“Anh không đi cùng bọn em sao?”
Lâm Mạc ôm một bọc đồ ăn vặt hỏi Bạch Thời Viên, đoàn làm phim đã rời đi trước, hiện tại nhóm giáo viên và sinh viên đại học đang chuẩn bị lên xe khách khởi hành quay về Kinh thị.
Bạch Thời Viên lắc đầu, hắn tự đi xe riêng tới đây, hơn nữa cũng không có thói quen chen chúc đông người như vậy.
Nhìn người trước mắt lộ rõ vẻ mất mát, hắn đột nhiên tới gần.
Lâm Mạc chưa kịp phản ứng liền thấy Bạch Thời Viên vươn tay sờ soạng hỏi: “Di động đâu?”
Lâm Mạc ngốc lăng, theo bản năng nói: “Túi… túi quần bên phải.”
Bạch Thời Viên rút lấy di động của cậu, để cậu mở khóa sau đó nhập số của hắn vào, một hồi sau mới trả lại: “Nhớ gọi cho tôi.”
Thấy Lâm Mạc vẫn đang ngây người, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm, xoay người rời đi.
Trên xe khách có sinh viên nhỏ giọng cảm thán: “Oa, là số điện thoại của Bạch Thời Viên, tôi cũng muốn xin…”
“Đừng mơ hão nữa, người ta còn lâu mới cho cậu.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi mà…”
Lâm Mạc cúi đầu xem di động, màn hình hiển thị ba tin nhắn mới của A Trạm, A Sơ và A Khiêm, cậu cẩn thận trả lời từng người rồi mới xoay người lên xe.
Bởi vì dây dưa với Bạch Thời Viên cho nên khi Lâm Mạc lên xe, chỗ ngồi đã gần kín hết.
Nhìn một vòng xung quanh, Lâm Mạc nhận ra ghế bên cạnh Mạnh Kỷ Nhung và Trọng Nính đều còn trống, cả hai đồng thời nhìn về phía Lâm Mạc, một người gác khuỷu tay lên cửa kính xe cười khẽ, một người nghiêm túc thẳng lưng mang theo vẻ mặt chờ mong.
Lâm Mạc: “…”
Khó xử rồi đây… Ca này khó xử rồi đây!
Ánh mắt Lâm Mạc rời đi, muốn tìm một vị trí khác, đúng lúc này lái xe đi lên nói: “Còn chỗ ngồi không, vẫn còn hai khách nữa, đều đi Kinh thị.”
Xe khách còn chưa đầy chỗ, lái xe hẳn là muốn đợi đông đủ mới khởi hành.
Giáo sư Chương ngồi một mình, nghe vậy liền mang theo hành lý đứng lên nói: “Tiểu Mạnh, không bằng hai chúng ta ngồi chung, để lại hai ghế cạnh nhau cho hai vị khách kia.”
Mạnh Kỷ Nhung vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn cười cười sau đó đứng lên, nhường chỗ ngồi sát cửa sổ cho giáo sư Chương: “Được ạ.”
Ánh mắt hắn dừng lại hồi lâu trên người Lâm Mạc, cuối cùng mới yên ổn ngồi xuống.
Vi Tiếu Kiêu thức thời hô: “Lâm đại sư, mau tới bên này ngồi a…”
Cậu ta nhoài người ra phía trước chỉ chỗ vào ngồi bên cạnh Trọng Nính.
Lâm Mạc gật đầu, đi tới cất gọn hành lý, ngồi xuống.
Xe khách đã đủ người, nổ máy khởi hành.
Đường đi qua thôn nhỏ có chút xóc nảy, bả vai của cậu và Trọng Nính liên tục va vào nhau.
Trọng Nính hắng giọng: “Lúc trước chưa hỏi, em trúng tuyển Khoa Lịch sử, vì sao không lên nhập học?”
“Em bận nhiều chuyện quá, nên quên mất tra điểm.”
“Nếu là công việc chính đáng có thể xin lùi ngày nhập học.
Em nhớ liên lạc với giáo sư Hồ bên khoa.”
“Ừm.” Lâm Mạc cong cong mắt: “Anh đã học năm 3 rồi, nếu bây giờ em nhập học, có phải sẽ trở thành học đệ của anh không?”
Trọng Nính ý cười tràn ngập đôi mắt, gật đầu.
Lâm Mạc nhìn thấy gương mặt hắn, đột nhiên vươn tay ôm lấy hai bên má của Trọng Nính, thỏa mãn nói: “Thật là vui!”
Động tác thân mật quá mức, Trọng Nính càng thêm tươi cười, tùy ý Lâm Mạc niết niết sờ sờ, chỉ “ừ” một tiếng.
Hàng ghế phía sau.
Có nữ sinh nhỏ giọng nói với Doãn Bạch Vi: “Trọng Nính và Lâm Quán chủ quan hệ thân thiết ghê, tôi còn chưa bao giờ thấy anh ấy đùa giỡn với Vi Tiếu Kiêu như vậy a…”
Doãn Bạch Vi quay đầu nhìn ra cửa sổ, không trả lời.
Nữ sinh kia không hề nhận ra tâm tình người bên cạnh, vẫn tiếp tục nói: “Àiii, Lâm Quán chủ còn thân với Bạch Thời Viên, thầy Mạnh nữa nha.
Bằng không, đêm hôm qua bốn người bọn họ cũng không… Bạch Vi, cậu… cậu làm sao vậy?”
Doãn Bạch Vi sắc mặt tái nhợt đưa tay che miệng.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười: “Ừm, có chút say xe…”
“Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, cậu nghỉ ngơi chút đi.” Nữ sinh kia nói xong cúi xuống nghịch di động.
Doãn Bạch Vi tựa đầu vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn chằm chằm lưng ghế phía trước, vẻ mặt u ám, móng tay găm chặt hằn thành vết trong lòng bàn tay.
Tuy rằng không thể nhìn thấy toàn cảnh, nhưng cô ta vẫn quan sát được hai người phía trước thân mật cười nói, tựa đầu lên vai nhau thủ thỉ, khiến cho cô ta hết sức ngứa tai.
Trọng Nính… sao có thể thích cậu ta!?
Doãn Bạch Vi hạ mi mắt, vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay.
Về tới Kinh thị, bầu trời đã tối đen.
Lâm Mạc dựa vào vai Trọng Nính ngủ thiếp đi, bị nhẹ nhàng lay tỉnh, đầu óc có chút mơ màng.
“Ưm… đến rồi sao?”
“Đúng vậy, Lâm đại sư à, để Trọng Nính tiễn ngài về nhà đi.” Vi Tiếu Kiêu đột nhiên nhòm xuống.
Lâm Mạc bị khuôn mặt phóng to của cậu ta dọa sợ tới mức tỉnh hẳn.
“…”
Trọng Nính đẩy đầu Vi Tiếu Kiêu sang một bên: “Tôi và Mạc Mạc ở cùng một tiểu khu, đương nhiên là cùng nhau trở về.”
“Mạc… Mạc?”
Vi Tiếu Kiêu nhìn hai người, nở một nụ cười bỉ ổi, đấm lên vai Trọng Nính nháy mắt: “Gọi nhau thân thiết ghê.”
“Có thể cho tôi về cùng được không?” Doãn Bạch Vi từ đâu xuất hiện.
Vi Tiếu Kiêu nghi hoặc.
(edit bihyuner beta jinhua259)
Doãn Bạch Vi chỉ chỉ hai người, cười nói: “Kỳ thật tôi đã gặp Lâm đại sư trước đây, Trọng Nính, tôi và Lâm đại sư đều ở cùng một tiểu khu mà, cùng nhau về được không?”
“Oa, sao trước đây chưa nghe cậu kể chuyện này a, Bạch Vi?” Hai nữ sinh hâm mộ ôm cánh tay cô ta.
“Đúng vậy nha, có thể ở gần hotboy trường mình, phúc khí thật lớn nha…”
Doãn Bạch Vi sắc mặt có chút hồng, nhìn lén Trọng Nính nhỏ nhẹ nói: “Cái này có gì đâu mà khoe… Được rồi được rồi, các cậu mau về trước đi.”
Hai nữ sinh trêu ghẹo thành nghiện, ánh mắt ái muội liếc nhìn cô ta, trước khi đi vẫn không quên nháy nháy vài cái.
Doãn Bạch Vi thẹn thùng cúi đầu: “Xin lỗi Trọng Nính, các cô ấy…”
“Cô không tự bắt xe về được sao?”
“Cái, cái gì?” Doãn Bạch Vi ngớ ngẩn nhìn lên.
Trọng Nính: “Ở cùng một tiểu khu đâu có nghĩa bắt buộc phải về cùng nhau?”
Không khí bỗng trở nên căng thẳng khó xử.
Khuôn mặt Doãn Bạch Vi lúc xanh lúc trắng.
Vi Tiếu Kiêu nhìn thấy liền lên tiếng giải vây: “Trọng Nính, đừng như vậy, cô ấy dù sao cũng là con gái…”
“Ờ… Hay là để tôi đưa cậu về nhé?” Thấy không ai đáp lời, Vi Tiêu Kiếu lúng túng nói.
Vẫn không ai để ý đến cậu.
Lâm Mạc bĩu môi, cậu cũng không phải người bao dung có thể chia sẻ lão công nha.
Không thể để một nữ sinh chen vào giữa được, hơn nữa, vừa nhìn là biết cái người Doãn Bạch Vi này chưa từ bỏ việc theo đuổi Trọng Nính…
“Nếu tất cả đều ở cùng một khu, vậy thì dễ thôi, để tôi đưa các em về.”
Mạnh Kỷ Nhung đi tới nói: “Vừa rồi thầy vô tình nghe thấy các cô cậu thảo luận, nếu không ngại thì…”
“Không ngại, không ngại chút nào thưa thầy!”
Vi Tiếu Kiêu như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nói: “Thầy Mạnh, thầy đưa các bạn ấy về cùng nhau thì tốt qua, em xin phép về trước, ngày mai gặp lại mọi người!”
Cậu ta chuồn thật nhanh.
Trọng Nính quay đầu nhìn Mạnh Kỷ Nhung.
Mạnh Kỷ Nhung cười hiền hòa: “Xe của tôi đỗ ngay gần đây, cùng nhau đi thôi… Hơn nữa, giáo sư Hồ bên khoa Lịch sử rất quý tôi, chuyện báo danh muộn tôi sẽ đề cập trước với ông ấy.”
Lâm Mạc gật đầu.
…
Một ngày sau.
Lâm Mạc mang theo giấy tờ hồ sơ nhập học, tìm tới khoa Lịch sử của đại học Kinh thị.
Mạnh Kỷ Nhung đã nói trước với giáo sư Hồ, hôm nay giáo sư hẹn gặp cậu tại văn phòng.
Tìm thấy phòng làm việc của giáo sư, Lâm Mạc gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền đến âm thanh hòa ái của một vị lão nhân.
Lâm Mạc đẩy cửa tiến vào, một vị giáo sư đạo mạo ngồi phía sau bàn làm việc, đang chấp bút phê chỉnh tài liệu, đợi cậu bước đến gần mới ngẩng đầu đánh giá.
“Bạn học nhỏ, có chuyện gì sao?”
Lâm Mạc: “Giáo sư Hồ, em chào thầy, em đến báo danh nhập học.”
Cậu đặt hồ sơ và giấy trúng tuyển lên mặt bàn.
Giáo sư Hồ giật mình: “Ồ, là trò Lâm sao?”
Lâm Mạc gật đầu.
Giáo sư Hồ tiếp nhận tư liệu, đứng lên mời cậu ngồi xuống bàn trà tiếp khách: “Nào nào, uống cốc nước đã không phải vội, trước tiên thầy trò ta tâm sự một chút.”
Lâm Mạc nghi hoặc ngồi xuống sofa.
Giáo sư Hồ từ tốn mở lời, cậu cũng hiểu dần tình huống.
Không biết giáo sư nghe thông tin từ đâu, cho rằng cậu quá thương tâm vì lão Quán chủ qua đời cho nên bỏ qua việc báo danh.
Lâm Mạc xấu hổ cúi đầu.
Kỳ thật cậu đã về thời Dân quốc trải qua cả một cuộc đời a…
Sau đó quá bận rộn chuyện tìm hồn phách A Lăng, chẳng nhớ gì đến việc học Đại học đâu! Hiện giờ bởi vì đã triệu hồi được Trọng Nính và Mạnh Kỷ Nhung, cậu mới bất đắc dĩ cắp sách đến trường…
Giáo sư vẫn ôn tồn khuyên bảo, động viên cậu sớm vượt qua nỗi buồn, tập trung cho tương lai,… Lâm Mạc có chút chột dạ.
“Giáo sư, thầy yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực học tập.”
Thầy Hồ cười hiền từ: “Vậy tôi yên tâm rồi, mấy người trẻ tuổi các cậu a, làm việc gì cũng phải xác định rõ mục tiêu, đừng nông nổi đưa ra quyết định, sau này không thể thay đổi, bản thân lại hối hận cả đời…”
Lâm Mạc khiêm tốn nghe dặn dò.
Giáo sư Hồ lật xem hồ sơ của cậu, nói: “Lúc trước trò đăng ký nguyện vọng vào khoa Lịch sử, nhưng khoa này đã đủ chỉ tiêu rồi… Hiện giờ Viện vẫn còn nguyện vọng 2…”
Giáo sư có chút khó xử hỏi: “Chỉ còn 2 khoa thiếu chỉ tiêu, một là Khảo cổ học, hai là Bảo tồn di vật, trò có hứng thú không?”
Lâm Mạc: “Là do em báo danh muộn, hiện giờ có thể đăng ký lại nguyện vọng đã là may mắn rồi.”
“Em cảm thấy Khảo cổ học khá thú vị.”
Giáo sư Hồ gật đầu, cười nói: “Ngành này khá hấp dẫn, sau khi tốt nghiệp có thể trở thành nhà giám định đồ cổ, hoặc là ở lại trường công tác… Chuyên ngành nào cũng sẽ có tương lai nếu em thật sự nhiệt huyết.”
Hồ sơ xử lý xong xuôi, các loại giấy tờ điền đầy đủ.
Giáo sư Hồ lại nói: “Theo lý thuyết em đã bỏ lỡ rất nhiều chương trình học, có thể không theo kịp tiến độ trên giảng đường, do hoàn cảnh gia đình nên Viện trưởng đã đồng ý điều người, vị này sẽ bổ túc cho em một số buổi học bù.”
“Vừa khéo, cậu ấy cũng sắp tới văn phòng tôi, chờ một chút tôi sẽ giới thiệu.”
Lâm Mạc nghe lời ngoan ngoãn ngồi đợi, khoảng mười phút sau liền có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa vừa mở, Lâm Mạc tò mò ngó sang, sau đó kinh ngạc hít khí.
“Lệ… Trì?”
Nam nhân dựa trên khung cửa, híp mắt nhìn, sau đó cười nói: “Đã lâu như vậy, xem ra em vẫn còn nhận ra tôi a…”
Giáo sư Hồ cũng ngạc nhiên: “Các trò có quen biết sao?”
Lệ Trì: “Đúng vậy a giáo sư, chúng em từng có duyên gặp nhau vài lần.”
Lâm Mạc nhíu mày: “Anh không phải là hack…”
“Suỵt!” Lệ Trì đặt ngón trỏ bên môi, nháy mắt khẽ nói: “Bạn học, nên đổi lại xưng hô một chút, tôi hiện tại là trợ giảng của giáo sư.”
Lâm Mạc: “…”
Giáo sư Hồ tựa như không thấy gì khác thường, cười nói: “Lệ Trì là đồ đệ của tôi, trò ấy rất nhạy bén trong lĩnh vực giám định đồ cổ.
Tuy rằng trước đây học đại học ngành khác, nhưng sau đó tự học thêm về mảng này, còn tự thi đỗ “Chứng chỉ giám định viên”, nhất định đủ năng lực để kèm cặp trò Lâm đây.
Nếu hai trò đã quen biết từ trước, vậy thì quá tiện…”
Lâm Mạc: “…”
Hacker lại còn chơi đồ cổ???
Lệ Trì tới gần cậu chậm rãi nói: “Đúng vậy, em và Lâm tiểu đồng học đã lâu không gặp, về sau sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn.”
Chờ Lâm Mạc rời khỏi văn phòng, Lệ Trì ung dung cầm hồ sơ của cậu xem xét.
Giáo sư Hồ tựa như nhớ ra chuyện gì, nói với hắn: “Tôi nhớ trước đây trò đã từng nói qua, học thêm về khảo cổ và thi giấy chứng nhận chỉ là thú vui thôi, không phải trò hứng thú với máy tính và viết code hơn sao? Viện trưởng đã phân cho trò công việc đúng chuyên ngành, hiện tại vì sao muốn tình nguyện sang khoa của tôi làm trợ giảng?”
Lệ Trì: “Trước đây em bận quá, không cẩn thận để xổng mất chú mèo con, kết quả nó đi lòng vòng quen thân với rất nhiều người lạ, hiện giờ phải bắt về thôi.”
Giáo sư Hồ nghe xong đầy đầu là dấu chấm hỏi, vỗ đầu hắn ta tức giận nói: “Cậu nha, lúc nào cũng cà lơ phất phơ như vậy… Nhưng mà đã đáp ứng bổ túc cho người ta thì không được làm qua loa đâu đấy!”
“Biết rồi thưa thầy!”
Lệ Trì nhìn ảnh thẻ dán trên hồ sơ của Lâm Mạc, cười cười nghĩ thầm, việc đã đến nước này… không thể không hành động a!
- --
Lời tác giả: Lệ Trì: Em đang tự mắng bản thân đấy thưa thầy!