Chương trình học của sinh viên năm nhất cũng không quá căng thẳng, hai ngày sau Lệ Trì mới liên lạc với Lâm Mạc, nói muốn đến nhà bổ túc cho cậu.
“Đến nơi rồi, lên thôi.”
Lệ Trì một tay cầm cặp sách, một tay vuốt tóc, biếng nhác đánh giá: “Cách trường cũng khá gần, hay là tôi cũng chuyển tới đây trọ, hiện tại ở trong ký túc xá giáo viên có chút bất tiện…”
Lâm Mạc kinh ngạc quay đầu.
Lệ Trì nhíu mày: “Không thể sao? Hiện giờ thầy giáo muốn sống ở đâu cũng phải xin phép học trò sao?”
Lâm Mạc: “… Tôi đã nói gì đâu!”
Lệ Trì vươn tay muốn bẹo má cậu, lại bị Lâm Mạc né tránh.

Hắn không thèm để ý cười cười nói: “Trong đầu nghĩ gì đều viết hết lên mặt.”
“Lịch dạy bù của anh sắp xếp như thế nào?” Lâm Mạc hỏi trong thang máy.
Lệ Trì rút ra một tờ giấy, đưa cho cậu nói: “Tôi đã lên kế hoạch rồi, đây là thời khóa biểu trên lớp của em, hễ có tiết trống liền có thể học bù, tôi sẽ tùy thời phối hợp.”
“…” Lâm Mạc: “ Nói chuyện thì nói chuyện, đứng sát như vậy làm gì… Bên kia chỗ đứng rộng rãi như vậy, anh để cho ma đứng sao?”
Cậu đen mặt đẩy Lệ Trì ra.
Hắn gần như đã dán lên người cậu.
Lệ Trì cười đứng thẳng: “Muốn thân thiết hơn một chút với Lâm tiểu đồng học mà thôi, không được sao?”
“Không!” Lâm Mạc quả quyết nói.
Lệ Trì thở dài: “Haizzz… thật là vô tình.”
“…”
Sau khi vào nhà, Lâm Mạc tìm một đôi dép lê cho Lệ Trì, chỉ ghế ngồi: “Anh ngồi kia, tôi thu dọn đồ đạc một chút, anh có muốn uống gì không?”
“Nước lọc là được rồi.”
Lâm Mạc gật đầu, vào phòng ngủ, lôi rùa nhỏ và hai người giấy đặt lên giường: “Ở trong này ngoan ngoãn, ta phải học bài.”
Lão tổ tông ngóc đầu nhìn.
“Chủ nhân cố lên!” Ban Ban hô lên khí thế.
Tiểu Tố cũng nhỏ giọng hùa theo: “Cố lên~”
Lâm Mạc thở dài, àiiii, học tập là bể khổ mà.
Ngoài phòng, Lệ Trì hết sức thoải mái dựa trên sofa, di động hiển thị tin nhắn mới, là Đồng Trạch.
[Lệ ca, tiến triển đến đâu rồi?]
Lệ Trì câu lên khóe miệng, nhắn tin trả lời.
[Cậu nói xem.]
[Lệ ca ra tay, khẳng định sẽ thành công! Hơn nữa anh không phải đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao, điều tra chỗ ở của Lâm Mạc, lại còn mua một căn hộ cùng tòa nhà… A đúng rồi, nhà mới của anh có phải ở cùng tầng với Trọng Nính không, khi nào thì chuyển vào? Ký túc xá cho giáo viên quá nhỏ…]

Trọng Nính…
Nhìn thấy cái tên này, nét cười trên mặt Lệ Trì vơi bớt, hắn ngồi thẳng dậy chống khuỷu tay lên đầu gối, một nửa bàn tay che khuất cái cằm và miệng, nói thầm một câu: “Ha… Thằng chó!”
*gốc: cẩu nam nhân, tôi dịch thành “thằng chó” cho đúng bản chất anh hách ker…
Lâm Mạc từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lệ Trì đang bấm điện thoại liền không để ý, xoay người vào bếp rót nước.
“Tôi lại không muốn uống nước nữa, có cà phê không?” Lệ Trì đột nhiên nói.
Lâm Mạc: “… Không có.”
“Nước trái cây?”
“Không có.”
“Trà?”
“… Không có.”
Lệ Trì lười nhác dựa vào lưng ghế, duy trì một khuôn mặt thiếu đánh: “Hầy, thế em có nước gì?”
Lâm Mạc nắm nắm bàn tay, chậm rãi nói: “Có sữa, sữa bò tươi.”
“Thôi vậy, tôi vẫn là uống nước lọc đi.”
“…”
Lâm Mạc xoay người, tự nhủ với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên so đo với tên thần kinh kia.
Cậu bưng cốc nước tới, trực tiếp ngồi bệt xuống thảm nhung trải sàn, mở sách vở nói: “Bắt đầu học thôi.”
Mặc dù có chút không đứng đắn nhưng Lệ Trì vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ kèm cặp.
Hắn giảng giải kiến thức rất dễ hiểu, trơn tru logic, hai người tập trung nghiên cứu, bất tri bất giác đã qua buổi chiều.
Lâm Mạc nhìn sắc trời, khép sách nói: “Ngày mai học tiếp được không, tôi tiễn anh về…”
“Tôi đói!” Lệ Trì ngã vật ra sofa.
“Vậy anh về nhà ăn cơm đi.”
“Mệt mỏi vất vả dạy em học, không thể mời tôi ở lại ăn một bữa cơm sao?”
“…”
Lâm Mạc không nói gì, trực tiếp đứng dậy kéo tay Lệ Trì, lôi hắn xuống khỏi sofa: “Thể lực anh kém cỏi vậy sao? Chỉ ngồi học thôi mà đã…”
Lệ Trì hỏi ngược lại cậu: “Vậy em có muốn cùng tôi hoạt động thể lực chút không? Ăn một bữa cơm thôi mà cũng khó khăn vậy sao?”
Giọng nói hắn trầm thấp lại khàn khàn, có chút khiêu gợi.
Lâm Mạc bị hắn kéo ngược, hai chân lảo đảo, một chân quỳ xuống sofa, một tay chống bên tai Lệ Trì, khuôn mặt hai người kề sát suýt chút nữa đụng chạm, hai cặp môi chỉ cách nhau gang tấc.
Cậu muốn đứng lên, nhưng Lệ Trì đã hành động nhanh, hắn vòng một cánh tay chế trụ sau gáy, ép cậu cúi sát hơn.
Lâm Mạc dùng tay đè lên bả vai hắn, không chút lưu tình mà dùng lực đẩy mạnh khiến cho người nằm dưới kêu rên một tiếng.


Lệ Trì theo bản năng buông tay, lúc này Lâm Mạc mới có thể đứng thẳng dậy, sắc mặt khó chịu nói: “Anh làm bậy cái gì đấy? Đùa giỡn cũng nên có chừng mực thôi…”
Lệ Trì ôm ngực, khóe miệng vẫn cười cười: “Ai nói tôi đùa giỡn với em? Rõ ràng là tôi nghiêm túc.”
Lâm Mạc nhíu mày: “Anh đi về nhanh…”
Chưa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Mạc liếc mắt nhìn Lệ Trì một cái, bước tới mở cửa.
Trọng Nính xách theo rất nhiều đồ ăn đã nấu sẵn, cười nói: “Tôi nấu hơi nhiều, Mạc Mạc, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lệ Trì cười nhạo một tiếng, đứng dậy từ trên sofa, vài bước đi tới phía sau Lâm Mạc.

Hai tay hắn choàng quanh vai cậu, cố ý bày ra một tư thế thân thiết: “Thật đúng lúc, vậy thì tôi cũng ở lại ăn với hai người được không?”
Hắn kề sát bên tai Lâm Mạc.
Trọng Nính siết chặt quai túi đồ ăn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Lâm Mạc né tránh Lệ Trì, thầm nghĩ cho dù có cự tuyệt thì người này cũng sẽ không đi, cậu đành phải gật đầu.
“Vị này là ai vậy?” Trọng Nính hỏi.
Lâm Mạc: “Là người dạy bù cho em, trợ giảng của giáo sư Hồ.”
Giới thiệu hai người xong, Lâm Mạc đem đồ ăn bày biện lên bàn ăn trong bếp.
Trong phòng khách, Lệ Trì ngồi trên sofa nghịch điện thoại, trên mặt là nụ cười cợt nhả.

Hắn nhìn người đối diện phía bên kia bàn trà, thái độ có chút thiếu thân thiện: “Nhìn thấy thầy giáo cũng không chào hỏi sao?”
Trọng Nính ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười lúc đầu đã biến mất, thản nhiên đáp trả: “Là thầy giáo thì có thể mặt dày ăn chùa trong nhà người khác sao?”
Lệ Trì bĩu môi: “Ăn chùa? Là người lớn rồi mà không biết cách ăn nói sao?”
“Thầy giáo cũng là người lớn, vậy mà cũng không biết cách nhìn sắc mặt người khác sao? Rõ ràng ở đây chẳng có ai hoan nghênh thầy ở lại dùng bữa… Không phải mặt dày thì là gì?”
Trọng Nính cười lạnh: “Nếu còn chút liêm sỉ nào thì hiện tại rời đi vẫn kịp…”
Lệ Trì híp mắt âm trầm, độ cong khóe miệng càng thêm sâu, chậm rãi phun tào: “Nhãi con chó chết này, thừa dịp bây giờ tôi vẫn còn nói chuyện tử tế, cậu nên tôn trọng tôi chút đi.”
Lâm Mạc vừa đúng lúc đi ra, Trọng Nính quay đầu, lập tức đeo lên bộ mặt ủy khuất.

Hắn không nói gì, hai hàng lông mày giãn ra, thấp giọng nói: “Mạc Mạc, để tôi giúp em bưng đồ ăn.”
Trọng Nính đứng lên tiến vào phòng bếp.
Lâm Mạc thoáng chốc trừng Lệ Trì: “Anh vì sao lại ức hiếp người ta?”
Lệ Trì: “…”

Hắn còn mắng tôi là đồ vô liêm sỉ kia kìa!
Thời điểm ăn cơm, Lâm Mạc đối xử với hai người hoàn toàn khác biệt.

Cậu và Trọng Nính cười nói vui vẻ, tuy rằng không phải cố ý, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Lệ Trì bị gạt sang một bên.

Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của Trọng Nính, Lâm Mạc ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc Lệ Trì.
Lệ Trì liếm môi, đột nhiên dùng một tay kéo người bên cạnh ngã vào lồng ngực mình, gắt gao ôm chặt.
Lâm Mạc sợ hãi cả kinh, chống tay muốn đẩy hắn ta, ngẩng đầu nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Lệ Trì thuận thế buông tay: “Đùa chút thôi, các trò không để ý tới thầy, thầy giáo có chút cô đơn a.”
Như là đấm vào bông, khiến người khác vô lực.
Lâm Mạc thở dài.
Trọng Nính tay nắm thành quyền.
Lệ Trì lúc này đứng lên cầm áo khoác: “ Vậy tôi đi về trước, ngày mai tiếp tục học bù, nhớ kỹ đừng để người lạ làm phiền buổi học.”
Chưa đợi Lâm Mạc trả lời, hắn tự giác thay giày mở cửa rời đi.
Đợi cửa đóng lại, Trọng Nính híp mắt hỏi: “Ngày mai mấy giờ học bù?”
Lâm Mạc nói thời gian cho hắn.
Nhưng tiết này hắn trùng hợp có bài kiểm tra không thể vắng mặt.
Trọng Nính: “Ngày mai không cần học bù, đổi ngày khác đi.”
Ít nhất hắn phải có mặt ở đây…
Lâm Mạc lại lắc đầu: “Em đã báo với giáo sư Hồ rồi, phải mau chóng học bù xong để còn kịp tiến độ với lớp.”
“Người kia… có ý đồ với em.” Trọng Nính cúi đầu, rầu rĩ nói “Cũng không phải ý tốt.”
Lâm Mạc sửng sốt, chần chừ nói: “Không thể đâu… Em và hắn mới gặp qua vài lần thôi, không có khả năng a!”
Cậu cảm thấy Lệ Trì có chút phóng khoáng* bởi vậy mới thích trêu chọc cậu.
*gốc: ác liệt, xấu xa, tồi tệ - kiểu badboy, tôi để phóng khoáng cho đỡ mang tiếng Lệ ca.
“Có phải anh hiểu lầm rồi hay không?”
Trọng Nính kích động nói: “Không, không hề cảm giác sai đâu, tôi luôn có trực giác rất chuẩn đối với những chuyện liên quan đến em.”
Đối diện với ánh mắt Lâm Mạc, hắn ta đỏ mặt cúi đầu: “Giống như… giống như tôi vậy, vừa gặp đã yêu! Em tốt như vậy, sẽ có nhiều người phát hiện ra, thật muốn mang em giấu đi!”
Nhốt vào trong phòng, chỉ có mình tôi nhìn thấy, chỉ có mình tôi được chạm vào…
Nhưng không thể, sẽ dọa sợ em mất.
Ánh mắt Trọng Nính lóe sáng, một mực cúi đầu kéo bàn tay Lâm Mạc sang, đặt lên bên má hắn cọ cọ, như chú cún nhỏ quấn quýt si mê: “Chỉ đối xử tốt với mình tôi, được không?”
Lâm Mạc thầm nghĩ, đương nhiên là được.
Điều kiện tiên quyết là hai hồn bảy phách toàn bộ triệu hồi về, ngày nào cũng tự mình ghen với mình là thể loại gì đây?
Miên man suy nghĩ, Lâm Mạc đột nhiên giật mình.
Có lẽ nào… Lệ Trì cũng là một trong số bọn họ?
Không thấy cậu trả lời, Trọng Nính thoáng ảm đạm, chợt nghe Lâm Mạc hỏi: “A Nính, trên người anh có vết bớt nào không?”

Trọng Nính ngẩng đầu: “Bớt? Hỏi cái này làm gì?”
“Ừm… Tò mò mà thôi.”
Trọng Nính cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn gật đầu: “Có, ở ngay chỗ thắt lưng.”
Lâm Mạc nhãn tình sáng lên, quả nhiên!
“Có thể cho em xem không?”
“Được.”
Hắn đứng dậy khỏi bàn ăn, tiến về phía sofa.
Trọng Nính tự giác vén vạt áo lên lộ ra phần bụng, hắn dùng răng ngậm áo, ánh mắt nhiễm màu trầm mặc.
Nhìn về phía Lâm Mạc.
Như là nói với cậu, mau tới đây.
Sờ tôi!
Ống tay áo xắn cao, trên bụng là cơ bắp rõ ràng, đường viền sắc sảo, cao hơn một chút là hai điểm nhỏ bị vạt áo nửa che nửa hở.
Lồng ngực phập phồng hô hấp.
Đây là đang… câu dẫn cậu sao?
Lâm Mạc nín thở.
Trái tim đập bang bang.
Cậu thậm chí còn không nỡ chớp mắt.
Lâm Mạc đứng lên, chân đi dép bông bước tới.
Trọng Nính tựa lên sofa, miệng vẫn ngậm vạt áo, hơi nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lấp lánh.
Hắn dùng một tay kéo Lâm Mạc.
Lại hướng bàn tay cậu đến vị trí phần eo, trong cổ họng là tiếng hừ hừ, vẻ mặt như nhìn thấy mật ngọt nhưng buộc phải nhẫn nại.
Hắn suyễn khí nói: “Ở đây, nhìn thấy không?”
Giây phút này.
Đầu gối bên trái của Lâm Mạc đang quỳ ngay chính giữa hai chân mở rộng của Trọng Nính, một bàn tay cậu chống đỡ trên bờ vai hắn.
Một bàn tay khác bị Trọng Nính lôi kéo chạm tới phần eo cứng rắn hữu lực.
Một người ở phía trên, một người ở phía dưới.
Trọng Nính hoàn toàn bị áp chế trên sofa, nhưng thực chất lại là người nắm quyền kiểm soát.
Hắn ngửa đầu nhẹ nhàng.
Xuyên qua linh hồn cậu.
Cổ họng phát ra âm thanh rầm rì.
Tiếng nuốt nước bọt phát ra vô cùng rõ ràng.
Lâm Mạc sắc mặt bạo hồng.
Chỉ là xem cái bớt thôi mà, vì sao lại… Gợi tình đến vậy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện