Chúng đang chuẩn bị chôn em trai Machugh ngay chính giữa chiến trường, và để tiêu khiển, chúng quyết định chôn sống cậu ta.
Bãi đất được chọn thi hành bản án tử hình có cái tên Finney’s Flat, khu đất thiêng của người MacKenna. Thị tộc hiện giờ được gọi là Glen MacKenna thời kì cận kề sự diệt vong, sau biết bao nhiêu chiến binh dũng cảm đã bị tàn sát ở đó. Khi cuộc chiến cuối cùng kết thúc, vùng đất đã bị nhuộm đen bởi máu của người MacKenna đổ xuống.
Lãnh chúa Colm MacHugh là nguyên nhân của vụ tàn sát này. Người thủ lĩnh to lớn cùng những chiến binh dữ dội đã tràn xuống ngọn đồi giống như một cái vạc đầy dầu đổ nghiêng, cơn thịnh nộ khủng khiếp của chúng tàn phá mọi thứ trên đường chúng qua. Những lưỡi gươm sáng loáng giơ cao, tiếng thét lâm trận gầm lên rung chuyển cả những viên đá ven đường. Đối với những người lính MacKenna đang chờ lao vào chiến đấu phía dưới kia, đó hẳn là một cảnh tượng kinh hoàng.
MacHugh chính là hình ảnh khủng khiếp nhất trong tất cả. Cho đến tận cái ngày mà một số ít lính MacKenna tỏ ra không tin tưởng vào sự tồn tại có thật của vị lãnh chúa này, vì những thêu dệt về bản tính độc ác không thương xót của anh trong trận chiến, và những ngón đòn điêu luyện như sức mạnh của Herculean làm sao mà có thật được…. trừ phi, theo như những lời đồn đại truyền tai nhỏ to được viện dẫn ra, thì MacHugh thực ra còn khủng khiếp hơn cả người thường.
Một vài kẻ đã từng thoáng nhìn thấy hình ảnh anh còn thề thốt rằng anh chính là kẻ nửa người nửa sư tử; đường nét khuôn mặt đẹp như tạc, mái tóc vàng đồng màu với bờm sư tử, và tính cách tàn bạo khi lâm trận giống y như loài vật dũng mãnh đó. Nhanh như cắt, trong một giây vụt qua, đòn tấn công của anh xé toang con mồi trước mặt mình thành từng mảnh.
Hoặc được truyền tụng như thế.
Những chiến binh sáng suốt hơn thì giễu cợt lòng tin mơ hồ huyền hoặc ấy. MacHugh chỉ là một cái bóng của sức mạnh siêu nhiên, họ lập luận. Trước ý chí kiên định anh ta không tồn tại, nhưng khi cái bóng u tối ấy lại gần, chạm vào thì một linh hồn đáng thương chỉ còn biết quỳ sụp xuống và lạy van lòng thương xót mới có thể tránh khỏi cái chết. MacHugh là bất khả chiến bại, không thể nào chạm đến hay bắt giữ. Lời cảnh báo duy nhất báo hiệu sự tấn công của anh ta là điệu nhạc vang lên trước khi xuất hiện. m điệu bóng tối. Tiếng thét lâm trận trộn lẫn giữa âm hưởng cùng lúc của tiếng lưỡi kiếm rít lên khi nó vút trong gió. Lúc người chiến binh nghe thấy âm thanh ấy, hẳn anh ta chết chắc.
Lãnh chúa Owen MacKenna biết quá rõ rằng Colm MacHugh tồn tại bằng xương bằng thịt. Hai lần trong vòng một năm qua MacKenna đã đứng chung sảnh với anh cùng hai mươi vị lãnh chúa khác. Họ tập hợp lại để thảo luận với nhau trước yêu cầu của vua Scotlen. Anh chàng MacHugh hùng mạnh đã không trực tiếp trò chuyện với ông ta lần nào, nhưng MacKenna vẫn cảm nhận được sự sắc sảo trong lời nói của anh. KHi những vấn đề có ảnh hưởng đến các vùng đất tiếp giáp được mang ra thảo luận, nhà vua cùng các lãnh chúa khác quay sang chờ ý kiến của MacHugh, cứ như thể vùng đất và binh lính của anh ta còn nắm giữ phần quan trọng hơn cả của MacKenna. Và lúc nào trong cuộc tranh cãi cũng là về Finney’s Flat. Khu thung lũng trải dài tiếp giáp với cả phần đất của nhà MacHugh và MacKenna. Vùng đất này vô cùng màu mỡ, cực kì thích hợp cho đám cừu gặm cỏ và cả việc trồng lúa mạch, nhưng không gia tộc nào được phép đòi hỏi nó. Vùng đất thuộc về John, vua Anh, vị vua Scotlen nhiều năm trước đã ban cho ông ta như một hành động hòa giải. Mỗi lần MacKenna cố gắng giành cho được một phần đất về mình, MacHugh lại lo liệu để việc đó không thành.
Ôi, MacKenna khinh thường anh chàng này. Qua từng hơi thở, nỗi hận thù của ông ta càng tăng lên gấp bội cho đến khi nó đe dọa tàn phá ông ta. Không ngày nào trôi qua mà không có suy nghĩ đen tối về vị lãnh chúa này, và điều hằn học nhất với Owen chính là nhận thức rằng MacHugh chẳng hề để ra một phút giây nào bận tâm đến thị tộc MacKenna. Họ thậm chí chẳng đủ quan trọng để mà căm ghét lẫn nhau.
Owen thừa nhận thái độ ganh tị đầy tội lỗi. Lòng đố kị đang ăn mòn ông ta, và ông ta cảm thấy bất lực trước việc không thể làm gì. Ông ta nảy sinh ý niệm tiêu diệt MacHugh, và dù không dám thú nhận tội lỗi trước linh mục, ông ta cũng sẽ vui mừng bán cả linh hồn mình cho quỷ dữ để nhận được những điều mình mong muốn.
Khát vọng của ông ta quá nhiều. Ông ta ước có quyền lực của MacHugh. Cùng với các đồng minh của MacHugh: thị tộc Buchanan, thị tộc Maitland, thị tộc Sinclair. Ông ta thèm khát sức mạnh và sự trui rèn đầy kỉ luật của anh, thèm muốn nỗi sợ hãi mà vị lãnh chúa ấy gieo rắc cho những kẻ thù; cả lòng trung thành sẵn có từ những người bạn xung quanh. Ông ta thèm muốn vùng đất mà vị lãnh chúa sở hữu cùng với mọi thứ khác nữa. Tất cả mọi thứ, trong lòng Owen nảy sinh đầy thù hận.
Hôm nay chính là ngày ông ta sẽ tống khứ được lòng ghen tuông của chính mình. Hôm nay chính là ngày được tương thưởng sự công bằng.
Vcà quả là ngày huy hoàng cho một vụ hành hình … hoặc nhiều vụ hành hình khác nếu như tất cả mọi chuyện đều diễn ra suôn sẽ và nhiều kẻ MacHugh nữa sẽ bị tiêu diệt. Đáng tiếc là ông ta không thể trực tiếp quan sát được, vì buộc phải tự tách ra khỏi những thủ phạm kia để mà khi bị buộc tội, ông ta hòan toàn chứng minh được là mình vô can và có cả đống nhân chứng sùng đạo đứng trước Tu viện Arban xác nhận.
***
Owen suy tính kế hoạch một cách thận trọng và kĩ lưỡng, sau đó phẩy tay cho một tên lính, kẻ sẽ chứng kiến vụ chôn sống sắp tới.
“Thời điểm là quan trọng nhất.” hắn đã giải thích như thế. “Ngươi phải đợi cho tới khi thấy Lãnh chúa MacHugh xuất hiện trên đỉnh đồi nhìn xuống khu đất trước khi ngươi chôn người em của hắn. Hắn sẽ biết là ai, nhưng không thể nào ngăn lại được. Không việc gì phải lo hết. Lúc hắn đến được bên cạnh kẻ nằm đó thì cũng quá muộn rồi, ngươi cùng với mọi người sẽ nhanh chóng nấp đi.”
“Một đội sẽ chờ ở phía tây đằng sau rặng cây. Ngay khi MacHugh đến đủ gần, họ sẽ bao vây và tấn công hắn ta.”
Hắn xoa hai bàn tay vào nhau, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc khi tiếp tục lên tiếng, “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Lãnh chúa Colm MacHugh cùng em trai Liam của hắn sẽ nằm dưới đất trước lúc chập tối.”
Người lính mà Owen bắt phải chịu trách nhiệm cho việc chôn cất là một kẻ vai u thịt bắp tên là Gordon. Owen yêu cầu gã lặp lại một lần nữa những chỉ dẫn của hắn để chắc chắn rằng gã hiểu rõ tầm quan trọng của việc chôn cất đúng thời điểm.
Những chiến binh gặp đôi chút trở ngại khi bắt giữ Liam MacHugh. Chúng phục kích anh ngay lúc anh băng qua một đám cây rậm rạp. Chúng đánh đập tàn nhẫn và tháo tuột đôi giày anh đang đeo, siết chặt dây thừng quanh hai mắt cá chân và buộc anh vào sau ngựa kéo lê đến cái hố nông choèn vừa mới chuẩn bị sẵn.
Trong lúc thắc thỏm chờ đợi MacHugh xuất hiện nơi đỉnh đồi và cũng chờ cho Liam tỉnh táo lại để anh nhận biết được điều sắp xảy ra với mình, sáu trong số bảy người lính tranh cãi về vụ chôn sống.
Cuộc tranh luận nhanh chóng chuyển sang cãi cọ ầm ĩ. Ba kẻ thì muốn em trai MacHugh bị chôn chúc đầu xuống với đôi chân chổng lên trời. Khi những ngón chân đó ngừng ngọ ngoậy, chúng sẽ biết chắc anh chết hẳn. Ba kẻ kia thì ủng hộ việc bắt anh đứng thẳng mà chôn. Chúng muốn nghe thấy tiếng anh kêu gào van xin cho đến khi lát xẻng cuối cùng ập xuống đỉnh đầu anh.
“Hắn chắc không tỉnh đâu,” một tên lính phản đối. “Tao chọn chúc đầu hắn xuống trước.”
“Hắn thậm chí còn chẳng thèm rên rỉ khi ta nện hắn nữa cơ. Tại sao mày lại nghĩ giờ hắn mới bắt đầu kêu gào?” một kẻ vặn lại.
“Sương mù sắp xuống rồi. Nó đã lan khắp mặt đất và chui vào ủng của tao. Mày sẽ không cách nào nhìn được đầu hắn nếu như sương mù càng ngày càng dày.”
“Vậy hãy tháo mũ trùm đầu và dội nước lã vào mặt cho hắn tỉnh lại.” Một gã khác hiến kế.
“Hắn sẽ bị chôn đầu xuống trước.”
“Chân trước chứ.” Gã lính kia gào lên, lấy tay đẩy kẻ vừa mới phản đối gã.
Gordon biết vụ cãi cọ này thể nào cùng sẽ chuyển sang thành động chân động tay. Gã nhướng mắt nhìn lên đỉnh đồi và ra hiệu biểu quyết lấy đa số để định đoạt.
Cuối cùng Liam MacHugh sẽ được chôn chân xuống trước.
Bãi đất được chọn thi hành bản án tử hình có cái tên Finney’s Flat, khu đất thiêng của người MacKenna. Thị tộc hiện giờ được gọi là Glen MacKenna thời kì cận kề sự diệt vong, sau biết bao nhiêu chiến binh dũng cảm đã bị tàn sát ở đó. Khi cuộc chiến cuối cùng kết thúc, vùng đất đã bị nhuộm đen bởi máu của người MacKenna đổ xuống.
Lãnh chúa Colm MacHugh là nguyên nhân của vụ tàn sát này. Người thủ lĩnh to lớn cùng những chiến binh dữ dội đã tràn xuống ngọn đồi giống như một cái vạc đầy dầu đổ nghiêng, cơn thịnh nộ khủng khiếp của chúng tàn phá mọi thứ trên đường chúng qua. Những lưỡi gươm sáng loáng giơ cao, tiếng thét lâm trận gầm lên rung chuyển cả những viên đá ven đường. Đối với những người lính MacKenna đang chờ lao vào chiến đấu phía dưới kia, đó hẳn là một cảnh tượng kinh hoàng.
MacHugh chính là hình ảnh khủng khiếp nhất trong tất cả. Cho đến tận cái ngày mà một số ít lính MacKenna tỏ ra không tin tưởng vào sự tồn tại có thật của vị lãnh chúa này, vì những thêu dệt về bản tính độc ác không thương xót của anh trong trận chiến, và những ngón đòn điêu luyện như sức mạnh của Herculean làm sao mà có thật được…. trừ phi, theo như những lời đồn đại truyền tai nhỏ to được viện dẫn ra, thì MacHugh thực ra còn khủng khiếp hơn cả người thường.
Một vài kẻ đã từng thoáng nhìn thấy hình ảnh anh còn thề thốt rằng anh chính là kẻ nửa người nửa sư tử; đường nét khuôn mặt đẹp như tạc, mái tóc vàng đồng màu với bờm sư tử, và tính cách tàn bạo khi lâm trận giống y như loài vật dũng mãnh đó. Nhanh như cắt, trong một giây vụt qua, đòn tấn công của anh xé toang con mồi trước mặt mình thành từng mảnh.
Hoặc được truyền tụng như thế.
Những chiến binh sáng suốt hơn thì giễu cợt lòng tin mơ hồ huyền hoặc ấy. MacHugh chỉ là một cái bóng của sức mạnh siêu nhiên, họ lập luận. Trước ý chí kiên định anh ta không tồn tại, nhưng khi cái bóng u tối ấy lại gần, chạm vào thì một linh hồn đáng thương chỉ còn biết quỳ sụp xuống và lạy van lòng thương xót mới có thể tránh khỏi cái chết. MacHugh là bất khả chiến bại, không thể nào chạm đến hay bắt giữ. Lời cảnh báo duy nhất báo hiệu sự tấn công của anh ta là điệu nhạc vang lên trước khi xuất hiện. m điệu bóng tối. Tiếng thét lâm trận trộn lẫn giữa âm hưởng cùng lúc của tiếng lưỡi kiếm rít lên khi nó vút trong gió. Lúc người chiến binh nghe thấy âm thanh ấy, hẳn anh ta chết chắc.
Lãnh chúa Owen MacKenna biết quá rõ rằng Colm MacHugh tồn tại bằng xương bằng thịt. Hai lần trong vòng một năm qua MacKenna đã đứng chung sảnh với anh cùng hai mươi vị lãnh chúa khác. Họ tập hợp lại để thảo luận với nhau trước yêu cầu của vua Scotlen. Anh chàng MacHugh hùng mạnh đã không trực tiếp trò chuyện với ông ta lần nào, nhưng MacKenna vẫn cảm nhận được sự sắc sảo trong lời nói của anh. KHi những vấn đề có ảnh hưởng đến các vùng đất tiếp giáp được mang ra thảo luận, nhà vua cùng các lãnh chúa khác quay sang chờ ý kiến của MacHugh, cứ như thể vùng đất và binh lính của anh ta còn nắm giữ phần quan trọng hơn cả của MacKenna. Và lúc nào trong cuộc tranh cãi cũng là về Finney’s Flat. Khu thung lũng trải dài tiếp giáp với cả phần đất của nhà MacHugh và MacKenna. Vùng đất này vô cùng màu mỡ, cực kì thích hợp cho đám cừu gặm cỏ và cả việc trồng lúa mạch, nhưng không gia tộc nào được phép đòi hỏi nó. Vùng đất thuộc về John, vua Anh, vị vua Scotlen nhiều năm trước đã ban cho ông ta như một hành động hòa giải. Mỗi lần MacKenna cố gắng giành cho được một phần đất về mình, MacHugh lại lo liệu để việc đó không thành.
Ôi, MacKenna khinh thường anh chàng này. Qua từng hơi thở, nỗi hận thù của ông ta càng tăng lên gấp bội cho đến khi nó đe dọa tàn phá ông ta. Không ngày nào trôi qua mà không có suy nghĩ đen tối về vị lãnh chúa này, và điều hằn học nhất với Owen chính là nhận thức rằng MacHugh chẳng hề để ra một phút giây nào bận tâm đến thị tộc MacKenna. Họ thậm chí chẳng đủ quan trọng để mà căm ghét lẫn nhau.
Owen thừa nhận thái độ ganh tị đầy tội lỗi. Lòng đố kị đang ăn mòn ông ta, và ông ta cảm thấy bất lực trước việc không thể làm gì. Ông ta nảy sinh ý niệm tiêu diệt MacHugh, và dù không dám thú nhận tội lỗi trước linh mục, ông ta cũng sẽ vui mừng bán cả linh hồn mình cho quỷ dữ để nhận được những điều mình mong muốn.
Khát vọng của ông ta quá nhiều. Ông ta ước có quyền lực của MacHugh. Cùng với các đồng minh của MacHugh: thị tộc Buchanan, thị tộc Maitland, thị tộc Sinclair. Ông ta thèm khát sức mạnh và sự trui rèn đầy kỉ luật của anh, thèm muốn nỗi sợ hãi mà vị lãnh chúa ấy gieo rắc cho những kẻ thù; cả lòng trung thành sẵn có từ những người bạn xung quanh. Ông ta thèm muốn vùng đất mà vị lãnh chúa sở hữu cùng với mọi thứ khác nữa. Tất cả mọi thứ, trong lòng Owen nảy sinh đầy thù hận.
Hôm nay chính là ngày ông ta sẽ tống khứ được lòng ghen tuông của chính mình. Hôm nay chính là ngày được tương thưởng sự công bằng.
Vcà quả là ngày huy hoàng cho một vụ hành hình … hoặc nhiều vụ hành hình khác nếu như tất cả mọi chuyện đều diễn ra suôn sẽ và nhiều kẻ MacHugh nữa sẽ bị tiêu diệt. Đáng tiếc là ông ta không thể trực tiếp quan sát được, vì buộc phải tự tách ra khỏi những thủ phạm kia để mà khi bị buộc tội, ông ta hòan toàn chứng minh được là mình vô can và có cả đống nhân chứng sùng đạo đứng trước Tu viện Arban xác nhận.
***
Owen suy tính kế hoạch một cách thận trọng và kĩ lưỡng, sau đó phẩy tay cho một tên lính, kẻ sẽ chứng kiến vụ chôn sống sắp tới.
“Thời điểm là quan trọng nhất.” hắn đã giải thích như thế. “Ngươi phải đợi cho tới khi thấy Lãnh chúa MacHugh xuất hiện trên đỉnh đồi nhìn xuống khu đất trước khi ngươi chôn người em của hắn. Hắn sẽ biết là ai, nhưng không thể nào ngăn lại được. Không việc gì phải lo hết. Lúc hắn đến được bên cạnh kẻ nằm đó thì cũng quá muộn rồi, ngươi cùng với mọi người sẽ nhanh chóng nấp đi.”
“Một đội sẽ chờ ở phía tây đằng sau rặng cây. Ngay khi MacHugh đến đủ gần, họ sẽ bao vây và tấn công hắn ta.”
Hắn xoa hai bàn tay vào nhau, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc khi tiếp tục lên tiếng, “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Lãnh chúa Colm MacHugh cùng em trai Liam của hắn sẽ nằm dưới đất trước lúc chập tối.”
Người lính mà Owen bắt phải chịu trách nhiệm cho việc chôn cất là một kẻ vai u thịt bắp tên là Gordon. Owen yêu cầu gã lặp lại một lần nữa những chỉ dẫn của hắn để chắc chắn rằng gã hiểu rõ tầm quan trọng của việc chôn cất đúng thời điểm.
Những chiến binh gặp đôi chút trở ngại khi bắt giữ Liam MacHugh. Chúng phục kích anh ngay lúc anh băng qua một đám cây rậm rạp. Chúng đánh đập tàn nhẫn và tháo tuột đôi giày anh đang đeo, siết chặt dây thừng quanh hai mắt cá chân và buộc anh vào sau ngựa kéo lê đến cái hố nông choèn vừa mới chuẩn bị sẵn.
Trong lúc thắc thỏm chờ đợi MacHugh xuất hiện nơi đỉnh đồi và cũng chờ cho Liam tỉnh táo lại để anh nhận biết được điều sắp xảy ra với mình, sáu trong số bảy người lính tranh cãi về vụ chôn sống.
Cuộc tranh luận nhanh chóng chuyển sang cãi cọ ầm ĩ. Ba kẻ thì muốn em trai MacHugh bị chôn chúc đầu xuống với đôi chân chổng lên trời. Khi những ngón chân đó ngừng ngọ ngoậy, chúng sẽ biết chắc anh chết hẳn. Ba kẻ kia thì ủng hộ việc bắt anh đứng thẳng mà chôn. Chúng muốn nghe thấy tiếng anh kêu gào van xin cho đến khi lát xẻng cuối cùng ập xuống đỉnh đầu anh.
“Hắn chắc không tỉnh đâu,” một tên lính phản đối. “Tao chọn chúc đầu hắn xuống trước.”
“Hắn thậm chí còn chẳng thèm rên rỉ khi ta nện hắn nữa cơ. Tại sao mày lại nghĩ giờ hắn mới bắt đầu kêu gào?” một kẻ vặn lại.
“Sương mù sắp xuống rồi. Nó đã lan khắp mặt đất và chui vào ủng của tao. Mày sẽ không cách nào nhìn được đầu hắn nếu như sương mù càng ngày càng dày.”
“Vậy hãy tháo mũ trùm đầu và dội nước lã vào mặt cho hắn tỉnh lại.” Một gã khác hiến kế.
“Hắn sẽ bị chôn đầu xuống trước.”
“Chân trước chứ.” Gã lính kia gào lên, lấy tay đẩy kẻ vừa mới phản đối gã.
Gordon biết vụ cãi cọ này thể nào cùng sẽ chuyển sang thành động chân động tay. Gã nhướng mắt nhìn lên đỉnh đồi và ra hiệu biểu quyết lấy đa số để định đoạt.
Cuối cùng Liam MacHugh sẽ được chôn chân xuống trước.
Danh sách chương