Giang Lâu xoa dọc theo sống lưng Tống Triệu như thể đang vuốt ve mèo con, ánh mắt anh rơi lên cái ót run run vì khóc nấc của cậu, khóe môi thoáng nâng lên rồi lại cụp xuống, đoạn ủ rũ nói: "Tống Triệu à, anh mệt quá."
Tống Triệu chợt cứng đờ khi rơi vào cái ôm đột ngột của anh, đây là lần đầu tiên Tống Triệu nói chuyện với giọng điệu uể oải như vậy, rõ ràng không than thân trách phận nhưng lại khiến trái tim cậu thắt lại. Không hiểu sao Tống Triệu bỗng nhớ đến những ngày cấp hai tưởng chừng tuyệt vọng ấy của bản thân, cậu giật bắn muốn đứng dậy nhưng rồi lại bị Giang Lâu ấn xuống.
Như thể Giang Lâu đang giữ chặt cậu trong vòng tay vững chãi, từ khóe mắt, Tống Triệu có thể nhìn thấy ống truyền dịch đang nhỏ từng giọt một, lẫn lộn với giọng nói có chút trầm thấp của Giang Lâu.
"Đoạt chức vô địch là giấc mơ của anh từ những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Thật ra anh có thể dự liệu trước chuyện giải nghệ, suy cho cùng tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm cơm dựa vào tuổi trẻ, một khi trạng thái tụt dốc và chấn thương trở nặng thì khó mà duy trì được nữa, có điều...anh không ngờ..."
Không ngờ ngày này sẽ đến trước khi anh giành chức vô địch.
Giang Lâu không nói hết, nhưng Tống Triệu dường như hiểu rất rõ ý anh, cậu cảm thấy sức nặng đè trên người mình ngày càng yếu đi, bèn nghiêng người sang, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lựng nhìn Giang Lâu, Tống Triệu chậm dời tay trái xuống eo anh, cẩn thận vỗ nhẹ hai cái rồi nghiêm túc nói: "Anh luôn là nhà vô địch trong lòng em."
Và luôn là giấc mơ của em.
Giang Lâu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang vụng về an ủi anh, không khỏi bật cười: "Bạn nhỏ, em có biết bây giờ trông em thế nào không?"
"......Giống như đang dỗ người yêu vậy. Em nói xem, mai mốt có bạn gái rồi, em vừa khóc vừa dỗ như thế này thì rốt cuộc là ai dỗ ai hả?"
Giang Lâu nói xong, còn chưa kịp xem phản ứng của Tống Triệu thì đã phải giật mình trước.
Tống Triệu vốn đang chìm trong mớ cảm xúc bòng bong khó chịu, nghe Giang Lâu nói thế mới sực tỉnh, vội vàng đứng bật dậy.
Vừa rồi cậu quá lộ liễu, không biết Giang Lâu có phát hiện ra gì hay không...
Tống Triệu thở hắt, chưa kịp biện minh thì Giang Lâu bỗng ảo não nói, "Suýt thì quên em vẫn còn bé lắm, không nên đùa như vậy."
"Trốn gì mà trốn? Gọt cho anh quả táo, mấy người này tích cực tặng đồ ăn mà chẳng muốn cho anh ăn hay sao đấy, để mặc tên nửa què cụt tự lực cánh sinh."
Giang Lâu nhanh chóng chuyển đề tài.
Tống Triệu âm thầm thở phào, song lại có chút thất vọng.
Tống Triệu xin nghỉ học đi ra ngoài, lấy đồ ăn cho Giang Lâu xong thì ghé đến phòng khám ngoại trú bên cạnh nhờ bác sĩ viết giấy khám bệnh cho mình để bổ sung sau cho giáo viên. Tâm trạng Giang Lâu đã tốt hơn trông thấy, Tống Triệu cũng không thể ở lại thêm nữa mà phải về trường trước khi tan học, cậu đã là học sinh cuối cấp, bắt buộc tham gia tự học tối.
Giang Lâu ở bệnh viện tròn hai ngày thì xuất viện, thủ tục chuyển sang làm huấn luyện viên sau khi giải nghệ vẫn đang được xử lý, đâm ra thời gian này anh vô công rỗi nghề, hôm nào cũng tạt sang trường học một chút.
Mới đầu Giang Anh vừa vui vừa thấy có lỗi với anh trai, nhưng suy cho cùng trước đây Giang Lâu rất bận rộn, hầu như không dư dả thời gian để gặp cô. Sau đôi ba hôm bối rối, Giang Anh lại vui vẻ khoe cơm hộp mà anh trai mang đến, nào ngờ cô bạn ngồi cùng bàn bỗng chỉ vào một bóng người quen thuộc dưới lầu: "Anh trai cậu kìa đúng không? Không phải anh ấy vừa về rồi à?"
Giang Anh lập tức nhìn xuống.
Anh trai có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra được ngay.
Giang Lâu đi cùng một nam sinh, cậu ta ôm một hộp cơm giữ nhiệt trong lòng, nhìn qua rất giống của cô.
Mấu chốt là nam sinh ấy lại chính là Tống Triệu.
Tuy Giang Anh không thân thiết với Tống Triệu lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu.
"Đó là Tống Triệu à?...Sao anh trai cậu lại..." Giọng bạn cùng bàn ngày càng lí nhí, "đi với nhau vậy?"
Giang Anh thất thần không nói chuyện, một lúc sau mới đẩy hộp cơm vào tay bạn cùng bàn, lén lút mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh.
"Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?" Giang Lâu cười hỏi Tống Triệu, đưa tay chỉnh dây đeo khẩu trang.
Tống Triệu lắc đầu, Giang Lâu nối sẽ bù đắp sinh nhật cho cậu trong kỳ nghỉ này, Tống Triệu vui vẻ trong lòng nhưng lại không dám thể hiện quá rõ, cũng không biết nên đi đâu.
"Em không chọn được thì anh chọn nhé?" Giang Lâu xoa tóc cậu, "Nếu đã thành niên rồi...hay là đi đến những nơi của người lớn nhỉ?..."
Bạn nhỏ gần đây đã sụt cân vì học tập quá độ, thần thái suy sút thấy rõ, việc học đúng là rất qua trọng, nhưng tinh thần thoải mái mới là quan trọng nhất.
Tống Triệu nói:"Quán bar ạ?"
Giang Lâu bật cười: "Cũng hiểu biết quá nhỉ, nhưng mà không phải, trong đó loạn lắm, em cũng không uống được rượu."
"Vậy chỗ nào mà người lớn sẽ đi..." Tống Triệu lẩm bẩm, đang định phản bác thì điện thoại Giang Lâu bỗng đổ chuông.
"Anh, anh về chưa?" Cả hai đứng khá gần nhau, Tống Triệu có thể loáng thoáng nghe thấy giọng Giang Anh, nhất thời có chút chột dạ.
Mỗi lần Giang Lâu đến đưa đồ cho Giang Anh xong thì đều đến tìm cậu, tất nhiên là cô nàng không biết.
Tống Triệu không quen không biết Giang Anh, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác vui vẻ bí mật.
Giang Lâu, "Chưa về, sao vậy, gặp rắc rối gì à? Hay là ăn chưa no? Ăn nữa là mập đấy."
Giang Anh nhẹ nhàng thở phào, anh không lừa cô là tốt rồi, "Anh ở với Tống Triệu à?"
Giang Anh nói xong, Giang Lâu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía giảng đường, cười nói: "Ừ, sao vậy?" Anh vừa nói vừa xoa đầu Tống Triệu, không định né tránh.
"Cậu ấy...Sao hai người lại......" Giang Anh muốn hỏi chẳng nhẽ anh đã quên chuyện Tống Triệu là gay sao, từ khi nào cả hai lại thân thiết như vậy.
Nhưng trong nhà vệ sinh còn có người khác, Giang Anh không thể nói thẳng ra.
Dường như Giang Lâu đoán trước được điều cô muốn nói, anh đổi tay cầm điện thoại, đi vòng sang bên trái Tống Triệu nhường cho cậu đi dưới bóng râm, "Có gì thì tối tan học hãy gọi, em lại trốn trong nhà vệ sinh nghịch điện thoại phải không?"
Giang Lâu rầy em gái một trận rồi mới cúp máy.
Quay đầu lại thì thấy Tống Triệu đang khẩn trương nhìn mình, Giang Lâu cười nói: "Sao vậy?"
"Giang Anh gọi."
Tống Triệu ngẩn người, "À...ừm, em biết rồi."
Tự dưng lại giải thích với cậu.
"Em muốn đi quán bar thử xem sao? Em không uống rượu đâu...chỉ là muốn nhìn một chút thôi."
"Không được." Giang Lâu lắc đầu, nhìn Tống Triệu vì bị cự tuyệt nên ủ rũ cụp mắt, "Như vậy khác gì dạy hư bạn nhỏ đâu?"
Tống Triệu không nói gì.
Một lúc sau, khi về đến dưới ký túc xá của Tống Triệu, Giang Lâu bỗng thở dài, "Được rồi, chỉ một lần thôi."
Tống Triệu chợt cứng đờ khi rơi vào cái ôm đột ngột của anh, đây là lần đầu tiên Tống Triệu nói chuyện với giọng điệu uể oải như vậy, rõ ràng không than thân trách phận nhưng lại khiến trái tim cậu thắt lại. Không hiểu sao Tống Triệu bỗng nhớ đến những ngày cấp hai tưởng chừng tuyệt vọng ấy của bản thân, cậu giật bắn muốn đứng dậy nhưng rồi lại bị Giang Lâu ấn xuống.
Như thể Giang Lâu đang giữ chặt cậu trong vòng tay vững chãi, từ khóe mắt, Tống Triệu có thể nhìn thấy ống truyền dịch đang nhỏ từng giọt một, lẫn lộn với giọng nói có chút trầm thấp của Giang Lâu.
"Đoạt chức vô địch là giấc mơ của anh từ những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Thật ra anh có thể dự liệu trước chuyện giải nghệ, suy cho cùng tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm cơm dựa vào tuổi trẻ, một khi trạng thái tụt dốc và chấn thương trở nặng thì khó mà duy trì được nữa, có điều...anh không ngờ..."
Không ngờ ngày này sẽ đến trước khi anh giành chức vô địch.
Giang Lâu không nói hết, nhưng Tống Triệu dường như hiểu rất rõ ý anh, cậu cảm thấy sức nặng đè trên người mình ngày càng yếu đi, bèn nghiêng người sang, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lựng nhìn Giang Lâu, Tống Triệu chậm dời tay trái xuống eo anh, cẩn thận vỗ nhẹ hai cái rồi nghiêm túc nói: "Anh luôn là nhà vô địch trong lòng em."
Và luôn là giấc mơ của em.
Giang Lâu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang vụng về an ủi anh, không khỏi bật cười: "Bạn nhỏ, em có biết bây giờ trông em thế nào không?"
"......Giống như đang dỗ người yêu vậy. Em nói xem, mai mốt có bạn gái rồi, em vừa khóc vừa dỗ như thế này thì rốt cuộc là ai dỗ ai hả?"
Giang Lâu nói xong, còn chưa kịp xem phản ứng của Tống Triệu thì đã phải giật mình trước.
Tống Triệu vốn đang chìm trong mớ cảm xúc bòng bong khó chịu, nghe Giang Lâu nói thế mới sực tỉnh, vội vàng đứng bật dậy.
Vừa rồi cậu quá lộ liễu, không biết Giang Lâu có phát hiện ra gì hay không...
Tống Triệu thở hắt, chưa kịp biện minh thì Giang Lâu bỗng ảo não nói, "Suýt thì quên em vẫn còn bé lắm, không nên đùa như vậy."
"Trốn gì mà trốn? Gọt cho anh quả táo, mấy người này tích cực tặng đồ ăn mà chẳng muốn cho anh ăn hay sao đấy, để mặc tên nửa què cụt tự lực cánh sinh."
Giang Lâu nhanh chóng chuyển đề tài.
Tống Triệu âm thầm thở phào, song lại có chút thất vọng.
Tống Triệu xin nghỉ học đi ra ngoài, lấy đồ ăn cho Giang Lâu xong thì ghé đến phòng khám ngoại trú bên cạnh nhờ bác sĩ viết giấy khám bệnh cho mình để bổ sung sau cho giáo viên. Tâm trạng Giang Lâu đã tốt hơn trông thấy, Tống Triệu cũng không thể ở lại thêm nữa mà phải về trường trước khi tan học, cậu đã là học sinh cuối cấp, bắt buộc tham gia tự học tối.
Giang Lâu ở bệnh viện tròn hai ngày thì xuất viện, thủ tục chuyển sang làm huấn luyện viên sau khi giải nghệ vẫn đang được xử lý, đâm ra thời gian này anh vô công rỗi nghề, hôm nào cũng tạt sang trường học một chút.
Mới đầu Giang Anh vừa vui vừa thấy có lỗi với anh trai, nhưng suy cho cùng trước đây Giang Lâu rất bận rộn, hầu như không dư dả thời gian để gặp cô. Sau đôi ba hôm bối rối, Giang Anh lại vui vẻ khoe cơm hộp mà anh trai mang đến, nào ngờ cô bạn ngồi cùng bàn bỗng chỉ vào một bóng người quen thuộc dưới lầu: "Anh trai cậu kìa đúng không? Không phải anh ấy vừa về rồi à?"
Giang Anh lập tức nhìn xuống.
Anh trai có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra được ngay.
Giang Lâu đi cùng một nam sinh, cậu ta ôm một hộp cơm giữ nhiệt trong lòng, nhìn qua rất giống của cô.
Mấu chốt là nam sinh ấy lại chính là Tống Triệu.
Tuy Giang Anh không thân thiết với Tống Triệu lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu.
"Đó là Tống Triệu à?...Sao anh trai cậu lại..." Giọng bạn cùng bàn ngày càng lí nhí, "đi với nhau vậy?"
Giang Anh thất thần không nói chuyện, một lúc sau mới đẩy hộp cơm vào tay bạn cùng bàn, lén lút mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh.
"Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?" Giang Lâu cười hỏi Tống Triệu, đưa tay chỉnh dây đeo khẩu trang.
Tống Triệu lắc đầu, Giang Lâu nối sẽ bù đắp sinh nhật cho cậu trong kỳ nghỉ này, Tống Triệu vui vẻ trong lòng nhưng lại không dám thể hiện quá rõ, cũng không biết nên đi đâu.
"Em không chọn được thì anh chọn nhé?" Giang Lâu xoa tóc cậu, "Nếu đã thành niên rồi...hay là đi đến những nơi của người lớn nhỉ?..."
Bạn nhỏ gần đây đã sụt cân vì học tập quá độ, thần thái suy sút thấy rõ, việc học đúng là rất qua trọng, nhưng tinh thần thoải mái mới là quan trọng nhất.
Tống Triệu nói:"Quán bar ạ?"
Giang Lâu bật cười: "Cũng hiểu biết quá nhỉ, nhưng mà không phải, trong đó loạn lắm, em cũng không uống được rượu."
"Vậy chỗ nào mà người lớn sẽ đi..." Tống Triệu lẩm bẩm, đang định phản bác thì điện thoại Giang Lâu bỗng đổ chuông.
"Anh, anh về chưa?" Cả hai đứng khá gần nhau, Tống Triệu có thể loáng thoáng nghe thấy giọng Giang Anh, nhất thời có chút chột dạ.
Mỗi lần Giang Lâu đến đưa đồ cho Giang Anh xong thì đều đến tìm cậu, tất nhiên là cô nàng không biết.
Tống Triệu không quen không biết Giang Anh, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác vui vẻ bí mật.
Giang Lâu, "Chưa về, sao vậy, gặp rắc rối gì à? Hay là ăn chưa no? Ăn nữa là mập đấy."
Giang Anh nhẹ nhàng thở phào, anh không lừa cô là tốt rồi, "Anh ở với Tống Triệu à?"
Giang Anh nói xong, Giang Lâu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía giảng đường, cười nói: "Ừ, sao vậy?" Anh vừa nói vừa xoa đầu Tống Triệu, không định né tránh.
"Cậu ấy...Sao hai người lại......" Giang Anh muốn hỏi chẳng nhẽ anh đã quên chuyện Tống Triệu là gay sao, từ khi nào cả hai lại thân thiết như vậy.
Nhưng trong nhà vệ sinh còn có người khác, Giang Anh không thể nói thẳng ra.
Dường như Giang Lâu đoán trước được điều cô muốn nói, anh đổi tay cầm điện thoại, đi vòng sang bên trái Tống Triệu nhường cho cậu đi dưới bóng râm, "Có gì thì tối tan học hãy gọi, em lại trốn trong nhà vệ sinh nghịch điện thoại phải không?"
Giang Lâu rầy em gái một trận rồi mới cúp máy.
Quay đầu lại thì thấy Tống Triệu đang khẩn trương nhìn mình, Giang Lâu cười nói: "Sao vậy?"
"Giang Anh gọi."
Tống Triệu ngẩn người, "À...ừm, em biết rồi."
Tự dưng lại giải thích với cậu.
"Em muốn đi quán bar thử xem sao? Em không uống rượu đâu...chỉ là muốn nhìn một chút thôi."
"Không được." Giang Lâu lắc đầu, nhìn Tống Triệu vì bị cự tuyệt nên ủ rũ cụp mắt, "Như vậy khác gì dạy hư bạn nhỏ đâu?"
Tống Triệu không nói gì.
Một lúc sau, khi về đến dưới ký túc xá của Tống Triệu, Giang Lâu bỗng thở dài, "Được rồi, chỉ một lần thôi."
Danh sách chương