Khi Dụ Quân Hoằng từ khu vực săn bắn bước ra, thần sắc đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ.

Dụ Quân Hoằng chỉ mất nửa canh giờ để chôn vùi tất cả sự áy náy đối với đệ đệ mình.

Ngồi vững trên lưng ngựa, gã thản nhiên cười nói, giả vờ tùy ý chào hỏi những người quen gặp trên đường, giọng điệu không một chút khác thường.

Tựa như người đã từng giẫm lên thi thể đệ đệ mình, lạnh lùng rút mũi tên ra từ giữa xương cốt, chưa từng là gã.

Nhưng rất nhanh, gã liền nhận ra có điều không ổn.

Ánh mắt của mọi người xung quanh hắn... vì sao lại ngưng trọng đến vậy?

Bị phát hiện rồi sao?

Dụ Quân Hoằng cảm thấy một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, nhưng gã cố gắng kiềm chế, giữ cho bản thân thật bình tĩnh.

Không thể nào.

Khu vực săn bắn có quá nhiều người, ai có thể ngay lập tức nghi ngờ gã?

Huống chi, gã đã tiêu hủy hung khí.

Nhưng ngay sau đó, Dụ Quân Hoằng chợt nhận ra ánh mắt của những người này nhìn gã không giống như đang nhìn một kẻ sát nhân. Ngược lại, trong đó còn mang theo vẻ đồng tình và an ủi.

Vậy thì đúng rồi.

Dù sao, Dụ Quân Chước là đệ đệ của gã.

Đệ đệ chết thảm, ca ca tất nhiên nên được mọi người an ủi.

Nhận thức này khiến Dụ Quân Hoằng vui mừng đến phát điên.

Điều đó có nghĩa là gã đã thành công. Không ai nghi ngờ gã.

Dụ Quân Hoằng cố gắng duy trì vẻ tự nhiên, giả vờ không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi một đồng liêu bên cạnh: "Sao vậy?"

Người nọ thở dài, vỗ vai gã: "Ngươi mau đến trướng doanh của Vương phi xem đi."

Dụ Quân Hoằng gật đầu, giả bộ hoàn toàn không biết gì cả, lập tức chạy về phía doanh trướng.

Hộ vệ canh giữ bên ngoài doanh trướng thấy Dụ Quân Hoằng cũng không hề ngăn cản, thậm chí còn được nhường đường. Dụ Quân Hoằng đẩy rèm bước vào, lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Doanh trướng vốn không lớn, bên trong chen chúc không ít người. Ở giữa, trên tấm đệm trải sẵn, có một người đang nằm, xung quanh là mấy vị thái y. Thành Quận Vương cùng một vài thiếu niên quen mặt với Dụ Quân Hoằng đứng ở bên cạnh, vừa thấy gã tiến vào, liền đồng loạt nhìn sang.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Dụ Quân Hoằng hỏi.

"Dụ đại công tử, ngài cuối cùng cũng trở lại." Một vị thái y quay sang nói, "Lệnh đệ hôm nay bị ám toán tại khu vực săn bắn, trúng một mũi tên sau lưng. Mũi tên ghim vào cột sống, kẻ ra tay để không lưu lại dấu vết đã dùng sức mạnh rút tên ra ngay tại chỗ..."

Quân Hoằng nghe vậy, lúc này mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hoảng loạn.

"Hắn thế nào rồi?" Dụ Quân Hoằng run giọng hỏi.

"Lệnh đệ mạng lớn, may mắn giữ được tính mạng. Nhưng tổn thương đến tuỷ sống, e rằng cả đời này sẽ bị phế đi."

Lòng Dụ Quân Hoằng chùng xuống, trong đầu chợt vang lên những lời mình từng nói.

"Phế đi... ý ông là gì?" Gã lại hỏi.

"Thân thể tê liệt, không thể nói chuyện, sau này chỉ có thể sống nhờ thức ăn lỏng."

Dụ Quân Hoằng nghe vậy, trái tim vừa treo lên lại buông xuống. Gã thầm nghĩ: thân thể tê liệt tức là không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, vậy hẳn là sẽ không thể chỉ ra gã.

"Quân Chước, Quân Chước làm sao lại bị người... ám hại?" Dụ Quân Hoằng phẫn uất lên tiếng.

"Đại ca, vì sao huynh lại nghĩ rằng người bị ám hại là ta?"

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên từ phía sau, khiến Dụ Quân Hoằng suýt nữa nghẹn thở. Gã ngơ ngẩn quay đầu lại, liền trông thấy Dụ Quân Chước khoác trên người chiếc áo choàng màu lam đen, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn thẳng vào gã.

Sao y vẫn bình an vô sự?

Suy nghĩ của Dụ Quân Hoằng xoay chuyển nhanh chóng, thậm chí quên cả việc khống chế biểu cảm của mình.

Vừa rồi gã quá mức căng thẳng, hoàn toàn không chú ý rằng vị thái y luôn gọi người bị thương là "lệnh đệ", chứ không phải "Dụ Thiếu sư" hay "Vương phi".

Gã có hai người đệ đệ, ngoài Dụ Quân Chước ra, còn có...

Một cơn lạnh lẽo tràn xuống sống lưng, Dụ Quân Hoằng lập tức bước nhanh về phía trước. Khi nhìn rõ người đang nằm trên đệm, gã mới giật mình nhận ra đó là Dụ Quân Tề.

Tiếng nức nở yếu ớt lại vang lên bên tai gã lần nữa.

Dụ Quân Hoằng bừng tỉnh, đệ đệ trọng thương kia đã cố gắng dùng chút hơi tàn để nhắc nhở mình.

Nhưng lúc đó Dụ Quân Hoằng chỉ một lòng muốn nhanh chóng lấy mạng đối phương rồi rời đi, hoàn toàn không để ý bất cứ điều gì khác thường. Thậm chí, còn không nhận ra trên đầu Dụ Quân Tề vẫn còn buộc sợi dây cột tóc do chính gã tặng.

Rõ ràng là hai người khác nhau, từ dáng người đến diện mạo đều chẳng hề giống nhau...

Tại sao gã lại nhận nhầm?

Là áo choàng!

Chính là chiếc áo choàng màu đỏ kia!

Dụ Quân Hoằng đột nhiên quay phắt lại, oán hận trừng mắt nhìn Dụ Quân Chước: "Là ngươi! Ngươi cố ý đưa áo choàng cho hắn mặc! Ngươi muốn để hắn chết thay ngươi, đúng không? Dụ Quân Chước, ngươi muốn để hắn chết thay ngươi sao?"

Dụ Quân Chước lạnh giọng hỏi lại: "Đại ca, ai đã nói với huynh rằng nhị ca trúng tên khi đang mặc áo choàng của ta?"

Dụ Quân Hoằng giật mình tỉnh táo lại, nhưng lúc này trong doanh trướng, tất cả mọi người đều đã nghe rõ những lời gã vừa nói.

Trong khoảnh khắc, nỗi đau đớn và tuyệt vọng nhấn chìm gã.

Bỗng nhiên, gã điên cuồng lao về phía Dụ Quân Chước như một con chó dại.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, gã đã bị một cú đá mạnh mẽ hất văng xuống đất, ngã sõng soài bên cạnh tấm đệm.

"Tìm chết." Chu Viễn Hồi thu chân lại, đứng chắn trước Dụ Quân Chước, che chở y sau lưng.

"Ngài thế mà cũng tới." Dụ Quân Hoằng cười khổ, lúc này mới nhận ra—

Khi Dụ Quân Chước nói rằng Hoài Vương không đến, chẳng qua chỉ là để gã lơ là cảnh giác mà thôi.

Bởi vì uy hiếp từ Chu Viễn Hồi quá mạnh mẽ, nếu biết đối phương đang có mặt, gã chưa chắc dám nảy sinh tâm tư gì.

Thủ đoạn thật cao tay!

Dụ Quân Hoằng trừng mắt nhìn đệ đệ mình, hận không thể xé xác đối phương thành từng mảnh!

Nhưng rất nhanh, gã đã bị người lôi ra khỏi doanh trướng.

"Đi thôi, trong này mùi máu quá nặng." Chu Viễn Hồi nói.

"Ta muốn... nhìn hắn một chút." Dụ Quân Chước lên tiếng.

Chu Viễn Hồi không ngăn cản, chỉ lặng lẽ giúp y buộc chặt áo choàng. Chiếc áo choàng đỏ thẫm mà thiếu niên khoác lúc đến đã sớm nhiễm đầy máu, hiện giờ trên người y là một chiếc áo choàng màu lam đen của Chu Viễn Hồi.

Lúc Dụ Quân Tề bị người khiêng trở về, Chu Viễn Hồi không để Dụ Quân Chước nhìn thấy.

Dù đã quen chứng kiến cảnh sinh tử, nhưng khi nhìn thấy vết thương sau lưng Dụ Quân Tề, hắn vẫn không khỏi kinh hãi. Một mũi tên cắm thẳng vào xương sống, vẫn là do chính huynh trưởng ruột thịt ra tay...

Dụ Quân Hoằng quả nhiên còn tàn nhẫn hơn cả hắn!

Nghĩ đến việc mũi tên kia vốn dĩ nhắm vào Dụ Quân Chước, Chu Viễn Hồi cố gắng kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng nhịn xuống không bùng nổ ngay tại chỗ.

Dụ Quân Chước chậm rãi bước đến bên cạnh Dụ Quân Tề.

Nhị công tử Dụ gia nằm trên tấm đệm, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, gã khẽ mở mắt, nhưng chỉ thoáng chốc lại ngất đi.

Dụ Quân Chước khẽ thở dài, không nói gì thêm.

Nhìn tình cảnh này, y không hề cảm thấy vui sướng, chỉ thấy vô tận bi thương.

Chẳng qua chỉ là một vị trí Thế tử, có đáng để tranh giành đến mức này không?

Vậy mà Dụ Quân Hoằng lại hai lần ra tay giết y...

Chu Viễn Hồi lo y đau lòng, liền dứt khoát ôm y ra khỏi doanh trướng.

Trong cơn hôn mê, Dụ Quân Tề mơ một giấc mộng hoảng hốt, thấy rất nhiều chuyện gã chưa từng trải qua.

Gã mơ thấy Dụ Quân Chước không phải là Hoài Vương phi như hiện tại, mà chỉ là một thiếu niên không ai che chở, còn bị đưa đến Võ Huấn Doanh.

Gã không chịu nổi dáng vẻ lấy lòng phụ thân của đối phương, liền tìm mọi cách gây khó dễ, thậm chí còn cùng đám bằng hữu trong Võ Huấn Doanh đánh đập, sỉ nhục Dụ Quân Chước.

Rất nhiều lần, khi Dụ Quân Chước bị bọn Lưu Tứ lừa ngã xuống đất, bị đấm đá túi bụi trên phố, gã chỉ ngồi trong trà lâu cách đó không xa, lạnh lùng quan sát.

Chờ bọn họ đánh đã tay, gã mới thản nhiên ném bạc, gọi người mang trà lên thưởng thức.

Một khoảng thời gian rất dài, có lẽ là nửa năm, hoặc có khi còn lâu hơn, gã đều xem việc bắt nạt người đệ đệ này như một thú vui.

Dụ Quân Tề chưa bao giờ nghĩ đến lý do.

Có lẽ chỉ vì gã thấy đối phương không thuận mắt?

Có thể do phụ thân vô tình khen Dụ Quân Chước một câu?

Cũng có thể chỉ vì một lời lẽ vu vơ từ miệng đám hạ nhân trong phủ một câu kiểu như: Con vợ cả.

Cụ thể nguyên do là gì, chính Dụ Quân Tề cũng đã quên mất.

Sau lại, vào một ngày nào đó trong tháng Chạp.

Gã nghe nói huynh trưởng đã thuê sát thủ và chuẩn bị ra tay, sợ mọi chuyện đi chệch hướng, liền trốn lên xe ngựa của Hầu phủ.

Trong cơn mộng mị, gã nhìn thấy Dụ Quân Chước ngã xuống nền tuyết, máu tươi loang ra, nhuộm đỏ một mảng đất nhỏ.

Cái lạnh thấu xương từ trong mơ lan khắp thân thể gã.

Dụ Quân Tề chợt bừng tỉnh, gã quay về khoảnh khắc bị trúng tên.

Khi đó, gã cũng ngã xuống nền tuyết, toàn thân không thể nhúc nhích.

Lần đầu tiên trong đời, lgax thực sự hiểu được cái chết là gì, nỗi sợ hãi, cái lạnh, sự bất lực...

Gã không muốn chết.

Gã muốn sống.

Sau đó, gã nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên nền tuyết.

Một bàn tay đè lên vai gã, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên—

Là đại ca!

Dụ Quân Tề mừng rỡ, nghĩ rằng mình đã được cứu.

Gã cố gắng phát ra tiếng nức nở, muốn báo cho đại ca biết gã vẫn còn sống.

Nhưng đối phương lại không nhận ra.

Mà lập tức rút mạnh mũi tên trên lưng gã.

Đau quá.

Một lần không được, đại ca lại thử lần thứ hai.

Mũi tên cạy vào xương sống, lưỡi tên bén nhọn cứa sâu vào thịt, cắt qua huyết nhục.

Quá đau.

Mà người ra tay... lại là đại ca.

Vì sao? Vì sao lại đối xử với gã như vậy?

Dụ Quân Tề khóc không thành tiếng, trong lòng tràn đầy oán hận lẫn hoang mang.

Gã chỉ là khoác áo choàng của Dụ Quân Chước mà thôi.

Gã có làm gì sai đâu?

Lúc đó...

Khi Thành Quận Vương uống trà, vô tình làm ướt ngoại bào của gã.

Dụ Quân Chước thấy vậy, mà lúc đó gã lại chuẩn bị tiến vào khu vực săn bắn, liền cởi áo choàng trên người đưa cho gã.

Lúc đầu, Dụ Quân Tề không muốn mặc.

Gã cảm thấy màu đỏ quá mức chói mắt, hơn nữa, cũng không muốn mặc quần áo của đối phương.

Nhưng rồi Thành Quận Vương đùa một câu, khiến mgax thay đổi ý định—

"Hai huynh đệ các ngươi vóc dáng không chênh lệch nhiều lắm, nếu ngươi khoác áo choàng của Quân Chước, nói không chừng người khác còn nhận nhầm ngươi thành Hoài Vương phi đấy."

Nhận nhầm thành Hoài Vương phi?

Vậy thì, nếu gã vào khu vực săn bắn, chẳng phải sẽ được mọi người nhường nhịn hay sao?

Dụ Quân Tề nhớ lại, lần này mình đến tham gia săn bắn là để biểu hiện bản thân, thu hút sự chú ý của Hoàng Đế.

Với thực lực của gã, muốn nổi bật không hề dễ dàng, nhưng nếu có người chủ động nhường nhịn, thì mọi chuyện sẽ khác.

Một suy nghĩ sai lầm, một quyết định sai lầm, gã đã chấp nhận khoác lên chiếc áo choàng đó.

Hơn nữa, để tránh bị nhận ra, gã còn cố tình quấn khăn che mặt.

Nếu không phải như vậy, Dụ Quân Hoằng đã chẳng thể nhận nhầm gã.

Đây là gì?

Là... báo ứng sao?

Bởi vì doanh trướng của Dụ Quân Chước được dùng để an trí Dụ Quân Tề, nên y chỉ có thể tạm thời chuyển đến trong trướng của Thành Quận Vương.

Chu Viễn Hồi sai người đặt thêm mấy chậu than trong phòng, sau đó ôm Dụ Quân Chước vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho y.

Có lẽ do vừa rồi nhiễm lạnh, thân thể thiếu niên vẫn lạnh lẽo đến mức khiến người khác lo lắng.

"Đã bảo em không nên tới rồi."

Chu Viễn Hồi than nhẹ, lại lấy thêm một tấm chăn, cẩn thận quấn kín Dụ Quân Chước trong lòng mình.

Một tay hắn chậm rãi luồn vào trong lớp quần áo của đối phương.

Tay hắn ấm.

Vì vậy, Dụ Quân Chước không hề kháng cự.

Lòng bàn tay của nam nhân nhẹ nhàng m.ơn t.rớn từng tấc da thịt trên sống lưng Dụ Quân Chước, như thể đang xác nhận điều gì đó.

"Người bị thương đâu phải ta, ngài sờ sống lưng ta làm gì?"

"Sợ hãi." Chu Viễn Hồi thản nhiên đáp.

Nhưng động tác căng thẳng quá mức của hắn lại bán đứng tâm trạng bất an trong lòng.

"Không phải hôm nay ngài nói sẽ không đến sao?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Bổn vương không đến, vậy ai dám ôm em thế này để sưởi ấm?"

Chu Viễn Hồi nhìn người trong lòng, cảm thấy trong mắt đối phương phảng phất có chút bi thương.

Hắn không kìm được mà cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Dụ Quân Chước.

"Chuyện em muốn làm, xem như xong chưa?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Chưa tính."

Ánh mắt Dụ Quân Chước hơi lạnh đi: "Ta muốn đến Vĩnh Hưng Hầu phủ, tự mình nói với phụ thân."

"Nói rằng trưởng tử của ông ta muốn giết tiểu nhi tử của ông ta, nhưng lại sai lầm khiến con thứ bị thương."

Đời trước, sau khi chết, y không có cơ hội nhìn thấy phụ thân, cũng không biết vẻ mặt của Vĩnh Hưng Hầu khi mất đi nhi tử sẽ thế nào.

Nhưng giờ đây, điều đó không còn quan trọng nữa.

Lần này, y nhất định phải tận mắt chứng kiến.

Nhìn vào mắt đối phương.

Chính miệng nói ra tin dữ này.

Y rất tò mò, không biết khi chính phụ thân ruột của mình hay tin, đã đồng thời mất đi hai nhi tử mà ông ta yêu thương nhất, liệu ông ta sẽ hối hận nhiều hơn hay phẫn nộ nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện