Quý Chu Chu liếc cậu, lấy chiếc đũa gõ cậu một cái: "Kiều Dưa hấu, cậu có thể lịch sự một chút không?"
"Không cho phép kêu em là Kiều Dưa hấu!" Chàng trai hừ hừ trừng mắt liếc cô một cái: "Nếu không lần sau em không cho chị đồ ăn ngon."
... Ai thèm. Quý Chu Chu không nhịn được, cười khúc khích, hết cách, tên Kiều Dưa hấu này, thật sự chính xác chọc vào điểm cười của cô
Kiều Dưa hấu là tên trước kia của cậu nhóc này, ba cậu cảm thấy thú vị, nên cứ như vậy đưa vào hộ khẩu, kết quả cậu luôn bị cười nhạo đến khi tốt nghiệp tiểu học. Cuối cùng, cậu không thể nhịn được nữa một khóc hai nháo ba thắt cổ, rốt cuộc làm ba cậu sửa tên lại. Ừm, bỏ chữ "Dưa" đi.
(*) Hi giải thích tên của Kiều Tây / Kiều Dưa hấu một chút (vì tiếng Trung và tiếng Việt dịch ra nó khác nhau nên mọi người sẽ thấy kỳ kỳ).
西 / xī: Hán Việt: Tây - Thuần Việt: phương Tây; phía Tây; hướng Tây.
瓜 / guā: Hán Việt: Qua - Thuần Việt: dưa; quả dưa.
西瓜 / xīguā: dưa hấu.
Mỗi lần Kiều Tây nghĩ tới chuyện này đều thấy khó chịu: "Chị nói xem ba em cũng thật là, đi một chuyến đến đồn công an cũng không dễ dàng, lại không thể sửa một cái tên dễ nghe chút? Trực tiếp bỏ chữ "Dưa" ngược lại bớt việc, một chút văn hóa cũng không có."
Đúng là buổi trưa, quán ăn nhỏ rất náo nhiệt, tivi treo trên tường đang phát tin tức, ồn ào không nghe được âm thanh gì hết. Quý Chu Chu ăn ruột vịt(**) trong tay, một đống xiên que, nghe thế nghiêm túc dò hỏi: "Như vậy xin hỏi, ngài cảm thấy tên như thế nào mới coi như có văn hóa đây?"
Kiều Tây không nghĩ ra, trong lúc ánh mắt lóe lên thấy được tivi, lập tức chỉ vào tên phía trên nói: "Ít nhất phải như tên này chứ."
Quý Chu Chu nhìn theo, sau khi ba chữ "Cố Quyện Thư" đập vào mi mắt thì sửng sốt một chút, rồi chú ý tới tin tức này. Tivi đang phát sóng tin tức hạng mục mà Cố thị và chính phủ hợp tác đã bắt đầu tiến hành, dường như vô cùng thuận lợi.
Thuận lợi a, vậy là tốt rồi, bận rộn nhiều chút, sớm quên mất cô gái cặn bã như cô đi. Trong lòng Quý Chu Chu thở dài một tiếng, không đồng ý lắm, lắc đầu: "Quyện Thư, chán ghét sách vở, nghe ra chính là học tra(*), ở đâu có vẻ có văn hóa?"
(*) Hi giải thích luôn cái tên của Quyện Thư (Không biết sao nghe cái tên cái hết muốn ăn học gì luôn, haha...)
倦 / juàn: Hán Việt: Quyện - Thuần Việt: mệt mỏi; chán chường;...
书 / shū: Hán Việt: Thư - Thuần Việt: sách; vở; thư;...
(*) Học tra: học cho có, điểm thấp.
"Dù sao mạnh mẽ hơn Kiều Dưa hấu... Cũng mạnh mẽ hơn Kiều Tây!" Kiều Tây càng nhắc mãi tên này, càng cảm thấy dễ nghe, cuối cùng nhịn không được hỏi ý kiến cái vị trước mặt này: "Chị nói xem, em đổi tên thành Kiều Quyện Thư, thế nào?"
"... Cậu có thể cút đi."
Sau khi biết rằng bản thân thật vất vả mới nghĩ ra cái tên này mà đã bị xử tử, thì Kiều Tây hầm hừ ăn hết cơm, đạp xe chở Quý Chu Chu về nhà, rồi trịnh trọng tuyên bố một quyết định: "Bởi vì Quý tiểu thư không tôn trọng ý nguyện làm người lớn của em, nên em quyết định trong vòng 3 ngày sẽ không đến tìm chị chơi nữa."
"Ừ, phải đến nhà ông ngoại đúng không, nhớ mang quà về cho chị." Quý Chu Chu bình tĩnh liếc cậu một cái.
Kiều Tây bất mãn trừng mắt với cô một cái, trực tiếp sải bước ngồi lên xe đạp: "Tại sao cái gì chị cũng biết!" Nói xong câu này, liền đứng dậy đạp xe đi mất, thân thể hơi cong đỡ tay lái, nhưng mà không chịu ngoan ngoãn ngồi xuống đạp.
Quý Chu Chu nhìn bóng dáng tuổi trẻ tràn đầy sức sống của cậu biến mất, mới đỡ cái bụng căng xấu đi về nhà. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vừa vào cửa lại nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhìn thấy số dư biến mất nhanh chóng phía trên, Quý Chu Chu nổi giận. Chắc chắn là do Kiều Tây ăn uống thả cửa, mới có thể làm tiền của cô giảm nhanh như thế, tuyệt đối không phải bởi vì cô mua quá nhiều quần áo và túi xách!
Nếu không viết bản thảo thì phải uống gió Tây Bắc, cuối cùng Quý Chu Chu cảm thấy có một tia chậm chạp tới gấp gáp, thừa dịp không ai tới quấy rầy cô 3 ngày, nhanh chóng lấy đại cương vừa nghĩ xong bắt đầu viết tập 1, thời gian rảnh rỗi thì xem tác phẩm của đạo diễn mà mình đã liên hệ, rồi lựa chọn một đối tượng tốt hợp tác tiếp theo.
Kiều Tây ở nhà ông ngoại gặp đám bạn mới, không có quay về sau 3 ngày như cậu đã nói, Quý Chu Chu vui mừng được nhàn rỗi, nên rất nhanh viết ra được 2 tập, đồng thời cũng chọn xong đạo diễn, trực tiếp gửi đại cương và bản gốc đi.
Đạo diễn lần này cô chọn cũng là một người lợi hại, tuy kém hơn Diệp Khuynh một chút, nhưng cũng may rất ổn, rating của mỗi bộ phim cũng coi như Ok. Cô đã nổi tiếng một bộ phim, đối với chuyện danh tiếng dường như không có bức thiết như trước kia, lần này muốn làm cái gì thì chắc cái đấy.
Chủ yếu nhất là, vị này thích hoàn thành kịch bản trước khi quay phim, sau đó dựa theo kịch bản để quay mà một chữ cũng không mang đi sửa đổi. Điều này cũng có nghĩa là, cô không cần phải đi theo đoàn, cũng có thể không cần vì một kịch bản hao tâm tổn phí quá lâu.
Đạo diễn xem qua kịch bản của cô, rồi nhanh chóng xác định hợp tác, Quý Chu Chu giải bày thân thể mình không khoẻ, đạo diễn hào phóng quyết định dùng phương thức gửi thư ký hợp đồng. Không cần đặt chân đến thành phố A, chuyện này làm cho cảm tưởng của Quý Chu Chu đối vị đạo diễn này tốt hơn.
"Cuộc sống thật sự bước vào quỹ đạo nha." Ban đêm, Quý Chu Chu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thanh thản cầm lon Coca uống. Đây mới là cuộc sống mà cô mong muốn, cái gì hào môn cái gì tình yêu, tất cả cô đều không muốn.
*****
Cùng dưới một ánh trăng ở thành phố A.
Cửa lớn Cố gia bị gõ, nửa giờ sau, Cố Quyện Thư xuất hiện ở phòng khách, nhìn thấy vị khách không mời mà đến đang uống rượu trong phòng khách của anh, thì lạnh nhạt mở miệng đuổi người: "Cậu tự đi, hay là tôi kêu vệ sĩ ném cậu ra ngoài?"
"... Anh cũng không thể quan tâm người bạn đáng thương của anh một chút à? Hở một tí là muốn đuổi người." Diệp Khuynh buồn khổ liếc anh một cái, khui thêm một lon bia, đặt lên bàn phía trước.
Cố Quyện Thư chầm chậm đi đến trước sô pha ngồi xuống, uống một hớp bia mới lấy từ trong tủ lạnh ra, cảm giác lạnh lẽo quét khắp cơ thể, quét sạch cơn buồn ngủ không dư lại chút nào.
"Có chuyện thì nói." Mau nói hết, để anh có thể đuổi người đi.
Diệp Khuynh thấy cuối cùng người anh em tốt chịu lắng nghe tiếng lòng của anh ta, lập tức ực mấy hớp rượu, mặt đầy buồn bực hỏi Cố Quyện Thư: "Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào? Vì sao cô ấy phải đối xử với tôi như vậy?"
Chân mày của Cố quyện động một cái.
"Hôm nay tôi gặp Triệu Khiêm, một người bạn quen biết của tôi, cũng làm đạo diễn." Diệp Khuynh sợ Cố Quyện Thư nghe không rõ, còn cố ý giải thích một chút.
"Anh ta nói với tôi, sắp ký hợp đồng với Chu Tứ Quý. Tôi chỉ là không hiểu, anh nói xem, lúc Chu Tứ Quý làm việc cho tôi, tôi cũng không làm khó cô ấy nhỉ, tuy cô ấy chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng cả ngày đều tâng bốc cô Chu cô Chu. Khi đi vẫn rất thân thiết với tôi, kết quả vừa đi thì trở mặt không nhận người, cứ như vậy lạnh nhạt thờ ơ tôi, sống chết không chịu ký kịch bản mới với tôi."
"Hôm nay tôi nhìn thấy vẻ mặt của tên nhóc Triệu Khiêm kia, cũng biết kịch bản lần này chắc chắn hay, ít nhất sẽ hay hơn cái kịch bản của tôi. Chu Tứ Quý, cô ấy... Cô ấy thật không có lương tâm!"
Nói đến chỗ thương tâm, Diệp Khuynh rất muốn đàn ông có nước mắt nhẹ rơi một lần, đáng tiếc gào khóc hai lần mà đôi mắt vẫn khô, anh ta chỉ có thể từ bỏ.
Cố Quyện Thư an tĩnh nghe xong, lười biếng liếc anh ta một cái: "Nói xong rồi?"
"Ừ, sao?"
"Vậy đi đi."
Diệp Khuynh hơi ngốc: "Hả?"
"Nhanh lên, đừng chậm trễ giấc ngủ của tôi."
"..." Người này không lương tâm hơn Chu Tứ Quý! Diệp Khuynh rất muốn phản kháng một hồi, nhưng cuối cùng bởi vì quá kinh sợ, quyết định chờ lần sau rồi nói.
Không tình không nguyện bị Cố Quyện Thư đưa đến cửa, Diệp Khuynh nhìn Cố Quyện Thư một cái, muốn nói lại thôi, lời muốn nói nhưng kề cà nói không nên lời. Cố Quyện Thư miễn cưỡng thực hiện xong lễ tiết, xoay người định về phòng, lại bị Diệp Khuynh bắt lấy cổ tay.
Chân mày của Cố Quyện Thư nhíu lại, Diệp Khuynh lập tức buông tay anh ra, cười gượng một tiếng nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Anh vẫn ổn chứ?"
Vấn đề hỏi không đầu không đuôi này, nhưng trong nháy mắt Cố Quyện Thư vẫn hiểu Diệp Khuynh đang hỏi gì, trầm mặc thật lâu sau đó không nhanh không chậm liếc anh ta một cái: "Cậu nói xem?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Người này hơn nửa đêm đặc biệt chạy tới nói một chuyện nhỏ, e rằng cũng là vì đến đây xem anh còn ổn hay không.
Diệp Khuynh cẩn thận đánh giá anh một phen, cảm thấy căn cứ vào biểu cảm của Cố Quyện Thư, tạm thời vẫn khá ổn. Vì thế trong lòng anh ta lại sinh ra một nghi ngờ, cũng chân tình thật cảm hỏi: "Tôi không có một biên kịch đã khổ sở như vậy, anh không có bạn gái, thật sự không có gì sao?"
"... Nói thêm câu nữa, sẽ kêu vệ sĩ ném cậu ra ngoài."
Diệp Khuynh sợ bị ném đi, lập tức thức thời chạy ra ngoài, chạy vài bước rồi quay đầu lại, hô to một câu: "Chân trời nơi nào không có cỏ thơm a, kim chủ! Đừng để bản thân quá khổ sở!"
Khóe miệng Cố Quyện Thư nhếch lên một nụ cười chế giễu, cuối cùng không nói gì hết, xoay người trở về phòng ngủ.
Tối nay lại hiếm thấy mất ngủ.
Thật ra trong khoảng thời gian này, anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Quý Chu Chu, chỉ là hình như đối phương quyết tâm không cho anh tìm được, một chút dấu vết đều không lộ ra. Người sống trên đời, dù sao cũng phải lấy tiền ngồi xe chứ, nhưng bất luận anh tra thế nào, cũng tra không được Quý Chu Chu có làm những chuyện này.
Thẻ của anh đã sớm bị cô trả lại, thẻ của cô cũng chưa từng có dấu vết rút tiền, cũng không biết cô có bao nhiêu tiền mặt, không biết có đủ để cô thuê nhà, ăn cơm hay không? Ý thức được bản thân còn đang lo lắng cho cô, tầm mắt của Cố Quyện Thư dừng một chút, bực bội nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, anh mở mắt ra lần nữa.
Chắc không phải cô đã xảy ra chuyện chứ, chẳng lẽ có người giam cô lại? Nhưng ở chỗ Thẩm Dã và lão phu nhân, mình đã lặng lẽ phái người điều tra, căn bản không có tin tức của cô. Cố Quyện Thư không buồn ngủ chút nào, vì thế đến phòng Quý Chu Chu lần nữa.
Căn phòng nhỏ này vừa củ kỹ vừa rách nát, đã không còn mùi hương của Quý Chu Chu, giống như cô, hoàn toàn biến mất trong nhà vậy.
Lần này Cố Quyện Thư không có nằm lên giường, mà là đi lại khắp nơi trong phòng, mỗi khi nhìn thấy một vật trang trí nho nhỏ của cô, thì nhịn không được đưa tay sờ một cái.
Không biết đi dạo bao lâu, anh cảm thấy không thú vị cho lắm, trầm mặt xuống định đi ra ngoài, nhưng bởi vì chỗ này quá nhỏ, vô tình đá ngã một cái tủ của cô, lúc cái tủ ngã xuống thì đồ đạc bên trong cũng rớt ra theo.
Nhìn thấy cái túi xuất hiện trên sàn nhà, Cố Quyện Thư hơi dừng một chút, trực giác hình như đã thấy cái túi này ở đâu, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, lúc cầm cái túi phát hiện bên trong có gì đó, sau khi lấy mới thấy rõ là cái gì, ngón tay giật theo một cái.
Là một bộ quần áo.
Bộ quần áo này, anh từng nhìn thấy trên người Chu Tứ Quý, tầm mắt của Cố Quyện Thư chuyển qua cái túi, nhớ tới hôm đoàn phim Diệp Khuynh đọc kịch bản, anh đến ăn ké, hình như cũng thấy Chu Tứ Quý cầm cái túi này.
"Chu Tứ Quý... Quý Chu Chu... Ha!"
"Không cho phép kêu em là Kiều Dưa hấu!" Chàng trai hừ hừ trừng mắt liếc cô một cái: "Nếu không lần sau em không cho chị đồ ăn ngon."
... Ai thèm. Quý Chu Chu không nhịn được, cười khúc khích, hết cách, tên Kiều Dưa hấu này, thật sự chính xác chọc vào điểm cười của cô
Kiều Dưa hấu là tên trước kia của cậu nhóc này, ba cậu cảm thấy thú vị, nên cứ như vậy đưa vào hộ khẩu, kết quả cậu luôn bị cười nhạo đến khi tốt nghiệp tiểu học. Cuối cùng, cậu không thể nhịn được nữa một khóc hai nháo ba thắt cổ, rốt cuộc làm ba cậu sửa tên lại. Ừm, bỏ chữ "Dưa" đi.
(*) Hi giải thích tên của Kiều Tây / Kiều Dưa hấu một chút (vì tiếng Trung và tiếng Việt dịch ra nó khác nhau nên mọi người sẽ thấy kỳ kỳ).
西 / xī: Hán Việt: Tây - Thuần Việt: phương Tây; phía Tây; hướng Tây.
瓜 / guā: Hán Việt: Qua - Thuần Việt: dưa; quả dưa.
西瓜 / xīguā: dưa hấu.
Mỗi lần Kiều Tây nghĩ tới chuyện này đều thấy khó chịu: "Chị nói xem ba em cũng thật là, đi một chuyến đến đồn công an cũng không dễ dàng, lại không thể sửa một cái tên dễ nghe chút? Trực tiếp bỏ chữ "Dưa" ngược lại bớt việc, một chút văn hóa cũng không có."
Đúng là buổi trưa, quán ăn nhỏ rất náo nhiệt, tivi treo trên tường đang phát tin tức, ồn ào không nghe được âm thanh gì hết. Quý Chu Chu ăn ruột vịt(**) trong tay, một đống xiên que, nghe thế nghiêm túc dò hỏi: "Như vậy xin hỏi, ngài cảm thấy tên như thế nào mới coi như có văn hóa đây?"
Kiều Tây không nghĩ ra, trong lúc ánh mắt lóe lên thấy được tivi, lập tức chỉ vào tên phía trên nói: "Ít nhất phải như tên này chứ."
Quý Chu Chu nhìn theo, sau khi ba chữ "Cố Quyện Thư" đập vào mi mắt thì sửng sốt một chút, rồi chú ý tới tin tức này. Tivi đang phát sóng tin tức hạng mục mà Cố thị và chính phủ hợp tác đã bắt đầu tiến hành, dường như vô cùng thuận lợi.
Thuận lợi a, vậy là tốt rồi, bận rộn nhiều chút, sớm quên mất cô gái cặn bã như cô đi. Trong lòng Quý Chu Chu thở dài một tiếng, không đồng ý lắm, lắc đầu: "Quyện Thư, chán ghét sách vở, nghe ra chính là học tra(*), ở đâu có vẻ có văn hóa?"
(*) Hi giải thích luôn cái tên của Quyện Thư (Không biết sao nghe cái tên cái hết muốn ăn học gì luôn, haha...)
倦 / juàn: Hán Việt: Quyện - Thuần Việt: mệt mỏi; chán chường;...
书 / shū: Hán Việt: Thư - Thuần Việt: sách; vở; thư;...
(*) Học tra: học cho có, điểm thấp.
"Dù sao mạnh mẽ hơn Kiều Dưa hấu... Cũng mạnh mẽ hơn Kiều Tây!" Kiều Tây càng nhắc mãi tên này, càng cảm thấy dễ nghe, cuối cùng nhịn không được hỏi ý kiến cái vị trước mặt này: "Chị nói xem, em đổi tên thành Kiều Quyện Thư, thế nào?"
"... Cậu có thể cút đi."
Sau khi biết rằng bản thân thật vất vả mới nghĩ ra cái tên này mà đã bị xử tử, thì Kiều Tây hầm hừ ăn hết cơm, đạp xe chở Quý Chu Chu về nhà, rồi trịnh trọng tuyên bố một quyết định: "Bởi vì Quý tiểu thư không tôn trọng ý nguyện làm người lớn của em, nên em quyết định trong vòng 3 ngày sẽ không đến tìm chị chơi nữa."
"Ừ, phải đến nhà ông ngoại đúng không, nhớ mang quà về cho chị." Quý Chu Chu bình tĩnh liếc cậu một cái.
Kiều Tây bất mãn trừng mắt với cô một cái, trực tiếp sải bước ngồi lên xe đạp: "Tại sao cái gì chị cũng biết!" Nói xong câu này, liền đứng dậy đạp xe đi mất, thân thể hơi cong đỡ tay lái, nhưng mà không chịu ngoan ngoãn ngồi xuống đạp.
Quý Chu Chu nhìn bóng dáng tuổi trẻ tràn đầy sức sống của cậu biến mất, mới đỡ cái bụng căng xấu đi về nhà. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vừa vào cửa lại nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhìn thấy số dư biến mất nhanh chóng phía trên, Quý Chu Chu nổi giận. Chắc chắn là do Kiều Tây ăn uống thả cửa, mới có thể làm tiền của cô giảm nhanh như thế, tuyệt đối không phải bởi vì cô mua quá nhiều quần áo và túi xách!
Nếu không viết bản thảo thì phải uống gió Tây Bắc, cuối cùng Quý Chu Chu cảm thấy có một tia chậm chạp tới gấp gáp, thừa dịp không ai tới quấy rầy cô 3 ngày, nhanh chóng lấy đại cương vừa nghĩ xong bắt đầu viết tập 1, thời gian rảnh rỗi thì xem tác phẩm của đạo diễn mà mình đã liên hệ, rồi lựa chọn một đối tượng tốt hợp tác tiếp theo.
Kiều Tây ở nhà ông ngoại gặp đám bạn mới, không có quay về sau 3 ngày như cậu đã nói, Quý Chu Chu vui mừng được nhàn rỗi, nên rất nhanh viết ra được 2 tập, đồng thời cũng chọn xong đạo diễn, trực tiếp gửi đại cương và bản gốc đi.
Đạo diễn lần này cô chọn cũng là một người lợi hại, tuy kém hơn Diệp Khuynh một chút, nhưng cũng may rất ổn, rating của mỗi bộ phim cũng coi như Ok. Cô đã nổi tiếng một bộ phim, đối với chuyện danh tiếng dường như không có bức thiết như trước kia, lần này muốn làm cái gì thì chắc cái đấy.
Chủ yếu nhất là, vị này thích hoàn thành kịch bản trước khi quay phim, sau đó dựa theo kịch bản để quay mà một chữ cũng không mang đi sửa đổi. Điều này cũng có nghĩa là, cô không cần phải đi theo đoàn, cũng có thể không cần vì một kịch bản hao tâm tổn phí quá lâu.
Đạo diễn xem qua kịch bản của cô, rồi nhanh chóng xác định hợp tác, Quý Chu Chu giải bày thân thể mình không khoẻ, đạo diễn hào phóng quyết định dùng phương thức gửi thư ký hợp đồng. Không cần đặt chân đến thành phố A, chuyện này làm cho cảm tưởng của Quý Chu Chu đối vị đạo diễn này tốt hơn.
"Cuộc sống thật sự bước vào quỹ đạo nha." Ban đêm, Quý Chu Chu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thanh thản cầm lon Coca uống. Đây mới là cuộc sống mà cô mong muốn, cái gì hào môn cái gì tình yêu, tất cả cô đều không muốn.
*****
Cùng dưới một ánh trăng ở thành phố A.
Cửa lớn Cố gia bị gõ, nửa giờ sau, Cố Quyện Thư xuất hiện ở phòng khách, nhìn thấy vị khách không mời mà đến đang uống rượu trong phòng khách của anh, thì lạnh nhạt mở miệng đuổi người: "Cậu tự đi, hay là tôi kêu vệ sĩ ném cậu ra ngoài?"
"... Anh cũng không thể quan tâm người bạn đáng thương của anh một chút à? Hở một tí là muốn đuổi người." Diệp Khuynh buồn khổ liếc anh một cái, khui thêm một lon bia, đặt lên bàn phía trước.
Cố Quyện Thư chầm chậm đi đến trước sô pha ngồi xuống, uống một hớp bia mới lấy từ trong tủ lạnh ra, cảm giác lạnh lẽo quét khắp cơ thể, quét sạch cơn buồn ngủ không dư lại chút nào.
"Có chuyện thì nói." Mau nói hết, để anh có thể đuổi người đi.
Diệp Khuynh thấy cuối cùng người anh em tốt chịu lắng nghe tiếng lòng của anh ta, lập tức ực mấy hớp rượu, mặt đầy buồn bực hỏi Cố Quyện Thư: "Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào? Vì sao cô ấy phải đối xử với tôi như vậy?"
Chân mày của Cố quyện động một cái.
"Hôm nay tôi gặp Triệu Khiêm, một người bạn quen biết của tôi, cũng làm đạo diễn." Diệp Khuynh sợ Cố Quyện Thư nghe không rõ, còn cố ý giải thích một chút.
"Anh ta nói với tôi, sắp ký hợp đồng với Chu Tứ Quý. Tôi chỉ là không hiểu, anh nói xem, lúc Chu Tứ Quý làm việc cho tôi, tôi cũng không làm khó cô ấy nhỉ, tuy cô ấy chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng cả ngày đều tâng bốc cô Chu cô Chu. Khi đi vẫn rất thân thiết với tôi, kết quả vừa đi thì trở mặt không nhận người, cứ như vậy lạnh nhạt thờ ơ tôi, sống chết không chịu ký kịch bản mới với tôi."
"Hôm nay tôi nhìn thấy vẻ mặt của tên nhóc Triệu Khiêm kia, cũng biết kịch bản lần này chắc chắn hay, ít nhất sẽ hay hơn cái kịch bản của tôi. Chu Tứ Quý, cô ấy... Cô ấy thật không có lương tâm!"
Nói đến chỗ thương tâm, Diệp Khuynh rất muốn đàn ông có nước mắt nhẹ rơi một lần, đáng tiếc gào khóc hai lần mà đôi mắt vẫn khô, anh ta chỉ có thể từ bỏ.
Cố Quyện Thư an tĩnh nghe xong, lười biếng liếc anh ta một cái: "Nói xong rồi?"
"Ừ, sao?"
"Vậy đi đi."
Diệp Khuynh hơi ngốc: "Hả?"
"Nhanh lên, đừng chậm trễ giấc ngủ của tôi."
"..." Người này không lương tâm hơn Chu Tứ Quý! Diệp Khuynh rất muốn phản kháng một hồi, nhưng cuối cùng bởi vì quá kinh sợ, quyết định chờ lần sau rồi nói.
Không tình không nguyện bị Cố Quyện Thư đưa đến cửa, Diệp Khuynh nhìn Cố Quyện Thư một cái, muốn nói lại thôi, lời muốn nói nhưng kề cà nói không nên lời. Cố Quyện Thư miễn cưỡng thực hiện xong lễ tiết, xoay người định về phòng, lại bị Diệp Khuynh bắt lấy cổ tay.
Chân mày của Cố Quyện Thư nhíu lại, Diệp Khuynh lập tức buông tay anh ra, cười gượng một tiếng nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Anh vẫn ổn chứ?"
Vấn đề hỏi không đầu không đuôi này, nhưng trong nháy mắt Cố Quyện Thư vẫn hiểu Diệp Khuynh đang hỏi gì, trầm mặc thật lâu sau đó không nhanh không chậm liếc anh ta một cái: "Cậu nói xem?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Người này hơn nửa đêm đặc biệt chạy tới nói một chuyện nhỏ, e rằng cũng là vì đến đây xem anh còn ổn hay không.
Diệp Khuynh cẩn thận đánh giá anh một phen, cảm thấy căn cứ vào biểu cảm của Cố Quyện Thư, tạm thời vẫn khá ổn. Vì thế trong lòng anh ta lại sinh ra một nghi ngờ, cũng chân tình thật cảm hỏi: "Tôi không có một biên kịch đã khổ sở như vậy, anh không có bạn gái, thật sự không có gì sao?"
"... Nói thêm câu nữa, sẽ kêu vệ sĩ ném cậu ra ngoài."
Diệp Khuynh sợ bị ném đi, lập tức thức thời chạy ra ngoài, chạy vài bước rồi quay đầu lại, hô to một câu: "Chân trời nơi nào không có cỏ thơm a, kim chủ! Đừng để bản thân quá khổ sở!"
Khóe miệng Cố Quyện Thư nhếch lên một nụ cười chế giễu, cuối cùng không nói gì hết, xoay người trở về phòng ngủ.
Tối nay lại hiếm thấy mất ngủ.
Thật ra trong khoảng thời gian này, anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Quý Chu Chu, chỉ là hình như đối phương quyết tâm không cho anh tìm được, một chút dấu vết đều không lộ ra. Người sống trên đời, dù sao cũng phải lấy tiền ngồi xe chứ, nhưng bất luận anh tra thế nào, cũng tra không được Quý Chu Chu có làm những chuyện này.
Thẻ của anh đã sớm bị cô trả lại, thẻ của cô cũng chưa từng có dấu vết rút tiền, cũng không biết cô có bao nhiêu tiền mặt, không biết có đủ để cô thuê nhà, ăn cơm hay không? Ý thức được bản thân còn đang lo lắng cho cô, tầm mắt của Cố Quyện Thư dừng một chút, bực bội nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, anh mở mắt ra lần nữa.
Chắc không phải cô đã xảy ra chuyện chứ, chẳng lẽ có người giam cô lại? Nhưng ở chỗ Thẩm Dã và lão phu nhân, mình đã lặng lẽ phái người điều tra, căn bản không có tin tức của cô. Cố Quyện Thư không buồn ngủ chút nào, vì thế đến phòng Quý Chu Chu lần nữa.
Căn phòng nhỏ này vừa củ kỹ vừa rách nát, đã không còn mùi hương của Quý Chu Chu, giống như cô, hoàn toàn biến mất trong nhà vậy.
Lần này Cố Quyện Thư không có nằm lên giường, mà là đi lại khắp nơi trong phòng, mỗi khi nhìn thấy một vật trang trí nho nhỏ của cô, thì nhịn không được đưa tay sờ một cái.
Không biết đi dạo bao lâu, anh cảm thấy không thú vị cho lắm, trầm mặt xuống định đi ra ngoài, nhưng bởi vì chỗ này quá nhỏ, vô tình đá ngã một cái tủ của cô, lúc cái tủ ngã xuống thì đồ đạc bên trong cũng rớt ra theo.
Nhìn thấy cái túi xuất hiện trên sàn nhà, Cố Quyện Thư hơi dừng một chút, trực giác hình như đã thấy cái túi này ở đâu, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, lúc cầm cái túi phát hiện bên trong có gì đó, sau khi lấy mới thấy rõ là cái gì, ngón tay giật theo một cái.
Là một bộ quần áo.
Bộ quần áo này, anh từng nhìn thấy trên người Chu Tứ Quý, tầm mắt của Cố Quyện Thư chuyển qua cái túi, nhớ tới hôm đoàn phim Diệp Khuynh đọc kịch bản, anh đến ăn ké, hình như cũng thấy Chu Tứ Quý cầm cái túi này.
"Chu Tứ Quý... Quý Chu Chu... Ha!"
Danh sách chương