Trước khi đi vào trong giấc ngủ, giọng nói của Thời An đã khôi phục không ít, có thể nói đơn giản mấy câu. Chẳng qua là đứt quãng, nói một chữ rồi lại một chữ.
Khi Yên Thúy hầu hạ nàng thay quần áo, nàng ấy nói với nàng: “Vào giờ này chắc là trong phủ đã nhận được tin tức cô nương tỉnh lại. Hôm nay cô nương ngủ ngon một đêm, ngày mai là có thể nhìn thấy được Đại công tử.”
Thời An hỏi: “Đại công tử là ai?”
Yên Thúy cười, nói: “Đó là ca ca của cô nương, Đại công tử phủ Thừa tướng của chúng ta. Ngày thường khi rảnh rỗi thì ngài ấy luôn tới đạo quan nói chuyện với cô nương, lúc này nghe thấy được tin tức cô nương tỉnh lại thì sợ là sẽ một đêm không ngủ được.”
Thời An nghe vậy thì ánh mắt hơi ngừng lại, rũ mắt nói: “Ta nhớ rồi.”
Yên Thúy cảm thấy kinh ngạc trong giây lát, hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
Thời An hơi do dự gật đầu, giọng điệu không xác định nói: “Ta nhớ không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy có lúc bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.”
Nàng dùng lý do mơ hồ thoái thác và lấp đầy những sơ hở trong cốt truyện. Nếu không người hôn mê hàng năm khi tỉnh lại không có gì khác biệt so với người bình thường thật sự hơi kỳ quái, Thời An lại không muốn giả ngu nên chỉ có đẩy nguyên nhân đến trên người Đại công tử, nói vậy chắc đối phương sẽ không hề để ý.
Yên Thúy nghe thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, thuận tiện suy nghĩ một chút, lập tức bổ sung hoàn toàn nguyên nhân hậu quả rồi vỗ tay nói một cách chắc chắn: “Đúng rồi, chắc chắn là nguyên nhân này nên khi cô nương vừa mới tỉnh lại thì mới có thể khôi phục tốt như vậy.”
Trước đây nàng còn cảm thấy kinh ngạc, cô nương vừa tỉnh lại tại sao giống như người bình thường, thì ra là khi cô nương hôn mê cũng có thể nghe thấy người khác nói chuyện. Chắc là còn có thể cảm giác được những chuyện khác, hèn gì hoàn toàn không có gì khác biệt như vậy. Thật sự đúng là trời cao phù hộ.
Yên Thúy không thể kìm chế kích động trong lòng, giơ tay lau nước mắt vui vẻ nói: “Nếu Đại công tử biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thời An không nói tiếp, tuy nhiên lại gật đầu một cái thật mạnh ở trong lòng. Quả nhiên là nha hoàn bên cạnh nàng, năng lực lĩnh ngộ rất tốt!
Đêm đó, nàng ngủ vô cùng yên ổn. Trong đạo quan yên tĩnh không có người quấy rầy, vừa ngủ thì đã đến bình minh.
Bên cạnh cửa sổ không biết từ khi nào đã có mấy con chim đáp xuống và đang dựa vào nhau cùng nhau ríu rít trò chuyện nho nhỏ, Thời An đứng dậy đẩy cửa sổ ra một chút. Những chú chim kia vậy mà không hề sợ người lạ, nghiêng đầu dùng đôi mắt đậu xanh đánh giá nàng.
Thời An dò người ra và vuốt ve một lúc lâu. Ánh mắt vô tình liếc qua sân và nhìn thấy một người có bóng dáng cao lớn hơi quen mắt đang đưa lưng về phía nàng nói chuyện với Yên Thúy.
Yên Thúy tinh mắt lập tức nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, thân thể người bên cạnh trở nên cứng đờ. Ngay sau đó xoay người nhìn về phía nàng, trong động tác vội vàng mang theo một chút sốt ruột.
Ở trong giây phút nhìn thấy mặt của đối phương, Thời An không khỏi sửng sốt. Đây không phải là người lúc trước nàng gặp phải khi tiến cung sao, khó trách sẽ quen mắt như vậy, thì ra là đã gặp qua, nàng nhớ rõ lúc ấy Mục Trì Thanh còn cố ý dặn dò nàng cách người này xa một chút.
Bên kia, Yên Thúy đã bước vào từ bên ngoài, hỏi: “Tối hôm qua cô nương có ngủ ngon giấc không?”
Thời An gật đầu ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, giả vờ tò mò hỏi: “Người ở bên ngoài là ai vậy?”
Yên Thúy nghe vậy mỉm cười, chớp chớp mắt nói: “Cô nương, vị kia chính là Đại công tử. Đại công tử nhận được tin tức thì suốt đêm chạy tới đây, gần sáng đã đến rồi. Nô tỳ khuyên rất nhiều lần nhưng công tử không chịu đi nghỉ ngơi, một hai phải ở chỗ này chờ cô nương thức dậy.”
Đại công tử? Đó chính là ca ca của nàng à?
Nàng nhớ rõ Mục Trì Thanh từng nhắc qua tên của đối phương, gọi là gì nhỉ? Thời An suy nghĩ một lúc, hình như là…… Là kêu Thẩm Thời Hàn.
Thẩm Thời Hàn, Thẩm Thời An, thật sự giống như huynh muội, cũng không biết có phải bởi vì tên của nàng cho nên hệ thống mới gắn cho nàng thân phận Tam cô nương của phủ Thừa tướng hay không.
Thời An liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện Thẩm Thời Hàn còn đứng ở chỗ cũ không tùy tiện đến gần, giống như là không muốn làm muội muội sợ. Hành động săn sóc này làm cho trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, đột nhiên chắc chắn đối phương nhất định không phải là một người khó ở chung.
Sau khi nàng dùng bữa sáng xong, Thẩm Thời Hàn rốt cuộc có thể tới gần nàng. Tuy rằng trước kia số lần hắn đến đây không thiếu nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với muội muội tỉnh lại, động tác đương nhiên rất không tự nhiên và hơi vụng về nói: “Tiểu muội, ta là đại ca.”
Hắn nói xong, gãi gãi đầu lại nói: “Trong nhà đã biết chuyện này, phụ thân mẫu thân vừa được đến tin tức thì muốn chuẩn bị đến đây. Chỉ là lão tổ tông lo lắng người nhiều sẽ làm muội sợ nên lúc này mới phái ta đến đây đón muội về.”
Hắn lộn xộn nói một lúc lâu đại khái là muốn an ủi nàng, trong nhà vô cùng nhớ nàng, chỉ có một mình hắn tới không phải là không coi trọng nàng vân vân.
Hôm qua Thời An đã nhìn ra, lúc này yên tĩnh nghe xong thì đôi mắt khẽ cong lên mỉm cười với người ca ca nhặt được này, sau đó rất phù hợp thiết lập nhân vật nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vâng, muội biết rồi.”
Thẩm Thời Hàn bị nụ cười này của muội muội làm cho đầu óc choáng váng, hạnh phúc tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong lúc hoảng hốt hơi lâng lâng một chút. Chỉ Huy Sứ ngày thường không giận tự uy bây giờ hoàn toàn không còn vẻ mặt nghiêm túc kiên định nữa, bỗng nhiên làm một động tác lớn, đứng dậy đi vòng hai vòng ngay tại chỗ rồi lại ngồi xuống, gật đầu thật mạnh nói: “Được, được, chờ đại phu trong phủ bắt mạch xong thì chúng ta lập tức về nhà.”
Vì vậy Thời An mới biết người ca ca được hời này không đến một mình, đêm hôm khuya khoắt còn mang theo đại phu trong phủ lại đây. Đại phu già cẩn thận bắt mạch và đưa ra kết luận đại khái giống như đạo sĩ ngày hôm qua, tuy tìm không ra nguyên nhân nhưng có chín phần nắm chắc là Tam cô nương đã khỏe rồi.
Thẩm Thời Hàn mặc kệ những nguyên nhân đó, cũng không tiếp tục theo đuổi mà nói một cách đương nhiên: “Cầu nguyện bằng trái tim chân thành thì sắt đá cũng mòn, nhất định là trời xanh cảm động khi nghe thấy lời cầu nguyện mỗi ngày của ta đấy.”
Từ sáng sớm tinh mơ hắn cũng đã từ trong miệng của Yên Thúy biết được muội muội có thể cảm nhận được mỗi khi hắn đến thăm, cho nên lúc này mới đắc ý mà ôm công lao lên trên người mình.
Đại phu trong phủ vuốt râu, không vui liếc mắt nhìn Đại công tử nhà mình đang hưng phấn, chỉ đề nghị nói: “Hôm qua Tam cô nương mới tỉnh lại, không bằng ở lại trong đạo quan thêm hai ngày nữa rồi rời đi cũng không muộn.”
Tuy rằng người trong phủ Thừa tướng đều nhón chân chờ mong Tam cô nương quay trở về, nhưng suy xét đến Thẩm Thời An bệnh nặng mới khỏi không nên đi ngựa xe mệt nhọc, nên để mọi chuyện đều ổn thỏa thì tốt hơn. Huống hồ dù sao cũng đã chờ suốt bao nhiêu năm, chờ thêm một hai ngày cũng không sao cả.
Thẩm Thời Hàn nghe vậy, suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý.
Có lẽ bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn quen mắt, không quá hai ngày thì Thời An và người ca ca này cũng đã trở nên thân thiết. Hai anh em có một chút thói quen nhỏ hầu như giống nhau y như đúc, giống như là ở chung sớm chiều với nhau suốt mười mấy năm.
Đối với chuyện này, Thẩm Thời Hàn nói với nàng: “Cũng không phải là mười mấy năm, khi còn nhỏ ta cũng ở chỗ này. Nếu không phải lão tổ tông buộc ta trở về đọc sách thì bây giờ ta còn ở lại trong đạo quan đó.”
Thời An hơi kinh ngạc một chút, thầm nghĩ thân phận do trò chơi sắp xếp cho nàng. Nói cẩn thận thì có một số chỗ có trăm ngàn chỗ hở, nói qua loa thì lúc này lại vô cùng chân thật giống như là ngẫu nhiên chuyển qua chuyển lại giữa trí tuệ nhân tạo và trí tuệ thiểu năng vậy.
Nàng tưởng tượng nhìn thấy tình cảnh khi còn nhỏ Thẩm Thời Hàn ở trong đạo quan cùng với nàng, chắc chuyện thường làm nhất mỗi ngày là ghé vào bên cạnh giường của nàng và kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó.
Nhưng nàng là người đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ trong phủ Thừa tướng không có Tam cô nương mới đúng. Suy nghĩ như vậy thì Thời An lại cảm thấy hơi tiếc nuối một chút, luôn cảm thấy thiếu một mảnh ở chỗ nào đó, nàng lắc đầu vứt suy nghĩ kỳ quái này ra sau đầu.
Hai ngày, phủ Thừa tướng đưa đến tất cả là ba bức thư, đều hỏi thăm tình trạng của nàng và thuận tiện nói bóng nói gió hỏi thăm sở thích của nàng. Thời An làm sao biết được chứ, đương nhiên là bởi vì người ca ca tốt của nàng không hề có ý muốn lừa gạt nàng nên tùy tiện đọc cho nàng nghe.
Sau khi đọc xong còn tự động gật đầu, khi cầm bút viết thư trả lời giọng điệu còn vô cùng chắc chắn: “Huynh muội tụi con có sở thích giống nhau, con thích thì muội muội nhất định cũng sẽ thích.”
Thời An không phản bác lại hắn bởi vì sự thật đúng là như vậy, nhưng đại phu trong phủ nói bây giờ dạ dày của nàng yếu, chỉ có thể ăn một chút đồ ăn thanh đạm. Tuy nhiên trong đạo quan cũng chỉ có đồ ăn thanh đạm, nhìn động tác quen thuộc gọi món ăn của Thẩm Thời Hàn là có thể thấy được ngày thường hắn thường xuyên tới đây.
Khi Yên Thúy hầu hạ nàng thay quần áo, nàng ấy nói với nàng: “Vào giờ này chắc là trong phủ đã nhận được tin tức cô nương tỉnh lại. Hôm nay cô nương ngủ ngon một đêm, ngày mai là có thể nhìn thấy được Đại công tử.”
Thời An hỏi: “Đại công tử là ai?”
Yên Thúy cười, nói: “Đó là ca ca của cô nương, Đại công tử phủ Thừa tướng của chúng ta. Ngày thường khi rảnh rỗi thì ngài ấy luôn tới đạo quan nói chuyện với cô nương, lúc này nghe thấy được tin tức cô nương tỉnh lại thì sợ là sẽ một đêm không ngủ được.”
Thời An nghe vậy thì ánh mắt hơi ngừng lại, rũ mắt nói: “Ta nhớ rồi.”
Yên Thúy cảm thấy kinh ngạc trong giây lát, hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
Thời An hơi do dự gật đầu, giọng điệu không xác định nói: “Ta nhớ không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy có lúc bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.”
Nàng dùng lý do mơ hồ thoái thác và lấp đầy những sơ hở trong cốt truyện. Nếu không người hôn mê hàng năm khi tỉnh lại không có gì khác biệt so với người bình thường thật sự hơi kỳ quái, Thời An lại không muốn giả ngu nên chỉ có đẩy nguyên nhân đến trên người Đại công tử, nói vậy chắc đối phương sẽ không hề để ý.
Yên Thúy nghe thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, thuận tiện suy nghĩ một chút, lập tức bổ sung hoàn toàn nguyên nhân hậu quả rồi vỗ tay nói một cách chắc chắn: “Đúng rồi, chắc chắn là nguyên nhân này nên khi cô nương vừa mới tỉnh lại thì mới có thể khôi phục tốt như vậy.”
Trước đây nàng còn cảm thấy kinh ngạc, cô nương vừa tỉnh lại tại sao giống như người bình thường, thì ra là khi cô nương hôn mê cũng có thể nghe thấy người khác nói chuyện. Chắc là còn có thể cảm giác được những chuyện khác, hèn gì hoàn toàn không có gì khác biệt như vậy. Thật sự đúng là trời cao phù hộ.
Yên Thúy không thể kìm chế kích động trong lòng, giơ tay lau nước mắt vui vẻ nói: “Nếu Đại công tử biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thời An không nói tiếp, tuy nhiên lại gật đầu một cái thật mạnh ở trong lòng. Quả nhiên là nha hoàn bên cạnh nàng, năng lực lĩnh ngộ rất tốt!
Đêm đó, nàng ngủ vô cùng yên ổn. Trong đạo quan yên tĩnh không có người quấy rầy, vừa ngủ thì đã đến bình minh.
Bên cạnh cửa sổ không biết từ khi nào đã có mấy con chim đáp xuống và đang dựa vào nhau cùng nhau ríu rít trò chuyện nho nhỏ, Thời An đứng dậy đẩy cửa sổ ra một chút. Những chú chim kia vậy mà không hề sợ người lạ, nghiêng đầu dùng đôi mắt đậu xanh đánh giá nàng.
Thời An dò người ra và vuốt ve một lúc lâu. Ánh mắt vô tình liếc qua sân và nhìn thấy một người có bóng dáng cao lớn hơi quen mắt đang đưa lưng về phía nàng nói chuyện với Yên Thúy.
Yên Thúy tinh mắt lập tức nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, thân thể người bên cạnh trở nên cứng đờ. Ngay sau đó xoay người nhìn về phía nàng, trong động tác vội vàng mang theo một chút sốt ruột.
Ở trong giây phút nhìn thấy mặt của đối phương, Thời An không khỏi sửng sốt. Đây không phải là người lúc trước nàng gặp phải khi tiến cung sao, khó trách sẽ quen mắt như vậy, thì ra là đã gặp qua, nàng nhớ rõ lúc ấy Mục Trì Thanh còn cố ý dặn dò nàng cách người này xa một chút.
Bên kia, Yên Thúy đã bước vào từ bên ngoài, hỏi: “Tối hôm qua cô nương có ngủ ngon giấc không?”
Thời An gật đầu ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, giả vờ tò mò hỏi: “Người ở bên ngoài là ai vậy?”
Yên Thúy nghe vậy mỉm cười, chớp chớp mắt nói: “Cô nương, vị kia chính là Đại công tử. Đại công tử nhận được tin tức thì suốt đêm chạy tới đây, gần sáng đã đến rồi. Nô tỳ khuyên rất nhiều lần nhưng công tử không chịu đi nghỉ ngơi, một hai phải ở chỗ này chờ cô nương thức dậy.”
Đại công tử? Đó chính là ca ca của nàng à?
Nàng nhớ rõ Mục Trì Thanh từng nhắc qua tên của đối phương, gọi là gì nhỉ? Thời An suy nghĩ một lúc, hình như là…… Là kêu Thẩm Thời Hàn.
Thẩm Thời Hàn, Thẩm Thời An, thật sự giống như huynh muội, cũng không biết có phải bởi vì tên của nàng cho nên hệ thống mới gắn cho nàng thân phận Tam cô nương của phủ Thừa tướng hay không.
Thời An liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện Thẩm Thời Hàn còn đứng ở chỗ cũ không tùy tiện đến gần, giống như là không muốn làm muội muội sợ. Hành động săn sóc này làm cho trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, đột nhiên chắc chắn đối phương nhất định không phải là một người khó ở chung.
Sau khi nàng dùng bữa sáng xong, Thẩm Thời Hàn rốt cuộc có thể tới gần nàng. Tuy rằng trước kia số lần hắn đến đây không thiếu nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với muội muội tỉnh lại, động tác đương nhiên rất không tự nhiên và hơi vụng về nói: “Tiểu muội, ta là đại ca.”
Hắn nói xong, gãi gãi đầu lại nói: “Trong nhà đã biết chuyện này, phụ thân mẫu thân vừa được đến tin tức thì muốn chuẩn bị đến đây. Chỉ là lão tổ tông lo lắng người nhiều sẽ làm muội sợ nên lúc này mới phái ta đến đây đón muội về.”
Hắn lộn xộn nói một lúc lâu đại khái là muốn an ủi nàng, trong nhà vô cùng nhớ nàng, chỉ có một mình hắn tới không phải là không coi trọng nàng vân vân.
Hôm qua Thời An đã nhìn ra, lúc này yên tĩnh nghe xong thì đôi mắt khẽ cong lên mỉm cười với người ca ca nhặt được này, sau đó rất phù hợp thiết lập nhân vật nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vâng, muội biết rồi.”
Thẩm Thời Hàn bị nụ cười này của muội muội làm cho đầu óc choáng váng, hạnh phúc tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong lúc hoảng hốt hơi lâng lâng một chút. Chỉ Huy Sứ ngày thường không giận tự uy bây giờ hoàn toàn không còn vẻ mặt nghiêm túc kiên định nữa, bỗng nhiên làm một động tác lớn, đứng dậy đi vòng hai vòng ngay tại chỗ rồi lại ngồi xuống, gật đầu thật mạnh nói: “Được, được, chờ đại phu trong phủ bắt mạch xong thì chúng ta lập tức về nhà.”
Vì vậy Thời An mới biết người ca ca được hời này không đến một mình, đêm hôm khuya khoắt còn mang theo đại phu trong phủ lại đây. Đại phu già cẩn thận bắt mạch và đưa ra kết luận đại khái giống như đạo sĩ ngày hôm qua, tuy tìm không ra nguyên nhân nhưng có chín phần nắm chắc là Tam cô nương đã khỏe rồi.
Thẩm Thời Hàn mặc kệ những nguyên nhân đó, cũng không tiếp tục theo đuổi mà nói một cách đương nhiên: “Cầu nguyện bằng trái tim chân thành thì sắt đá cũng mòn, nhất định là trời xanh cảm động khi nghe thấy lời cầu nguyện mỗi ngày của ta đấy.”
Từ sáng sớm tinh mơ hắn cũng đã từ trong miệng của Yên Thúy biết được muội muội có thể cảm nhận được mỗi khi hắn đến thăm, cho nên lúc này mới đắc ý mà ôm công lao lên trên người mình.
Đại phu trong phủ vuốt râu, không vui liếc mắt nhìn Đại công tử nhà mình đang hưng phấn, chỉ đề nghị nói: “Hôm qua Tam cô nương mới tỉnh lại, không bằng ở lại trong đạo quan thêm hai ngày nữa rồi rời đi cũng không muộn.”
Tuy rằng người trong phủ Thừa tướng đều nhón chân chờ mong Tam cô nương quay trở về, nhưng suy xét đến Thẩm Thời An bệnh nặng mới khỏi không nên đi ngựa xe mệt nhọc, nên để mọi chuyện đều ổn thỏa thì tốt hơn. Huống hồ dù sao cũng đã chờ suốt bao nhiêu năm, chờ thêm một hai ngày cũng không sao cả.
Thẩm Thời Hàn nghe vậy, suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý.
Có lẽ bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn quen mắt, không quá hai ngày thì Thời An và người ca ca này cũng đã trở nên thân thiết. Hai anh em có một chút thói quen nhỏ hầu như giống nhau y như đúc, giống như là ở chung sớm chiều với nhau suốt mười mấy năm.
Đối với chuyện này, Thẩm Thời Hàn nói với nàng: “Cũng không phải là mười mấy năm, khi còn nhỏ ta cũng ở chỗ này. Nếu không phải lão tổ tông buộc ta trở về đọc sách thì bây giờ ta còn ở lại trong đạo quan đó.”
Thời An hơi kinh ngạc một chút, thầm nghĩ thân phận do trò chơi sắp xếp cho nàng. Nói cẩn thận thì có một số chỗ có trăm ngàn chỗ hở, nói qua loa thì lúc này lại vô cùng chân thật giống như là ngẫu nhiên chuyển qua chuyển lại giữa trí tuệ nhân tạo và trí tuệ thiểu năng vậy.
Nàng tưởng tượng nhìn thấy tình cảnh khi còn nhỏ Thẩm Thời Hàn ở trong đạo quan cùng với nàng, chắc chuyện thường làm nhất mỗi ngày là ghé vào bên cạnh giường của nàng và kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó.
Nhưng nàng là người đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ trong phủ Thừa tướng không có Tam cô nương mới đúng. Suy nghĩ như vậy thì Thời An lại cảm thấy hơi tiếc nuối một chút, luôn cảm thấy thiếu một mảnh ở chỗ nào đó, nàng lắc đầu vứt suy nghĩ kỳ quái này ra sau đầu.
Hai ngày, phủ Thừa tướng đưa đến tất cả là ba bức thư, đều hỏi thăm tình trạng của nàng và thuận tiện nói bóng nói gió hỏi thăm sở thích của nàng. Thời An làm sao biết được chứ, đương nhiên là bởi vì người ca ca tốt của nàng không hề có ý muốn lừa gạt nàng nên tùy tiện đọc cho nàng nghe.
Sau khi đọc xong còn tự động gật đầu, khi cầm bút viết thư trả lời giọng điệu còn vô cùng chắc chắn: “Huynh muội tụi con có sở thích giống nhau, con thích thì muội muội nhất định cũng sẽ thích.”
Thời An không phản bác lại hắn bởi vì sự thật đúng là như vậy, nhưng đại phu trong phủ nói bây giờ dạ dày của nàng yếu, chỉ có thể ăn một chút đồ ăn thanh đạm. Tuy nhiên trong đạo quan cũng chỉ có đồ ăn thanh đạm, nhìn động tác quen thuộc gọi món ăn của Thẩm Thời Hàn là có thể thấy được ngày thường hắn thường xuyên tới đây.
Danh sách chương