Không sống được lâu lắm?! Trái tim Thẩm Thụy đột nhiên thắt lại: “Sao nghe như cậu đang nói lời cuối trước khi lâm chung vậy.”
Tô Nguyên rủ mắt xuống, không xem TV nữa.
Thẩm Thụy ngồi thẳng dậy, đợi Tô Nguyên ngồi đàng hoàng xong mới nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.
“Có phải cậu đang lo lắng về bệnh tình của mình không?”
Tô Nguyên gật đầu.
Thẩm Thụy đứng dậy đi tới trước bàn học lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó đặt vào tay Tô Nguyên.
“Lần trước cậu nằm viện có bác sĩ tới bắt mạch cho cậu. Nếu cậu uống theo đơn thuốc này đều đặn mỗi ngày thì cậu có thể sống đến khi đầu bạc răng long.”
Tô Nguyên cúi đầu nhìn số dược liệu quý giá như linh chi, nhân sâm, long tiên hương và nhung hươu trên đơn thuốc, không khỏi líu lưỡi.
“Phương thuốc đắt như vậy, cậu định bảo tớ uống mỗi ngày ư?”
“Ừm, một ngày cũng không được bỏ.”
“Nhưng rốt cuộc tớ bị bệnh gì vậy?”
Thẩm Thụy xoa đầu Tô Nguyên, cười khẽ: “Không phải bệnh nặng gì đâu, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là cậu có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Ra là vậy.” [Thì ra là do nhà họ Tô không nuôi nổi mình cho nên mình chết sớm là vì số đã định.]
“Cậu cứ yên tâm, nhà họ Thẩm có nhiều dược liệu lắm. Năm nay bố tôi định đầu quân vào ngành này, không có chuyện cậu phải ngừng thuốc đâu.”
Thực ra Thẩm Thụy đang nói nhảm, đây là kế hoạch của hắn, mạng sống của vợ hắn không thể nằm trong tay người khác được.
Tô Nguyên khẽ lắc đầu: “Những nguyên liệu này quá đắt…”
Lời còn chưa hết đã bị cắt ngang: “Không, cậu sai rồi, không phải thuốc quý, thứ quý giá thực sự chính là bác sĩ và đơn thuốc này.”
Nói xong, Thẩm Thụy đặt hai tay lên vai Tô Nguyên rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tô Nguyên, chúng ta là bạn tốt, tôi hy vọng sau này có cậu bên cạnh, cậu hiểu không?”
“Tớ xin lỗi!”
Tô Nguyên thở dài: “Tớ luôn cảm thấy đời mình không còn dài, cậu mau theo đuổi người cậu thích đi, sau đó cho tớ gặp cô ấy, như vậy tớ mới có thể giao phó cậu cho người ta. Cậu cứ nghe tớ nói trước đã, cho dù cơ thể tớ khỏe mạnh cũng chưa chắc không gặp chuyện ngoài ý muốn. Sông có khúc người có lúc, mọi việc đều do ý trời, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là trân trọng người trước mắt.”
Nói xong, Tô Nguyên nở nụ cười, trong lòng có chút vui mừng nhẹ nhõm.
Thẩm Thụy tham lam hấp thu nụ cười khó gặp, trái tim vừa xót vừa tê.
“Vậy thì có lẽ tôi khác cậu rồi. Điều tôi muốn là bên cạnh người mình yêu đến già, không thì chết cùng nhau. Tôi sẽ không để em ấy ra đi một mình.”
Thẩm Thụy dừng một chút, thận trọng nói tiếp: “Tôi biết cậu không thích về nhà là vì người trong nhà không yêu thương cậu. Nhưng không sao, cậu vẫn còn có tôi mà, Tết đến cậu có thể tới nhà tôi ở hoặc tôi dắt cậu đi du lịch. Bất kể trong hay ngoài nước, cậu nên đi khám phá thế giới bên ngoài, gặp gỡ những người và những nơi mà mình chưa bao giờ thấy, làm bất cứ thứ gì cậu muốn. Không phải cậu thích thế giới động vật sao, chẳng lẽ cậu không định tận mắt nhìn thấy chúng à?”
Gương mặt Tô Nguyên lộ rõ vẻ giật mình, phảng phất như rơi vào bức tranh hắn miêu tả, trong mắt chậm rãi phủ một tầng nước.
“Ừm, cậu nói đúng, thế giới này vô cùng tuyệt vời. Nếu tớ khỏe mạnh tớ có thể đi trượt tuyết, nhảy dù, lặn xuống biển, leo núi hay bất cứ thứ gì. Nhưng tớ không leo nổi núi cao, cũng không biết bơi, ngay cả xe đạp cũng chỉ có thể đạp một đoạn ngắn quanh sân trường. Cho nên thế giới này tốt nhưng nó có quan hệ gì với tớ?”
Nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, Tô Nguyên cúi đầu mím môi, bả vai khẽ run, tiếng khóc khó có thể nghe thấy.
Thẩm Thụy không khỏi hoảng hốt, lập tức ôm chầm lấy cậu, liên tục vuốt lưng cho Tô Nguyên.
“Tô Nguyên? Tô Nguyên cậu đừng khóc, không leo núi được cũng không sao, tôi có thể điều máy bay trực thăng chở cậu lên. Dù cậu không biết bơi thì cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ, sẽ dẫn cậu đi bơi, đi lặn, đi trượt tuyết. Không những thế tôi có thể đạp xe chở cậu quanh phố. Có tôi ở đây, cậu muốn làm gì thì mình làm đó, được không? Cậu chịu không?”
Đáp lại hắn là những giọt nước mắt của Tô Nguyên, áo ngủ trước ngực hắn ướt đẫm một mảng.
Thế Giới Động Vật vẫn đang chiếu nhưng không có ai xem.
Thẩm Thụy không biết nên làm thế nào cho phải. Bé cưng của hắn khóc không thành tiếng, điều này khiến hắn vô cùng xót xa.
Rất nhanh đã qua mười hai giờ.
“Tô Nguyên? Tô Nguyên? Tôi lấy khăn ấm cho cậu lau mặt. Cậu buồn ngủ chưa, có đau đầu không?”
Thẩm Thụy muốn kiểm tra xem mắt cậu có sưng không, lại bị Tô Nguyên vươn tay ôm không cho nhìn.
“Rồi rồi, tôi không nhìn.”
Thẩm Thụy bất đắc dĩ ôm eo cậu, trực tiếp mang cậu vào phòng tắm, vắt khăn nóng rồi chườm lên mắt của Tô Nguyên.
“Cậu muốn đánh răng rồi đi ngủ không?”
Tô Nguyên khẽ gật đầu.
Thẩm Thụy lui ra ngoài rồi giúp cậu đóng cửa.
Tô Nguyên lấy khăn nóng xuống rồi quay đầu nhìn vào trong gương. Đây là một khuôn mặt rất xa lạ, cậu vẫn chưa ngắm được bao nhiêu.
Phải công nhận đây là một gương mặt đẹp thật sự, cho dù bị cậu hủy hoại ra sao thì vẫn làm người khác không dời nổi mắt.
Thiếu niên trong gương nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đang ngắm nhìn vực thẳm.
Cậu chậm rãi nặn ra một nụ cười trước gương, nhưng nó càng giống đang khóc hơn.
Vệ sinh cá nhân xong, ngoại trừ khóe mắt hơi ửng đỏ ra thì cậu không khác ngày thường là bao.
Cậu im lặng quay về giường của mình, lặng lẽ đắp chăn kín người.
[Đã khuya rồi, bạn cùng phòng cũng buồn ngủ, mình muốn yên tĩnh một chút.]
Thẩm Thụy vô cùng dịu dàng cất tiếng: “Tô Nguyên, ngủ ngon.”
[Ngủ ngon, bạn cùng phòng.]
Sau khi tắt đèn, trong phòng tối ôm, ngoài trời từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tô Nguyên nằm yên không hiểu sao lại bắt đầu khóc. Cậu cố đè nén tiếng của mình nhưng mỗi một thanh âm nhỏ trong bóng tối đều trở nên khuếch đại, may mắn đêm nay trời mưa.
Thẩm Thụy không bỏ lỡ âm thanh vô cùng nhỏ này: “Tô Nguyên? Cậu đang khóc à?”
Không có tiếng trả lời, Tô Nguyên giống như đã ngủ say.
[Mình không biết mình có khó chịu không, nhưng hình như có một chút, chỉ một chút thôi.]
“Tô Nguyên?” Một bàn tay sờ lên khóe mắt cậu, một bàn tay khác vỗ nhẹ bờ vai của cậu, giống như đang dỗ dành con nít.
Tô Nguyên lập tức đưa tay kéo hắn xuống. Giống như vừa rồi ôm Thẩm Thụy khóc thút thít.
Thẩm Thụy hơi do dự: “Tối nay tôi ngủ với cậu nhé? Đừng khóc nào.”
Yên tĩnh một lát, Tô Nguyên nhích lại gần tường coi như là đồng ý.
Bình thường cậu sẽ không gần gũi với người khác như vậy, nhưng đêm nay bầu trời dường như biến thành biển cả, ngay cả không khí cũng nhuốm màu bi thương.
Mãi cho đến khi Tô Nguyên khóc mệt cậu mới đi ngủ.
Mà Thẩm Thụy nhìn thời gian trên điện thoại, đã bốn giờ sáng.
Mười một giờ sáng hôm sau, ký túc xá nghiên cứu sinh phòng 1212.
Lúc Tô Nguyên tỉnh lại mí mắt trĩu nặng, tối qua khóc nhiều nên giờ để lại di chứng.
“Cậu tỉnh rồi à? Có đói không?”
Giọng nói của Thẩm Thụy cách Tô Nguyên gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở nhè nhẹ nơi vành tai.
Sau khi mở mắt ra, cậu nhớ tới tối hôm qua chính mình đã khóc rất nhiều, còn ôm Thẩm Thụy không buông, khiến bạn cùng phòng phải miễn cưỡng ngủ cùng cậu trên chiếc giường nhỏ này một đêm.
Chiếc giường một mét ba đủ cho cậu ngủ một mình, nhưng có thêm Thẩm Thụy, một người đàn ông trưởng thành có thể chất bình thường, có thể tưởng tượng ra cảnh hai người họ phải nằm sát nhau đến mức nào.
Tô Nguyên gần như bị hắn ôm cả vào trong ngực, nhưng thực sự cậu ngủ rất ngon.
“Tớ… Chuyện tối hôm qua là do tớ không tốt, cậu có bị sái cổ hay không?” [Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi.]
Thẩm Thụy vuốt vuốt mái tóc rối bời của Tô Nguyên, dịu dàng trong mắt lộ ra rõ ràng.
“Tôi không sao, tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi, nếu mệt thì cậu ngủ tiếp đi.”
Tô Nguyên gật đầu rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Mưa từ tối hôm đến bây giờ vẫn chưa ngừng, Thẩm Thụy còn cảm thấy trận mưa này đang khóc vì Tô Nguyên.
Mãi đến một giờ chiều, Tô Nguyên mới tỉnh lại.
Thẩm Thụy thấy người trong lòng mình động đậy, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu có đói không, đi rửa mặt đi, tôi đi nấu ít món.”
Cậu thật sự có thể ngủ, nhưng để bụng đói đi ngủ rất có hại cho thân thể, huống chi hôm nay cậu còn chưa uống thuốc.
Đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, thịt xào rau đơn giản, trứng bác cà chua cùng canh trứng gà rau củ, thuốc bổ thì cần một chút thời gian.
Thẩm Thụy thấy sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt hơi xanh của Tô Nguyên thì cảm thấy rất đau lòng.
“Đến đây, cậu ăn cháo trước cho ấm bụng đi.”
Tô Nguyên chỉ khuấy bát cháo trước mặt chứ không múc lên ăn.
Thẩm Thụy đổi chỗ sang ngồi bên cạnh cậu, bưng bát cháo lên và múc một thìa, đưa tới bên miệng Tô Nguyên.
“Nào, đây là loại gạo thơm mới nhất, vừa thơm vừa ngọt, cậu ăn thử đi?”
Tô Nguyên quay đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cậu ăn từng miếng từng miếng, thậm chí còn ăn rất nhiều rau, cho đến khi Tô Nguyên nấc lên một tiếng thì Thẩm Thụy mới hài lòng dừng lại.
Vẫn là Thế giới động vật, chương trình yêu thích nhất của bọn họ sau khi ăn xong.
Điểm khác biệt là Tô Nguyên từ tư thế dựa vào người Thẩm Thụy thì chuyển sang nằm trên đùi Thẩm Thụy, còn kê thêm một cái gối, càng thuận tiện cho hắn đút đồ ăn cho cậu.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt rồi dần to như trút nước.
“May là hôm nay cậu không đi học. Cơn mưa này kéo dài như thế, cậu lại bị cảm mất.” Thẩm Thụy không biết đây là may hay rủi.
Tô Nguyên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, như thể tận thế tới.
Cậu lại liếc nhìn bạn cùng phòng đang đút đồ ăn vặt cho mình, cậu vươn tay lấy một hạt macca định bóc cho hắn ăn.
Bóc… Bóc không được.
“Đừng nhúc nhích, cậu muốn ăn cái nào, tôi bóc vỏ cho, hạt này cần phải có dụng cụ chuyên dùng cơ, cậu xem này.”
Thẩm Thụy cầm một mảnh kim loại nhỏ màu bạc, c ắm vào khe hở của hạt rồi dùng lực tách ra.
“Há miệng ra nào.” Thẩm Thụy nhét hạt macca vào trong tay Tô Nguyên, sau đó nắm lấy tay cậu để nhìn móng tay: “Không bị sứt, chỉ hơi sưng lên thôi. Hạt này không dùng tay tách được, lần sau để tôi bóc cho, cậu chỉ cần đợi để ăn là được rồi.”
Tô Nguyên xuất sư không thành lại đổi thành nho khô, cậu nhét vào trong miệng Thẩm Thụy. [Đáng lẽ vừa nãy mình nên đút nho khô cho bạn cùng phòng mới đúng.]
Lúc này Thẩm Thụy mới nhận ra hạt macca khi nãy là cho mình, hắn nhìn chăm chú đối phương một lúc rồi ăn nho khô trong miệng. Đây là quả nho khô ngọt nhất mà hắn từng ăn.
“Cảm ơn cậu, ngọt lắm.”
Tô Nguyên cảm thấy ánh mắt của bạn cùng phòng vừa rồi trông rất đói, vì thế cậu lại đút thêm cho bạn cùng phòng một miếng socola.
Ngón tay của cậu bị li3m, nhưng cậu cũng không để ý. Dù sao ngón tay của bạn cùng phòng cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
[Thế giới động vật thật đẹp đẽ.]
Lúc ăn tối, Tô Nguyên muốn tự mình ăn.
Dĩ nhiên Thẩm Thụy tự nguyện đút cho cậu ăn nhưng hắn càng hi vọng Tô Nguyên chủ động tự mình ăn.
Sau bữa tối và uống thuốc xong, hai người lại cuộn người ngồi trên ghế sofa và xem chương trình thế giới động vật.
Cùng Tô Nguyên xem chương trình này lâu như vậy, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy nó gần như đã trở thành một phần cuộc sống của mình.
Trời dần tối, Tô Nguyên vô tình tựa vào trong ngực Thẩm Thụy, đây là một tư thế vô cùng quyến luyến.
Thẩm Thụy suy nghĩ rồi mới mở miệng hỏi: “Tô Nguyên, đêm nay cậu… có muốn ngủ cùng tôi tiếp không?”
Hắn chưa bao giờ bị kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
***
Thẩm Thụy: Khó cho tôi quá đi à o(╥﹏╥)o
Tô Nguyên rủ mắt xuống, không xem TV nữa.
Thẩm Thụy ngồi thẳng dậy, đợi Tô Nguyên ngồi đàng hoàng xong mới nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.
“Có phải cậu đang lo lắng về bệnh tình của mình không?”
Tô Nguyên gật đầu.
Thẩm Thụy đứng dậy đi tới trước bàn học lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó đặt vào tay Tô Nguyên.
“Lần trước cậu nằm viện có bác sĩ tới bắt mạch cho cậu. Nếu cậu uống theo đơn thuốc này đều đặn mỗi ngày thì cậu có thể sống đến khi đầu bạc răng long.”
Tô Nguyên cúi đầu nhìn số dược liệu quý giá như linh chi, nhân sâm, long tiên hương và nhung hươu trên đơn thuốc, không khỏi líu lưỡi.
“Phương thuốc đắt như vậy, cậu định bảo tớ uống mỗi ngày ư?”
“Ừm, một ngày cũng không được bỏ.”
“Nhưng rốt cuộc tớ bị bệnh gì vậy?”
Thẩm Thụy xoa đầu Tô Nguyên, cười khẽ: “Không phải bệnh nặng gì đâu, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là cậu có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Ra là vậy.” [Thì ra là do nhà họ Tô không nuôi nổi mình cho nên mình chết sớm là vì số đã định.]
“Cậu cứ yên tâm, nhà họ Thẩm có nhiều dược liệu lắm. Năm nay bố tôi định đầu quân vào ngành này, không có chuyện cậu phải ngừng thuốc đâu.”
Thực ra Thẩm Thụy đang nói nhảm, đây là kế hoạch của hắn, mạng sống của vợ hắn không thể nằm trong tay người khác được.
Tô Nguyên khẽ lắc đầu: “Những nguyên liệu này quá đắt…”
Lời còn chưa hết đã bị cắt ngang: “Không, cậu sai rồi, không phải thuốc quý, thứ quý giá thực sự chính là bác sĩ và đơn thuốc này.”
Nói xong, Thẩm Thụy đặt hai tay lên vai Tô Nguyên rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tô Nguyên, chúng ta là bạn tốt, tôi hy vọng sau này có cậu bên cạnh, cậu hiểu không?”
“Tớ xin lỗi!”
Tô Nguyên thở dài: “Tớ luôn cảm thấy đời mình không còn dài, cậu mau theo đuổi người cậu thích đi, sau đó cho tớ gặp cô ấy, như vậy tớ mới có thể giao phó cậu cho người ta. Cậu cứ nghe tớ nói trước đã, cho dù cơ thể tớ khỏe mạnh cũng chưa chắc không gặp chuyện ngoài ý muốn. Sông có khúc người có lúc, mọi việc đều do ý trời, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là trân trọng người trước mắt.”
Nói xong, Tô Nguyên nở nụ cười, trong lòng có chút vui mừng nhẹ nhõm.
Thẩm Thụy tham lam hấp thu nụ cười khó gặp, trái tim vừa xót vừa tê.
“Vậy thì có lẽ tôi khác cậu rồi. Điều tôi muốn là bên cạnh người mình yêu đến già, không thì chết cùng nhau. Tôi sẽ không để em ấy ra đi một mình.”
Thẩm Thụy dừng một chút, thận trọng nói tiếp: “Tôi biết cậu không thích về nhà là vì người trong nhà không yêu thương cậu. Nhưng không sao, cậu vẫn còn có tôi mà, Tết đến cậu có thể tới nhà tôi ở hoặc tôi dắt cậu đi du lịch. Bất kể trong hay ngoài nước, cậu nên đi khám phá thế giới bên ngoài, gặp gỡ những người và những nơi mà mình chưa bao giờ thấy, làm bất cứ thứ gì cậu muốn. Không phải cậu thích thế giới động vật sao, chẳng lẽ cậu không định tận mắt nhìn thấy chúng à?”
Gương mặt Tô Nguyên lộ rõ vẻ giật mình, phảng phất như rơi vào bức tranh hắn miêu tả, trong mắt chậm rãi phủ một tầng nước.
“Ừm, cậu nói đúng, thế giới này vô cùng tuyệt vời. Nếu tớ khỏe mạnh tớ có thể đi trượt tuyết, nhảy dù, lặn xuống biển, leo núi hay bất cứ thứ gì. Nhưng tớ không leo nổi núi cao, cũng không biết bơi, ngay cả xe đạp cũng chỉ có thể đạp một đoạn ngắn quanh sân trường. Cho nên thế giới này tốt nhưng nó có quan hệ gì với tớ?”
Nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, Tô Nguyên cúi đầu mím môi, bả vai khẽ run, tiếng khóc khó có thể nghe thấy.
Thẩm Thụy không khỏi hoảng hốt, lập tức ôm chầm lấy cậu, liên tục vuốt lưng cho Tô Nguyên.
“Tô Nguyên? Tô Nguyên cậu đừng khóc, không leo núi được cũng không sao, tôi có thể điều máy bay trực thăng chở cậu lên. Dù cậu không biết bơi thì cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ, sẽ dẫn cậu đi bơi, đi lặn, đi trượt tuyết. Không những thế tôi có thể đạp xe chở cậu quanh phố. Có tôi ở đây, cậu muốn làm gì thì mình làm đó, được không? Cậu chịu không?”
Đáp lại hắn là những giọt nước mắt của Tô Nguyên, áo ngủ trước ngực hắn ướt đẫm một mảng.
Thế Giới Động Vật vẫn đang chiếu nhưng không có ai xem.
Thẩm Thụy không biết nên làm thế nào cho phải. Bé cưng của hắn khóc không thành tiếng, điều này khiến hắn vô cùng xót xa.
Rất nhanh đã qua mười hai giờ.
“Tô Nguyên? Tô Nguyên? Tôi lấy khăn ấm cho cậu lau mặt. Cậu buồn ngủ chưa, có đau đầu không?”
Thẩm Thụy muốn kiểm tra xem mắt cậu có sưng không, lại bị Tô Nguyên vươn tay ôm không cho nhìn.
“Rồi rồi, tôi không nhìn.”
Thẩm Thụy bất đắc dĩ ôm eo cậu, trực tiếp mang cậu vào phòng tắm, vắt khăn nóng rồi chườm lên mắt của Tô Nguyên.
“Cậu muốn đánh răng rồi đi ngủ không?”
Tô Nguyên khẽ gật đầu.
Thẩm Thụy lui ra ngoài rồi giúp cậu đóng cửa.
Tô Nguyên lấy khăn nóng xuống rồi quay đầu nhìn vào trong gương. Đây là một khuôn mặt rất xa lạ, cậu vẫn chưa ngắm được bao nhiêu.
Phải công nhận đây là một gương mặt đẹp thật sự, cho dù bị cậu hủy hoại ra sao thì vẫn làm người khác không dời nổi mắt.
Thiếu niên trong gương nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đang ngắm nhìn vực thẳm.
Cậu chậm rãi nặn ra một nụ cười trước gương, nhưng nó càng giống đang khóc hơn.
Vệ sinh cá nhân xong, ngoại trừ khóe mắt hơi ửng đỏ ra thì cậu không khác ngày thường là bao.
Cậu im lặng quay về giường của mình, lặng lẽ đắp chăn kín người.
[Đã khuya rồi, bạn cùng phòng cũng buồn ngủ, mình muốn yên tĩnh một chút.]
Thẩm Thụy vô cùng dịu dàng cất tiếng: “Tô Nguyên, ngủ ngon.”
[Ngủ ngon, bạn cùng phòng.]
Sau khi tắt đèn, trong phòng tối ôm, ngoài trời từng hạt mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tô Nguyên nằm yên không hiểu sao lại bắt đầu khóc. Cậu cố đè nén tiếng của mình nhưng mỗi một thanh âm nhỏ trong bóng tối đều trở nên khuếch đại, may mắn đêm nay trời mưa.
Thẩm Thụy không bỏ lỡ âm thanh vô cùng nhỏ này: “Tô Nguyên? Cậu đang khóc à?”
Không có tiếng trả lời, Tô Nguyên giống như đã ngủ say.
[Mình không biết mình có khó chịu không, nhưng hình như có một chút, chỉ một chút thôi.]
“Tô Nguyên?” Một bàn tay sờ lên khóe mắt cậu, một bàn tay khác vỗ nhẹ bờ vai của cậu, giống như đang dỗ dành con nít.
Tô Nguyên lập tức đưa tay kéo hắn xuống. Giống như vừa rồi ôm Thẩm Thụy khóc thút thít.
Thẩm Thụy hơi do dự: “Tối nay tôi ngủ với cậu nhé? Đừng khóc nào.”
Yên tĩnh một lát, Tô Nguyên nhích lại gần tường coi như là đồng ý.
Bình thường cậu sẽ không gần gũi với người khác như vậy, nhưng đêm nay bầu trời dường như biến thành biển cả, ngay cả không khí cũng nhuốm màu bi thương.
Mãi cho đến khi Tô Nguyên khóc mệt cậu mới đi ngủ.
Mà Thẩm Thụy nhìn thời gian trên điện thoại, đã bốn giờ sáng.
Mười một giờ sáng hôm sau, ký túc xá nghiên cứu sinh phòng 1212.
Lúc Tô Nguyên tỉnh lại mí mắt trĩu nặng, tối qua khóc nhiều nên giờ để lại di chứng.
“Cậu tỉnh rồi à? Có đói không?”
Giọng nói của Thẩm Thụy cách Tô Nguyên gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở nhè nhẹ nơi vành tai.
Sau khi mở mắt ra, cậu nhớ tới tối hôm qua chính mình đã khóc rất nhiều, còn ôm Thẩm Thụy không buông, khiến bạn cùng phòng phải miễn cưỡng ngủ cùng cậu trên chiếc giường nhỏ này một đêm.
Chiếc giường một mét ba đủ cho cậu ngủ một mình, nhưng có thêm Thẩm Thụy, một người đàn ông trưởng thành có thể chất bình thường, có thể tưởng tượng ra cảnh hai người họ phải nằm sát nhau đến mức nào.
Tô Nguyên gần như bị hắn ôm cả vào trong ngực, nhưng thực sự cậu ngủ rất ngon.
“Tớ… Chuyện tối hôm qua là do tớ không tốt, cậu có bị sái cổ hay không?” [Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi.]
Thẩm Thụy vuốt vuốt mái tóc rối bời của Tô Nguyên, dịu dàng trong mắt lộ ra rõ ràng.
“Tôi không sao, tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi, nếu mệt thì cậu ngủ tiếp đi.”
Tô Nguyên gật đầu rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Mưa từ tối hôm đến bây giờ vẫn chưa ngừng, Thẩm Thụy còn cảm thấy trận mưa này đang khóc vì Tô Nguyên.
Mãi đến một giờ chiều, Tô Nguyên mới tỉnh lại.
Thẩm Thụy thấy người trong lòng mình động đậy, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu có đói không, đi rửa mặt đi, tôi đi nấu ít món.”
Cậu thật sự có thể ngủ, nhưng để bụng đói đi ngủ rất có hại cho thân thể, huống chi hôm nay cậu còn chưa uống thuốc.
Đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, thịt xào rau đơn giản, trứng bác cà chua cùng canh trứng gà rau củ, thuốc bổ thì cần một chút thời gian.
Thẩm Thụy thấy sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt hơi xanh của Tô Nguyên thì cảm thấy rất đau lòng.
“Đến đây, cậu ăn cháo trước cho ấm bụng đi.”
Tô Nguyên chỉ khuấy bát cháo trước mặt chứ không múc lên ăn.
Thẩm Thụy đổi chỗ sang ngồi bên cạnh cậu, bưng bát cháo lên và múc một thìa, đưa tới bên miệng Tô Nguyên.
“Nào, đây là loại gạo thơm mới nhất, vừa thơm vừa ngọt, cậu ăn thử đi?”
Tô Nguyên quay đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cậu ăn từng miếng từng miếng, thậm chí còn ăn rất nhiều rau, cho đến khi Tô Nguyên nấc lên một tiếng thì Thẩm Thụy mới hài lòng dừng lại.
Vẫn là Thế giới động vật, chương trình yêu thích nhất của bọn họ sau khi ăn xong.
Điểm khác biệt là Tô Nguyên từ tư thế dựa vào người Thẩm Thụy thì chuyển sang nằm trên đùi Thẩm Thụy, còn kê thêm một cái gối, càng thuận tiện cho hắn đút đồ ăn cho cậu.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt rồi dần to như trút nước.
“May là hôm nay cậu không đi học. Cơn mưa này kéo dài như thế, cậu lại bị cảm mất.” Thẩm Thụy không biết đây là may hay rủi.
Tô Nguyên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, như thể tận thế tới.
Cậu lại liếc nhìn bạn cùng phòng đang đút đồ ăn vặt cho mình, cậu vươn tay lấy một hạt macca định bóc cho hắn ăn.
Bóc… Bóc không được.
“Đừng nhúc nhích, cậu muốn ăn cái nào, tôi bóc vỏ cho, hạt này cần phải có dụng cụ chuyên dùng cơ, cậu xem này.”
Thẩm Thụy cầm một mảnh kim loại nhỏ màu bạc, c ắm vào khe hở của hạt rồi dùng lực tách ra.
“Há miệng ra nào.” Thẩm Thụy nhét hạt macca vào trong tay Tô Nguyên, sau đó nắm lấy tay cậu để nhìn móng tay: “Không bị sứt, chỉ hơi sưng lên thôi. Hạt này không dùng tay tách được, lần sau để tôi bóc cho, cậu chỉ cần đợi để ăn là được rồi.”
Tô Nguyên xuất sư không thành lại đổi thành nho khô, cậu nhét vào trong miệng Thẩm Thụy. [Đáng lẽ vừa nãy mình nên đút nho khô cho bạn cùng phòng mới đúng.]
Lúc này Thẩm Thụy mới nhận ra hạt macca khi nãy là cho mình, hắn nhìn chăm chú đối phương một lúc rồi ăn nho khô trong miệng. Đây là quả nho khô ngọt nhất mà hắn từng ăn.
“Cảm ơn cậu, ngọt lắm.”
Tô Nguyên cảm thấy ánh mắt của bạn cùng phòng vừa rồi trông rất đói, vì thế cậu lại đút thêm cho bạn cùng phòng một miếng socola.
Ngón tay của cậu bị li3m, nhưng cậu cũng không để ý. Dù sao ngón tay của bạn cùng phòng cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
[Thế giới động vật thật đẹp đẽ.]
Lúc ăn tối, Tô Nguyên muốn tự mình ăn.
Dĩ nhiên Thẩm Thụy tự nguyện đút cho cậu ăn nhưng hắn càng hi vọng Tô Nguyên chủ động tự mình ăn.
Sau bữa tối và uống thuốc xong, hai người lại cuộn người ngồi trên ghế sofa và xem chương trình thế giới động vật.
Cùng Tô Nguyên xem chương trình này lâu như vậy, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy nó gần như đã trở thành một phần cuộc sống của mình.
Trời dần tối, Tô Nguyên vô tình tựa vào trong ngực Thẩm Thụy, đây là một tư thế vô cùng quyến luyến.
Thẩm Thụy suy nghĩ rồi mới mở miệng hỏi: “Tô Nguyên, đêm nay cậu… có muốn ngủ cùng tôi tiếp không?”
Hắn chưa bao giờ bị kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
***
Thẩm Thụy: Khó cho tôi quá đi à o(╥﹏╥)o
Danh sách chương