“A. Đã nói là nhẹ nhàng thôi mà” Tô Duyệt Duyệt trau mày, trợn mắt nhìn hắn.

Bắc Thần Hàn chẳng đếm xỉa đến lời cô nói, lần nữa cúi đầu xuống ngậm chặt như muốn nuốt trọn bờ môi nhỏ ấy, hắn mạnh tay xé. Hai bầu ngực nảy ra khỏi lớp áo, lõa lồ trước mắt hắn.

Tô Duyệt Duyệt thật sự muốn ngay lập tức chấm dứt việc này lại, nhưng cô chợt nghĩ, thời cơ vẫn chưa đến, nếu bỏ qua lúc này thì thật sự là quá dễ dãi với hắn. Cô vòng tay choàng lên cổ hắn, đáp trả bờ môi nóng bỏng ấy.

Bắc Thần Hàn thấy cô chủ động lại, lửa giận trong lòng cũng bị đẩy lui dần, thay vào đó là cơn dục tình đang cuồn cuộn dâng lên. Hắn buông thả bờ môi cô, nhẹ nhàng tiến dần xuống dưới, hắn hôn vào sau tai cô, lần xuống hít hà quanh cổ và vai, vuốt ve xương ức, rồi cuối cùng phết lên bộ ngực tròn trĩnh mê hoặc của cô.

“Ái phi hình như không đợi được nữa rồi, nàng nhìn xem, cả cơ thể nàng đang dựng lên rồi kìa” Bắc Thần Hàn mỉm cười đầy khoái trá, bàn tay gian giảo thọc thẳng vào trong lớp quần áo ngủ mà sờ nắn.

Tô Duyệt Duyệt toàn thân run rẩy, không được, cứ như thế này, hắn còn chưa bị kích thích mà cô đã tự phá phòng ngự mất. Tô Duyệt Duyệt lập tức lật người đè lên cơ thể Bắc Thần Hàn, không ngần ngại mà cưỡi ngồi ngay trên vị trí nhạy cảm nhất của hắn.

“Thái tử gia, ngài trêu thiếp lâu quá rồi, để thần thiếp tiếp lại chàng…”

Bắc Thần Hàn chợt lặng người, nhưng ngay sau đó liền gật gật đầu: “Được, xem nàng tiếp ta thế nào…”

Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cô ta đang đè chặt lên vị trí hắn đang cố kìm nén, cách dụ dỗ này như một đòn chí mạng, khiến nước bọt trong miệng hắn cứ tuôn ra không ngừng, hận không thể ngay lập tức đưa nó vào trong để “trừng trị” cô.

Tô Duyệt Duyệt mỉm cười nham hiểm, nhẹ nhàng lột áo của hắn, bộ ngực cuồn cuộn lại một lần nữa khiên cô suýt xoa. Cô cố gắng sử dụng những phần lí trí cuối cùng, đè ngực mình lên ngực hắn, bờ môi mơn trớn quanh khu vực ức hầu, hài lòng khi nghe thấy những tiếng rên thỏa mãn của hắn.

“Chết tiệt, thế là đủ rồi…” Bắc Thần Hàn thật sự không thể nhịn được trước sự khiêu khích chết người ấy, nhanh chóng dựng người dậy, lột bỏ toàn bộ những thứ còn sót lại trên người, vội vã đè cô xuống, phấn khích chuẩn bị cho một đêm tiêu hồn.

Tô Duyệt Duyệt thấy chẳng còn mấy chốc nữa, đôi mắt trong veo tinh nghịch chớp chớp: “Soái ca, chàng thử nói xem, nếu một người đàn ông không thể thỏa mãn được cơn dục tình thì sẽ ra sao?”

Bắc Thần Hàn không hiểu ý cô là gì, cuống quýt trả lời: “thì chẳng khác nào lấy mạng của hắn”. Nói xong, khẽ dạng đôi chân thon dài ấy ra, chuẩn bị phá cửa xông vào.

Tô Duyệt Duyệt lại lần nữa mỉm cười nham hiểm, lập tức thẳng tay điểm vào huyệt đạo của hắn, sau đó tiếp tục đá văng hắn ra khỏi chiếc giường êm ái.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi sao tự dung lại dám đá bổn vương xuống khỏi giường” Bắc Thần Hàn toàn thân bất động nằm dưới đất, trên tấm thân lõa lồ, tiểu dưa chuột vẫn đang dựng đứng “thảm thiết kêu gào” trước sự tuyệt tình của cô.

Tô Duyệt Duyệt thờ ơ nhìn Bắc Thần Hàn lõa lồ dưới đất “Tôi dám đạp anh xuống khỏi giường đấy, tôi chẳng phải cũng đã nói anh đừng có động vào người tôi mà.”

Nói xong cô câm một tấm chăn phủ lên tấm thân còn đang sung sức ấy mà thành tâm nói: “Cẩn thân đừng để tiểu dưa chuột bị lạnh.”

Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn cô, cơn dục vọng hoàn toàn bị dập tắt, thật sự là cô đã đã khiến hắn tức chết đi được.

“Ngươi không bị trúng thuốc mê?” Bắc Thần Hàn nghiến răng phẫn nộ.

Tô Duyệt Duyệt làm bộ mặt đã biết từ lâu, tốt bụng giải thích: “Cái thứ thuốc mê đó của anh, tôi vừa ngửi đã nhận ra ngay, anh biết hạ độc, chẳng nhẽ tôi lại không biết uống thuốc giải, ngốc nghếch…”

Bộ mặt Bắc Thần Hàn lúc này thật sự rất khó coi, nghiến rang ken két mà chất vấn: “thế nên, ngay từ đầu ngươi đã biến bổn vương thành con khỉ diễn trò đúng không?”

Thì ra, ngay từ đầu cô ta đã vờ đóng kịch, thật đáng ghét, rõ ràng muốn trừng trị cô ta, bây giờ thị ngược lại lại bị cô ta làm cho gậy ông đập lưng ông.

Tô Duyệt Duyệt điềm nhiên nhìn hắn, bất mãn mà quạc lại: “Đừng có mà trách tôi, chính anh tự muốn trở thành con khỉ đó chứ, he he… Soái ca, một gáo nước lạnh có thể khiến lửa dục trong anh bị dập tắt đấy, thoải mái mà nằm ngủ một đêm đi, ngủ ngon nhé…”

“Tô Duyệt Duyệt, đồ đàn bà chết tiêt, mau giải huyệt đạo cho bổn vương…” Bắc Thần Hàn tức tối hét lên, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gáy o o của Tô Duyệt Duyệt.

Hắn đương đường là thái tử, vậy mà lại bị một nữ nhân đạp xuống khỏi giường, lại còn phải bất động nằm trên nền đất nữa, thù này sớm muộn gì cũng phải báo. Nhất định phải ăn tươi nuốt sống cô ta, khiến cô ta phải cam tâm tình nguyện mà nằm im dưới thân thể hắn. Đồ yêu nghiệt đáng ghét…

_Gấu_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện