Thẩm Thụy vuốt phẳng ống tay áo rồi mới ngẩng đầu.

“Bạn Lâu, bạn gái của cậu đang khóc kìa, cậu không dỗ dành cô ấy sao? Đàn ông ai lại cư xử thiếu phong độ như thế.”

Lâu Thời Tấn quay người nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thụy thì thấy Ôn Dĩ Đồng đang rơm rớm nước mắt nhìn gã.

Gã không thể mất đi Tô Nguyên: “Anh xin lỗi, giờ anh đang có việc quan trọng phải làm.”

Con đường phía trước lại bị Thẩm Thụy chặn lại.

“Cậu!!”

Thẩm Thụy vẫn nói bằng giọng điệu từ tốn như cũ: “Tôi nghe nói nhà họ Lâu đang chọn người thừa kế. Bạn Ôn là đại gia tộc ở tỉnh Nam, có sự ủng hộ của cô ấy thì cuộc tranh giành này cậu nắm chắc trong tay rồi, tôi còn phải chúc mừng cậu trước.

Hơn nữa, Tô Nguyên là bạn cùng phòng của tôi, nếu cậu đã có sự lựa chọn tốt hơn thì đừng đến làm phiền cậu ấy nữa. Tôi nghĩ chú Lâu cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu.”

Đôi mắt của Lâu Thời Tấn bỗng trở nên sắc bén.

Giọng điệu của Thẩm Thụy không được tốt lắm: “Dù sao con cháu nhà họ Lâu cũng đông đảo, đổi một người thừa kế cũng không ảnh hưởng gì, cậu nói xem có đúng hay không?”

“Ý cậu là gì?”

“Tô Nguyên đã sớm biết chuyện cậu vượt quá giới hạn rồi, ngay cả hình ảnh và video của hai người cậu ấy cũng đã nhìn thấy. Như vậy, chia tay là biện pháp tốt nhất đối với tất cả. Nếu tôi còn nhìn thấy cậu đến quấy rối bạn cùng phòng của tôi thì tôi sẽ không lịch sự nữa đâu.”

“…”

Thẩm Thụy trắng trợn uy hiếp gã, nhìn đối phương xoay người nghiêng đầu nói với trợ lý của mình: “Anh ở lại đây chụp ảnh, tôi đi trước.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Thẩm Thụy gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh, tiếng bàn luận xôn xao nhanh chóng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Cách đó không xa, một người đàn ông nho nhã tuấn tú đang đang vô cùng thích thú xem màn kịch này.

“Người vừa rời đi là cậu chủ nhà nào? Thẩm Thụy biết cậu ta hả? Nhìn cũng được phết.”

“Vâng tôi sẽ đi điều tra ngay.”

Dưới bức tượng mỹ nhân ngư.

Ôn Dĩ Đồng nhìn người vừa trở về, lau nước mắt, chỉnh lại dung nhan: “Lâu Thời Tấn, tôi nghe được cả rồi, là do mắt tôi mù, chúng ta chia tay đi.”

“… Cái gì?”

“Tôi nói, từ giờ trở đi chúng ta chia tay. Có người bạn trai như vậy thì anh nên thắp nhang cầu nguyện mới đúng, còn muốn chân đạp hai thuyền, dựa vào cái gì? Dựa vào cái bản mặt dày này của anh à?”

Ôn Dĩ Đồng trợn to đôi mắt xinh đẹp rồi kéo em họ của mình đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Bạn trai cũ của chị bị mù hả? Có bạn trai đẹp như tiên vậy mà còn đi ăn ngoài.”

“…”

“Ối, em xin lỗi, ý em không phải là chê chị xấu đâu.”

“… Em nói không sai, gã ta bị mù rồi.”

*

Tô Trạch bàn chuyện công việc xong xuôi, vốn muốn đi tìm em trai thì nhận được tin nhắn wechat từ Tô Nguyên.

Tô Nguyên: [Anh cả, em xin lỗi. Em có ít việc nên em về trường trước đây.]

Anh cả: [Sao vậy? Có người bắt nạt em à, nói với anh, anh dạy nó một bài học.]

Tô Nguyên: [Dạ, thật sự không có gì. Anh cả nghĩ đi đâu thế, là bạn cùng phòng có chuyện muốn hỏi em.]

Anh cả: [Ừ, anh hiểu rồi. Anh lấy được bộ ấm trà triều Tiền kia cho em rồi. Là món đồ cực kỳ đẹp trong tờ quảng cáo đó. Đặt ở trong phòng của em trước nhé, lần sau em về nhà là có thể nhìn thấy nó rồi.]

Tô Nguyên: [Cảm ơn anh cả.]

Tô Trạch lắc đầu cười. Anh còn chưa nói với em trai hôm nay có rất nhiều người hỏi về em ấy, hôm nào phải sắp xếp một buổi ra mắt với mọi người cho em trai mới được.

Sau khi về nhà, Tô Trạch mang bộ ấm trà vào phòng của Tô Nguyên.

Sau khi bật đèn lên, anh nhìn thấy bộ ấm trà còn chưa mở trên bàn, lặng lẽ đặt bộ mới mua lên đó.

Tô Trạch thở dài, nói: “Nguyên, có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

Còn chưa hết giận em gái sao? Hay là giận tất cả mọi người? Không được, anh phải nói chuyện với bố mẹ, không thể tiếp tục như vậy được, bọn họ… sẽ mất Nguyên.

Tô Trạch gõ cửa phòng bố mẹ: “Bố, mẹ, con có chuyện muốn hỏi.”

“Vào đi.”

Bố Tô đang ngồi xem TV trong phòng khách, mẹ Tô thì đang đắp mặt nạ bên cạnh.

“Sao vậy? Bữa tiệc diễn ra thế nào rồi?”

“Bố, không phải chuyện bữa tiệc, là Tô Nguyên.”

Mẹ Tô mở mắt ra: “Chuyện gì xảy ra? Nó về chưa?”

Tô Trạch xoa ấn đường ngồi xuống sofa: “Ở bữa tiệc con có kiếm được một bộ trà cụ cho Nguyên, vừa mới mang đến phòng em ấy thì phát hiện…”

Mẹ Tô không coi trọng lắm: “Phát hiện cái gì? Sao thằng nhóc nhà con cứ ấp a ấp úng mãi thế. Đừng bảo là bộ mà Huỳnh Huỳnh thích nhé, con bé thích thì cứ cho nó đi.”

Sắc mặt Tô Trạch nghiêm nghị: “Mẹ! Mẹ đừng làm như vậy nữa được không? Tại sao Huỳnh Huỳnh luôn lấy đồ của Nguyên, lần một lần hai thì con không nói. Nhưng con bé lấy bao nhiêu thứ của Nguyên rồi bố mẹ có đếm được không? Những thứ Nguyên cất giữ đều không còn! Mà đống đồ Huỳnh Huỳnh lấy đi thì giờ chúng ở đâu?”

Mẹ Tô nghẹn một chút, nói: “Con còn hỏi ở đâu ở đâu, em gái cũng chỉ xin nó vài thứ, có lần nào mà bố mẹ không đền bù cho Nguyên đâu.”

“Đền bù? Bất công thì dùng thứ gì để đền bù được?”

“Mẹ làm cái gì mà bất công? Huỳnh Huỳnh vẫn còn nhỏ…”

“Nhưng sớm muộn gì thì con bé cũng lớn lên, vậy không bằng từ giờ trở đi, con bé sẽ không chiếm được tình cảm của tất cả mọi người. Từ hôm nay, con sẽ không giúp gì cho con bé nữa. Con bé có được quá nhiều thứ so với Nguyên rồi, giờ cũng nên trưởng thành là vừa.”

Tô Trạch lạnh lùng nói xong, thấy bố Tô đang suy nghĩ, cũng mặc kệ mẹ Tô nghĩ như thế nào, kiểu gì thì mẹ cũng sẽ hiểu ra thôi.

Bố Tô gật đầu: “Bố hiểu rồi, bố sẽ nói chuyện với mẹ con, con về nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.” Tô Trạch nói xong cũng rời đi.

*

Thẩm Thụy rời khỏi bữa tiệc rồi lái xe về ký túc xá. Xe chỉ được đậu bên ngoài không cho phép vào cổng. Chắc chắn hắn trở về nhanh hơn Tô Nguyên, vẫn kịp hâm nóng thuốc bổ.

Hắn đoán không sai, Tô Nguyên chỉ có thể đi taxi tới cổng trường, mà từ điểm dừng đến ký túc xá nghiên cứu sinh mất thêm hai mươi phút đi bộ, đi xe đạp nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay ánh trăng rất đẹp, Tô Nguyên muốn chậm rãi đi về.

“Thơm quá, hoa quế nở rồi.”

Người đi đường cười thích thú.

Tô Nguyên cũng ngửi thấy, xuân đi thu đến, mỗi năm hoa quế đúng thời gian mà tới, chưa bao giờ vắng mặt.

Nếu nói như vậy, trên thực tế, mặt trăng cũng đã luôn ở bên cậu, cho dù cậu đang ở trong sách.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì sự tồn tại của một người bạn cùng phòng tốt bụng, đã lâu rồi cậu mới có được một ngày yên bình và thoải mái như vậy.

Cậu sẽ không nghĩ đi nghĩ lại về những chuyện không vui, cũng sẽ không khóc đến mức mất ngủ vào nửa đêm mà chẳng vì lý do gì.

Thời gian giống như đột ngột trở nên tốt hơn.

Tô Nguyên nhìn cây hoa quế to lớn, cao bằng cả một tầng lầu.

Cạch…

Cậu vươn tay ngắt một nhánh hoa quế thơm ngào ngạt.

Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

“Cậu về rồi?” Thẩm Thụy bưng bát thuốc bổ còn nóng hổi đặt lên bàn, hỏi: “Mùi gì mà thơm thế?”

Hắn thấy Tô Nguyên đưa cho mình một nhánh hoa quế.

Tô Nguyên ngại ngùng cúi đầu: “… Tớ trộm hái, cho cậu đó.” [Xin lỗi, tớ biết làm như vậy là không đúng, nhưng tớ vẫn muốn ngắt mang về, cậu đã nói mùi thơm của hoa quế rất dễ chịu.]

Thẩm Thụy như thể được đút một ngụm mật, ngọt đến tận đáy lòng, nhẹ nhàng cầm lấy ngửi: “Thơm quá, cảm ơn hoa của cậu nhé.”

Hắn muốn tìm một chiếc bình để c ắm vào. Đây là bông hoa đầu tiên mà Tô Nguyên tặng cho hắn, hắn muốn làm thành hoa khô để cất giữ.

“Nhưng mà sao hôm nay cậu lại mặc lịch sự vậy?” [Thật trùng hợp, hôm nay có rất nhiều bữa tiệc sao?]

Tô Nguyên nhìn đối phương rồi lại nhìn chính mình, không hiểu sao có cảm giác hai bộ âu phục này trông rất hợp nhau.

Thẩm Thụy ngửi hương thơm từ hoa quế, gật đầu nói: “Ừ, hôm nay có buổi tiệc từ thiện, tôi đi lộ cái mặt thôi, thấy không có gì thú vị nên đi về luôn.”

Dĩ nhiên, nếu Tô Nguyên không đi thì hắn cũng sẽ không đi.

“Tớ cũng vậy, thật sự không có gì thú vị. [Nếu không phải đi để chia tay thì mình đã tắm rửa xong xuôi và xem TV từ lâu rồi.]

“Cậu uống thuốc rồi đi tắm rửa đi, chúng ta đi xem TV, hôm nay còn chưa kịp xem Thế giới động vật nữa.”

Tô Nguyên vui vẻ đáp ứng đề nghị của Thẩm Thụy: “Ừm.”

Hôm nay cậu uống thuốc rất nhanh gọn, không cần Thẩm Thụy nhắc nhở.

Thẩm Thụy đánh giá: “Cậu đang vui à?”

“Vui chứ.”

Thẩm Thụy cố ý hỏi: “Đi hẹn hò hả? Cậu làm tổn thương chó độc thân là tôi đây.”

“Không phải, hôm nay tớ chia tay anh ta do anh ta đã lừa dối tớ.” [Quả nhiên, khi tâm trạng không tốt, chia tay có thể khiến mình trở nên vui vẻ.]

“Vậy thì xin chúc mừng cậu đã thoát khỏi biển khổ.” Sau đó hãy nhào vào lồ ng ngực của tôi nào.

Tô Nguyên chân thành cảm ơn hắn: “Cảm ơn cậu, đúng là thoát khỏi biển khổ.” [Từ giờ một thân một mình, không còn gì vướng bận.]

… Từ ngữ hình dung kiểu gì vậy?

Thẩm Thụy bất đắc dĩ cười cười: “Đối với người yêu tương lai cậu có yêu cầu gì không? Để tôi giới thiệu cho cậu, chắc chắn đáng tin cậy.”

Tô Nguyên: “Tớ không có ý định tìm người yêu.” [Nếu tớ chết đi thì chẳng phải sẽ khiến người ta đau buồn hay sao.]

Tay Thẩm Thụy khẽ run rẩy, chẳng lẽ Tô Nguyên biết bệnh của cậu ấy ư?

Điều này không thể, hắn phong bế nó rồi mà.

“Không tìm thật ư?”

“Ừm.”

“Vậy cũng tốt, cậu không muốn tìm cũng không sao, tôi giúp cậu.”

“Hả?”

“Nếu cậu vẫn không tìm đối tượng, đến lúc đó chậm trễ tôi thì nhớ bù đắp cho tôi đó.”

“…” [Tớ dùng gì để bù đắp giờ?]

Thẩm Thụy nghĩ thầm, đương nhiên là bản thân cậu rồi.

“Tôi về sớm nên cơm tối còn chưa kịp ăn. Cậu ăn chung với tôi đi, tôi làm canh gà, trụng mì nữa là xong.”

“Ừm.” [Vậy tớ sẽ ăn với cậu.]

Món phở gà nhanh chóng được bày ra trên bàn.

Tô Nguyên cảm thấy Thẩm Thụy đang rất vui, cậu hỏi: “Hôm nay cậu cũng rất vui hả?” [Khéo thật đó, chẳng lẽ hôm nay là ngày lành sao?]

Thẩm Thụy giương mắt, mỉm cười: “Đúng vậy, tôi có cơ hội theo đuổi người mình thích nên cảm thấy rất vui.”

Bàn tay cầm thìa của Tô Nguyên khựng lại: “Vậy chúc cậu sớm thành công.”

“Có lời chúc này của cậu chắc chắn ước muốn của tôi sẽ thành hiện thực rồi.”

Thẩm Thụy cười đầy ẩn ý.

Sau khi gội đầu, cả hai giúp nhau sấy tóc như thường lệ, sau đó cùng nhau xem thế giới động vật.

“Thẩm Thụy, ngày nào cậu cũng xem thế giới động vật với tớ như vậy mà không thấy chán hả? Cậu muốn xem gì tớ xem cái đó.”

“Không nhàm chán, cũng thú vị mà.”

Thật ra Thẩm Thụy cũng không để ý lắm, hắn vẫn luôn đưa đồ ăn vặt cho Tô Nguyên rồi lau tay cho cậu, làm chỗ dựa để cậu tựa vào.

Đó là khoảng thời gian mà hắn được tiếp xúc gần nhất với Tô Nguyên, còn có thể nhân cơ hội này mà chiếm ít tiện nghi, chỉ một xíu xiu thôi.

Tô Nguyên không ngẩng đầu lên, vẫn tựa đầu lên bờ vai của Thẩm Thụy, tư thế này mà nằm xem TV thì siêu dễ chịu, so với nằm trên sofa thì thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn cùng phòng còn đưa đồ ăn vặt đến bên miệng cậu, cậu không cần phải động tay, cứ việc từ tốn ăn là được.

“Ừm, cậu không mệt sao? Ngày nào cũng phải nấu cơm cho tớ, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh, còn đút đồ ăn vặt cho tớ nữa, thật ra tớ đều có thể tự mình làm được.”

Thẩm Thụy cúi đầu nhìn người đang dựa vào bên trái của mình, ngay cả xoáy trên đỉnh đầu trông cũng thật đáng yêu.

“Tôi không mệt, rất vui là đằng khác. Nhưng, nếu mỗi ngày cậu có thể ăn nhiều hơn một ít, uống thuốc đều đặn thì tôi sẽ càng vui vẻ hơn.”

Tô Nguyên ngừng nhai: “Thẩm Thụy…”

“Hửm?”

“Tớ cảm thấy bình thường cậu dành hơi nhiều thời gian cho tớ, không phải cậu muốn theo đuổi người mình thích à?”

“Cậu đừng lo cho tớ, tớ có thể tự ăn cơm, có thể tự sắc thuốc. Cậu là bạn cùng phòng tốt nhất của tớ, tớ hy vọng cuộc sống của cậu tiền đồ như gấm, hạnh phúc vui vẻ.”

[Với tình hình này của mình, khả năng không sống được lâu lắm. Nhưng cho đến lúc đó, mình hy vọng có thể trông thấy bạn đời của cậu ấy.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện