Colm đã không hề báo trước cho cô. Giá mà Gabrille biết được anh sẽ triệu tập tòan bộ người dân của mình để đưa ra lời tuyên bố, Gabrille sẽ đi thay váy áo mới và chải lại mái tóc của mình cho thật chỉn chu. Cô thậm chí còn chẳng có thời giờ để véo vào hai má cho hồng lên nữa. Cánh cửa mở ra, và tất cả mọi người đều ở đó, dán mắt nhìn vào cô.

Và một Liam đầy kinh ngạc đã theo gót họ ra ngoài và đứng bên phải Colm khi anh tuyên bố với thị tộc của mình. Liam dường như rất hài lòng với điều mà anh ta gọi là “tin đặc biệt”. Ngay khi tiếng reo hò lắng xuống và đám đông tản đi, anh vỗ lên vai ông anh trai mình và quay sang ôm lấy Gabrille.

“Em tưởng Gabrille chỉ là khách vì sự giúp đỡ của đội cận vệ của cô ấy ở tu viện, nhưng quả là còn nhiều hơn một cuộc viếng thăm nữa.” Anh cười phá lên và thô bạo đẩy Colm một cái trong lúc họ sánh bước vào trong. “Anh đang giấu em đấy. Em đã ngủ mất bao lâu rồi ấy nhỉ? Rõ ràng là em đã bỏ lỡ mất một chuyện lớn đây. Em phải nghe chi tiết mới được.”

“Lần khác anh sẽ giải thích rõ hơn,” Colm nói.

Liam túm lấy tay Gabrille và nháy mắt. “Cô có chắc mình đã chọn một người MacHugh đúng đắn không, Gabrille? Cô biết sống với COlm như sống với một con gấu vậy. Có lẽ cô nên cân nhắc lại.”

Colm đáp trả. “Chả có gì phải cân nhắc lại hết, Liam. Gabrille khá hài lòng.” Anh quay sang cô. “Phải không, Gabrille?”

“Tại sao… tôi…” Sao cô phải trả lời anh ta? Hài lòng? Với tất cả mọi chuyện xảy ra trong vòng hai tuần qua, những suy nghĩ về cảm giác hài lòng đã chẳng lọt vào đầu cô.

Liam cứu vớt cô khỏi mở miệng ra. “Cần em hỏi kỹ Lady Gabrielle không?”

“Không, em không cần.” Colm kiên quyết đáp lại.

Gabrille cảm thấy nhẹ cả người khi Liam chúc họ ngủ ngon và leo lên gác. Cô không muốn trả lời bất kì câu hỏi nào. Trong tâm trí cô hiện đang có một vấn đề cấp thiết hơn nhiều. Thời cơ để đối diện với Colm và thú nhận sự thực đã đến. Cô cần ở một mình với anh. Tim cô bắt đầu đập thình thình.

“Colm…”

“Trông cô kiệt sức rồi, Gabrille. Nghỉ ngơi đi.” Gạt cô sang một bên, anh tiến thẳng đến chỗ cửa.

Cô lẽo đẽo bước theo anh. “Tôi nói chuyện với anh được chứ? Có điều tôi cần phải nói với anh.”

“Đợi được không?” Anh nhấc một ngọn đuốc ra khỏi gờ tường.

Cánh cửa mở tung và Braeden cùng Stephen bước vào. Cô mong họ sẽ đi thẳng qua họ, nhưng chẳng ai làm thế. Họ đợi để trao đổi với Colm. Anh là người bận rộn với bao nhiêu trách nhiệm và gánh nặng lớn lao, cô tư nhắc nhở mình.

“Tôi muốn… phải nói là… tôi cho là mình có thể đợi đến ngày mai. Sáng sớm mai được chăng?” cô hỏi.

Colm gật đầu, và Gabrille, cảm thấy hết sức nhẹ nhõm vì sẽ không phải thú thực với anh vào tối nay, nhanh chóng vụt lên cầu thang.

Cha Gelroy đang chờ để đưa ra những lời chúc tụng của ông, nhưng cô không để cho ông có cơ hội. Cô ngoắc tay ra hiệu cho ông tiến lại gần hơn và sau đó thì thào, “Con rất tiếc vì chưa nói được cho Colm biết. Con đã hai lần tìm cách giải thích rằng con và đội cận vệ đã mang Liam đến tu viện, nhưng cả hai lần chúng con đều bị cắt ngang. Con nghĩ tốt hơn hết là nói riêng với anh ấy. Cha đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ của anh ấy rồi, và của cả Liam nữa, vì lời hứa mà cha ràng buộc với con.”

“Con càng chờ lâu thì cuộc nói chuyện càng khó khăn đấy.”

“Vâng, con biết, nhưng con thực sự rất sợ.”

“Lãnh chúa MacHugh sẽ vui lòng biết con đã tìm được và cứu sống em trai cậu ấy.”

“Còn phải kể nhiều hơn điều cha biết nữa, nhưng đừng lo. Vào tối ngày mai, Colm sẽ biết toàn bộ câu chuyện.”

“Cả ta nữa?”

“Phải.”

Cô đã mong thú tội với ông, nhưng nếu làm thế, cô sẽ phải nói rằng cô cảm thấy hối tiếc vì đã lấy đi mạng sống một con người, Chúa sẽ biết cô không thành thật.

Kẻ đó thực sự phải chết.

***

Maurna bị kích động khi biết Gabrille sẽ kết hôn với lãnh chúa của họ và trong lúc phục vụ bữa sáng bà đã lặp đi lặp lại với cô đến vài lần.

“Không ai tin vào điều ngu ngốc mà đám nhóc Boswell đã tung ra, và chúng tôi chẳng mảy may để tâm đến vì lãnh chúa đã tuyên bố cô là vợ của anh ấy. Anh ấy tuyên bố cô vô tội, tiểu thư ạ, nhưng chúng tôi đã thừa biết điều đó. Phải không, Willa?” bà gọi với qua vai.

Người đầu bếp liếc mắt qua. “Phải. Chúng tôi chắc chắn.”

“Tôi cám ơn cả hai vì đã tin tưởng vào tôi,” Gabrille nhìn chằm chằm xuống cái bát đựng đầy một thứ chất bột đặc sệt xám ngoét.

“Không phụ nữ thánh thiện nào như cô mà lại phạm vào những tội lỗi tày đình thế, ngoài ra, lãnh chúa của chúng tôi sẽ không kết hôn nếu như những tội lỗi có thật… mà thực tế thì không,” bà vội vã thêm vào.

Willa mang bánh mì ra và đặt bên cạnh thứ bột nhão. “Giờ cô phải ăn đi cho mập mạp thêm một chút.”

Gabrille không muốn làm tổn thương đến tình cảm của người đầu bếp, nhưng cô phải hỏi cái thứ bột nhão sền sệt kia là gì trước khi múc một thìa cho vào miệng. Nếu cô mà bắt đầu nghẹn cứng cổ thì chắc còn tệ hơn, cô nghĩ.

“Bà gọi thứ này là gì, Willa?” Cô hỏi.

“Bữa sáng,”

Maurna lấy một mẩu bánh vì đặt vào tay cô. “Cô cầm bánh mì và chấm vào món cháo bột này.”

“Cháo bột?”

“Cái đó tốt cho cô, cô gái ạ,” Willa khăng khăng. “Nó được làm từ lúa mạch và thêm vào một số gia vị đặc biệt của tôi.”

“Chúng tôi sẽ để cô ăn một mình trong lúc nó còn nóng,” Maurna lên tiếng.

Gabrille lưỡng lự nhấc cái thìa lên và nhúng vào thứ dính nhớp nháp dẻo quánh đó. “Maurna, bà vui lòng giải thích ý bà nói ràng không ai thánh thiện như…”

“Như cô.”

“Tại sao bà lại nghĩ là tôi thánh thiện?”

“Không chỉ tôi đâu, tiểu thư. Ai cũng nghĩ vậy hết.”

“Tôi cũng thế.” Willa tiếp lời. “Tôi lại cho là bởi vì hai người đã dành nhiều thời gian để đi dạo với Cha Gelroy.

Cô cười phá lên. “Lạy chúa, không. Cha khá là cô đơn, và đó chính là lý do tại sao tôi lại đi cùng ông ấy, nhưng cả hai chúng tôi đều đang quen với môi trường mới và giờ cảm thấy thỏai mái hơn rồi. Mọi người đều rất thân thiện.”

Hai người phụ nữ rạng rỡ trước lời khen ngợi về thị tộc của họ.

“Bữa sáng của cô nguội rồi kìa.” Willa báo.

“Tôi tưởng mình có thể đợi lãnh chúa.”

“Anh ấy ra ngòai thường xuyên mà.”

Khi hai người phụ nữ để cô lại một mình ăn thứ cháo bột nhão đó, Gabrille buộc phải cố gắng nuốt xuống và ngạc nhiên rằng nó cũng không tệ. Thực ra cũng không đến nỗi khó ăn.

Cô nhanh chóng kết thúc và sau đó đi tìm Colm. Người đàn ông này phải dậy trước cả bình minh.

Faust bắt kịp cô khi cô đang hướng về chuồng ngựa. “Cô đi đâu vậy, công nương?”

“Tôi đang tìm Colm.”

“Anh ấy đang ở ngoài bãi với đám binh lính rồi. Cô có muốn ngồi trên đồi và quan sát buổi tập luyện không?” anh hào hứng hỏi.

Faust rõ ràng là cũng muốn xem, và vì cô không thể trò chuyện với Colm, cô quyết định giúp cận vệ của mình.

“Hãy dẫn đường đi, Faust.”

“Tôi nghĩ cô sẽ thích xem, Công nương. Tôi biết mà.”

“Tôi không hiểu được nhiệt tình của anh. Anh đã thấy lính của cha tôi tập luyện gần như hàng ngày ở Wellingshire rồi còn gì.”

“Họ đã tập luyện hầu như hàng ngày, và vì lí do chính đáng, đối với họ, giống như các chư hầu tận tuy, phải giữ các kĩ năng sắc bén.”

“Tôi biết điều đó, ở Anh, nhiệm vụ chính yếu của một hiệp sĩ là phải bảo vệ lãnh chúa của họ. Tôi nghĩ ở đây cũng vậy thôi.”

“Không, có khác đấy. Tôi nghĩ chỉ cần họ thắng, hầu hết các nam tước không cần quan tâm đến bao nhiêu người phải chết trong lúc bảo vệ ông ta, nhưng MacHugh sẽ coi đó là sự lăng mạ cá nhân nếu như anh ấy mất một hay hai mươi người.”

Cô nâng váy và nhanh chân bắt kịp anh ta. “Anh có cho là anh sẽ học được những kĩ năng mới qua việc quan sát ngày hôm nay không?”

“Có lẽ, nhưng sự hào hứng của tôi không phải xuất phát từ đó. Cô sẽ sớm hiểu thôi. Chúng ta sẽ ngồi chỗ trên sườn đồi kia để nhìn rõ hơn.’

Faust dẫn cô lên con đường mòn dốc đứng ẩn dưới những tán cây; Khi cô đi đến cuối con đường, tòan cảnh những bãi đất mở ra trong tầm mắt cô.

Có hai bãi kích thước gần bằng nhau và được ngăn cách bởi những đụn cỏ khô. Một bên những cung thủ luyện tập độ chính xác. Mục tiêu của họ xa đến nỗi khó mà nhìn thấy hồng tâm. Bên cạnh họ những người khác đang ném lao vào các mục tiêu. Ở khoảng cách xa, Gabrille vẫn nghe được tiếp rít của các loại vũ khí nặng nề cắt qua không khí. Còn ở phía bãi bên kia, những người khác đang tập luyện với gươm và khiên của họ. Vòng quanh họ là những người khác trong thị tộc, già trẻ, đang chờ đến lượt mình để chứng minh tài năng của họ.

Ít nhất một trăm người có mặt trên bãi, song cô vẫn dễ dàng nhận ra Colm. Anh là chiến binh nổi bật nhất ở đó. Anh đứng cách xa, hai cánh tay vòng quanh trước ngực và đứng vững vàng. Thậm chí từ chỗ của cô, Gabrille vẫn nhận thấy anh cau mày, tỏ dấu hiệu anh không thích điều mình đang nhìn thấy.

Cô giương mắt nhìn như thôi miên. Làn da màu đồng thiếc vàng óng của anh lấp lánh mồ hôi, và các múi cơ trên đôi tay và chân trần toát ra thứ quyền lực nguyên sơ. Cô thừa biết chú ý vào những điều đó là không hợp với khuôn phép chút nào, song cô không thể đưa mắt sang chỗ khác.

“Cô có muốn tôi trải đệm cho cô ngồi không? Hay cô có nghĩ mình sẽ không muốn ở đây lâu?” Faust đề đạt.

“Tôi không cần đâu,” cô đáp lại, và ngồi xuống, điều chỉnh xống váy; trong lúc đó đôi mắt xanh ánh tím của cô vẫn dán chặt vào Colm.

“Anh có thấy Stephen không? Anh ấy đứng bên cạnh lãnh chúa .” Faust chỉ cho cô.

“Tôi thấy rồi. Anh ấy đang làm gì vậy?”

“Anh ấy đang quan sát Lucien tập luyện.”

Cô chăm chú tìm kiếm trong bãi tập để xác định vị trí của người cận vệ. “Thế tại sao Lucien lại đang phải tập luyện?”

“Lãnh chúa đã ngỏ lời mời,” Faust trả lời. “Nếu anh ấy nghĩ chúng tôi có khả năng, anh ấy sẽ để chúng tôi huấn luyện cho lính mới. Những chiến binh lão luyện của anh ấy thấy họ kém cỏi, dù dĩ nhiên họ sẽ làm theo lệnh của lãnh chúa..”

Gabrielle quan sát Lucien. Những chuyển động của người cận vệ thật nhanh nhẹn và thanh nhã. Anh giữ vững vị trí của mình trước người lính MacHugh mà không quá ráng sức.

“Stephen giỏi bắn tên hơn tất cả những người khác. Lãnh chúa sẽ không để mất thời gian của mình, vì thế anh ấy phải dụng đến Braeden. Tôi nghĩ cô giỏi hơn tất cả đấy, Công nương.”

Cô cười phá lên. “Lòng tin của anh đặt vào tôi nhầm chỗ rồi. Nói tôi nghe, Faust, lãnh chúa và người chỉ huy của anh ấy đã nghĩ gì khi Stephen hạ gục quân lính của họ?”

“Họ bị ấn tượng bởi kĩ năng của anh ấy. Braeden và Stephen không phải là đối thủ. Họ lưu ý đến tài năng của từng người và thực tế thì phần nào đã trở thành bạn bè rồi. Lãnh chúa giao cho Stephen trách nhiệm huấn luyện lính mới về kĩ năng bắn tên dưới sự giám sát của Braeden.”

“Thế còn anh?” Gabrielle hỏi.

“Tôi sẽ huấn luyện vào ngày mai.”

“Anh không cần ngồi đây với tôi đâu. Tôi sẽ an tòan mà. Anh có thể nhìn thấy tôi từ dưới bãi tập.”

“Khoảng cách quá xa.”

“Tôi còn nhìn ra vẻ mặt cau có của Colm thì anh chắc chắn cũng sẽ thấy tôi thôi.”

“Ngày mai sớm sẽ đến lựơt tôi. Ngoài ra, Christien sẽ thể hiện, còn tôi lại không muốn bỏ lỡ. Lượt của Lucien sắp xong rồi.” anh nói thêm với cái hất đầu về phía người cận vệ. “Tôi nghĩ anh ấy sẽ để người lính MacHugh kia thắng mình ngày hôm nay.”

“”Sao anh lại nghĩ thế?”

“Đáng ra đến giờ anh ta phải xong rồi mới phải. Anh ta đang nhường vì đối thủ già hơn anh ấy ít nhất là 15 năm. Lucien không muốn làm bẽ mặt ông ta trước lãnh chúa. Tôi cũng sẽ làm như thế.”

Đứng bên cạnh những chiến binh, Stephen cũng có cùng quan sát. Anh lùi lại và nói chuyện với Braeden. Vài phút sau, Colm dừng trận đấu lại. Các đối thủ mới di chuyển lên phía trước để thay vị trí trên bãi tập.

“Lucien, lại đây.” Colm ra lệnh.

Người cận vệ chạy đến bên anh. “Vâng, Lãnh chúa?”

“Stephen nghĩ rằng anh không vận hết sức trong trận đấu. Phải thế không?”

“Phải.”

Colm tưởng mình sẽ nghe lời biện bạch và ngạc nhiên trước sự trung thực của anh ta. “Hãy cho tôi lý do của anh.”

“Ông ấy già hơn tôi nhiều. Tôi không muốn ông ấy bối rối.”

“Lý do thật nực cười. Tôi giả sử nếu một lão già tấn công Gabrielle, anh sẽ cân nhắc đến tuổi tác của người ta trước khi tìm cách bảo vệ cô ấy chứ?’

“Không, tôi sẽ giết chết hắn nếu hắn cố tình làm hại đến công nương của tôi, dù già đến mấy đi chăng nữa.”

“Anh lăng mạ người thị tộc tôi khi anh không làm hết sức. Sáng mai tôi mong sẽ được thấy điều đó.”

Colm đưa ra mệnh lệnh, và các loại gươm giáo được vứt qua một bên. Giờ sẽ là một trận chiến giáp lá cà, tay không. Các nhóm những chiến binh lão luyện đi vào bãi tập. Mục đích của từng người là ghim được đối thủ ngã xuống đất. Kỹ năng khéo léo cũng như sức mạnh nguyên sơ được chú trọng, và vài lần trong suốt các cuộc tranh tài Colm xen vào để chỉ cho các chiến binh những lỗi sai của họ.

Christien cùng Stephen quan sát. “Họ không chiến đấu như chúng ta.”

Colm nghe được lời nhận xét và gọi to anh. “Hãy chỉ cho tôi sự khác biệt.”

“Xin lỗi, Lãnh chúa, nhưng tôi buộc phải từ chối. “ Anh nói nghe có vẻ chán nản. “Tôi không thể đánh nhau với anh.”

Sửng sốt trước lời khước từ của người cận vệ, Colm hỏi. “Tai sao anh nghĩ mình có sự lựa chon?”

Stephen bước lên trước để giải thích. “Giờ anh đã hứa hôn với công nương Gabrielle của chúng tôi, không một người cận vệ nào của cô ấy được phép đánh nhau với anh.”

Christien đồng tình. “Chúng tôi phải bảo vệ cho anh cũng như bảo vệ cho công nương của chúng tôi.”

Braeden phản đối ngay. “Chiến binh của lãnh chúa bảo vệ cho anh ấy.”

Stephen gật đầu. “Phải, và chúng tôi bảo vệ cho người sẽ kết hôn với LadyGabrielle.”

Christien ngước lên phía ngọn đồi nơi Gabrielle đang ngồi. “Thêm nữa, cô ấy sẽ không thích nhìn chúng tôi tỉ thí với anh đâu. Cô ấy đang bắt đầu thích anh rồi đấy.”

Colm ngước mắt lên và thấy Gabrielle đang dõi theo. Cô bắt đầu quan tâm đến anh? Không đời nào. Người cận vệ này hẳn sai bét. Một phụ nữ quan tâm đến một người đàn ông không thể nào bắt anh ta chạy nhắng lên và lờ tít đi bất kì mệnh lệnh nào mà anh ta đưa ra.

Anh vứt những suy nghĩ đó sang một bên. “Nếu anh không thể đánh nhau với tôi, Christien, thì anh sẽ tỉ thí với ngừơi khác.”

Anh ra hiệu cho một người thị tộc của mình. Một chiến binh vạm vỡ ngay lập tức bước lên.

“Ewen, hãy nói cho Chiristien biết cậu bao nhiêu tuổi.”

“Lãnh chúa?”

Colm lặp lại yêu cầu của mình. Ewen, dù bối rối trước cái mệnh lệnh kì cục này, vẫn nhanh chóng tuân theo. Anh ta và Christien chỉ cách nhau có vài tháng tuổi.

“Tôi tin Ewn không quá già so với cậu.” Colm mỉa mai.

Hai người xoay lưng bước sang hai phía của bãi tập. Braeden ra tín hiệu, và Ewen, đầu cúi xuống, tấn công. Christien giáp mặt với anh ta, và trước khi người lính MacHugh có thể tung ra một cú đấm, Christien đã xoay một chân và sử dụng gan bàn chân còn lại để giáng anh ta ngã phịch xuống đất.

Christien chờ thêm vài giây nữa xem liệu Ewen có đứng dậy không. Khi anh ta cứ nằm mãi như thế, người cận vệ bước qua và chìa tay ra cho anh ta. Ewen gạt bàn tay đó sang một bên, đứng lên, và lúc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Anh ta lao vào một lần nữa. Và lại lần nữa. Colm quan sát mà đau đớn, và tức tối phát điên lên. Sau khi Ewen bị đánh gục xuống đất đến lần thứ tư, Colm sải bước vào bãi tập, lôi mạnh anh chàng méo mó kia đứng lên chỉ bằng một tay và xô anh ta một cái thật mạnh .

“Bốn lần Christien đánh ngã cậu cùng một cách thức. Anh không nhận ra anh cần phải tấn công theo một cách khác à?”

Ewen cau màu. “Tôi biết anh ta sẽ lại đá tôi bằng chân, nhưng tôi tưởng mình có thể nhanh hơn.”

Colm lại xô anh ta thêm cái nữa. “Rõ ràng cậu không hề nhanh hơn, phải không?”

“Phải.”

“Tại sao cậu không tìm cách chặn cú tấn công đó lại?”

Colm chỉ cho cậu ta cách thức có thể sử dụng, nhưng Ewen là một kẻ học việc chậm chạp, và thêm hai lần nữa Christien hạ gục cậu ta cũng bằng một chiêu thức giống hệt nhau.

Ba người lính khác cùng chung số phận với Ewen. Sau đó thì càng nhiều chiến binh lão luyện khác thách thức Christien. Người thứ hai không chỉ chặn được cú tấn công của anh, mà còn thoi một cú tuyệt đẹp vào giữa bụng anh chàng cận vệ. Christien ngã gục xuống nền đất. Lần tiếp theo thì Christien thay đổi chiến thuật của mình và đốn ngã đối thủ nặng kí này.

Colm ra lệnh cho Christien sử dụng cả hai kĩ năng trên với anh để anh có thể chỉ cho binh lính của mình cách chặn đứng đòn tấn công và dành lợi thế. Lãnh chúa nhanh hơn Christien nhiều. Lần thứ ba Colm cho anh chàng cận vệ bay ngửa ra sau, Christien ngã dập bụng xuống đất, lăn tròn một vòng và ngồi dậy. Máu rỉ ra từ khóe miệng. Anh đưa tay gạt sạch, nhìn thẳng vào Colm và bắt đầu cười.

“Lại chứ, Lãnh chúa?” anh hỏi.

“Đây không phải trò chơi, Christien,” Colm cáu kỉnh. “Ngày mai anh sẽ giúp tôi huấn luyện những người lính mới.” ANh chỉ một ngón tay vào người cận vệ và nói thêm. “Trước khi đó thì tôi gợi ý rằng anh nên vứt bỏ cái tính ngạo mạn của mình đi. Trong chiến trận, những người này sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nhiệm vụ của anh là phải dạy cho họ cách sống sót. Khi họ sẵn sàng, Braeden và tôi sẽ dạy họ cách để chiến thắng.’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện