Sau nửa đêm đột nhiên trời bắt đầu mưa, rào rào quấy nhiễu làm lòng người phiền muộn. Quý Chu Chu trở mình không ngủ được nữa, đứng dậy đi tới cửa sổ ngơ ngác nhìn màn mưa kia.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng trời tạnh mưa, cô cũng lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, vì thế xoay người trở về giường ngủ, chỉ là lúc này ngủ không ngon, trời mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh rồi.

Theo thói quen cầm di động, thì nhìn thấy tin nhắn của đạo diễn Triệu Khiêm, người mà Quý Chu Chu muốn hợp tác: Cô Chu, địa chỉ của cô ở đâu, tôi gửi hợp đồng qua.

Xem thời gian gửi đi một cái, là lúc hơn 4 giờ sáng, lúc đó cô mới đi vào giấc ngủ lần nữa. Quý Chu Chu nhướng mày, cảm thấy vị đạo diễn này cũng quá nóng lòng: Ngài còn chưa đưa tôi bản hợp đồng đầu tiên đó, tôi cần xem trước một chút, sau đó để ngài gửi phiên bản giấy, nếu không, có chỗ nào cần chỉnh sửa vẫn phải làm phiền ngài.

Hình như Triệu Khiêm đang chờ cô trả lời, nên nhanh chóng trả lời lại: Tôi không thích dùng những thứ đó, từ trước đến nay đều là gửi bản giấy. Cô Chu, đến lúc đó nếu có chỗ nào cần chỉnh sửa, thì trực tiếp sửa trên hợp đồng là được. Sau khi gửi cho tôi, tôi sẽ gửi lại một bản sao theo yêu cầu của cô.

... Vậy thêm phiền phức, đạo diễn này cũng thật là màu mè. Quý Chu Chu cạn lời một trận, nhưng vẫn đưa số di động và địa chỉ. Cùng lắm thì cô gửi thêm hai lần đi, dù sao người phiền phức nhất không phải cô.

Nhận được tin nhắn, Triệu Khiêm nhìn thoáng qua người đàn ông và Diệp Khuynh bên cạnh, gửi địa chỉ trên di động cho Diệp Khuynh, Diệp Khuynh lập tức đưa cho người đàn ông đó xem. Triệu Khiêm dừng một chút, vẫn là hỏi: "Hai người tìm Chu Tứ Quý có chuyện gì sao?"

Diệp Khuynh cũng một mặt mờ mịt. Cố Quyện Thư giống như thần chết mặt đen hơn nửa đêm tới tìm anh ta, kêu anh ta dẫn đi gặp đạo diễn ký hợp đồng với Chu Tứ Quý, thì mặt Diệp Khuynh đầy ngơ ngác. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Triệu Khiêm ở xa, hai người bọn họ đến rồi lại phải tìm chỗ, lúc này mới thành công đến cửa.

Vừa đến nhà Triệu Khiêm, Cố Quyện Thư kêu anh ta hỏi địa chỉ, Diệp Khuynh lén nói thân phận của Cố Quyện Thư cho Triệu Khiêm biết. Triệu Khiêm nào dám đắc tội một vị thần vĩ đại như vậy, nên lập tức gửi tin nhắn cho Chu Tứ Quý, nhưng có thể đối phương còn đang ngủ, mãi cho đến 7 giờ mới trả lời.

Mà bọn họ chỉ ngồi ở đó đợi đến 7 giờ. Cả hành trình mặt của Cố Quyện Thư không cảm xúc, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì. Mặc dù Diệp Khuynh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cũng không dám mở miệng.

Triệu Khiêm hỏi xong không nhận được đáp án, vừa thấy Cố Quyện Thư đứng dậy muốn rời đi, nhịn không được hỏi thêm một câu: "Hai người tìm cô ấy có chuyện gì sao? Tôi mới vừa xác định muốn hợp tác với cô ấy, nếu có chuyện gì có thể nói trước với tôi..."

"Bộ phim này của anh, tôi đầu tư." Cố Quyện Thư lãnh đạm bỏ lại một câu.

Triệu Khiêm ngây người xong thì vui vẻ ra mặt, những lời này không chỉ có đại biểu kinh phí sau này đã đủ, mà càng đại biểu sự đụng chạm của Cố Quyện Thư và Chu Tứ Quý, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay bộ phim này. Sau khi Diệp Khuynh nghe thấy lời nói của Cố Quyện Thư chính là sửng sốt, trong đầu lập tức hiện ra một ý nghĩ, nhưng bởi vì quá mức hoang đường, nên trực tiếp bị anh ta dập tắt.

*

Quý Chu Chu còn chưa biết mình đã ngã ngựa, sau khi thức dậy không có chuyệngì làm, nên ở nhà dạo qua một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng dứt khoát đi xuống lầu ăn sáng và đi bộ đến chợ cách đó không xa. Ở chợ rất náo nhiệt, đều là một vài tiểu thương đang bán đồ vật, đại đa số là bán đồ ăn, bán thịt.

Quý Chu Chu dạo qua một vòng, đột nhiên muốn thử xem tài nấu nướng của mình, vì thế mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chờ sau khi xách trong tay thì chợt hối hận. Tuy chỗ ở cách chợ rất gần, nhưng phải xách mấy thứ này về, e là không phải một chuyện dễ dàng.

"Chị Chu Chu! Chị làm gì đó?"

Quý Chu Chu theo âm thanh nhìn qua, khi nhìn thấy Kiều Tây mặc áo thun trắng quần đùi, tùy tiện ngồi xổm trước một quán ăn sáng ăn bánh quẩy cuốn(1), thì ánh mắt cô sáng lên, gọi cậu đến đây: "Cậu có chạy xe đạp không?"

"Có."

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì vỗ cậu một cái: "Ăn nhanh lên, giúp chị mang mấy thứ này về nhà."

Kiều Tây nhìn thấy một đống lớn đồ ăn dưới đất, lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Chị cũng chỉ có lúc này mới nghĩ tới em, cũng chưa hỏi em trở về khinào."

"Vậy cậu trở về khi nào hả?" Quý Chu Chu phối hợp hỏi.

Kiều Tây vui vẻ: "Chưa từng thấy chị qua loa như vậy, còn có thể khi nào, đương nhiên là vừa trở về. Em còn chưa về nhà đó, đã đặc biệt đến đây đón chị."

"... Lúc nói những lời này, có thể ăn ít hai miếng bánh quẩy cuốn không?" Quý Chu Chu trừng cậu một cái.

Kiều Tây thấy mình bị vạch trần, nghiêm trang nói bừa: "Em đây không phải nghĩ chị có khả năng mua đồ, nên ăn no một chút trước, xong giúp chị xách những thứ này sao."

Quý Chu Chu "Xì" một tiếng, không khách sáo chút nào để đồ ăn vào rổ xe của cậu, không để được nữa thì tự mình xách trong tay, rồi ngồi nghiêng ở yên sau.

Kiều Tây tùy ý động hai cái, cảm thấy hơi kỳ diệu: "Chị muốn làm cơm à?"

"Đúng vậy, hôm nay đột nhiên muốn làm bữa cơm."

Kiều Tây gật gật đầu: "Vậy em lập tức nói với mẹ em một tiếng, lát nữa không về ăn cơm."

"..."

Quý Chu Chu trợn trắng mắt, tức giận vỗ sau lưng cậu một cái, Kiều Tây lập tức đạp xe đi. Chờ khi sắp đến, cậu chợt nói: "Có phải chị lại mập lên không?"

"Không có!"

"Nhưng em thật sự cảm thấy rất nặng." Kiều Tây hơi hoang mang.

Quý Chu Chu không tự chủ sờ cái bụng nhỏ của mình một cái, như là không biết nơi đó đã thêm chút thịt mỡ, bình tĩnh giải thích: "Bởi vì mua quá nhiều đồ."

Kiều Tây nghĩ nghĩ cũng phải, nên không xoắn xuýt nữa, sau khi đến dưới lầu chờ cô xuống xe, thì tự mình xách các túi trong rổ xe ra cầm trong tay, rồi nhận lấy mấy cái túi trong tay Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu liếc cậu một cái: "Sao lúc này muốn làm người rồi?"

Kiều Tây nhếch miệng cười, làn da lúa mạch tô điểm cho hàm răng vừa trắng vừa sáng: "Em đây không phải muốn nếm thử tay nghề của chị Chu Chu à, dù sao phải được ăn trước khi bị đuổi đi."

Quý Chu Chu cười nhạo một tiếng, không đưa đồ cho cậu: "Yên tâm đi, thấy cậu chở chị về, hôm nay nói gì chị cũng sẽ giữ em lại ăn cơm, không cần giả vờ chu đáo."

Kiều Tây vừa nghe cô nói vậy, thì lập tức an tâm và ngay lập tức lấy túi xương sườn trong tay nhét vào tay cô: "Nếu đã như thế, thì em sẽ không khách sáo nữa, xương sườn thật nặng, chị xách đi."

Nói xong tự cậu đi lên lầu.

"..." Quý Chu Chu hít sâu một hơi, một tay xách túi, khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ chọi về phía cậu.

Hình như sau lưng Kiều Tây có thêm đôi mắt, trong nháy mắt tránh đi, đứng ở thang lầu quay đầu cười hì hì: "Đánh không, có tức không, đánh không~"

Quý Chu Chu tức cười, nghiến răng: "Cậu đợi đó cho chị!"

Kiều Tây chịu chờ mới là lạ, lập tức vọt lên lầu, Quý Chu Chu hô to gọi nhỏ đuổi theo, tư thế phải bắt được cậu đánh một trận.

Bọn họ ầm ĩ náo nhiệt, không chú ý tới trong góc trước lầu, ánh mắt đen nhánh của Cố Quyện Thư nhìn bọn họ.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng Diệp Khuynh lại cảm thấy lạnh, lặng lẽ cách xa Cố Quyện Thư một bước. Bây giờ anh ta còn đang trong trạng thái khiếp sợ, nếu không phải theo Cố Quyện Thư bay đến trấn nhỏ này, đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết, hóa ra Quý Chu Chu chính là Chu Tứ Quý.

Bây giờ ngẫm lại cũng phải, có quá nhiều sự trùng hợp. Lúc Quý Chu Chu tới tìm công việc, Chu Tứ Quý vừa vặn cần trợ lý, lại chỉ cần một người xuất hiện, một người khác nhất định không xuất hiện, chủ yếu chính là, Chu Tứ Quý chưa bao giờ chịu lộ mặt, cho nên đến bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của cô.

Cô gái này lừa bọn họ xoay vòng vòng, Diệp Khuynh cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại mặc niệm cho cô. Cái vị bên cạnh anh ta, cũng không phải là người có tính tình tốt gì.

"Quyện Thư... Chúng ta đi tìm cô ấy?" Diệp Khuynh chính là sợ xảy ra chuyện, cho nên mới đến cùng, không ngờ vừa đến đây, thì đã nhìn thấy Quý Chu Chu hành động thân mật với một người đàn ông, trong lòng anh ta may mắn vì mình đã đến, nếu không không biết Cố Quyện Thư sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, ánh mắt dừng trên cửa sổ lầu 4, nửa ngày sau nhàn nhạt mở miệng: "Không đi."

"Vậy chúng ta về nhà?"

Cố Quyện Thư nhìn về phía anh ta, Diệp Khuynh đã hiểu, anh cũng không chịu về. Điều này hơi khó làm a, Diệp Khuynh bất đắc dĩ, chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Vậy anh muốn làm gì?"

"Nhìn." Nhìn mình chết lặng, mất ngủ, nhìn lúc không thấy được ánh sáng, người phụ nữ này đang trải qua cuộc sống như thế nào.

Diệp Khuynh mím môi, đành phải đi quầy bán quà vặt bên cạnh mua hai chai nước, cùng anh ở chỗ bóng mát "Nhìn".

Trên lầu Quý Chu Chu còn chưa biết mình sắp chết đến nơi, thấy thời gian còn sớm, định làm chút gì đó, nghĩ tới nghĩ lui thật đúng là để cô nghĩ ra.

"Kiều Dưa hấu."

"Gì thế?" Kiều Tây đang ăn sữa chua trong tủ lạnh của cô, dù rất bất mãn với cách xưng hô của cô, nhưng vì ăn vẫn là nhịn xuống.

Quý Chu Chu cười ha ha, đưa miếng dưa Hami(2) cho cậu: "Chị cắt ít trái cây cho cậu, trộn với sữa chua ăn ngon hơn."

"... Chị có lòng tốt như vậy?" Kiều Tây nghi ngờ nhìn cô.

Quý Chu Chu nhướng mày: "Đương nhiên không có, cho nên ăn xong đồ của chị, em phải dạy chị chạy xe đạp."

"Haiz, em tưởng là chuyện gì quấn trên người em chứ." Kiều Tây lập tức đồng ý, ăn một hồi lại nghi hoặc: "Không đúng, chị có việc gì kêu em một tiếng, em đưa chị đi là được, tại sao còn phải học?"

"Sau khi học xong tự mua một chiếc xe đó, chờ cậu vào đại học rồi, chị còn tìm ai giúp chị hả?" Quý Chu Chu cầm dao gọt vỏ dưa Hami.

Kiều Tây nghĩ nghĩ cũng phải, vì thế gật đầu: "Vậy được, chờ em ăn xong em dạy chị, chị cũng không cần phải mua xe, chờ em vào đại học, chiếc xe này của em chị có thể chạy."

"Chiếc xe của cậu á." Quý Chu Chu lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Quá xấu."

"..." Cậu không nên tốt bụng.

Chờ Kiều Tây cơm nước xong, hai người đi xuống lầu, có thể do rạng sáng mới vừa mưa xong, nên hôm nay thời tiết không nóng lắm, ánh nắng cũng không gay gắt. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Dù vậy, bọn họ vẫn đi ra bóng mát phía sau tòa nhà, thứ nhất là đất bên đó trống lớn, thứ hai là...

"Cậu đen quá khó coi, chị tuyệt đối không cho phép mình đen như thế." Quý Chu Chu liếc cậu một cái.

Kiều Tây nở một nụ cười giả trân: "Nói thêm một câu nữa, em sẽ không dạy chị."

Quý Chu Chu thức thời ngậm miệng lại, đứng ở đó chờ cậu chỉnh ghế ngồi xe đạp thấp xuống. Trong lúc chờ đợi, đột nhiên cảm giác được hình như sau lưng cô có người đang nhìn chằm chằm, cô nhíu mày quay đầu lại, nhưng không thấy ai cả.

"Xong rồi, chị ngồi thử xem." Kiều Tây gọi thần trí của cô trở về.

Quý Chu Chu "Ò" một tiếng, nhanh chóng lên xe đỡ tay cầm, nghe Kiều Tây chỉ cho cô bí quyết đạp xe. Lúc ở bên đó đang nghiêm túc dạy học, thì Diệp Khuynh bên này đang vuốt mồ hôi lạnh: "Thật may trốn nhanh, nếu không đã bị nhìn thấy rồi."

Anh ta nói xong dừng một chút, ý thức được người lừa gạt lại không phải bọn họ, sao bọn họ phải chột dạ như vậy? Nghĩ như thế, Diệp Khuynh liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái, thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, nên ngập ngùng không nói.

Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm Quý Chu Chu, hình như đang suy nghĩ gì đó, lại gần như thất thần.

Cô mượt mà hơn trước một chút, khí sắc cũng tốt, đôi mắt vẫn luôn mang theo ý cười như trước kia, nhưng hình như có thêm một ít sức sống. Thời tiết tuy không nóng lắm, nhưng cũng không mát mẻ, công thêm lần đầu đạp xe hơi khẩn trương, trên mặt rất nhanh hiện ra một lớp đỏ ửng. Mỗi khi người đàn ông đó buông tay, cô đều sẽ khẩn trương hét to, hét to xong thì sẽ cười ha ha lên, dường như chạy xe đạp rất thú vị.

Ánh mắt của Cố Quyện Thư lạnh xuống, anh ghét xe đạp.

__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện