"Là em làm đúng không?" Một xấp tài liệu bị Hứa Trạm ném vào mặt Triều Từ, xượt qua má cậu rồi rơi xuống đất.

Triều Từ khép hờ mắt lại khi xấp tài liệu bay tới, đợi đến khi chúng rơi xuống đất mới mở mắt ra, cúi xuống nhặt những tài liệu rơi vãi bên dưới.

Đó là một xấp tài liệu nghiên cứu phát minh. Chỉ một ngày trước, nó vẫn còn giá trị rất lớn nhưng giờ đây đã không còn giá trị gì nữa.

Bởi vì ngày hôm nay, đối thủ của Hứa Trạm đã có được tài liệu này và công khai gần như toàn bộ thông tin, ngoại trừ phần cốt lõi.

Tuần sau, họ sẽ tổ chức một buổi họp báo để ra mắt sản phẩm mới này.

Đó là một loại chip hoàn toàn mới, có hiệu suất cao gấp đôi so với các sản phẩm hiện tại trên thị trường. Từ khi Hứa Trạm trở về nước, hắn đã liên tục đầu tư vào dự án này, mỗi năm chỉ tính riêng kinh phí nghiên cứu đã lên đến hàng chục tỷ.

Giờ thì tất cả đã thành công cốc.

Triều Từ lặng lẽ nhặt từng trang tài liệu lên, sau đó đứng dậy rồi sắp xếp chúng lại với nhau.

Cậu im lặng không nói lời nào.

"Em muốn anh chiếu lại đoạn video giám sát cho em xem không?" Hứa Trạm lạnh lùng hỏi.

"Tôi không định chối." Triều Từ ngồi xuống sô pha ngước nhìn Hứa Trạm. Đến thời điểm này, cậu vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút hoảng sợ.

Cậu ta tỏ ra bình tĩnh như thế này càng khiến Hứa Trạm thêm phẫn nộ: "Em có biết mình đã gây ra chuyện lớn thế nào không!"

Hai tháng trước, hắn đã nói với Triều Từ rằng ba tháng sau sẽ để cậu rời đi.

Lúc đó, tình cảm của hắn dành cho Triều Từ đã không còn quá nhiều mong đợi. Cậu như một tảng băng cứng đầu không thể nào tan chảy dù có cố gắng đến đâu.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, không nỡ để cậu đi. Hắn biết rằng đó là sai lầm, nhưng vẫn muốn giữ cậu ở lại bên hắn thêm ba tháng nữa, không ngờ báo ứng lại đến nhanh và đột ngột như vậy.

Kể từ khi hắn nói với Triều Từ sẽ để cậu rời đi, thái độ của cậu liền tốt hơn rất nhiều. Hắn đã nghĩ rằng Triều Từ đang rất vui mừng vì cuối cùng cũng có thể rời xa hắn, trong lòng hắn vừa vui mừng vì sự gần gũi của cậu, vừa cảm thấy đau xót và trống trải.

Triều Từ nói rằng sau khi rời đi, cậu muốn học cách làm việc trong lĩnh vực tài chính, dù sao thì với những kiến thức mà Hứa Trạm đã dạy trước đây, cậu cũng có hiểu biết nhất định về nó.

Hứa Trạm rất vui vì điều đó, hắn lo lắng rằng sau khi cậu rời khỏi mình, sẽ chỉ sống dựa vào số tiền có sẵn mà không làm gì cả. Dù tiền có đủ, nhưng nếu không làm việc mà còn có thói quen sinh hoạt không tốt, sẽ dễ tổn hại đến sức khỏe. Cuối cùng, cậu cũng có động lực để tiến lên, nên Hứa Trạm tất nhiên không phản đối. Hắn còn đặc biệt dẫn Triều Từ đến công ty, để một thư ký hướng dẫn cho cậu.

Nhưng không ngờ hai tháng sau, hắn lại phát hiện ra Triều Từ đã phản bội mình.

Đối thủ của hắn sẽ một bước lên mây, trong khi đó công ty của hắn không chỉ mất trắng hàng chục tỷ đã đầu tư ban đầu, mà còn phải đối mặt với sức ép từ đối thủ. Việc bị đánh cắp công sức nghiên cứu khiến công ty hắn không còn sức phản kháng, viễn cảnh phá sản và thanh lý đang ở ngay trước mắt và hàng ngàn đến hàng vạn nhân viên sẽ phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.

Không chỉ công ty mới thành lập này, mà cả trụ sở chính của nhà họ Hứa cũng đã đầu tư rất lớn vào ngành công nghiệp mới này, chỉ chờ đợi dòng tiền hồi vốn sau đó. Nếu công ty này tuyên bố phá sản, nhà họ Hứa cũng sẽ đối mặt với việc đứt gãy nguồn vốn nghiêm trọng, kéo theo sau đó là chuỗi phản ứng dây chuyền.

"Bên kia đã đưa cho em bao nhiêu lợi ích mà em lại làm như vậy?!" Hứa Trạm gầm lên hỏi như một con thú bị dồn vào chân tường.

"Một tỷ." Triều Từ bình tĩnh đáp, ánh mắt của cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước, không hề chạm mắt với Hứa Trạm.

"Chỉ một tỷ thôi sao? Em có biết những tài liệu này đáng giá bao nhiêu không? Em có biết đưa chúng cho bên kia thì công ty và nhà họ Hứa sẽ tổn thất bao nhiêu không? Ít nhất là hơn một trăm tỷ!" Những tia máu dần hiện rõ trong mắt hắn, dường như hắn đang tức giận đến phát điên, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay với Triều Từ, chỉ biết đấm mạnh vào bàn.

"Tôi biết." Triều Từ ngước lên nhìn hắn.

Hứa Trạm tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Thái độ của Triều Từ lúc này chính là thái độ khiến người khác phẫn nộ nhất, như thể đang hỏi lại Hứa Trạm: Tôi biết, thì sao nào? "Tại sao em vẫn làm như vậy?"

"Vì tôi thấy anh ghê tởm, tôi ghét anh, tôi không muốn để anh được yên ổn." Triều Từ nở một nụ cười ác ý.

Hứa Trạm sững sờ.

"Hóa ra... em thực sự hận anh đến như vậy." Hứa Trạm lẩm bẩm, cảm giác như tất cả sức lực đã bị rút hết.

Hắn mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, rồi vuốt mặt một cái: "Nhưng dù thế nào, em cũng không nên làm vậy."

Cách mà Triều Từ làm không chỉ hại mỗi hắn, mà còn gây hại cho hàng vạn gia đình... thậm chí cả bản thân Triều Từ.

Như Tôn Lãm Chu đã nói, một gia tộc lớn như nhà họ Hứa thì không thể nào có chuyện tất cả mọi thứ đều trong sáng và minh bạch.

Mà kẻ phản bội, kẻ đã gây ra tổn thất lớn như vậy... chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Thậm chí ngay cả Hứa Trạm, người đứng đầu và cũng là người đưa kẻ phản bội vào, cũng khó có thể dự đoán được kết cục của mình.

Hứa Trạm chống tay lên bàn thở dốc. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở.

Không biết đã qua bao lâu, Hứa Trạm từ từ đứng lên, trầm giọng nói: "Em đi đi."

Triều Từ sửng sốt trong một lúc, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "...Cái gì?"

"Anh bảo em đi đi." Giờ phút này, Hứa Trạm lại trở nên bình tĩnh, "Không phải em rất giỏi chạy trốn sao? Vậy thì bây giờ em hãy mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt."

"Bây giờ tin tức vẫn đang bị anh phong tỏa. Bọn họ chỉ biết trong công ty có nội gián nhưng chưa biết là ai. Anh sẽ cho em một ngày, em cố gắng chạy được bao xa thì chạy."

Hắn nhìn Triều Từ, ánh mắt toát lên sự điên cuồng của một kẻ đang đánh cược tất cả.

"Chắc chắn là phía sau có người giúp đỡ nên em mới dám làm chuyện này. Không phải Tôn Lãm Chu rất thân với em sao? Những ngày này, chắc hẳn cậu ta cũng không ngồi yên... Có cậu ta ở đó, ít nhiều cũng có thể bảo vệ được em."

Hứa Trạm sẽ dùng tất cả tài sản cá nhân của mình để bù vào khoảng trống này, có lẽ sẽ có thể lấp đầy được phần lớn. Sau đó, hắn sẽ tiếp tục huy động vốn, bán một số công ty con... Dù chắc chắn sẽ gây ra biến động, nhưng ít nhất nhà họ Hứa vẫn có thể giữ được căn cơ.

Qua trận biến động này, chắc chắn hắn sẽ không thể giữ nổi vị trí gia chủ, thậm chí phần còn lại của cuộc đời hắn cũng khó mà lường trước được. Những người đó chưa chắc sẽ sẵn lòng tha thứ cho một gia chủ đã đưa cả gia tộc đi đến bờ vực gần như là sụp đổ.

Triều Từ thật sự rất kinh ngạc.

Hậu quả mà cậu gây ra lớn đến mức nào, Hứa Trạm chắc chắn biết rất rõ. Dù đã biết rất rõ nhưng điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến vẫn là bảo vệ cậu.

Triều Từ đứng dậy giống như chuẩn bị rời đi.

Hứa Trạm chỉ đứng nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt rất bình tĩnh nhưng cũng rất điên cuồng.

Khi gần đến cửa, Triều Từ đột nhiên quay lại.

"Nếu bây giờ tôi rời đi, ra ngoài rồi bị xe đâm chết, anh sẽ buồn chứ?"

Cậu hỏi một câu chẳng rõ đầu đuôi gì.

"......"

Hứa Trạm sắp bị cậu làm cho tức điên lên rồi.

Giờ là lúc nào mà cậu còn hỏi một câu tâm thần như thế sau khi đã phản bội nghiêm trọng như vậy?

"Triều Từ!" Hứa Trạm hét lên, đôi mắt đỏ ngầu, dường như sự kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn.

Triều Từ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, mà tiếp tục hỏi: "Anh sẽ buồn chứ?"

Ngay tại khoảnh khắc đó, đôi mắt của cậu như thể có ma lực, chỉ cần nhìn vào một lần sẽ không thể nào rời mắt được, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu vang vọng bên tai.

"Anh sẽ buồn sao?" Cậu hỏi lại.

Hứa Trạm dồn hết sức lực của mình mới có thể thoát khỏi trạng thái đó, nghiến răng nói: "Sẽ, nhưng thì sao chứ?"

"Như vậy em đã hài lòng chưa?!"

Nhìn tôi vì em mà thân bại danh liệt, trắng tay, em hài lòng rồi chứ?!

Em thật sự... ghét tôi đến mức này sao?

Khi nghĩ đến điều này, trong lòng vốn đầy giận dữ của Hứa Trạm đột nhiên trào lên một nỗi chua xót vô hạn, đôi mắt đỏ rực dường như sắp rơi lệ bất cứ lúc nào.

Nghe những lời này, Triều Từ lại không hề cảm thấy hài lòng chút nào.

Mà thay vào đó, đôi mắt của cậu đột nhiên tối sầm lại.

Cậu cúi đầu ủ rũ bước trở vào, cả người gục xuống sô pha.

Hứa Trạm nhìn theo một loạt hành động của cậu, như đang xem một màn trình diễn kỳ quặc, không thể hiểu nổi.

Triều Từ lúc này chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến cảm xúc của Hứa Trạm, cậu thực sự đã chán nản đến cực điểm.

Cậu chán nản túm lấy tóc mình, cuối cùng không kìm được mà than thở: "Hứa Trạm, anh rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy hả?!"

Khốn kiếp, thế này mà anh ta vẫn không ghét mình, thế này mà anh ta vẫn còn nhớ đến mình!

Mình đã dùng đủ mọi chiêu rồi, chẳng lẽ phải trông đợi vào việc tự tay giết chết Hứa Trạm nữa sao? Mà cho dù mình đồng ý chịu tội, phép tắc thế giới cũng không cho phép điều đó!

Xét cho cùng, mục tiêu công lược là đứa con vận mệnh của thế giới này. Đừng nói đến việc phép tắc không cho phép cậu giết mục tiêu, mà ngay cả việc cậu đánh đổ sự nghiệp của mục tiêu cũng không được.

Nói cách khác, cái gọi là phản bội, ăn cắp tài liệu của Triều Từ thực ra chỉ là một màn đánh lạc hướng mà thôi. Cậu đã thay đổi phần cốt lõi của tài liệu, phải đến cuối cùng đối thủ mới phát hiện ra.

Cậu chỉ muốn mượn chuyện này để khiến Hứa Trạm ghét cậu, rồi sau đó bước ra ngoài cho xe tông hoặc ngồi máy bay gặp tai nạn, chết không toàn thây... Phải chết thảm nhất có thể, để Hứa Trạm hả giận, như vậy thì yêu cũng không còn, hận cũng không còn, Triều Từ mới có thể yên tâm bước sang thế giới tiếp theo.

Gì vậy trời! Hứa Trạm! Tên này! Vậy mà! Không hận mình!!!!!!

Thần kinh rồi!

Vậy mình còn có thể làm gì đây? Ăn cắp tài liệu cũng có thể bỏ qua, chẳng lẽ giết chết Hứa Trạm cũng có thể bỏ qua luôn sao? —— Đúng là nực cười.

Hơn nữa nhìn Hứa Trạm như thế này, nếu thật sự giết chết anh ta, thì cũng chưa chắc anh ta đã ghét mình!

"Hết cách rồi, thật sự hết cách thật rồi." Triều Từ ngồi trên ghế sô pha, túm lấy tóc của mình rồi điên cuồng lăn lộn.

"......"

Hứa Trạm nhìn Triều Từ với biểu cảm như đang nhìn một người điên.

"Triều Từ!" Hắn không chịu nổi nữa, lớn tiếng gọi.

Tiếng gọi này đã kéo Triều Từ ra khỏi trạng thái điên loạn, cậu ngồi dậy, vuốt lại tóc, nhưng vẫn rất mệt mỏi.

"Tài liệu mà tôi đưa cho bọn họ đã bị tôi thay đổi phần cốt lõi rồi." Triều Từ rũ vai, uể oải nói.

"...... Cái gì?" Hứa Trạm nhất thời không hiểu được ý của Triều Từ.

"Ý là, tài liệu tôi đưa cho bọn họ là giả, bọn họ không thể chế tạo được, mà nếu chế tạo được thì cũng chỉ là đồ phế thải." Triều Từ nói.

Hứa Trạm phải mất một lúc lâu mới hiểu hết thông tin này.

"Là giả?"

Hắn hỏi lại điều mà Triều Từ đã nói.

Triều Từ mặt mày ủ rũ: "Là giả."

Chính là những tài liệu đó.

Hứa Trạm: "......"

Có vẻ như không thể nào giao tiếp được nữa rồi.

"Dù sao thì anh cứ chờ xem, buổi họp báo của họ sẽ không diễn ra được đâu. Có lẽ muộn nhất là ngày kia họ sẽ phát hiện ra thứ mà họ chế tạo là đồ bỏ đi, rồi họ sẽ tự hủy bỏ thôi." Triều Từ mệt mỏi nói.

"Vậy ——" Hứa Trạm còn rất nhiều câu hỏi trong đầu.

"Đừng có vậy vậy vậy nữa." Triều Từ đứng dậy, đẩy Hứa Trạm ra ngoài, "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh vài ngày!"

Hiện tại, cứ nhìn thấy Hứa Trạm là cậu muốn nổi khùng.

Làm gì có người nào như vậy chứ!

Anh ta đáng ghét y hệt tên ngốc đó!!

Hứa Trạm chẳng hiểu gì cả, bị Triều Từ đẩy ra ngoài. Lúc này đầu óc của hắn còn đang lộn xộn, muốn quay lại hỏi Triều Từ tiếp, nhưng quay đầu lại đã thấy Triều Từ khóa trái cửa rồi.

... Có vẻ như Triều Từ không định đi nữa.

Nhưng, những gì em ấy nói có thật không?

Nếu là thật, vậy tại sao em ấy lại đưa tài liệu giả cho bên đó?

Tại sao lúc đầu lại không nói, tại sao chỉ tới khi hỏi một câu chẳng ra đầu ra đuôi thì mới nói ra?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện