài tiếng, rồi nhỏ giọng nói: "Cũng không đến mức đó đâu..."

Người ta yêu cậu sâu đậm, còn cậu thì lại chê bai người ta thích bị cắm sừng, không hổ danh là tên nhóc vô tâm.

Đồng thời, gã cũng cảm thấy đồng cảm với Hứa Trạm, đây chính là cái giá phải trả khi yêu một kẻ vô tâm như thế này, trái tim của Hứa Trạm đã bị cậu giẫm đạp xuống bùn rồi.

Ngay sau đó, gã nghiêm túc nói: "Theo như em nói, em tỏ ra lôi thôi lếch thếch, ham ăn biếng làm trước mặt Hứa Trạm... trái ngược hoàn toàn với chứng ưa sạch sẽ và có chút ám ảnh cưỡng chế của Hứa Trạm, nhưng Hứa Trạm vẫn không tức giận, thậm chí còn chăm em như chăm con. Lúc em đi ra ngoài chơi bời với tôi, Hứa Trạm cũng không nắm rõ tình hình, có khi lại nghĩ mình đã bị cắm sừng mấy lần rồi. Hơn nữa, hôm qua Hứa Trạm đau đến gần chết, còn em thì... thừa nước đục thả câu. Em làm đến mức này mà Hứa Trạm vẫn không tức giận, chứng tỏ Hứa Trạm chịu đựng em rất, rất nhiều."

"Đúng thế." Triều Từ buồn rầu đáp, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Không có cách... Tình hình này rất khó giải quyết rồi." Tôn Lãm Chu cũng không có lời giải, "Trừ khi em phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chẳng hạn như cấu kết với đối thủ của Hứa Trạm để phản bội, cho dù Hứa Trạm có muốn chết vì em, cũng phải nghĩ đến gia tộc và hàng vạn người sống dựa vào nhà họ Hứa."

"Phản bội như thế nào?" Triều Từ sốt sắng hỏi.

"..."

Tôn Lãm Chu thoáng chốc đơ người.

Gã chỉ nói bâng quơ, vậy mà tên nhóc này muốn làm thật sao?!

Gã nhìn Triều Từ vài giây, thấy ánh mắt của cậu không có vẻ đùa cợt, liền nhíu mày nói: "Em bị điên à? Nếu em thật sự làm vậy, Hứa Trạm tống em vào tù vài chục năm cũng còn nhẹ, em còn muốn sống nữa không?"

"Bị nhốt trong tù còn hơn là ở bên cạnh anh ta." Triều Từ lạnh lùng nói.

"Tôi đã nói đó là còn nhẹ, nhà họ Hứa là một con quái vật khổng lồ, em thật sự nghĩ rằng tất cả bọn họ đều sạch sẽ sao?!" Ánh mắt Tôn Lãm Chu trở nên lạnh lùng.

Triều Từ đặt ly nước trái cây xuống, khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Vậy anh không thể bảo vệ tôi sao?"

Trên mặt biển mùa xuân, ánh mặt trời vẫn dịu dàng, nó theo nhịp sóng vỗ dập dềnh rải những tia nắng vàng rực rỡ trên mặt biển xanh thẳm, đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng dù có đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với sức hút mê hoặc của người trước mặt.

Cả thế giới như chìm trong ánh hoàng hôn vàng ấm, hòa quyện với sắc màu trong đôi mắt của cậu.

Cậu nhìn gã như thể toàn bộ tình yêu của cậu đối với thế gian này đều đổ dồn lên người gã vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc, tim của Tôn Lãm Chu như lỡ một nhịp.

Gã phải đấu tranh hết mình mới tìm lại được chút lý trí của mình, cười gượng nghĩ rằng không lạ gì khi Hứa Trạm lại bị sa vào lưới tình này.

Không phải vì hắn ngu ngốc, mà là vì tên nhóc này quá sức quyến rũ.

Tôn Lãm Chu cố gắng giữ lấy chút lý trí còn lại, khoác lên vẻ mặt trêu chọc: 'Tại sao tôi phải giúp em đối phó với Hứa Trạm?'

Hứa Trạm không phải là kẻ dễ chơi, hắn không chỉ có sức ảnh hưởng lớn trong nước, mà tại nước A thế lực của hắn còn sâu rộng và vững chắc hơn nhiều, bởi nơi đó mới chính là đại bản doanh của nhà họ Hứa.

Nếu phải đối đầu, Tôn Lãm Chu có thể chiếm ưu thế một chút vì phần lớn thế lực của gã đều tập trung ở trong nước, nhưng cho dù có thắng thì cũng chỉ là "giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm", chẳng có lợi lộc gì.

Nếu thật sự phải trở mặt, việc kinh doanh của gã ở nước ngoài cũng đừng mong tiếp tục.

Xét về mọi khía cạnh, đây đều là một vụ mua bán lỗ vốn, nếu gã giúp Triều Từ thì có thể đổi lại được gì? Chẳng lẽ là sau khi đánh nhau với Hứa Trạm đến mức đầu rơi máu chảy, chỉ nhận lại từ tên nhóc không trái tim này một câu "cảm ơn" thôi sao?

Không thể nào.

Triều Từ tựa vào bàn, người nghiêng về phía trước, trong lúc Tôn Lãm Chu chưa kịp phản ứng đã nắm lấy cà vạt của gã, kéo mạnh lại rồi trực tiếp chạm vào môi gã.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với những lần cậu hôn Hứa Trạm trước đó, không còn vẻ ngượng ngùng và vụng về, mà thay vào đó là sự thành thạo, cậu nhanh chóng khéo léo tách đôi môi của Tôn Lãm Chu, rồi khiêu khích bên trong miệng gã.

Ban đầu, Tôn Lãm Chu cũng bị bất ngờ, nhưng sau khi nhận ra tình huống, gã ngay lập tức ấn mạnh lưng Triều Từ xuống bàn, rồi làm sâu nụ hôn hơn nữa.

Nụ hôn như kéo dài rất lâu.

Kỹ thuật hôn của Triều Từ không hề kém cỏi, nhưng phổi của cậu không thể theo kịp, sau bảy tám phút, cậu bắt đầu choáng váng.

Nụ hôn kéo dài tới mười phút.

Sau khi Tôn Lãm Chu buông ra, Triều Từ cố gắng hít thở, đôi môi đỏ của cậu lại càng thêm nổi bật.

"Cứu em, được không?"

Hơi thở của cậu phả vào chóp mũi của Tôn Lãm Chu, tạo nên cảm giác quyến rũ hút hồn.

Tôn Lãm Chu không bị nghẹt thở trong nụ hôn dài đó, nhưng lúc này lại cảm thấy hít thở thật khó khăn.

Gã thở mạnh vài cái, ánh mắt vốn luôn giữ vẻ cười cợt nhưng lần đầu tiên lộ ra sự xâm lược mạnh mẽ như mắt diều hâu.

"Làm lại lần nữa." Gã khàn giọng nói.

"Được thôi."

Triều Từ vừa nói vừa đứng dậy, bước tới trước mặt Tôn Lãm Chu, nâng cằm gã lên và hôn sâu lần nữa.

Chẳng bao lâu sau, Triều Từ bị Tôn Lãm Chu kéo xuống ghế, buộc phải chịu đựng nụ hôn đầy chiếm đoạt của gã.

...

"Tôi đồng ý giúp em."

............
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện