"Chỉ một ngụm thôi."

Quán bar bật một bản nhạc êm dịu, ánh sáng trên đỉnh đầu không hề chói mắt mà phản chiếu nhẹ nhàng lên người.

Tống Triệu cầm một ly rượu nhỏ, cậu không nhận ra đây là rượu bởi cậu thấy người ta uống rất ngon, màu nước sóng sánh xanh biếc như bầu trời, những viên đá trong suốt chìm xuống đáy cốc vang lên tiếng va chạm lách cách, Tống Triệu lập tức kéo áo Giang Lâu, vòi anh gọi món này.

Nhưng lúc này Tống Triệu đang cầm ly rượu, nhìn Giang Lâu đen mặt ở phía đối diện với vẻ mặt thèm thuồng.

Giang Lâu sờ vào điếu thuốc trong túi, cảm thấy hơi đau đầu. Gần đây anh dần bỏ thuốc lá, tần suất hút ít hơn, vì cơn nghiện thuốc lá thỉnh thoảng sẽ tái phát nên anh thường mang theo kẹo ngậm, chỉ là hôm nay mặc bộ đồ không có kẹo trong túi, lúc này anh vô cùng ngứa ngáy.

Phần lớn là bị Tống Triệu chọc giận.

Nhóc ấy đã hứa sẽ không uống rượu trước khi đến đây.

Giang Lâu lắc đầu, "Cứ nhìn đi, đừng có làm bộ với anh."

Tống Triệu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ngồi xuống bên cạnh Giang Lâu: "Em đã trưởng thành, có thể uống rượu rồi."

Cậu biết cho dù Giang Lâu ngoài mặt có cự tuyệt, cuối cùng anh vẫn sẽ mềm lòng, đôi khi Tống Triệu vẫn bắt lấy điểm yếu ấy mà đòi hỏi không chút kiêng dè.

Giang Lâu rít lên, giơ tay vò tóc Tống Triệu: "Lúc tới đây em đã nói gì với anh? Không uống rượu? Tuyệt đối không uống rượu à?"

"Anh nói này bạn nhỏ, có phải em thấy anh dễ gạt lắm không?"

Tống Triệu lập tức lắc đầu phủ nhận.

Quả nhiên giây tiếp theo Giang Lâu cầm ly của mình lên uống một ngụm. Thành thật thì anh có uống rượu, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến quán bar, dù không thoải mái nhưng không thể thể hiện ra trước mặt cậu. Cậu nhóc cứ như thể khai phá ra vùng đất mới, tò mò với tất cả mọi thứ ở đây.

Cũng may là còn tỉnh táo, không có hành vi gì khác người.

Tuy mùi rượu có hơi gắt nhưng thực tế nồng độ không cao, hậu vị không quá khó chịu sau khi nếm thử, thế là đành bất đắc dĩ nói, "Uống đi, chỉ một ngụm nhỏ thôi, người chưa từng uống rượu rất dễ say."

"Coi như là quà sinh nhật của em."

Tống Triệu gấp gáp nếm thử, đoạn ho sặc sụa, mặt đỏ bừng nhìn Giang Lâu.

Giang Lâu giật mình, không hề nể mặt nể mũi mà cười phá lên, "Ngon không?"

Tống Triệu ứa nước mắt, "Khụ khụ khụ khụ......"

Khó uống quá, cổ họng cậu như bị thứ gì đó thiêu đốt, kể cả khi đã nuốt vào thì vẫn còn cảm giác nhờn nhợn nơi cuống họng.

Giang Lâu vỗ lưng, rót một ly nước lọc cho cậu, "Uống đi, còn muốn uống rượu nữa không?"

Hương vị của nước khoáng làm loãng đi độ đậm đà của rượu, Tống Triệu lắc đầu gật đầu nguầy nguậy, cảm giác trước mắt đột nhiên mờ đi.

"Uống nữa không bạn nhỏ ơi?"

Tống Triệu cuối cùng cũng ngừng ho: "Em không uống nữa, vị lạ lắm, em choáng quá."

Cậu chưa bao giờ chạm vào một giọt rượu nào, chỉ định nếm thử một thứ gì đó thật mới mẻ, nào ngờ rượu lại mạnh đến thế, chỉ một ngụm rất nhỏ đã đủ khiến cậu hoa mắt.

Giang Lâu càng cười lớn hơn, "Em say rồi à? Vừa rồi là ai quấn lấy anh đòi uống rượu đấy nhỉ? Lại đây anh xem có nóng không nào."

Tống Triệu ngả đầu về phía anh, Giang Lâu khẽ chạm tay lên trán, "Vẫn ổn, không đến nỗi một ly đã gục, có tố chất."

Tống Triệu vẫn chưa say lắm, cùng lắm là chỉ có chút cồn cào, cậu nắm tay Giang Lâu, khàn giọng hỏi, "Quà sinh nhật của em đâu?"

"Ừm..." Giang Lâu chớp mắt, "Để trong xe, chốc nữa sẽ đưa cho em, uống rượu xong rồi chúng ta rời đi nhé?"

Giang Lâu thật sự không thích quán bar. Anh không có thói quen thưởng thức âm nhạc và đắm mình trong rượu chè.

Trái lại lúc này Tống Triệu rất nghe lời.

Nhưng khi đi ra ngoài, cậu vẫn bám dính Giang Lâu, trên người anh có mùi kẹo thoang thoảng, hoàn toàn đối lập với mùi thuốc lá nồng nặc trước đây.

Tống Triệu thực sự rất trân trọng cảm giác được ở bên cạnh anh, đến nỗi ngay cả khi lên xe cậu cũng không muốn buông tay.

Hai người đều uống rượu, Giang Lâu gọi tài xế lái thay rồi ra ghế sau cùng Tống Triệu, để cậu ôm lấy anh, thấp giọng dỗ dành, "Khó chịu lắm hả em?"

Tài xế thoáng nhìn vào gương chiếu hậu rồi giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Tống Triệu dựa vào vai anh lắc đầu: "Không ạ."

"Vậy còn sức ăn không? Anh trai dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn nhé?"

Giang Lâu kiên nhẫn xoa lưng cho Tống Triệu, cậu nhóc cau mày, nom còn không thoải mái hơn.

Đúng là...một giọt cũng say.

Giang Lâu bất đắc dĩ cười khẽ, chưa kịp ghẹo cậu thì đột nhiên cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo lăn trên làn da.

Tống Triệu khóc nấc trên vai khiến anh hốt hoảng vô cùng, "Em sao vậy? Bỗng dưng lại ăn vạ..."

Giang Lâu chưa nói hết câu, Tống Triệu nức nở nói, "Vì sao bọn họ đều không thích em, nói em có bệnh?"

"Rõ ràng em không có..."

Giang Lâu lập tức ngộ ra.

Bạn nhỏ thấm say, bắt đầu sinh tật.

Có điều tật xấu lúc say này cũng tra tấn anh muốn phát điên.

Giang Lâu vỗ về cậu, "AI nói em bị bệnh, anh đánh nó nhé?"

Tống Triệu hoàn toàn không nghe được anh nói gì, vừa khóc vừa mắng: "Em thích đàn ông thì sao? Đâu phải chuyện gì thương thiên hại lý, chẳng phải chỉ là thích một người thôi sao?"

"Hà cớ gì lại cô lập chán ghét em..."

Tống Triệu thút thít không ngừng, Giang Lâu đành phải ôm cậu để không trượt xuống, cho cậu nhóc khóc trong lòng mình.

Thấy cậu nhóc như vậy, anh không thể không thay đổi chủ ý, bảo tài xế lái xe về nhà mình.

Giang Lâu bế cậu vào nhà.

Không biết Tống Triệu lấy đâu ra nhiều sức mà có thể khóc suốt đoạn đường về, vừa rồi uống rượu không đỏ mặt, lúc này lại bừng bừng vì khóc.

Anh đỡ Tống Triệu nằm lên giường, định bụng nấu canh giải rượu, nào ngờ Tống Triệu lại ôm chặt cánh tay anh, sống chết không để anh đi, lẩm bẩm nói, "Anh đi đâu vậy?"

"Anh cũng chán ghét em sao?"

Giang Lâu nhéo mặt cậu, mỉm cười: "Nấu canh cho em, ngoan nhé."

Tống Triệu lắc đầu, vẫn ôm thật chặt, dù đã ngừng khóc, nhưng ánh mắt vẫn có chút tan rã, dùng sức rất lớn.

Giang Lâu thở dài: "Với tửu lượng của em thì sau này đừng uống nữa, ai mà chịu nổi."

Vừa nói, anh luồn một tay qua nách Tống Triệu, nửa ôm cậu lên nằm ở đầu giường, sau đó xoa xoa trán Tống Triệu: "Ngoan nào, đừng để anh ghi âm lại à."

Tống Triệu không hiểu anh đang nói gì, không ngừng lắc đầu: "Không được, anh không thể đi... anh đã hứa sẽ đợi em..."

"Đợi em lớn......"

Tống Triệu lại bắt đầu khóc.

Nỗi đau bao nhiêu năm dường như bộc phát vào lúc này, bày ra mổ xẻ, trút giận trước mặt người đàn ông này.

Cậu yêu anh ấy.

Cậu không thể thả anh đi.

Tống Triệu sợ một khi Giang Lâu rời đi, anh sẽ không bao giờ cần cậu nữa.

Giang Lâu sững sờ, nhớ lại lời Tống Triệu ngày hôm đó.

"Anh có thể đợi em một chút nữa được không?"

Chờ cái gì chứ? Giang Lâu bật cười, rồi lại đanh mặt.

Người như anh, có gì đáng giá để em ấy thích đâu.

Ở bên cạnh người ti tiện là anh, biết rõ bạn nhỏ thích mình nhưng dùng dằng không muốn vạch trần.

Giang Lâu im lặng, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, "Được rồi, đừng khóc, anh không đi đâu cả, anh ở đây với em."

Nghe Giang Lâu bảo không đi nữa, Tống Triệu nức nở nhìn anh.

Giang Lâu khẽ cười, "Xích vào một chút đi bé, chừa chỗ cho anh với."

Nhưng Tống Triệu đã say, không nghe lời anh nói, Giang Lâu đành dùng một tay ấn vào lưng Tống Triệu, xoay cậu nhóc sang một bên nhường chỗ cho anh, sau đó nằm xuống, kéo người vào lồng ngực.

Tống Chiêu ngủ không ngon giấc, lúc tỉnh lại thì đau đầu hoa mắt, chỉ nhớ mang máng tối hôm qua mình uống một ngụm rượu rồi bất tỉnh nhân sự.

Cậu theo thói quen muốn trở mình, mới phát hiện ra tay chân đều bị vây chặt.

Tống Triệu giật thót, ngẩng đầu vừa lúc đối mặt với Giang Lâu.

Giang Lâu vẫn chưa tỉnh giấc.

Tống Triệu sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau khi ổn định nhịp tim thì muốn âm thầm rời đi, nào ngờ bàn tay vòng qua eo cậu đột nhiên siết lại, "Bạn nhỏ, đừng cử động."

Tống Triệu không dám thở mạnh.

"Sao em dậy sớm vậy?" Giang Lâu không mở mắt, hai chân vẫn đè lên chân Tống Triệu, đêm qua cậu nhóc ngủ không ngoan, nửa đêm vẫn còn nhúc nhích lộn xộn, anh đành phải dùng cách này để giữ cậu nằm yên.

Tống Triệu không dám trả lời.

Tối qua cậu đã làm gì?

Cậu không nhớ rõ nữa.

Sao...... Đột nhiên......

Giang Lâu thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục truy vấn, "Sao không nói gì? Em lại thành nhóc câm à?"

Đoạn anh mở mắt, thấy vẻ mặt hoang mang không giấu được của Tống Triệu thì mỉm cười, "Sợ cái gì?"

Tống Triệu lắc đầu.

"Lại không nói chuyện." Giang Lâu vỗ lưng cậu, móc một chân của Tống Triệu khoác lên người mình, cảm nhận được sự cứng đờ của cậu nhóc, anh lại tiếp tục vòng tay ôm eo cậu, cả người dựa sát vào nhau, "Nói gì cho anh nghe đi, nhóc câm?"

Tư thế này quá mức thân mật, ngay cả trong mơ Tống Triệu cũng không dám tưởng tượng đến, giữa bọn họ dường như không có tí khoảng cách.

Đại não Tống Triệu trống rỗng, vô thức đáp lại, "Không...Không phải nhóc câm."

"Vậy sao không nói gì cả?" Giang Lâu nhéo cằm cậu, ép buộc Tống Triệu nhìn anh, "Thả lỏng đi em, nặng quá."

Tống Triệu không dám thở, buộc phải nhìn thẳng Giang Lâu, trông thấy ý cười chất chứa nơi đáy mắt anh.

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, Giang Lâu càng thêm buồn cười, đưa tay đè ót cậu, muốn cậu lại gần hơn, "Em không nhớ tối qua mình đã làm gì sao? Mình lớn rồi không được chơi xấu đâu nhé."

"...Em không nhớ." Tống Triệu vất vả nói.

"Không sao cả, anh giúp em nhớ lại." Giang Lâu vuốt tóc cậu, chậm rãi nói, "Tối qua em ôm anh mãi không buông."

"Em nói thích anh."

Giang Lâu thản nhiên nói.

Tống Triệu đỏ bừng mặt, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng Giang Lâu không định tha cho, chút sức lực của cậu chỉ bằng mắt muỗi.

Không còn cách nào khác, Tống Triệu đành thỏa hiệp nằm trong lòng anh, "Thật sự em...em xin lỗi..."

Giang Lâu đột nhiên cúi xuống hôn lên cằm cậu, không để cậu nhóc tiếp tục xin lỗi nữa, ôm eo cậu, "Hửm? Dám nói mà không dám làm à? Vậy mà kêu mình không phải con nít."

Tống Triệu cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.

Nhưng cảm giác từ nụ hôn của Giang Lâu vẫn còn đọng lại đấy.

Giấc mơ mà cậu hằng cố gắng để đến gần hơn đột nhiên trở thành hiện thực.

Thấy cậu thẫn thờ quên cả hô hấp, Giang Lâu không trêu chọc cậu nữa, buông tay ra hiệu cho Tống Triệu đứng dậy: "Bài tập về nhà làm xong chưa? Còn nằm ăn vạ trên giường, hay là muốn anh ôm em dậy?"

"Nếu được ôm dưới tư cách bạn trai của em thì anh sẽ cân nhắc."

Trong lúc Tống Triệu ngơ ngác, Giang Lâu đã rời khỏi giường, cậu nhìn chằm chằm bộ quần áo nhăn nhúm của Giang Lâu, nhiệt độ trên tay không phải giả, nụ hôn vừa rồi cũng không phải giả.

Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, thận trọng hỏi: "Giang Lâu...anh hôn em lần nữa được không?"

Giang Lâu cởi cúc áo chuẩn bị đi tắm, nghe vậy thì bật cười quay người lại, sau đó cúi xuống.

____^_^____

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn ~~~ Cảm ơn mọi người nhiều

Hoàn thiệt rồi mọi người ơi 🥺 Tạm biệt Lục Quyện, Úc Ninh và Giang Lâu, Tống Triệu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện