Khu vực săn bắn mùa đông, vó ngựa lướt qua, mũi tên rời dây cung cắm đầy mặt đất phủ tuyết trắng.

Dụ Quân Hoằng thúc ngựa lao nhanh, trong lòng tràn ngập phẫn uất không có chỗ p.hát ti.ết.

Rõ ràng gã đã chờ đợi lâu như vậy, rõ ràng tất cả đã sắp rơi vào tay gã, tại sao cuối cùng vẫn trở thành của kẻ khác?

Dụ Quân Chước rốt cuộc có điểm nào sánh được với gã chứ?

Chẳng qua chỉ là mang danh chính thê, con vợ cả mà thôi.

Nắm chặt trường cung trong tay, Dụ Quân Hoằng chợt nhớ đến ngày Dụ Quân Chước hồi Kinh.

Khi đó, gã chưa từng nghĩ người đệ đệ này lại trở thành trở ngại của mình, chỉ coi đối phương là một kẻ đáng thương, không ai đoái hoài. Đến tận bây giờ, gã vẫn còn nhớ như in cảnh tượng khi nhìn thấy Dụ Quân Chước ở thiên viện, một thiếu niên gầy gò, tái nhợt, đôi mắt mang theo sự xa cách và lạnh lùng.

Khi ấy, gã thực sự không hề có ác ý với Dụ Quân Chước.

Ngày đó tại Hối Tiên Lâu, khoảnh khắc Dụ Quân Chước đột nhiên lên tiếng biện hộ cho Hoài Vương — một người mà y chưa từng gặp mặt — gã thậm chí có chút tán thưởng. Một thiếu niên sắc bén và dũng cảm như thế, không kiêu ngạo, không xu nịnh, bề ngoài trông văn nhược nhưng tuyệt đối không yếu đuối.

Đây là đệ đệ của mình.

Lúc đó, Dụ Quân Hoằng đã vui mừng nghĩ như vậy.

Sau đó, Dụ Quân Chước bắt đầu chống đối phụ thân. Ban đầu là từ chối vào Võ Huấn Doanh, sau đó lại khăng khăng muốn gả vào Hoài Vương phủ. Khi ấy, dù cảm thấy Võ Huấn Doanh là lựa chọn tốt hơn, nhưng Dụ Quân Hoằng cũng không trách cứ đệ đệ mình quá nhiều.

Thậm chí còn cảm thấy, quyết định của đệ đệ rất có đại nghĩa.

Nhưng dần dần, người đệ đệ này lại ngày càng xa cách với gã. Giữa Hoài Vương phủ và Vĩnh Hưng Hầu phủ như tồn tại một ranh giới vô hình, dù gã có cố gắng thế nào cũng không thể thu hẹp khoảng cách.

Tất nhiên, ngoài việc đến thăm Dụ Quân Chước vài lần, gã cũng không thực sự làm gì cả.

Lần đầu tiên Dụ Quân Hoằng nảy sinh ác ý với đệ đệ mình là sau khi biết Kỳ gia được sửa lại án xử sai. Thương hội của Kỳ gia phụ trách chế tạo chiến thuyền, lập công lớn trong chiến sự tại Đông Châu. Để tránh phát sinh biến số, Vĩnh Hưng Hầu đã dâng sớ lên Hoàng đế, thỉnh phong Dụ Quân Hoằng làm Thế tử Vĩnh Hưng Hầu phủ, nhưng hồi đáp từ triều đình vẫn chậm chạp chưa có.

Đáng lẽ, đây không phải chuyện đáng để do dự.

Sự do dự của Hoàng đế không phải tín hiệu tốt, điều này khiến Dụ Quân Hoằng bất an.

Cũng chính lúc đó, Dụ Quân Hoằng bỗng nhiên ý thức được, Dụ Quân Chước mới là người được chọn làm Thế tử một cách danh chính ngôn thuận hơn gã. Chỉ cần Dụ Quân Chước hồi Kinh, mà Kỳ gia lại được triều đình xem trọng sau khi sửa lại án xử sai, thì vị trí Thế tử này chẳng khác nào vật nằm sẵn trong túi y.

Nhưng đối với Dụ Quân Chước, điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Y đã là Hoài Vương phi, lại còn giữ một chức danh suông là nhất phẩm Thiếu sư, vị trí Thế tử căn bản không đáng để y bận tâm.

Nhưng Dụ Quân Hoằng thì khác.

Gã không có chiến công, cũng không được Hoàng đế coi trọng.

Nếu ngay cả vị trí Thế tử cũng không giành được, vậy gã lấy gì để đứng vững ở Kinh thành?

Tuy vậy, đến thời điểm đó, gã vẫn chưa thực sự nảy sinh sát ý với đệ đệ mình. Ý niệm đó chỉ thực sự xuất hiện khi mối hôn sự mà Vĩnh Hưng Hầu đã chọn cho gã đã bị đổ vỡ, đối phương từ chối vì cho rằng gã không phải Thế tử, thân phận không xứng với nữ nhi nhà họ.

Ngày hôm ấy, Dụ Quân Hoằng uống rượu, trong cơn xúc động liền nghĩ đến Hồng Diệp Các.

Sau này, khi hồi tưởng lại hành động của ngày hôm đó, ngay cả chính gã cũng không rõ rốt cuộc đó chỉ là một phút bồng bột, hay sâu thẳm trong lòng mình từ lâu đã có suy nghĩ như vậy.

Ngày Dụ Quân Chước hồi Kinh, gã đã từng đứng trước cổng Vương phủ nhìn thấy đệ đệ, trong lòng thoáng dấy lên một tia hối hận.

Nhưng sau đó, Hoài Vương phủ hết lần này đến lần khác từ chối, không cho gã bước qua cánh cửa. Chu Viễn Hồi thậm chí còn ra tay trong cung, chém Vĩnh Hưng Hầu bị thương. Tất cả những điều này khiến chút không đành lòng trong gã dần dần phai nhạt.

Dụ Quân Hoằng nôn nóng chờ đợi tin tức kia, nhưng đáng tiếc, ám sát thất bại.

Không công bằng!

Tại sao Dụ Quân Chước lại có số mệnh lớn đến vậy?

Thậm chí, gã bắt đầu oán hận phụ thân, tại sao năm đó giữa trời tuyết lớn, lại chỉ đưa đệ đệ ra khỏi Kinh thành, mà không phải trực tiếp b.óp ch.ết?

Nếu Dụ Quân Chước đã chết từ 16 năm trước, thì vị trí Thế tử này sớm đã thuộc về gã. Gã đâu cần phải khổ sở chờ đợi suốt bao nhiêu năm như vậy? Biết đâu bây giờ gã đã thành gia lập thất, đã làm phụ thân từ lâu.

Tất cả đều do cái kẻ mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh ấy vẫn còn sống!

Dụ Quân Hoằng phóng ngựa điên cuồng giữa khu săn bắn, hễ thấy vật sống là lập tức giương cung bắn tên, hận không thể trút hết cơn phẫn nộ lên con mồi.

Tiếng vó ngựa vang lên, bầy hươu trong rừng hoảng sợ đạp tuyết bỏ chạy. Dụ Quân Hoằng lập tức thúc ngựa đuổi theo, trong lòng chỉ mong con mồi có thể biến thành Dụ Quân Chước mà g.iết ch.ết.

Một mũi tên lao đi, xuyên thẳng qua mắt con hươu. Nó ngã xuống nền tuyết, run rẩy vài cái rồi bất động.

Dụ Quân Hoằng thở hổn hển, lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

Nhưng ngay khi gã vừa định quay đầu ngựa rời đi, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng đỏ thấp thoáng trong rừng. 

Dụ Quân Hoằng do dự giây lát, rồi thúc ngựa đuổi theo. Đến gần, gã phát hiện đó là một thiếu niên khoác áo choàng đỏ thẫm.

Thiếu niên có vóc người không quá cao lớn, cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn trông có chút lạc lõng, rõ ràng không phải võ nhân.

Chiếc áo choàng kia, Dụ Quân Hoằng nhận ra ngay.

Là Dụ Quân Chước.

Toàn bộ khu vực săn bắn này, không ai khác dám khoác lên mình một màu sắc rực rỡ như thế.

Ánh mắt Dụ Quân Hoằng đầy căm hận, gã ta định quay đầu rời đi, nhưng ngay lúc đó, một ý niệm táo bạo chợt nảy lên trong đầu.

Gã ghìm ngựa, lặng lẽ theo sau thiếu niên, nhanh chóng nhận ra đối phương không mang theo hộ vệ, càng không có ám vệ đi theo. Ý nghĩ điên cuồng ấy bùng lên mạnh mẽ trong đầu gã, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn nuốt chửng lý trí.

Gã đã từng ra tay một lần.

Vậy tại sao không thể có lần thứ hai?

Người của Hồng Diệp Các không giết được Dụ Quân Chước, nhưng gã có thể.

Dụ Quân Hoằng kéo căng trường cung, nhắm thẳng vào bóng dáng màu đỏ ấy. Trán gã nổi gân xanh, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh. Tim đập dồn dập đến mức, gã có thể nghe thấy rõ ràng, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm —— bắn tên.

Vèo!

Mũi tên xé gió, lao vút qua màn sương lạnh giá trong khu săn bắn, phóng thẳng đến tấm lưng thiếu niên.

Thiếu niên gần như chưa kịp phát ra âm thanh nào, đã lập tức ngã gục từ trên lưng ngựa xuống.

Chuẩn xác đến vậy sao?

Dụ Quân Hoằng sững sờ, không thể tin nổi chính mình thật sự đã b.ắn ra mũi tên ấy.

Khoảnh khắc đó, Dụ Quân Hoằng bỗng nhớ lại hình ảnh Dụ Quân Chước mỉm cười gọi gã một tiếng đại ca. Nhớ lại trước khi rời khỏi Kinh thành, thiếu niên ngồi trong xe ngựa, nói chuyện với gã bằng giọng điệu thân mật vô cùng, như thể giữa hai huynh đệ chưa từng có khoảng cách.

Nhưng Dụ Quân Hoằng biết... bọn họ không thể trở về như trước nữa.

Chỉ cần Dụ Quân Chước trở thành Thế tử, gã sẽ chẳng còn gì cả.

Dụ Quân Hoằng hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế những cảm xúc dâng trào trong lồng ng.ực, lập tức thúc ngựa rời đi theo hướng ngược lại. Nhưng chưa đi được bao xa, gã chợt sực nhớ đến mũi tên!

Vì để kiểm soát số lượng con mồi, mỗi mũi tên của thợ săn đều có ký hiệu riêng. Nếu có ai tìm thấy thi thể Dụ Quân Chước, chắc chắn sẽ nhận ra đó là mũi tên của gã.

Quá nguy hiểm!

Dụ Quân Hoằng vội vàng quan sát bốn phía, thấy xung quanh không có ai, liền quay đầu phi ngựa về phía thiếu niên.

Dụ Quân Chước nằm gục trên nền tuyết, sau lưng cắm một mũi tên. Chiếc áo choàng đỏ thẫm phủ lên vết thương, che giấu đi màu máu, nhưng mùi tanh tưởi vẫn xộc vào mũi, khiến Dụ Quân Hoằng cảm thấy dạ dày như muốn cuộn lên.

Gã đã chứng kiến vô số cảnh chém giết, nhưng đây lại là máu của đệ đệ mình.

Nó không giống với bất kỳ ai khác.

"Quân Chước... Đại ca... thực sự xin lỗi ngươi." Dụ Quân Hoằng cúi người, một tay đặt lên vai thiếu niên, giọng khẽ run.

Thiếu niên chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nghe thấy giọng gã liền khẽ run lên, trong miệng phát ra những tiếng nức nở yếu ớt, tựa như cầu cứu, lại tựa như một tiếng than khóc tuyệt vọng.

Dụ Quân Hoằng nhìn xuống đệ đệ mình, ánh mắt thoáng lóe lên một tia dao động, nhưng rất nhanh liền ép bản thân trấn tĩnh lại.

"Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi đòi hỏi quá nhiều. Ta chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về ta."

Gã không muốn nghe thêm tiếng khóc nghẹn ngào ấy nữa. Một tay nắm chặt thân mũi tên, mạnh mẽ rút ra, nhưng lại không thành công.

Mũi tên đã cắm thẳng vào cột sống của thiếu niên.

Dụ Quân Hoằng cau mày, đổi tư thế, một chân đạp lên lưng thiếu niên để mượn lực, dồn toàn bộ sức mạnh, hung hăng giật mũi tên ra.

Lưỡi tên móc ngược kéo theo từng mảnh máu thịt, đỏ thẫm đến ghê người.

Thiếu niên nằm bất động trên nền tuyết.

Lồng ng.ực không còn phập phồng.

Mũi tên bắn trúng vào cột sống, tuyệt đối không thể sống sót.

Dụ Quân Hoằng không chần chừ thêm,  nhanh chóng xóa đi dấu chân của mình, rồi xoay người lên ngựa, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi nơi đó.

Gã phi ngựa thật xa, gần như lao thẳng qua một sườn đồi khác trong khu săn bắn, mãi cho đến khi tìm thấy một con mồi khác— một con thỏ hoang.

Dụ Quân Hoằng giương cung, dùng chính mũi tên nhuốm máu đệ đệ mình, lạnh lùng bắn xuyên qua thân con vật nhỏ.

Đến đây, hung khí đã hoàn toàn bị "tiêu hủy."

Trên nền tuyết, con thỏ vùng vẫy giãy giụa, thân thể run rẩy từng đợt.

Hình ảnh ấy bỗng dưng khiến Dụ Quân Hoằng nhớ đến tiếng nức nở yếu ớt của thiếu niên ban nãy...

Dụ Quân Hoằng quỳ xuống nền tuyết lạnh, ngửa mặt lên trời, nghẹn ngào gào lên một tiếng.

Gã cố gắng nuốt xuống những giọt nước mắt trực trào, cố nén cảm giác run rẩy lan khắp tứ chi. Gã phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ sơ hở. Nếu không, đệ đệ của gã sẽ chết vô ích.

Gã không sai.

Là phụ thân và Dụ Quân Chước đã ép gã đến bước đường này.

Gã không còn lựa chọn nào khác.

Gã không cố ý.

Dụ Quân Hoằng không thể kiểm soát được cơn run rẩy của mình, cả người gần như sắp phát điên. Chỉ khi cơn gió lạnh thấm qua từng lớp y phục, cái lạnh thấu xương ấy mới dần kéo gã trở về thực tại.

Tốt rồi.

Bây giờ, vị trí Thế tử đã thuộc về gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện