Bắc Thần Hàn mục quang nóng bỏng chăm chú nhìn khuôn miệng còn vương đầy nước của nàng, mở mồm nói: “Aí Phi, nếu như đã ăn cực khổ như vậy, chi bằng đừng ăn nữa, chúng ta bàn chút chuyện chính a..”

Tô Duyệt Duyệt căm phẫn trừng mắt nhìn hắn, thật không biết trong não của tên thái tử này rốt cuộc chứa cái gì “Ngươi muốn bàn chuyện, hảo, vậy ngươi đi mà tìm hai cái bao tải của nhà ngươi, đại tỷ ta không có hứng thú”

Nàng vừa nói xong liền vội vàng đứng lên, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy toàn thân vô lực: “Sao lại như thế này?”

Bắc Thần Hàn hảo tâm đỡ nàng dậy, lại như cố ý để cho thân thể nàng dựa vào người hắn tà mị nói: “Aí Phi làm sao vậy”

“Ngươi….ngươi đã cho gì vào trong cơm của ta” Tô Duyệt Duyệt như đã hiểu ra điều gì, trừng mắt nhìn Bắc Thần Hàn, muốn thoát ra nhưng lại vì thân thể hoàn toàn không tuân theo sự điều khiển của nàng mà rơi trở ngược vào vòng tay của hắn.

Bắc Thần Hàn không để tâm những lời mắng chửi của nàng, liền một tay trực tiếp ôm lấy thân hình mềm mại, rất nhanh đi đến bên giường, sau đó cẩn thận đặt Tô Duyệt Duyệt xuống.

Bắc Thần Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang vừa hoang mang vừa quật cường của nàng, trong mắt ý cười ngày càng lớn. Kỳ thực hắn chỉ là muốn hù dọa nữ nhân đáng giận này một chút, bởi vì hắn biết nữ nhân này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chịu khuất phục, cho nên hắn đành phải sai người bỏ thêm một ít mê dược vào thức ăn của nàng, sau đó hắn sẽ hảo hảo từ từ giáo huấn nàng một phen.

Bắc Thần Hàn thong thả vận bàn tay to của mình, không chút do dự tháo đai lưng của nàng xuống, bờ vai trắng nõn chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn đều phơi bày trước mắt hắn, còn có đôi gò bông đào đang phập phồng dưới lớp xiêm y màu hồng phấn, cảnh tượng mê người này làm cho mục quang của Bắc Thần Hàn bỗng chốc như rực lửa.

Lúc này, hắn phát hiện, người đang bị trừng phạt không phải nữ nhân này mà chính là hắn. Đáng chết, hắn như thế nào nhanh như vậy liền có phản ứng rồi.

Đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt bỗng chốc đảo vòng, đột nhiên nàng thay đổi chủ ý nói: “Thái Tử gia, người ta là lần đầu, dịu dàng một chút a!!”

Trong mắt của Bắc Thần Hàn xuất hiện một tia kinh ngạc, nữ nhân này sẽ không phải lại muốn giở trò gì chứ, nhưng nàng đã trúng mê dược, muốn chạy cũng không có khả năng nha, hắn đương nhiên không phải kẻ nhân lúc người gặp hoạn nạn mà giở trò, nhưng là nếu nàng đã nói như vậy cũng thật sự là hợp ý hắn.

Chỉ là trong tâm bỗng có chút thất vọng, không ngờ nữ nhân này quả nhiên cũng là giống Tô Duyệt Duyệt trước đây cùng một bộ dáng, nhanh như vậy liền muốn để cho hắn sủng hạnh.

“Hảo, sẽ theo ý của ngươi” Bắc Thần Hàn gật gật đầu cười nói, trong mắt lại mang theo một tia khinh thường.

Mục quang của Tô Duyệt Duyệt ánh lên tia tinh quang, dám gài bẫy nàng, vậy thì để nàng cho hắn biết thế nào là sự thống khổ của dục cầu không đủ ( nhu cầu về dục vọng không được đáp ứng đủ ~~), dù sao hắn cũng là một mỹ nam, nàng tuyệt đối phải hảo hảo chà đạp một phen.

Bắc Thần Hàn cùi đầu hôn lên đôi môi mê người của nàng, hắn không thể phủ nhận, nước bọt từ cái miệng này tiết ra, hương vị thật sự tuyệt vời. còn đang đắm chìm cảm thụ, Tô Duyệt Duyệt đã nhanh chóng liền hé miệng để đón nhận chiếc lưỡi linh hoạt của hắn, hơn nữa còn rất thành thục đáp lại sự tấn công của Bắc Thần Hàn.

“Đáng chết, ngươi rốt cuộc đã từng hôn qua bao nhiêu người nam nhân?” kỹ thuật hôn điêu luyện của nàng đã khiến cho Bắc Thần Hàn thật sự phẫn nộ, ngay lập tức dừng lại nụ hôn đang còn dang dở.

Tô Duyệt Duyệt không quan tâm nói trắng ra: “cũng không nhiều lắm, trên một trăm người a!!”

Khuôn mặt của Bắc Thần Hàn ngay lập tức tràn đầy hắc tuyến, nhắc lại lời nàng: “ Trên một trăm người..”

Nữ nhân này cư nhiên lại dám tìm nhiều nam nhân như vậy, thật đáng xấu hổ, nàng ta coi hắn không còn tồn tại nữa sao? Bắc Thần Hàn nộ khí nhất thời bốc lên, bàn tay to càng lúc càng thâm nhập sâu hơn vào trong lớp quần áo mỏng của nàng mà bóp mạnh như muốn trừng phạt nữ nhân hư hỏng này.

__Hồng Trần__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện