Thời gian hai ngày trôi qua trong nháy mắt, từ trong miệng của Thẩm Thời Hàn, Thời An cũng hiểu đại khái về tất cả mọi người trên dưới trong phủ Thừa tướng. Chỉ chờ quay về và chiếu theo thứ tự ngồi xuống, nhưng bởi vì số người quá nhiều nên nàng chỉ chọn nhớ những người quan trọng.
Trong lúc đó hệ thống giống như xác chết vùng dậy một lần, “Tại sao ký chủ không hỏi xem tình huống bây giờ của vai ác?”
Thời An liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của nó, vô tình nói: “Ta là một tiểu cô nương hôn mê mười mấy năm, mới vừa tỉnh thì đã hỏi thăm một người ngoài có vẻ không được tốt lắm.”
Hệ thống nói không lại nàng nên đành phải ủ rũ cụp đuôi offline.
Xe ngựa tới đón nàng hồi phủ đã tới trước một ngày, Thời An được Thẩm Thời Hàn dẫn đi nhìn xem một chút, chỉ liếc mắt nhìn một cái thì đã thấy thùng xe rất rộng rãi. Tuy rằng bây giờ vẫn là đầu thu nhưng bên trong thùng xe đã trải một tấm thảm rất dày, nàng hầu như có thể duỗi thẳng người ngủ một đêm ở trong đó.
Thẩm Thời Hàn cố ý nói: “Vẫn là xe ngựa tốt hơn, cưỡi ngựa thật sự rất mệt đó.”
Khóe môi của Thời An lặng lẽ cong lên, nàng mím môi, nhăn giữa mày lại, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng rồi hơi do dự nói: “Đây là lần đầu tiên muội ngồi xe ngựa……”
Thẩm Thời Hàn cảm thấy hài lòng: “Đừng sợ, đại ca sẽ ngồi chung với muội.”
***
Sáng sớm ngày thứ tư, sau khi đại phu trong phủ bắt mạch xong thì gật đầu với những người có mặt trong phòng, sau đó bắt đầu hồi phủ.
Chỉ Huy Sứ từ nhỏ có thể cưỡi ngựa thì tuyệt đối không ngồi xe ngựa này lắc mình một cái bay nhanh vào trong xe ngựa, hoàn toàn không hề cảm thấy mất đi khí thế nam nhân. Hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ khi muội muội đột nhiên tỉnh lại, chỉ hận không thể đi theo từng giây từng phút, luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng của mình.
Khi xe ngựa đi ra từ trong đạo quan, sương mù sáng sớm đã tan.
Xa phu điều khiển cũng không nhanh, không lâu sau đó thì đi trên quan đạo thông suốt bằng phẳng, xe ngựa đi càng thêm vững vàng hơn.
Thời An nhấc một góc màn xe lên, lá rụng cuộn tròn ở hai bên quan đạo chậm rãi rơi xuống thành từng vòng, nàng chống cằm nhìn một lát, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết kinh thành Đại Thịnh sẽ có bộ dáng gì?”
Thẩm Thời Hàn lập tức suy nghĩ trong lòng, hai ngày này hắn chỉ lo nói chuyện về người trong nhà mà đã quên sau khi muội muội hồi phủ sẽ muốn ra cửa đi lại. Trong kinh thành những người không nên đụng phải cũng chỉ có một ít như vậy, phải làm muội muội chú ý, miễn cho vô tình làm bản thân ấm ức.
Sau khi hắn quyết định xong, hắng giọng một tiếng, giống như trò chuyện mà nói cho Thời An nghe về thế gia đại tộc trong kinh thành. Chay mặn không kỵ, tốt xấu đều nói hết hoàn toàn, hầu như bóc hết gốc gác của bọn họ, cuối cùng hắn nói: “Tuy rằng Thẩm gia của chúng ta nắm quyền lực chưa được trăm năm nhưng lại không phải là người mà người khác có thể đắc tội nổi. Sau này nếu có tên nhóc nhà nào chọc muội, muội cũng không cần khách sáo mà lập tức đòi lại ngay là được.”
Thời An bị chọc cười bởi giọng điệu giống như đang nắm giữ ngàn quân của hắn, mắt hạnh khẽ cong lên nói: “Vậy chẳng phải là muội có thể đi ngang ở trong kinh thành sao, khi gây chuyện thì có thể nói ra tên của đại ca được không?”
Thẩm Thời Hàn tưởng tượng đến tình huống đó, khóe miệng co giật một chút: “…… Cũng không phải là không được.”
Hắn nhịn không được xoa xoa đầu muội muội, lại bổ sung thêm mấy nhà, chỉ là nói xong lời cuối cùng thì đột nhiên giọng nói thay đổi: “Toàn bộ kinh thành chỉ có một người muội không thể đắc tội. Nếu gặp phải, ừm, để xem, chắc muội cũng không gặp phải người kia đâu.”
Thời An bị lời nói muốn nói rồi lại thôi này của hắn làm gợi lên lòng hiếu kỳ, truy hỏi nói: “Là ai vậy ạ?”
Thẩm Thời Hàn rất không tình nguyện nói tên của người kia để làm bẩn lỗ tai muội muội, huống hồ hắn luôn đối đầu với đối phương nên sắc mặt nhìn không được tốt, chỉ mơ hồ nói đại khái: “Tân quý trong triều, Nhiếp Chính Vương năm trước do đích thân Hoàng thượng tự phong.”
Thẩm Thời Hàn nói: “Người này âm tình bất định, tính tình rất kỳ quái, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn. Nếu phạm tội rơi vào trong tay hắn, không nói đến triều thần mà ngay cả mặt mũi của Hoàng thượng hắn cũng không cho.”
Thời An gật gật đầu và yên lặng nhớ kỹ, tuy nhiên nếu đại ca nói nàng không gặp được thì chắc sẽ không có chuyện gì.
Sau khi nàng nhớ xong thì đặt sang một bên, tiếp tục nói bóng nói gió hỏi mấy vấn đề nhưng lại không nghe được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Mục Trì Thanh. Ngay cả chuyện của Mục gia cũng không thấy Thẩm Thời Hàn nhắc tới, nàng không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái một chút, nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ năm năm không gặp, vai ác nghèo túng đến mức không có ai thèm quan tâm sao?
Nhưng không đúng chứ, tốt xấu gì cũng có quan hệ họ hàng với Hoàng thượng đấy nhé.
Thời An suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra được lý do cộng thêm Thẩm Thời Hàn lại nói với nàng về những người khác nên nàng cũng không suy nghĩ nữa, chờ sau khi trở về kinh thành thì luôn có thể biết được tin tức khác.
Hệ thống nghe xong một đường, rốt cuộc nhịn không được xông ra, vuốt nước mắt nức nở nói: “Tôi biết ngay mà, trong lòng ký chủ còn nhớ tới nhiệm vụ công lược, hu hu hu!”
“Nói như vậy, Mục Trì Thanh thật sự còn ở kinh thành à?” Thời An giống như suy nghĩ gì đó nói, híp mắt lại, nàng mạnh mẽ ép hỏi: “Có phải cậu biết cái gì rồi không, có việc lừa gạt tôi à?”
Giọng nói ríu rít của hệ thống đột nhiên im bặt, động tác nhanh nhẹn rụt về, không còn chảy một giọt nước mắt nào nữa.
Thời An lười so đo với nó, hệ thống nhớ thương đơn giản chỉ là về chuyện tiến độ công lược này. Nếu phản diện ở kinh thành vậy thì rất nhanh nàng có thể gặp được, nghĩ như vậy khóe môi của Thời An lập tức cong lên.
Đạo quan cách kinh thành cũng không tính là xa, nếu như cưỡi ngựa thì nửa ngày là tới rồi. Tuy rằng xe ngựa đi chậm nhưng trước khi mặt trời lặn cũng đã tới được cửa kinh thành rồi.
Trên xe ngựa thêu gia huy Thẩm gia, binh lính canh gác cửa thành đương nhiên là nhận ra, vốn định bước lên hỏi một câu theo quy tắc thì màn xe được vén lên, có một lệnh bài sắt được đưa ra, nhìn theo cửa sổ xe ngựa thì lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Chỉ Huy Sứ đại nhân!”
Thẩm Thời Hàn hơi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đơn giản nói ba chữ: “Cho đi qua.”
Xe ngựa thuận lợi vào kinh thành, chạy thẳng về phía phủ Thừa tướng, Thời An đột nhiên bắt đầu cảm thấy căng thẳng giống như thật sự muốn đi gặp người thân ruột thịt chờ đợi từ lâu, trái tim trong ngực nhảy bùm bùm không ngừng.
Thẩm Thời Hàn nhìn ra được, chỉ thấy Chỉ Huy Sứ thu lại khí thế nghiêm túc không giận tự uy lập tức thay đổi sắc mặt, không chê lớn chuyện mà gợi ý bậy bạ cho nàng nói: “Không cần lo lắng, bọn họ còn căng thẳng hơn so với muội. Nếu ai dám lên mặt với muội thì muội lập tức nhắm mắt lại ngất xỉu, mặc kệ mọi chuyện, đảm bảo sẽ hù dọa mọi người có mặt ở đó”
Thời An: “……”
Nếu nàng thật sự làm như vậy thì đến lúc đó phủ Thừa tướng sẽ rối loạn thành một nồi cháo. Tuy nhiên nàng vẫn cười một chút khi nghe thấy lời trêu chọc của Thẩm Thời Hàn, căng thẳng trong lòng nàng biến mất hơn phân nửa.
Hai bên đường phố đã có chủ quán bắt đầu thắp đèn lên, khi ở cuối chân trời còn thừa một chút ánh chiều tà thì xe ngựa đã đi tới cửa phủ Thừa tướng.
Đã có ma ma sớm chờ ở trước cửa phủ, một ngày này không biết lão tổ tông đã phái người tới hỏi thăm bao nhiêu lần, cuối cùng đã chờ được người về.
Cách màn xe có giọng nói lên tiếng: “Tam cô nương, về đến nhà rồi.”
Đại khái là bởi vì đồng cảm quá sâu, chóp mũi của Thời An chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Trong sảnh chính, hầu như tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều đến đông đủ có người ngồi người đứng. Sau đó gã sai vặt chạy như bay tiến vào báo tin, trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại phía sau rèm cửa.
Ngay lúc này Thời An bước vào sảnh chính, nàng bị trong phòng đầy người dọa nhảy dựng lên. Nếu không phải Thẩm Thời Hàn ở phía sau nhẹ nhàng dẫn nàng thì chỉ sợ là nàng sẽ lập tức lui ra ngoài.
Nàng vừa mới đứng yên còn chưa kịp nói chuyện thì bị một nữ nhân xinh đẹp vội vàng đến gần, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Thời An không quen biết bà nhưng rất tự nhiên gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Động tác của Tiêu phu nhân ngừng lại khi đang ôm nàng, nức nở nói: “Tiểu Bình An của nương đã trở về rồi.”
Cũng may không khí buồn bã không kéo dài được bao lâu, sau khi gặp qua lão tổ tông thì được tỷ muội cùng thế hệ kéo ngồi vào giữa, nghe mấy người họ ríu rít nói rõ ai là ai cho nàng nghe.
Thời An dám khẳng định đây là lần đầu tiên nàng tới phủ Thừa tướng, ngay cả bối cảnh trò chơi cũng chưa hề viết qua chuyện có liên quan đến Thẩm gia ở Đại Thịnh. Nhưng điều kỳ lạ là nàng không cần người khác nhắc nhở thì đã nhớ đúng thân phận của mỗi người giống như vốn nên là như vậy.
Đêm đó mọi người trong Thẩm gia cũng không ở bên nhau bao lâu, bởi vì lo lắng thân thể suy yếu mới vừa khỏi bệnh của nàng cho nên sau khi dùng bữa tối xong thì mọi người đều rời đi.
Tiêu phu nhân đưa Thời An đi đến chỗ ở của nàng, nhìn nữ nhi gần như là mất rồi tìm lại được, bà sợ giọng nói lớn làm nàng hoảng sợ nên cố gắng nói chuyện chậm rãi: “Tiểu viện của con ở bên cạnh của A Hàn, trong phủ vẫn luôn giữ lại. Mỗi ngày đều quét dọn, tất cả trang trí hoàn toàn giống như của A Hàn.”
Thẩm Thời Hàn xen mồm đúng lúc: “Sao có thể giống nhau chứ, tiểu viện của muội muội đặc biệt hơn của con rất nhiều. Vườn hoa trong viện đều do người đích thân xử lý, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư. Chờ tới ba tháng đầu mùa xuân thì đó mới gọi là tuyệt sắc.”
Từ trước đến nay Tiêu phu nhân biết tính tình thật sự của nhi tử mình, nhưng lúc này, Tiêu phu nhân vẫn luôn luôn dịu dàng nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, miệng lưỡi trơn tru không đàng hoàng, đừng có dạy hư Tiểu Bình An.
Thẩm Thời Hàn rút lại biểu cảm trên gương mặt, bày ra bộ dáng đứng đắn, còn không quên trộm chớp mắt với Thời An.
Thẩm Thừa tướng đi theo phía sau ba người, ông nhìn thấy hết động tác nhỏ của Thẩm Thời Hàn vào trong đáy mắt. Vài lần muốn nói chuyện nhưng cũng chưa có cơ hội mở miệng, ông ở trong triều đình miệng lưỡi lưu loát vậy mà giống như mất hiệu lực đối với nữ nhi nhỏ mới về nhà.
Cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân nhìn không được nữa, dỗ dành Thời An gọi ông một tiếng phụ thân.
Thẩm Thừa tướng vuốt bộ râu dài cảm thấy thỏa mãn.
====
Tên truyện: TIỂU TRÙ NƯƠNG CỦA THIẾU KHANH ĐẠI LÝ TỰ
Tác giả: Tắc Ngoại Khách
Editor: Team TN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Phá án, Mỹ thực, Hoan hỉ oan gia, Cải trang giả dạng, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử , 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
Tiểu trù nương nữ giả nam × nam nhân xấu xa bận rộn đến mắc bệnh kén ăn.
Ăn uống, tra án, yêu đương
***
Khi Đường Tiểu Hà vừa đến kinh thành, cuộc sống của nàng có hai mục tiêu lớn——
“Trở thành đầu bếp đầu bảng của Thiên Hương Lâu.”
“Lấy được dao phay vàng ngự tứ.”
Mãi cho đến khi bị liên lụy vào một vụ án mạng, bị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự coi thành “đối tượng khả nghi” nhét vào đại lao giam giữ nửa tháng, khi ra khỏi đại lao thì cũng đã bỏ lỡ thời gian Thiên Hương Lâu chiêu mộ đầu bếp.
Đường Tiểu Hà liền hắc hóa.
Mục tiêu sống của nàng biến thành ——
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
Tục ngữ nói, bệnh do ăn uống mà ra. Đường Tiểu Hà cảm thấy kinh thành khô ráo, vì để Tống Hạc Khanh nóng trong người, loét miệng, hôm nay nàng làm đậu hũ Ma Bà, ngày mai làm trộn mì siêu cay, ngày mốt làm cơm cháy cay siêu cấp……
Non nửa tháng qua đi, Tống đại nhân béo lên một vòng.
Càng khiến người ta tức điên hơn là Đường Tiểu Hà phát hiện Tống Hạc Khanh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của nàng lại càng thêm nóng rực lên.
*
Hình Bộ cháy, Đại Lý Tự vạ lây cá trong chậu, toàn bộ án tử đều ném hết lên người Tống Hạc Khanh mới vừa nhậm chức.
Đối mặt với bản án treo cũ, Tống Hạc Khanh ra sức tìm chân tướng.
Đối mặt với tham quan ô lại, Tống Hạc Khanh lạnh lùng trừng mắt.
Đối mặt với nghiệm thi, thẩm tra, đối chiếu, Tống Hạc Khanh làm gương cho binh sĩ.
Đối mặt mỹ thực, Tống Hạc Khanh…… nôn.
Thuộc hạ cố ý đưa tới một chén mì chua cay, nói là đầu bếp Đường mới tới làm.
Tống Hạc Khanh: “Nhìn dầu mỡ quá! Cho chó cũng chẳng thèm ăn! Đem đi đi!”
……
Tống Hạc Khanh: “Hương vị sao lạ vậy nhỉ, lại ăn thêm miếng nữa vậy.”
# Nam nhân chân chính rất thương thê tử.
Tag: Hoan hỉ oan gia, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Nữ giả nam trang
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: “Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
Trong lúc đó hệ thống giống như xác chết vùng dậy một lần, “Tại sao ký chủ không hỏi xem tình huống bây giờ của vai ác?”
Thời An liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của nó, vô tình nói: “Ta là một tiểu cô nương hôn mê mười mấy năm, mới vừa tỉnh thì đã hỏi thăm một người ngoài có vẻ không được tốt lắm.”
Hệ thống nói không lại nàng nên đành phải ủ rũ cụp đuôi offline.
Xe ngựa tới đón nàng hồi phủ đã tới trước một ngày, Thời An được Thẩm Thời Hàn dẫn đi nhìn xem một chút, chỉ liếc mắt nhìn một cái thì đã thấy thùng xe rất rộng rãi. Tuy rằng bây giờ vẫn là đầu thu nhưng bên trong thùng xe đã trải một tấm thảm rất dày, nàng hầu như có thể duỗi thẳng người ngủ một đêm ở trong đó.
Thẩm Thời Hàn cố ý nói: “Vẫn là xe ngựa tốt hơn, cưỡi ngựa thật sự rất mệt đó.”
Khóe môi của Thời An lặng lẽ cong lên, nàng mím môi, nhăn giữa mày lại, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng rồi hơi do dự nói: “Đây là lần đầu tiên muội ngồi xe ngựa……”
Thẩm Thời Hàn cảm thấy hài lòng: “Đừng sợ, đại ca sẽ ngồi chung với muội.”
***
Sáng sớm ngày thứ tư, sau khi đại phu trong phủ bắt mạch xong thì gật đầu với những người có mặt trong phòng, sau đó bắt đầu hồi phủ.
Chỉ Huy Sứ từ nhỏ có thể cưỡi ngựa thì tuyệt đối không ngồi xe ngựa này lắc mình một cái bay nhanh vào trong xe ngựa, hoàn toàn không hề cảm thấy mất đi khí thế nam nhân. Hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ khi muội muội đột nhiên tỉnh lại, chỉ hận không thể đi theo từng giây từng phút, luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng của mình.
Khi xe ngựa đi ra từ trong đạo quan, sương mù sáng sớm đã tan.
Xa phu điều khiển cũng không nhanh, không lâu sau đó thì đi trên quan đạo thông suốt bằng phẳng, xe ngựa đi càng thêm vững vàng hơn.
Thời An nhấc một góc màn xe lên, lá rụng cuộn tròn ở hai bên quan đạo chậm rãi rơi xuống thành từng vòng, nàng chống cằm nhìn một lát, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết kinh thành Đại Thịnh sẽ có bộ dáng gì?”
Thẩm Thời Hàn lập tức suy nghĩ trong lòng, hai ngày này hắn chỉ lo nói chuyện về người trong nhà mà đã quên sau khi muội muội hồi phủ sẽ muốn ra cửa đi lại. Trong kinh thành những người không nên đụng phải cũng chỉ có một ít như vậy, phải làm muội muội chú ý, miễn cho vô tình làm bản thân ấm ức.
Sau khi hắn quyết định xong, hắng giọng một tiếng, giống như trò chuyện mà nói cho Thời An nghe về thế gia đại tộc trong kinh thành. Chay mặn không kỵ, tốt xấu đều nói hết hoàn toàn, hầu như bóc hết gốc gác của bọn họ, cuối cùng hắn nói: “Tuy rằng Thẩm gia của chúng ta nắm quyền lực chưa được trăm năm nhưng lại không phải là người mà người khác có thể đắc tội nổi. Sau này nếu có tên nhóc nhà nào chọc muội, muội cũng không cần khách sáo mà lập tức đòi lại ngay là được.”
Thời An bị chọc cười bởi giọng điệu giống như đang nắm giữ ngàn quân của hắn, mắt hạnh khẽ cong lên nói: “Vậy chẳng phải là muội có thể đi ngang ở trong kinh thành sao, khi gây chuyện thì có thể nói ra tên của đại ca được không?”
Thẩm Thời Hàn tưởng tượng đến tình huống đó, khóe miệng co giật một chút: “…… Cũng không phải là không được.”
Hắn nhịn không được xoa xoa đầu muội muội, lại bổ sung thêm mấy nhà, chỉ là nói xong lời cuối cùng thì đột nhiên giọng nói thay đổi: “Toàn bộ kinh thành chỉ có một người muội không thể đắc tội. Nếu gặp phải, ừm, để xem, chắc muội cũng không gặp phải người kia đâu.”
Thời An bị lời nói muốn nói rồi lại thôi này của hắn làm gợi lên lòng hiếu kỳ, truy hỏi nói: “Là ai vậy ạ?”
Thẩm Thời Hàn rất không tình nguyện nói tên của người kia để làm bẩn lỗ tai muội muội, huống hồ hắn luôn đối đầu với đối phương nên sắc mặt nhìn không được tốt, chỉ mơ hồ nói đại khái: “Tân quý trong triều, Nhiếp Chính Vương năm trước do đích thân Hoàng thượng tự phong.”
Thẩm Thời Hàn nói: “Người này âm tình bất định, tính tình rất kỳ quái, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn. Nếu phạm tội rơi vào trong tay hắn, không nói đến triều thần mà ngay cả mặt mũi của Hoàng thượng hắn cũng không cho.”
Thời An gật gật đầu và yên lặng nhớ kỹ, tuy nhiên nếu đại ca nói nàng không gặp được thì chắc sẽ không có chuyện gì.
Sau khi nàng nhớ xong thì đặt sang một bên, tiếp tục nói bóng nói gió hỏi mấy vấn đề nhưng lại không nghe được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Mục Trì Thanh. Ngay cả chuyện của Mục gia cũng không thấy Thẩm Thời Hàn nhắc tới, nàng không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái một chút, nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ năm năm không gặp, vai ác nghèo túng đến mức không có ai thèm quan tâm sao?
Nhưng không đúng chứ, tốt xấu gì cũng có quan hệ họ hàng với Hoàng thượng đấy nhé.
Thời An suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra được lý do cộng thêm Thẩm Thời Hàn lại nói với nàng về những người khác nên nàng cũng không suy nghĩ nữa, chờ sau khi trở về kinh thành thì luôn có thể biết được tin tức khác.
Hệ thống nghe xong một đường, rốt cuộc nhịn không được xông ra, vuốt nước mắt nức nở nói: “Tôi biết ngay mà, trong lòng ký chủ còn nhớ tới nhiệm vụ công lược, hu hu hu!”
“Nói như vậy, Mục Trì Thanh thật sự còn ở kinh thành à?” Thời An giống như suy nghĩ gì đó nói, híp mắt lại, nàng mạnh mẽ ép hỏi: “Có phải cậu biết cái gì rồi không, có việc lừa gạt tôi à?”
Giọng nói ríu rít của hệ thống đột nhiên im bặt, động tác nhanh nhẹn rụt về, không còn chảy một giọt nước mắt nào nữa.
Thời An lười so đo với nó, hệ thống nhớ thương đơn giản chỉ là về chuyện tiến độ công lược này. Nếu phản diện ở kinh thành vậy thì rất nhanh nàng có thể gặp được, nghĩ như vậy khóe môi của Thời An lập tức cong lên.
Đạo quan cách kinh thành cũng không tính là xa, nếu như cưỡi ngựa thì nửa ngày là tới rồi. Tuy rằng xe ngựa đi chậm nhưng trước khi mặt trời lặn cũng đã tới được cửa kinh thành rồi.
Trên xe ngựa thêu gia huy Thẩm gia, binh lính canh gác cửa thành đương nhiên là nhận ra, vốn định bước lên hỏi một câu theo quy tắc thì màn xe được vén lên, có một lệnh bài sắt được đưa ra, nhìn theo cửa sổ xe ngựa thì lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Chỉ Huy Sứ đại nhân!”
Thẩm Thời Hàn hơi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đơn giản nói ba chữ: “Cho đi qua.”
Xe ngựa thuận lợi vào kinh thành, chạy thẳng về phía phủ Thừa tướng, Thời An đột nhiên bắt đầu cảm thấy căng thẳng giống như thật sự muốn đi gặp người thân ruột thịt chờ đợi từ lâu, trái tim trong ngực nhảy bùm bùm không ngừng.
Thẩm Thời Hàn nhìn ra được, chỉ thấy Chỉ Huy Sứ thu lại khí thế nghiêm túc không giận tự uy lập tức thay đổi sắc mặt, không chê lớn chuyện mà gợi ý bậy bạ cho nàng nói: “Không cần lo lắng, bọn họ còn căng thẳng hơn so với muội. Nếu ai dám lên mặt với muội thì muội lập tức nhắm mắt lại ngất xỉu, mặc kệ mọi chuyện, đảm bảo sẽ hù dọa mọi người có mặt ở đó”
Thời An: “……”
Nếu nàng thật sự làm như vậy thì đến lúc đó phủ Thừa tướng sẽ rối loạn thành một nồi cháo. Tuy nhiên nàng vẫn cười một chút khi nghe thấy lời trêu chọc của Thẩm Thời Hàn, căng thẳng trong lòng nàng biến mất hơn phân nửa.
Hai bên đường phố đã có chủ quán bắt đầu thắp đèn lên, khi ở cuối chân trời còn thừa một chút ánh chiều tà thì xe ngựa đã đi tới cửa phủ Thừa tướng.
Đã có ma ma sớm chờ ở trước cửa phủ, một ngày này không biết lão tổ tông đã phái người tới hỏi thăm bao nhiêu lần, cuối cùng đã chờ được người về.
Cách màn xe có giọng nói lên tiếng: “Tam cô nương, về đến nhà rồi.”
Đại khái là bởi vì đồng cảm quá sâu, chóp mũi của Thời An chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Trong sảnh chính, hầu như tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều đến đông đủ có người ngồi người đứng. Sau đó gã sai vặt chạy như bay tiến vào báo tin, trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại phía sau rèm cửa.
Ngay lúc này Thời An bước vào sảnh chính, nàng bị trong phòng đầy người dọa nhảy dựng lên. Nếu không phải Thẩm Thời Hàn ở phía sau nhẹ nhàng dẫn nàng thì chỉ sợ là nàng sẽ lập tức lui ra ngoài.
Nàng vừa mới đứng yên còn chưa kịp nói chuyện thì bị một nữ nhân xinh đẹp vội vàng đến gần, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Thời An không quen biết bà nhưng rất tự nhiên gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Động tác của Tiêu phu nhân ngừng lại khi đang ôm nàng, nức nở nói: “Tiểu Bình An của nương đã trở về rồi.”
Cũng may không khí buồn bã không kéo dài được bao lâu, sau khi gặp qua lão tổ tông thì được tỷ muội cùng thế hệ kéo ngồi vào giữa, nghe mấy người họ ríu rít nói rõ ai là ai cho nàng nghe.
Thời An dám khẳng định đây là lần đầu tiên nàng tới phủ Thừa tướng, ngay cả bối cảnh trò chơi cũng chưa hề viết qua chuyện có liên quan đến Thẩm gia ở Đại Thịnh. Nhưng điều kỳ lạ là nàng không cần người khác nhắc nhở thì đã nhớ đúng thân phận của mỗi người giống như vốn nên là như vậy.
Đêm đó mọi người trong Thẩm gia cũng không ở bên nhau bao lâu, bởi vì lo lắng thân thể suy yếu mới vừa khỏi bệnh của nàng cho nên sau khi dùng bữa tối xong thì mọi người đều rời đi.
Tiêu phu nhân đưa Thời An đi đến chỗ ở của nàng, nhìn nữ nhi gần như là mất rồi tìm lại được, bà sợ giọng nói lớn làm nàng hoảng sợ nên cố gắng nói chuyện chậm rãi: “Tiểu viện của con ở bên cạnh của A Hàn, trong phủ vẫn luôn giữ lại. Mỗi ngày đều quét dọn, tất cả trang trí hoàn toàn giống như của A Hàn.”
Thẩm Thời Hàn xen mồm đúng lúc: “Sao có thể giống nhau chứ, tiểu viện của muội muội đặc biệt hơn của con rất nhiều. Vườn hoa trong viện đều do người đích thân xử lý, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư. Chờ tới ba tháng đầu mùa xuân thì đó mới gọi là tuyệt sắc.”
Từ trước đến nay Tiêu phu nhân biết tính tình thật sự của nhi tử mình, nhưng lúc này, Tiêu phu nhân vẫn luôn luôn dịu dàng nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, miệng lưỡi trơn tru không đàng hoàng, đừng có dạy hư Tiểu Bình An.
Thẩm Thời Hàn rút lại biểu cảm trên gương mặt, bày ra bộ dáng đứng đắn, còn không quên trộm chớp mắt với Thời An.
Thẩm Thừa tướng đi theo phía sau ba người, ông nhìn thấy hết động tác nhỏ của Thẩm Thời Hàn vào trong đáy mắt. Vài lần muốn nói chuyện nhưng cũng chưa có cơ hội mở miệng, ông ở trong triều đình miệng lưỡi lưu loát vậy mà giống như mất hiệu lực đối với nữ nhi nhỏ mới về nhà.
Cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân nhìn không được nữa, dỗ dành Thời An gọi ông một tiếng phụ thân.
Thẩm Thừa tướng vuốt bộ râu dài cảm thấy thỏa mãn.
====
Tên truyện: TIỂU TRÙ NƯƠNG CỦA THIẾU KHANH ĐẠI LÝ TỰ
Tác giả: Tắc Ngoại Khách
Editor: Team TN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Phá án, Mỹ thực, Hoan hỉ oan gia, Cải trang giả dạng, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử , 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
Tiểu trù nương nữ giả nam × nam nhân xấu xa bận rộn đến mắc bệnh kén ăn.
Ăn uống, tra án, yêu đương
***
Khi Đường Tiểu Hà vừa đến kinh thành, cuộc sống của nàng có hai mục tiêu lớn——
“Trở thành đầu bếp đầu bảng của Thiên Hương Lâu.”
“Lấy được dao phay vàng ngự tứ.”
Mãi cho đến khi bị liên lụy vào một vụ án mạng, bị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự coi thành “đối tượng khả nghi” nhét vào đại lao giam giữ nửa tháng, khi ra khỏi đại lao thì cũng đã bỏ lỡ thời gian Thiên Hương Lâu chiêu mộ đầu bếp.
Đường Tiểu Hà liền hắc hóa.
Mục tiêu sống của nàng biến thành ——
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
Tục ngữ nói, bệnh do ăn uống mà ra. Đường Tiểu Hà cảm thấy kinh thành khô ráo, vì để Tống Hạc Khanh nóng trong người, loét miệng, hôm nay nàng làm đậu hũ Ma Bà, ngày mai làm trộn mì siêu cay, ngày mốt làm cơm cháy cay siêu cấp……
Non nửa tháng qua đi, Tống đại nhân béo lên một vòng.
Càng khiến người ta tức điên hơn là Đường Tiểu Hà phát hiện Tống Hạc Khanh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của nàng lại càng thêm nóng rực lên.
*
Hình Bộ cháy, Đại Lý Tự vạ lây cá trong chậu, toàn bộ án tử đều ném hết lên người Tống Hạc Khanh mới vừa nhậm chức.
Đối mặt với bản án treo cũ, Tống Hạc Khanh ra sức tìm chân tướng.
Đối mặt với tham quan ô lại, Tống Hạc Khanh lạnh lùng trừng mắt.
Đối mặt với nghiệm thi, thẩm tra, đối chiếu, Tống Hạc Khanh làm gương cho binh sĩ.
Đối mặt mỹ thực, Tống Hạc Khanh…… nôn.
Thuộc hạ cố ý đưa tới một chén mì chua cay, nói là đầu bếp Đường mới tới làm.
Tống Hạc Khanh: “Nhìn dầu mỡ quá! Cho chó cũng chẳng thèm ăn! Đem đi đi!”
……
Tống Hạc Khanh: “Hương vị sao lạ vậy nhỉ, lại ăn thêm miếng nữa vậy.”
# Nam nhân chân chính rất thương thê tử.
Tag: Hoan hỉ oan gia, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Nữ giả nam trang
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: “Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
Danh sách chương