Tâm trạng Gabrielle còn đang rất vui vẻ cho đến khi cô rảo bước ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành và tình cờ chạm mặt những kẻ Boswell. Kinnon cùng Edward vô cùng hào hứng tung ra những câu chuyện mà chúng nghe được về cô. Những câu chuyện hoang đường thái quá đến mức cô không thể nhịn được cười.
Tính hài hước của tình thế giờ vựơt quá sự hiểu biết của cô. Làm sao ai đó có thể lấy việc tuyên truyền những lời khủng khiếp về một người khác để làm vui được nhỉ? Chẳng có lý do gì để cư xử tàn ác đến thế. Cô suy nghĩ cái thực tế đáng buồn đó lúc trèo lên cầu thang và bước vào đại sảnh. Tâm trạng cô trở nên khá ảm đạm.
Dẫu cho không hợp lý, cô vẫn quyết định đổ hết tội lỗi cho sự đau khổ của mình lên đầu Colm. Cô đã sống cùng với gia tộc MacHugh đến cả hai tuần lễ, và nếu lãnh chúa của họ chịu khó mà thông báo với toàn thị tộc rằng anh có ý định kết hôn với cô, thì giờ tin tức đã lan truyền đến những thị tộc khác rồi, và những kẻ Boswell kia sẽ không dám phỉ báng cô nữa.
Nhưng chẳng phải anh đã không tuyên bố gì hết sao? Từ thái độ im lặng của anh, cô rút ra một kết luận duy nhất. Anh không muốn cưới cô, và anh quá khiếp sợ chuyện đó đến nỗi không thể nào mở miệng nổi. Anh thậm chí còn không thích ở chung một phòng với cô. Ngoài việc lúc nào cũng thuyết giảng trước cô về những điều sai trái theo như quan điểm của anh mà cô phạm phải, anh chẳng bao giờ đối thoại với cô một cách lịch thiệp hết.
Tại một cuộc đi dạo với Cha Gelroy, cô đã bày tỏ nỗi băn khoăn của mình đối với Colm. Vị linh mục gợi ý rằng cô nên tìm cách để hiểu và thông cảm hơn. Những trọng trách mà Colm phải gánh vác với tư cách là người đứng đầu một thị tộc quả thật khá nặng nề.
“Con phải hiểu người dân của anh ấy trước.” cô nói với ông, “và con là một kẻ ngoài cuộc.”
“Họ rồi sẽ yêu quý con thôi,” ông đảm bảo với cô.
Cô không dám chắc. Kiên nhẫn không phải là một trong những đức tính tốt đẹp của cô. Cô quyết định sẽ cho Colm thêm một tuần nữa để đưa ra lời tuyên bố chính thức.
“Một tuần. Sau đó con sẽ rời khỏi nơi này và đến nơi anh ấy sẽ không bao giờ tìm được con.”
Thổ lộ ra được những suy nghĩ của mình khiến cô cảm thấy khá hơn và kiềm chế hơn. Hai vai cô thẳng lên và cô bước qua sảnh đến chiếc ghế dài nơi cô đã để đồ may vá của mình ở đó.
“Cô đã nói gì phải không?” Liam MacHugh hỏi.
Gabrielle qúa sửng sốt và hài lòng gặp được cậu ta, và cô không chú ý rằng anh đã nghe thấy cô lầm bầm một mình.
“Chúc một ngày tốt lành, Liam.” Cô nói to.
Cậu em trai Colm nằm ườn ra trên chiếc ghế dài đặt bên lò sưởi. Anh ngồi dậy khi cô bước qua phòng.
“Lady Gabrielle. Lại ngồi với tôi đi.”
Cô lấy chiếc ghế phía bên kia lò sưởi và nhận thấy Liam không hề nhăn mặt khi cô ngồi xuống. Những vết cắt đằng sau chân anh rõ ràng là đã lành hẳn. Phía sau đầu gối vẫn còn một vài vết thương hiện rõ, nhưng cô không nghĩ anh sẽ mang những vết đó suốt phần đời còn lại của mình. Tuy nhiên thì những vết cắt sâu ở lưng hẳn sẽ để lại sẹo. May mắn cho Liam, khuôn mặt anh không hề tổn hại gì. Anh thực sự trông khá là ưa nhìn.
“Cha Gelroy đã kể cho tôi về cô,” anh mỉm cười.
“Tôi mới ở đây có 2 tuần thôi, và mới gặp anh lần đầu tiên, làm sao có thể thế được?”
“Tôi không muốn gặp ai cho đến khi khỏe hơn. Tôi đã rời khỏi giường và nhúc nhắc chân tay trở lại.”
“Anh cảm thấy khá hơn rồi phải không?”
Nỗi lo lắng của cô về anh dường như là chân thật. “Phải,” anh cam đoan với cô. Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt cô một vài giây và rồi cất tiếng hỏi. “Sao cô trông có vẻ rất quen với tôi nhỉ? Tôi biết chúng ta chưa hề gặp nhau, vì nếu có, tôi sẽ nhớ người phụ nữ xinh đẹp như cô. Có lẽ tôi đã mơ thấy cô. Đội cận vệ đi cùng cô đã trông chừng cho tôi trong lúc tôi ngủ. Tôi hẳn phải cám ơn cô vì đã cho phép họ làm việc đó.”
“Họ không cần tôi cho phép, và chính họ mới nên nghe được lời biết ơn của anh.”
“PHải, cô nói đúng,” anh đồng ý. Sau đó anh thuật lại những lời mà vị linh mục đã kể cho anh về đội cận vệ hoàng gia và tò mò muốn biết thêm nữa. Anh cũng thích được nghe về St.Biel, còn Gabrielle thì hào hứng trả lời mọi thắc mắc của anh.
Cô thích anh. Không giống anh trai mình, Liam rất dễ bắt chuyện và khá là thu hút. Đám đàn bà phụ nữ hẳn phải vây lấy anh, cô nghĩ, vì nụ cười thỏai mái và vẻ ngòai đẹp đẽ của anh. Anh cũng sở hữu một tính hài hước tinh nghịch. Anh khiến cô cười ngặt nghẽo khi kể đến những trò tinh quái mà anh và Colm đã gây ra lúc còn nhỏ. Ở với Liam suốt buổi chiều là khoảng thời gian dễ chịu nhất mà cô có từ khi chuyển đến vùng đất của người MacHugh. Trên hết, Liam chưa bao giờ đả động đến lý do cô có mặt ở đây, và vì thế cô càng cảm thấy biết ơn hơn.
***
Gabrielle đã quen với việc ăn tối một mình. Buổi tối đó cả Colm lẫn Liam đều mời cô. Colm, ngồi chính giữa ngay đầu bàn, và Liam, ngồi chính giữa ngay cuối bàn, đều đứng dậy khi cô bước vào phòng cùng với Cha Gelroy đằng sau. Liam vẫy tay ra hiệu cho cô trong lúc Colm mặt lạnh như tảng đá như thường lệ, chỉ đơn giản là chờ cho cô ngồi xuống. Cô không hề nghĩ ngợi nhiều khi đưa ra lựa chọn của mình. Cô mỉm cười với Liam lúc thong thả bước về phía Colm và ngồi ngay sát cạnh anh.
Cha Gelroy mắt liếc cả hai hướng trước khi kéo chiếc ghế bên cạnh Liam.
Căn phòng im phăng phắc cho đến khi Maurna mang lên những chiếc mâm nặng trịch đựng đầy bánh mì và cá trích, cá tuyết muối, thịt cừu và thịt bò muối. Món cuối cùng được đặt lên trên bàn là những ổ bánh mì béo ngậy màu nâu óng mới ra lò vẫn còn nóng sực, mùi thơm của bánh mì tỏa ra khắp căn phòng.
Quả quyết thu hút sự chú ý của Colm vào cuộc đối thoại, cô lên tiếng, “Lãnh chúa, hôm nay anh đi săn thế nào?”
“Cũng vậy thôi,”
Cô chờ anh kể thêm, nhưng dường như anh không có ý định đó. Cô nhận lấy ổ bánh mì mà Cha Gelroy mời và xé một miếng nhỏ trong lúc tìm cách nghĩ ra điều gì đó mà bắt chuyện.
Đám đàn ông ăn tối trong im lặng, còn cô tiếp tục xé miếng bánh mì thành những mẩu vụn, đầu óc vẫn nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, Gabrielle mở lời. “Kế hoạch ngày mai của anh là gì?”
“Sao cô phải hỏi?”
“Tôi chỉ tò mò thôi.”
Cha Gelroy bắt đầu kể một câu chuyện hài hước, còn Gabrielle cụp mắt nhìn xuống mặt bàn. Cô xé miếng bánh mì thành những vụn nhỏ và tạo ra một đống hỗn độn. Cho rằng không có ai để ý, cô vun gọn lại và bốc vào mâm.
Khi linh mục kết thúc câu chuyện cười, cô quay sang Colm. “Vào thời điểm này thời tiết vẫn ấm áp bất thường vậy sao?”
“không.”
Gabrielle nản lòng. Có gì hiệu quả đâu cơ chứ. Chắc phải có một chủ đề nào đó mà anh quan tâm. Cô chuyển sang một câu hỏi khác về phần nhà đang được xây dựng.
Liam đang thì thầm trò chuyện với linh mục, nhưng anh nghe thấy cô hỏi và chồm lên trả lời luôn.
Gabrielle thở dài định với một miếng bánh mì nữa, nhưng Colm giơ tay ngăn cô lại. Anh dịu giọng xuống. “Tại sao tối nay cô lại qúa lo lắng với tôi vậy?”
Tối nay? Lúc nào ở bên cạnh anh mà cô chẳng tỏ ra lo lắng. Nhưng tại sao? Cảm xúc đó xảy ra mà chẳng có lý do nào, trừ phi, hẳn đó hoàn toàn là một phản ứng thể xác chứ chả có ý nghĩa gì. Giữa hai anh em, Liam là người đẹp trai hơn. Anh trái ngược hoàn toàn về tính tình và hình dáng bên ngòai với ông anh trai, mà cô lại bị thu hút bởi Colm. Cô cho rằng đầu óc mình đang có vấn đề mới thích cái người cáu bẳn và thô lỗ này.
“Gabrielle, trả lời tôi.”
“Tôi có nên đưa ra những câu trả lời cụt lủn giống như anh không? Tôi đã tìm cách nói chuyện tử tế với anh rồi.”
Liam ngắt ngang lời họ. “Colm, anh đã tìm hiểu được gì về Monroe chưa?”
“Ngoài những lời đồn đại thì chẳng có gì hết.”
Liam nhìn từ linh mục sang Gabrielle khi anh giải thích. “Lãnh chúa Monroe bị sát hại.”
“Chúng tôi biết,” Cha Gelroy trả lời. “Lady Gabrielle được chỉ định phải kết hôn với ông ta.”
“Đúng vậy. Tôi đã nghe đến cuộc hôn nhân này trước khi rời khỏi vùng đất nhà Monroe, không lâu trước khi bị phục kích.”
“CHo phép ta hỏi tại sao cậu lại ở đó?” Gelroy nói.
Liam mỉm cười. “Tôi đang gặp một người.”
“Ai vậy?” Gelroy kích động.
“Ai đó thôi mà.”
Linh mục chuẩn bị hỏi thêm, song Liam đã chặn đứng ông lại, “Một phụ nữ, thưa Cha. Con đang gặp cô ấy. Con sẽ không khai ra tên tuổi đâu.”
Gelroy đỏ bừng mặt mũi. “Nếu có nhà nguyện thì cậu đi thú tội rồi đấy.”
Liam nhún vai. “Cha có nghe người Monroe đang tranh giành xem ai thừa kế ngôi vị lãnh chúa mới không? Braeden tin chắc sẽ xảy ra chiến tranh nội bộ đấy.”
Trong vòng 10 phút tiếp theo đó, hai anh em tranh luận với nhau xem ai là người đảm nhận trách nhiệm đứng đầu thị tộc này.
“Anh có nghĩ họ sẽ tìm được kẻ đã giết Monroe không?” Gab hỏi.
“Chừng nào chúng tôi tìm ra thủ phạm thì mới thôi,” Liam đáp lại.
“Chúng tôi?” Cha Gelroy thắc mắc.
“Các lãnh chúa Buchanan, Sinclair, Maitland, và MacHugh,” anh trả lời. “Tất cả đều tụ họp để thu thập thông tin.”
Gabrielle hy vọng sẽ có công bằng dành cho Lãnh chúa Monroe. “Không người nào đáng phải chết vì một con dao đâm sau lưng cả,” cô lên tiếng.
“Đó là một hành động hèn nhát,” Colm đồng tình.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh đang đặt trên bàn tay cô. Nó to phải gấp hai lần tay cô và ấm ấp, ấm đến đáng kinh ngạc. Làm sao một cái chạm đơn giản thế lại có thể khiến cô dễ chịu đến vậy? Có phải cô quá khổ sở vì cảm giác sự gần gũi của anh nên mới nảy sinh phản ứng như thế? Anh có lẽ còn chẳng nhận ra việc mình đang làm. Phẫn nộ với bản thân, cô quay đi khỏi anh và lắng nghe Cha Gelroy kể về cuộc sống ở tu viện.
Tận dụng mỗi một cơ hội nhỏ nhoi, Gelroy lại đưa ra một hay hai lời bình luận về những lợi ích của việc có một nhà thờ nguyện cho người dân nơi đây. Ông đưa thêm vài ví dụ hùng hồn, và cho mình là khôn ngoan.
“Một nhà thờ nguyện sẽ là nơi thích hợp và thiêng liêng để lắng nghe lời xưng tội của Liam và miễn trách cho bất cứ tội lỗi nào mà cậu ấy phạm phải với người phụ nữ Monroe kia.” Ông khăng khăng với Colm. “Còn anh, Lãnh chúa,” ông tiếp tục, “Bất kì lúc nào anh muốn, tôi cũng có thể nghe lời xưng tội của anh… thậm chí nếu cần thì hai lần một ngày cũng được.”
Gabrielle phì ra cười. “Cha, con nghĩ có lẽ cha nên đề nghị lãnh chúa của chúng ta xây cho cha một căn nhà nguyện.”
“Lãnh chúa của chúng ta?” Liam hỏi.
Cô nhún vai và nhìn vào Colm. “Bây giờ anh đang là lãnh chúa của Cha Gelroy thì phải… và cũng của tôi nữa. Chẳng phải thế sao?”
Nét mặt anh thật khó mà dò được. “Đúng là thế.”
Liam cau mày. “Tôi đang bỏ lỡ điều gì à? Vì sao nào?” anh hỏi “Anh đang tính toán đến việc xây cho linh mục một nhà thờ phải không?”
“Có lẽ,” anh cho phép.
“BIết bao linh hồn cần được cứu rỗi ở đây,” Gelroy vừa nói vừa liếc sang Liam đầy cảm kích.
“Xây nhà thờ sẽ cứu rỗi linh hồn chúng tôi?” Colm cười toe toét.
“Sẽ là một bước đi đúng đắn. Thị tộc của anh sẽ phải được khuyến khích để bước vào, quỳ gối và cầu nguyện Chúa tha thứ cho tội lỗi trước kia của họ.” Vẫy một ngón tay về phía Liam, ông thêm vào. “Và … với một trái tim chân thành. Sau chuyện xảy ra với cậu. Tôi nghĩ cậu sẽ mong muốn được chúa ban ơn cho mình.”
Trong nháy mắt, cuộc đối thoại trở nên nghiêm túc. “Colm này, Cha không thể kể cho em nghe làm cách nào em lại từ Finney’s Flat mà đến tận tu viện được.”
“Có thể cậu đã đi bộ.” Gelroy đề xuất.
“Không thể nào.”
Gelroy thở dài. “Tôi đã giải thích đi giải thích lại rằng tôi không thể nói cho cậu nghe.”
“Nhưng cha biết, phải không?” Colm hỏi.
“Anh đã tìm ra những kẻ đánh Liam chưa?” Gabrielle vội vã chen vào.
“Cô sẽ biết nếu như tôi có.”
“Nhưng anh sẽ không dừng việc tìm kiếm lại, phải không?” Cô hỏi.
“Đúng thế.”
“Cha vẫn phải trả lời thắc mắc của con, thưa Cha” Liam lên tiếng. “Cha thừa biết làm thế nào con lại đến được tu viện, phải không? Khi con ở đó có phải cha tình cờ có mặt gần Finney’s Flat?”
“Tôi không thể nghĩ vị linh mục đáng kính này có điều gì để làm với…”
Colm bóp chặt bàn tay cô. “Không, chúng tôi không cho là ông ấy dính dáng vào. Chỉ hy vọng ông ấy đã nhìn thấy những kẻ tìm cách sát hại Liam thôi.”
“Trước khi Liam tới, tôi vẫn còn ở trong tu viện.” Gelroy nói.
“Tôi biết cha đang giấu diếm gì đó mà tôi muốn biết,” Colm yêu cầu.
Tâm trí Gabrielle cuống cả lên. Cô đã mong có một chút thời gian riêng tư với Colm để thú nhận cô chính là người đã bắn kẻ tấn công Liam và đội cận vệ của cô đã mang cậu ấy đến Arbane Abbey, nhưng giờ thì anh đang tập trung vào vấn đề.
“Tôi phải nói với anh…” cô bắt đầu. Anh bắn sang cô một cái nhìn nghiêm khắc khiến cô ngậm luôn miệng lại.
“Tôi đang nói chuyện với linh mục, Gabrielle. Đến lúc sự thật phải được sáng tỏ rồi.”
Cha Gelroy dường như co lại trên cái ghế ông đang ngồi, trước cơn thịnh nộ của lãnh chúa.
“Vậy thưa Cha, đó là gì? Cha sẽ nói cho chúng con, hay chúng tôi phải viện đến những phương thức mạnh mẽ hơn đây?” Liam hỏi.
Gabrielle đứng bật dậy, vội vã đến nỗi đánh đổ cả ghế.
“Tôi không tin các anh sẽ buộc cha Gelroy phải thú nhận những điều ông ấy không thể.”
“Không thể? Hay sẽ không?” Liam hỏi.
“Không thể,” cô trừng mắt nhìn anh, cắm cảu. “Tôi sẽ không để các anh bắt nạt cha Gelroy đâu. Ông ấy là người tu hành. Ông ấy đã giải thích hơn một lần rằng không thể nói cho các anh biết còn gì. Để ông ấy yên, hoặc các anh sẽ phải trả lời tôi,”
Trước khi ai đó có thể đáp lại cơn giận bùng phát của cô, Braeden xuất hiện ngay lối cầu thang và lớn tiếng. “Lãnh chúa, chúng tôi đã sẵn sàng.”
Colm cúi xuống dựng lại ghế cho Gabrielle và đẩy nó sang một bên.
“Đi theo tôi, Gabrielle,” anh ra lệnh khi nắm lấy tay và kéo cô lẽo đẽo đi theo đằng sau anh.
Anh không hề giải thích mình định dẫn cô đi đâu, nhưng cô vui vẻ tuân theo. Được ở riêng một lúc với anh cũng sẽ là cơ hội để cho cô giải thích chuyện xảy ra ở Finney’s Flat.
Họ đang nửa đường ra đến cửa thì Colm gọi với qua vai, “Liam, anh sẽ kết hôn với Gabrielle.”
Liam choáng váng. “Anh sẽ kết hôn?”
Phản ứng của Gabrielle còn mãnh liệt hơn. “Anh không hề nói cho em trai mình biết? TÔi đã ở đây hai tuần rồi, còn anh lại không thể bớt chút thời gian…”
Anh cứ thế kéo lê cô đi. “Tôi đã gặp em trai mình nhiều như cô hai tuần vừa qua vậy.”
“Đó là lý do không thể chấp nhận được.” cô lầm bầm.
Cáu điên người, anh kéo cô lệch xệch xuống cầu thang. “Tôi không lý do lý trấu gì hết.”
Một người lính đứng ngay tại cửa. Khi anh ta thấy họ xuất hiện, anh ta cúi đầu chào Gabrielle và kéo cửa mở. Cô nghĩ hành động ấy thật kì quặc. Anh ta lẽ ra phải thể hiện lòng tôn kính với lãnh chúa của mình chứ không phải là với cô.
Một luồng không khí lạnh phả vào mặt cô. Colm thả tay cô và bước ra ngoài. Anh dừng lại ngay bậc đầu tiên và ra hiệu cho cô đến với anh.
Một biển người đang quan sát cô. Chen chúc ngòai sân là người trong thị tộc của anh, và trên các ngọn đồi còn nhiều hơn nữa.
Gabrielle quá mức sững sờ, cô khó mà giữ nổi bình tĩnh. Dường như cả ngàn con người kia đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô cố gắng hít thở cho thật bình thường. Chẳng ai mỉm cười. Cô nhận ngay ra điều đó. Ô không, không phải người Boswell đã đến với họ chứ? Cô gạt cái suy nghĩ ghê sợ đó qua một bên. Nhưng tại sao toàn thể bọn họ lại trông u ám đến mức như thế? Vì họ đang túm tụm lại với nhau, cô không thể thấy liệu trên tay họ đang nắm cái gì.
Cô dịch sát vào Colm hơn. Cánh tay cô áp chặt vào anh. Cô ngước lên thì thào. “Có phải tôi sẽ bị ném đá lần nữa không?’”
“Vì tình yêu của…” anh im bặt. Anh không thể nổi giận với cô được. Dĩ nhiên cô sẽ mong chờ một kết cục tồi tệ nhất. Anh đã không báo cho cô biết chuyện sắp xảy ra, và có chúa mới biết được sau những gì cô vừa trải qua trong những tuần gần đây, tại sao cô lại không bị khiếp đảm nhỉ? “Cô nghĩ tôi sẽ để cô bị làm hại à? Giờ cô thuộc về tôi, Gabrielle.”
Anh quay sang người của mình, giơ cao một tay và lên tiếng. “Sau khi cân nhắc, Lady Gabrielle đã đồng ý trở thành vợ của tôi. Tôi vinh dự được cưới người phụ nữ ngây thơ, xinh đẹp, đầy đam mê và mạnh mẽ đến nhường này. Các người sẽ đón chào và tôn kính cô ấy như đã tôn kính tôi.”
Đám đông rộ lên những tiếng hoan hô và tiếng la hét náo nhiệt. Giờ toàn thể bọn họ đều đang cười. Colm kéo cô vào trong vòng tay mình, nâng cằm cô lên và hôn cô mãnh liệt.
Cô hoàn toàn bị áp đảo. Anh chỉ hôn cô đủ để cô muốn nhiều hơn nữa, và lúc anh ngẩng đầu lên, cô run rẩy. Tiếng ồn ào vây bủa quanh cô, và trong tâm trí cô chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: không hề có hòn đá nào hết.
Tính hài hước của tình thế giờ vựơt quá sự hiểu biết của cô. Làm sao ai đó có thể lấy việc tuyên truyền những lời khủng khiếp về một người khác để làm vui được nhỉ? Chẳng có lý do gì để cư xử tàn ác đến thế. Cô suy nghĩ cái thực tế đáng buồn đó lúc trèo lên cầu thang và bước vào đại sảnh. Tâm trạng cô trở nên khá ảm đạm.
Dẫu cho không hợp lý, cô vẫn quyết định đổ hết tội lỗi cho sự đau khổ của mình lên đầu Colm. Cô đã sống cùng với gia tộc MacHugh đến cả hai tuần lễ, và nếu lãnh chúa của họ chịu khó mà thông báo với toàn thị tộc rằng anh có ý định kết hôn với cô, thì giờ tin tức đã lan truyền đến những thị tộc khác rồi, và những kẻ Boswell kia sẽ không dám phỉ báng cô nữa.
Nhưng chẳng phải anh đã không tuyên bố gì hết sao? Từ thái độ im lặng của anh, cô rút ra một kết luận duy nhất. Anh không muốn cưới cô, và anh quá khiếp sợ chuyện đó đến nỗi không thể nào mở miệng nổi. Anh thậm chí còn không thích ở chung một phòng với cô. Ngoài việc lúc nào cũng thuyết giảng trước cô về những điều sai trái theo như quan điểm của anh mà cô phạm phải, anh chẳng bao giờ đối thoại với cô một cách lịch thiệp hết.
Tại một cuộc đi dạo với Cha Gelroy, cô đã bày tỏ nỗi băn khoăn của mình đối với Colm. Vị linh mục gợi ý rằng cô nên tìm cách để hiểu và thông cảm hơn. Những trọng trách mà Colm phải gánh vác với tư cách là người đứng đầu một thị tộc quả thật khá nặng nề.
“Con phải hiểu người dân của anh ấy trước.” cô nói với ông, “và con là một kẻ ngoài cuộc.”
“Họ rồi sẽ yêu quý con thôi,” ông đảm bảo với cô.
Cô không dám chắc. Kiên nhẫn không phải là một trong những đức tính tốt đẹp của cô. Cô quyết định sẽ cho Colm thêm một tuần nữa để đưa ra lời tuyên bố chính thức.
“Một tuần. Sau đó con sẽ rời khỏi nơi này và đến nơi anh ấy sẽ không bao giờ tìm được con.”
Thổ lộ ra được những suy nghĩ của mình khiến cô cảm thấy khá hơn và kiềm chế hơn. Hai vai cô thẳng lên và cô bước qua sảnh đến chiếc ghế dài nơi cô đã để đồ may vá của mình ở đó.
“Cô đã nói gì phải không?” Liam MacHugh hỏi.
Gabrielle qúa sửng sốt và hài lòng gặp được cậu ta, và cô không chú ý rằng anh đã nghe thấy cô lầm bầm một mình.
“Chúc một ngày tốt lành, Liam.” Cô nói to.
Cậu em trai Colm nằm ườn ra trên chiếc ghế dài đặt bên lò sưởi. Anh ngồi dậy khi cô bước qua phòng.
“Lady Gabrielle. Lại ngồi với tôi đi.”
Cô lấy chiếc ghế phía bên kia lò sưởi và nhận thấy Liam không hề nhăn mặt khi cô ngồi xuống. Những vết cắt đằng sau chân anh rõ ràng là đã lành hẳn. Phía sau đầu gối vẫn còn một vài vết thương hiện rõ, nhưng cô không nghĩ anh sẽ mang những vết đó suốt phần đời còn lại của mình. Tuy nhiên thì những vết cắt sâu ở lưng hẳn sẽ để lại sẹo. May mắn cho Liam, khuôn mặt anh không hề tổn hại gì. Anh thực sự trông khá là ưa nhìn.
“Cha Gelroy đã kể cho tôi về cô,” anh mỉm cười.
“Tôi mới ở đây có 2 tuần thôi, và mới gặp anh lần đầu tiên, làm sao có thể thế được?”
“Tôi không muốn gặp ai cho đến khi khỏe hơn. Tôi đã rời khỏi giường và nhúc nhắc chân tay trở lại.”
“Anh cảm thấy khá hơn rồi phải không?”
Nỗi lo lắng của cô về anh dường như là chân thật. “Phải,” anh cam đoan với cô. Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt cô một vài giây và rồi cất tiếng hỏi. “Sao cô trông có vẻ rất quen với tôi nhỉ? Tôi biết chúng ta chưa hề gặp nhau, vì nếu có, tôi sẽ nhớ người phụ nữ xinh đẹp như cô. Có lẽ tôi đã mơ thấy cô. Đội cận vệ đi cùng cô đã trông chừng cho tôi trong lúc tôi ngủ. Tôi hẳn phải cám ơn cô vì đã cho phép họ làm việc đó.”
“Họ không cần tôi cho phép, và chính họ mới nên nghe được lời biết ơn của anh.”
“PHải, cô nói đúng,” anh đồng ý. Sau đó anh thuật lại những lời mà vị linh mục đã kể cho anh về đội cận vệ hoàng gia và tò mò muốn biết thêm nữa. Anh cũng thích được nghe về St.Biel, còn Gabrielle thì hào hứng trả lời mọi thắc mắc của anh.
Cô thích anh. Không giống anh trai mình, Liam rất dễ bắt chuyện và khá là thu hút. Đám đàn bà phụ nữ hẳn phải vây lấy anh, cô nghĩ, vì nụ cười thỏai mái và vẻ ngòai đẹp đẽ của anh. Anh cũng sở hữu một tính hài hước tinh nghịch. Anh khiến cô cười ngặt nghẽo khi kể đến những trò tinh quái mà anh và Colm đã gây ra lúc còn nhỏ. Ở với Liam suốt buổi chiều là khoảng thời gian dễ chịu nhất mà cô có từ khi chuyển đến vùng đất của người MacHugh. Trên hết, Liam chưa bao giờ đả động đến lý do cô có mặt ở đây, và vì thế cô càng cảm thấy biết ơn hơn.
***
Gabrielle đã quen với việc ăn tối một mình. Buổi tối đó cả Colm lẫn Liam đều mời cô. Colm, ngồi chính giữa ngay đầu bàn, và Liam, ngồi chính giữa ngay cuối bàn, đều đứng dậy khi cô bước vào phòng cùng với Cha Gelroy đằng sau. Liam vẫy tay ra hiệu cho cô trong lúc Colm mặt lạnh như tảng đá như thường lệ, chỉ đơn giản là chờ cho cô ngồi xuống. Cô không hề nghĩ ngợi nhiều khi đưa ra lựa chọn của mình. Cô mỉm cười với Liam lúc thong thả bước về phía Colm và ngồi ngay sát cạnh anh.
Cha Gelroy mắt liếc cả hai hướng trước khi kéo chiếc ghế bên cạnh Liam.
Căn phòng im phăng phắc cho đến khi Maurna mang lên những chiếc mâm nặng trịch đựng đầy bánh mì và cá trích, cá tuyết muối, thịt cừu và thịt bò muối. Món cuối cùng được đặt lên trên bàn là những ổ bánh mì béo ngậy màu nâu óng mới ra lò vẫn còn nóng sực, mùi thơm của bánh mì tỏa ra khắp căn phòng.
Quả quyết thu hút sự chú ý của Colm vào cuộc đối thoại, cô lên tiếng, “Lãnh chúa, hôm nay anh đi săn thế nào?”
“Cũng vậy thôi,”
Cô chờ anh kể thêm, nhưng dường như anh không có ý định đó. Cô nhận lấy ổ bánh mì mà Cha Gelroy mời và xé một miếng nhỏ trong lúc tìm cách nghĩ ra điều gì đó mà bắt chuyện.
Đám đàn ông ăn tối trong im lặng, còn cô tiếp tục xé miếng bánh mì thành những mẩu vụn, đầu óc vẫn nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, Gabrielle mở lời. “Kế hoạch ngày mai của anh là gì?”
“Sao cô phải hỏi?”
“Tôi chỉ tò mò thôi.”
Cha Gelroy bắt đầu kể một câu chuyện hài hước, còn Gabrielle cụp mắt nhìn xuống mặt bàn. Cô xé miếng bánh mì thành những vụn nhỏ và tạo ra một đống hỗn độn. Cho rằng không có ai để ý, cô vun gọn lại và bốc vào mâm.
Khi linh mục kết thúc câu chuyện cười, cô quay sang Colm. “Vào thời điểm này thời tiết vẫn ấm áp bất thường vậy sao?”
“không.”
Gabrielle nản lòng. Có gì hiệu quả đâu cơ chứ. Chắc phải có một chủ đề nào đó mà anh quan tâm. Cô chuyển sang một câu hỏi khác về phần nhà đang được xây dựng.
Liam đang thì thầm trò chuyện với linh mục, nhưng anh nghe thấy cô hỏi và chồm lên trả lời luôn.
Gabrielle thở dài định với một miếng bánh mì nữa, nhưng Colm giơ tay ngăn cô lại. Anh dịu giọng xuống. “Tại sao tối nay cô lại qúa lo lắng với tôi vậy?”
Tối nay? Lúc nào ở bên cạnh anh mà cô chẳng tỏ ra lo lắng. Nhưng tại sao? Cảm xúc đó xảy ra mà chẳng có lý do nào, trừ phi, hẳn đó hoàn toàn là một phản ứng thể xác chứ chả có ý nghĩa gì. Giữa hai anh em, Liam là người đẹp trai hơn. Anh trái ngược hoàn toàn về tính tình và hình dáng bên ngòai với ông anh trai, mà cô lại bị thu hút bởi Colm. Cô cho rằng đầu óc mình đang có vấn đề mới thích cái người cáu bẳn và thô lỗ này.
“Gabrielle, trả lời tôi.”
“Tôi có nên đưa ra những câu trả lời cụt lủn giống như anh không? Tôi đã tìm cách nói chuyện tử tế với anh rồi.”
Liam ngắt ngang lời họ. “Colm, anh đã tìm hiểu được gì về Monroe chưa?”
“Ngoài những lời đồn đại thì chẳng có gì hết.”
Liam nhìn từ linh mục sang Gabrielle khi anh giải thích. “Lãnh chúa Monroe bị sát hại.”
“Chúng tôi biết,” Cha Gelroy trả lời. “Lady Gabrielle được chỉ định phải kết hôn với ông ta.”
“Đúng vậy. Tôi đã nghe đến cuộc hôn nhân này trước khi rời khỏi vùng đất nhà Monroe, không lâu trước khi bị phục kích.”
“CHo phép ta hỏi tại sao cậu lại ở đó?” Gelroy nói.
Liam mỉm cười. “Tôi đang gặp một người.”
“Ai vậy?” Gelroy kích động.
“Ai đó thôi mà.”
Linh mục chuẩn bị hỏi thêm, song Liam đã chặn đứng ông lại, “Một phụ nữ, thưa Cha. Con đang gặp cô ấy. Con sẽ không khai ra tên tuổi đâu.”
Gelroy đỏ bừng mặt mũi. “Nếu có nhà nguyện thì cậu đi thú tội rồi đấy.”
Liam nhún vai. “Cha có nghe người Monroe đang tranh giành xem ai thừa kế ngôi vị lãnh chúa mới không? Braeden tin chắc sẽ xảy ra chiến tranh nội bộ đấy.”
Trong vòng 10 phút tiếp theo đó, hai anh em tranh luận với nhau xem ai là người đảm nhận trách nhiệm đứng đầu thị tộc này.
“Anh có nghĩ họ sẽ tìm được kẻ đã giết Monroe không?” Gab hỏi.
“Chừng nào chúng tôi tìm ra thủ phạm thì mới thôi,” Liam đáp lại.
“Chúng tôi?” Cha Gelroy thắc mắc.
“Các lãnh chúa Buchanan, Sinclair, Maitland, và MacHugh,” anh trả lời. “Tất cả đều tụ họp để thu thập thông tin.”
Gabrielle hy vọng sẽ có công bằng dành cho Lãnh chúa Monroe. “Không người nào đáng phải chết vì một con dao đâm sau lưng cả,” cô lên tiếng.
“Đó là một hành động hèn nhát,” Colm đồng tình.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh đang đặt trên bàn tay cô. Nó to phải gấp hai lần tay cô và ấm ấp, ấm đến đáng kinh ngạc. Làm sao một cái chạm đơn giản thế lại có thể khiến cô dễ chịu đến vậy? Có phải cô quá khổ sở vì cảm giác sự gần gũi của anh nên mới nảy sinh phản ứng như thế? Anh có lẽ còn chẳng nhận ra việc mình đang làm. Phẫn nộ với bản thân, cô quay đi khỏi anh và lắng nghe Cha Gelroy kể về cuộc sống ở tu viện.
Tận dụng mỗi một cơ hội nhỏ nhoi, Gelroy lại đưa ra một hay hai lời bình luận về những lợi ích của việc có một nhà thờ nguyện cho người dân nơi đây. Ông đưa thêm vài ví dụ hùng hồn, và cho mình là khôn ngoan.
“Một nhà thờ nguyện sẽ là nơi thích hợp và thiêng liêng để lắng nghe lời xưng tội của Liam và miễn trách cho bất cứ tội lỗi nào mà cậu ấy phạm phải với người phụ nữ Monroe kia.” Ông khăng khăng với Colm. “Còn anh, Lãnh chúa,” ông tiếp tục, “Bất kì lúc nào anh muốn, tôi cũng có thể nghe lời xưng tội của anh… thậm chí nếu cần thì hai lần một ngày cũng được.”
Gabrielle phì ra cười. “Cha, con nghĩ có lẽ cha nên đề nghị lãnh chúa của chúng ta xây cho cha một căn nhà nguyện.”
“Lãnh chúa của chúng ta?” Liam hỏi.
Cô nhún vai và nhìn vào Colm. “Bây giờ anh đang là lãnh chúa của Cha Gelroy thì phải… và cũng của tôi nữa. Chẳng phải thế sao?”
Nét mặt anh thật khó mà dò được. “Đúng là thế.”
Liam cau mày. “Tôi đang bỏ lỡ điều gì à? Vì sao nào?” anh hỏi “Anh đang tính toán đến việc xây cho linh mục một nhà thờ phải không?”
“Có lẽ,” anh cho phép.
“BIết bao linh hồn cần được cứu rỗi ở đây,” Gelroy vừa nói vừa liếc sang Liam đầy cảm kích.
“Xây nhà thờ sẽ cứu rỗi linh hồn chúng tôi?” Colm cười toe toét.
“Sẽ là một bước đi đúng đắn. Thị tộc của anh sẽ phải được khuyến khích để bước vào, quỳ gối và cầu nguyện Chúa tha thứ cho tội lỗi trước kia của họ.” Vẫy một ngón tay về phía Liam, ông thêm vào. “Và … với một trái tim chân thành. Sau chuyện xảy ra với cậu. Tôi nghĩ cậu sẽ mong muốn được chúa ban ơn cho mình.”
Trong nháy mắt, cuộc đối thoại trở nên nghiêm túc. “Colm này, Cha không thể kể cho em nghe làm cách nào em lại từ Finney’s Flat mà đến tận tu viện được.”
“Có thể cậu đã đi bộ.” Gelroy đề xuất.
“Không thể nào.”
Gelroy thở dài. “Tôi đã giải thích đi giải thích lại rằng tôi không thể nói cho cậu nghe.”
“Nhưng cha biết, phải không?” Colm hỏi.
“Anh đã tìm ra những kẻ đánh Liam chưa?” Gabrielle vội vã chen vào.
“Cô sẽ biết nếu như tôi có.”
“Nhưng anh sẽ không dừng việc tìm kiếm lại, phải không?” Cô hỏi.
“Đúng thế.”
“Cha vẫn phải trả lời thắc mắc của con, thưa Cha” Liam lên tiếng. “Cha thừa biết làm thế nào con lại đến được tu viện, phải không? Khi con ở đó có phải cha tình cờ có mặt gần Finney’s Flat?”
“Tôi không thể nghĩ vị linh mục đáng kính này có điều gì để làm với…”
Colm bóp chặt bàn tay cô. “Không, chúng tôi không cho là ông ấy dính dáng vào. Chỉ hy vọng ông ấy đã nhìn thấy những kẻ tìm cách sát hại Liam thôi.”
“Trước khi Liam tới, tôi vẫn còn ở trong tu viện.” Gelroy nói.
“Tôi biết cha đang giấu diếm gì đó mà tôi muốn biết,” Colm yêu cầu.
Tâm trí Gabrielle cuống cả lên. Cô đã mong có một chút thời gian riêng tư với Colm để thú nhận cô chính là người đã bắn kẻ tấn công Liam và đội cận vệ của cô đã mang cậu ấy đến Arbane Abbey, nhưng giờ thì anh đang tập trung vào vấn đề.
“Tôi phải nói với anh…” cô bắt đầu. Anh bắn sang cô một cái nhìn nghiêm khắc khiến cô ngậm luôn miệng lại.
“Tôi đang nói chuyện với linh mục, Gabrielle. Đến lúc sự thật phải được sáng tỏ rồi.”
Cha Gelroy dường như co lại trên cái ghế ông đang ngồi, trước cơn thịnh nộ của lãnh chúa.
“Vậy thưa Cha, đó là gì? Cha sẽ nói cho chúng con, hay chúng tôi phải viện đến những phương thức mạnh mẽ hơn đây?” Liam hỏi.
Gabrielle đứng bật dậy, vội vã đến nỗi đánh đổ cả ghế.
“Tôi không tin các anh sẽ buộc cha Gelroy phải thú nhận những điều ông ấy không thể.”
“Không thể? Hay sẽ không?” Liam hỏi.
“Không thể,” cô trừng mắt nhìn anh, cắm cảu. “Tôi sẽ không để các anh bắt nạt cha Gelroy đâu. Ông ấy là người tu hành. Ông ấy đã giải thích hơn một lần rằng không thể nói cho các anh biết còn gì. Để ông ấy yên, hoặc các anh sẽ phải trả lời tôi,”
Trước khi ai đó có thể đáp lại cơn giận bùng phát của cô, Braeden xuất hiện ngay lối cầu thang và lớn tiếng. “Lãnh chúa, chúng tôi đã sẵn sàng.”
Colm cúi xuống dựng lại ghế cho Gabrielle và đẩy nó sang một bên.
“Đi theo tôi, Gabrielle,” anh ra lệnh khi nắm lấy tay và kéo cô lẽo đẽo đi theo đằng sau anh.
Anh không hề giải thích mình định dẫn cô đi đâu, nhưng cô vui vẻ tuân theo. Được ở riêng một lúc với anh cũng sẽ là cơ hội để cho cô giải thích chuyện xảy ra ở Finney’s Flat.
Họ đang nửa đường ra đến cửa thì Colm gọi với qua vai, “Liam, anh sẽ kết hôn với Gabrielle.”
Liam choáng váng. “Anh sẽ kết hôn?”
Phản ứng của Gabrielle còn mãnh liệt hơn. “Anh không hề nói cho em trai mình biết? TÔi đã ở đây hai tuần rồi, còn anh lại không thể bớt chút thời gian…”
Anh cứ thế kéo lê cô đi. “Tôi đã gặp em trai mình nhiều như cô hai tuần vừa qua vậy.”
“Đó là lý do không thể chấp nhận được.” cô lầm bầm.
Cáu điên người, anh kéo cô lệch xệch xuống cầu thang. “Tôi không lý do lý trấu gì hết.”
Một người lính đứng ngay tại cửa. Khi anh ta thấy họ xuất hiện, anh ta cúi đầu chào Gabrielle và kéo cửa mở. Cô nghĩ hành động ấy thật kì quặc. Anh ta lẽ ra phải thể hiện lòng tôn kính với lãnh chúa của mình chứ không phải là với cô.
Một luồng không khí lạnh phả vào mặt cô. Colm thả tay cô và bước ra ngoài. Anh dừng lại ngay bậc đầu tiên và ra hiệu cho cô đến với anh.
Một biển người đang quan sát cô. Chen chúc ngòai sân là người trong thị tộc của anh, và trên các ngọn đồi còn nhiều hơn nữa.
Gabrielle quá mức sững sờ, cô khó mà giữ nổi bình tĩnh. Dường như cả ngàn con người kia đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô cố gắng hít thở cho thật bình thường. Chẳng ai mỉm cười. Cô nhận ngay ra điều đó. Ô không, không phải người Boswell đã đến với họ chứ? Cô gạt cái suy nghĩ ghê sợ đó qua một bên. Nhưng tại sao toàn thể bọn họ lại trông u ám đến mức như thế? Vì họ đang túm tụm lại với nhau, cô không thể thấy liệu trên tay họ đang nắm cái gì.
Cô dịch sát vào Colm hơn. Cánh tay cô áp chặt vào anh. Cô ngước lên thì thào. “Có phải tôi sẽ bị ném đá lần nữa không?’”
“Vì tình yêu của…” anh im bặt. Anh không thể nổi giận với cô được. Dĩ nhiên cô sẽ mong chờ một kết cục tồi tệ nhất. Anh đã không báo cho cô biết chuyện sắp xảy ra, và có chúa mới biết được sau những gì cô vừa trải qua trong những tuần gần đây, tại sao cô lại không bị khiếp đảm nhỉ? “Cô nghĩ tôi sẽ để cô bị làm hại à? Giờ cô thuộc về tôi, Gabrielle.”
Anh quay sang người của mình, giơ cao một tay và lên tiếng. “Sau khi cân nhắc, Lady Gabrielle đã đồng ý trở thành vợ của tôi. Tôi vinh dự được cưới người phụ nữ ngây thơ, xinh đẹp, đầy đam mê và mạnh mẽ đến nhường này. Các người sẽ đón chào và tôn kính cô ấy như đã tôn kính tôi.”
Đám đông rộ lên những tiếng hoan hô và tiếng la hét náo nhiệt. Giờ toàn thể bọn họ đều đang cười. Colm kéo cô vào trong vòng tay mình, nâng cằm cô lên và hôn cô mãnh liệt.
Cô hoàn toàn bị áp đảo. Anh chỉ hôn cô đủ để cô muốn nhiều hơn nữa, và lúc anh ngẩng đầu lên, cô run rẩy. Tiếng ồn ào vây bủa quanh cô, và trong tâm trí cô chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: không hề có hòn đá nào hết.
Danh sách chương