"Cô không chốt cửa là đang chờ cha tôi đó sao?"
Tử Nguyệt cũng không ngờ Vũ Mây sẽ đến gặp cô, còn mỉa mai.
"Chị không có thói quen chốt cửa." Tử Nguyệt ngồi dậy bật đèn.
Ánh mắt Vũ Mây lúc này thật đáng sợ, không còn ngây thơ và trong sáng nữa. Cô bé có vẻ rất căm thù cô, ngữ điệu cũng lạnh hơn ngày thường.
"Vậy chị định là ở bên cha tôi rồi khi nào ông ấy chán sẽ về với chú Vương hay sao? Tôi cũng không ngờ chị là loại rẻ tiền như vậy, chị là điếm sao?" Vũ Mây đay nghiến cô.
Tử Nguyệt đúng là có cái nhìn khác về cô bé này, không đơn thuần như cách cô ấy biểu lộ nhỉ? Cô cười, vẫn là nụ cười xinh đẹp nhưng không cảm xúc đó, nói: "Đó là cuộc đời của chị, không liên quan tới em."
"Chị thật sự không biết xấu hổ hả?" Vũ Mây tức giận, cô bé đã mắn đến nước này Tử Nguyệt còn không biết xấu hổ?
"Không ngại nói cho em biết, chị qua tay nhiều người rồi, cả lão ngũ rồi nhị gia, rồi cả Vũ tiên sinh. Đối với chị đó không phải vấn đề, cho nên cho dù em dùng lời lẽ nào chị cũng sẽ không tức giận đâu cô bé." Tử Nguyệt sợ Vũ Mây không biết hết, nên kể thêm cho cô bé nghe.
Quả nhiên là Vũ Mây càng khinh thường cô. Đột nhiên cô bé lục tủ rồi bới móc hết đồ đạc của cô lên, Tử Nguyệt không nói gì mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
"Con đang làm gì vậy hả?" Vũ Nghiêm nhìn thấy cảnh này, liền tức giận mắng.
Vũ Mây nhìn hắn, đôi mắt trở về vẻ ngây thơ thút thít nói: "Con tìm nhẫn, cái nhẫn mà cha cho con. Sao con có thể đưa nó cho loại người như cô ta được?"
"Anh có con gái chăm sóc rồi, tôi nên trở về." Tử Nguyệt với cái áo khoác treo trên giá, vừa khoác vừa nói.
Vũ Nghiêm chặn cô lại, dứt khoát nói: "Về phòng tôi, chờ."
"Cha đừng bị cô ta gạt, cô ta là thứ dơ bẩn." Vũ Mây lớn tiếng nói với hắn.
Tử Nguyệt nghe xong thì tránh tay hắn đi, Vũ Nghiêm không cản nhưng lớn tiếng nói: "Tôi nói chờ, đừng có phí công vô ích."
"Được."
Tử Nguyệt làm như vậy cũng muốn thử lòng hắn, thật ra hắn cũng có chút coi trọng cô. Nếu hắn để cô đi vì Vũ Mây đang phát điên thì cô không cần thiết phải đánh đổi, nhưng đằng này hắn nói cô chờ hắn. Cô cũng muốn chờ xem hắn nói gì với cô.
Tử Nguyệt chờ hơn một tiếng đồng hồ, ngồi ở bên vệ cửa sổ nhìn ra ngoài khuôn viên Vũ gia. Cô quan sát từng ngóc ngách nơi này, xem có bao nhiêu người gác cổng, bao nhiều người đi tuần tra, chuyện đó cực kì có lợi cho cô sau này.
"Lỡ ngã thì sao."
Vũ Nghiêm trở lại rồi, ôm cô từ phía sau mờ àm nói.
"Anh không như con gái anh chê tôi bẩn à?" Tử Nguyệt không đẩy hắn ra, chỉ hỏi nhẹ nhàng nhất có thể.
"Tôi không quan tâm, miễn là em ngoan."
Tử Nguyệt quay người lại nhìn hắn, cô vuốt ve khuôn mặt đàn ông của hắn nói: "Thỏa mãn tôi một điều kiện, tôi sẽ rất ngoan."
"Em nói đi."
"Sau này nếu không cần tôi nữa hãy để tôi đi, đừng giao tôi cho bất cứ ai, được không?" Tử Nguyệt sợ hắn nổi điên lại mang cô cho người này người kia, lúc đó sự việc càng khó kiểm soát.
"Được."
Vũ Nghiêm hôn cô, ép cô ngã người ra phía sau. Tử Nguyệt thấy có gì đó không đúng, hắn còn ép nữa cô sẽ ngã xuống dưới. Cô vòng chân quấn lấy hông hắn, hai tay bám lấy cổ hắn sợ bị ngã xuống.
"Tôi thích như vậy." Hắn nói xong liền bế cô xuống đặt lên bàn.
Hắn bắt cô nằm ra bàn cùng hắn dây dưa môi lưỡi.
Kỹ thuật hôn của hắn thật tốt, cô chỉ cần lơ là một chút liền bị hắn dẫn dụ đến mất lí trí. Hắn hôn cô đến độ cô không thở được mới đẩy hắn ra, gương mặt đỏ lự ra sức hít thở.
Vũ Nghiêm thấy cô như vậy liền cảm thấy hưng phấn, hắn hôn xuống cổ, áo ngủ sớm đã bị hắn xé rách. Bàn tay to lớn không an phận mà sờ soạng da thịt nhãn nhụi.
"Thích ở đâu?" Hắn thì thầm vào tai cô
Tử Nguyệt lần đầu tiên trải qua chuyện này, tâm lí có hơi lo lắng. Cô nhìn xung quanh, thấy cái giường là hợp lí nhất.
"Trên giường."
"Được, chiều em."
Hắn bế cô lên giường, xong liền cởi quần áo. Tử Nguyệt lén nhìn cơ thể hắn, nếu nó không có một vài vết sẹo đáng sợ thì cô đánh giá cơ thể này thật hoàn mỹ.
Vũ Nghiêm dường như không chờ được nữa, hắn quỳ gối giữa hai chân cô đem vật đàn ông chen vào nơi ẩm ướt. Thấy cô đã chuẩn bị đủ, hắn thúc mạnh một đường. Tử Nguyệt cảm thấy cực kì đau đớn, chỗ đó như xé ra làm hai mảnh không thể chứa được gây thịt nóng bóng. Cô vô thức khép chân lại thì bị hắn giữ chặt, bắt cô phải tiếp nhận hắn.
"Lần đầu tiên, sao em không nói?" Giọng hắn có chút khàn khàn nghe rất quyến rũ.
Tử Nguyệt cũng không ngờ Vũ Mây sẽ đến gặp cô, còn mỉa mai.
"Chị không có thói quen chốt cửa." Tử Nguyệt ngồi dậy bật đèn.
Ánh mắt Vũ Mây lúc này thật đáng sợ, không còn ngây thơ và trong sáng nữa. Cô bé có vẻ rất căm thù cô, ngữ điệu cũng lạnh hơn ngày thường.
"Vậy chị định là ở bên cha tôi rồi khi nào ông ấy chán sẽ về với chú Vương hay sao? Tôi cũng không ngờ chị là loại rẻ tiền như vậy, chị là điếm sao?" Vũ Mây đay nghiến cô.
Tử Nguyệt đúng là có cái nhìn khác về cô bé này, không đơn thuần như cách cô ấy biểu lộ nhỉ? Cô cười, vẫn là nụ cười xinh đẹp nhưng không cảm xúc đó, nói: "Đó là cuộc đời của chị, không liên quan tới em."
"Chị thật sự không biết xấu hổ hả?" Vũ Mây tức giận, cô bé đã mắn đến nước này Tử Nguyệt còn không biết xấu hổ?
"Không ngại nói cho em biết, chị qua tay nhiều người rồi, cả lão ngũ rồi nhị gia, rồi cả Vũ tiên sinh. Đối với chị đó không phải vấn đề, cho nên cho dù em dùng lời lẽ nào chị cũng sẽ không tức giận đâu cô bé." Tử Nguyệt sợ Vũ Mây không biết hết, nên kể thêm cho cô bé nghe.
Quả nhiên là Vũ Mây càng khinh thường cô. Đột nhiên cô bé lục tủ rồi bới móc hết đồ đạc của cô lên, Tử Nguyệt không nói gì mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
"Con đang làm gì vậy hả?" Vũ Nghiêm nhìn thấy cảnh này, liền tức giận mắng.
Vũ Mây nhìn hắn, đôi mắt trở về vẻ ngây thơ thút thít nói: "Con tìm nhẫn, cái nhẫn mà cha cho con. Sao con có thể đưa nó cho loại người như cô ta được?"
"Anh có con gái chăm sóc rồi, tôi nên trở về." Tử Nguyệt với cái áo khoác treo trên giá, vừa khoác vừa nói.
Vũ Nghiêm chặn cô lại, dứt khoát nói: "Về phòng tôi, chờ."
"Cha đừng bị cô ta gạt, cô ta là thứ dơ bẩn." Vũ Mây lớn tiếng nói với hắn.
Tử Nguyệt nghe xong thì tránh tay hắn đi, Vũ Nghiêm không cản nhưng lớn tiếng nói: "Tôi nói chờ, đừng có phí công vô ích."
"Được."
Tử Nguyệt làm như vậy cũng muốn thử lòng hắn, thật ra hắn cũng có chút coi trọng cô. Nếu hắn để cô đi vì Vũ Mây đang phát điên thì cô không cần thiết phải đánh đổi, nhưng đằng này hắn nói cô chờ hắn. Cô cũng muốn chờ xem hắn nói gì với cô.
Tử Nguyệt chờ hơn một tiếng đồng hồ, ngồi ở bên vệ cửa sổ nhìn ra ngoài khuôn viên Vũ gia. Cô quan sát từng ngóc ngách nơi này, xem có bao nhiêu người gác cổng, bao nhiều người đi tuần tra, chuyện đó cực kì có lợi cho cô sau này.
"Lỡ ngã thì sao."
Vũ Nghiêm trở lại rồi, ôm cô từ phía sau mờ àm nói.
"Anh không như con gái anh chê tôi bẩn à?" Tử Nguyệt không đẩy hắn ra, chỉ hỏi nhẹ nhàng nhất có thể.
"Tôi không quan tâm, miễn là em ngoan."
Tử Nguyệt quay người lại nhìn hắn, cô vuốt ve khuôn mặt đàn ông của hắn nói: "Thỏa mãn tôi một điều kiện, tôi sẽ rất ngoan."
"Em nói đi."
"Sau này nếu không cần tôi nữa hãy để tôi đi, đừng giao tôi cho bất cứ ai, được không?" Tử Nguyệt sợ hắn nổi điên lại mang cô cho người này người kia, lúc đó sự việc càng khó kiểm soát.
"Được."
Vũ Nghiêm hôn cô, ép cô ngã người ra phía sau. Tử Nguyệt thấy có gì đó không đúng, hắn còn ép nữa cô sẽ ngã xuống dưới. Cô vòng chân quấn lấy hông hắn, hai tay bám lấy cổ hắn sợ bị ngã xuống.
"Tôi thích như vậy." Hắn nói xong liền bế cô xuống đặt lên bàn.
Hắn bắt cô nằm ra bàn cùng hắn dây dưa môi lưỡi.
Kỹ thuật hôn của hắn thật tốt, cô chỉ cần lơ là một chút liền bị hắn dẫn dụ đến mất lí trí. Hắn hôn cô đến độ cô không thở được mới đẩy hắn ra, gương mặt đỏ lự ra sức hít thở.
Vũ Nghiêm thấy cô như vậy liền cảm thấy hưng phấn, hắn hôn xuống cổ, áo ngủ sớm đã bị hắn xé rách. Bàn tay to lớn không an phận mà sờ soạng da thịt nhãn nhụi.
"Thích ở đâu?" Hắn thì thầm vào tai cô
Tử Nguyệt lần đầu tiên trải qua chuyện này, tâm lí có hơi lo lắng. Cô nhìn xung quanh, thấy cái giường là hợp lí nhất.
"Trên giường."
"Được, chiều em."
Hắn bế cô lên giường, xong liền cởi quần áo. Tử Nguyệt lén nhìn cơ thể hắn, nếu nó không có một vài vết sẹo đáng sợ thì cô đánh giá cơ thể này thật hoàn mỹ.
Vũ Nghiêm dường như không chờ được nữa, hắn quỳ gối giữa hai chân cô đem vật đàn ông chen vào nơi ẩm ướt. Thấy cô đã chuẩn bị đủ, hắn thúc mạnh một đường. Tử Nguyệt cảm thấy cực kì đau đớn, chỗ đó như xé ra làm hai mảnh không thể chứa được gây thịt nóng bóng. Cô vô thức khép chân lại thì bị hắn giữ chặt, bắt cô phải tiếp nhận hắn.
"Lần đầu tiên, sao em không nói?" Giọng hắn có chút khàn khàn nghe rất quyến rũ.
Danh sách chương