“Ngựa.. Ngựa đại ca.. ngươi mau dừng a!! Phía trước là quỷ môn quan a!! Ngươi không phải muốn tự sát a…” Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi..hét lớn.

Nhưng con ngựa này vẫn chạy phát cuồng về phía trước, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn dừng lại.

Mấy vị hoàng tử phía sau nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi: “Duyệt Duyệt, mau nhảy xuống ngựa…. mau..”.

Khi mà yên ngựa của Bắc Thần Hàn cách yên ngựa của Tô Duyệt Duyệt chỉ còn 2 thân ngựa, ngựa của Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cảm nhận thấy nguy hiểm đang ở rất cận kề, móng ngựa bổng nhiên cứng lại.

“A…..” Tô Duyệt Duyệt cơ bản không chịu đựng được sự mãnh liệt của chú ngựa này, toàn thân hoàn toàn bị quăng ra ngoài, hướng tới chỗ vách núi.

“Duyệt Duyệt….” Bắc Thần hàn vô cùng hốt hoảng, sợ hãi lập tức rời khỏi lưng ngựa, trực tiếp hướng tới phía vách núi.

Ba vị hoàng tử phía sau và Lãnh Phức Hương kinh ngạc nhìn thấy thân ảnh của Tô Duyệt Duyệt bị quăng ra.. tạo thành trên không trung 1 hình cung rất đẹp, cuối cùng bị treo lơ lửng nơi vách núi.

Tô Duyệt Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên nhẹ bỗng, ngay cả khái niệm chết ở trong đầu cũng có rồi, đi đời nhà ma rồi, không phải sẽ như này mà chết chứ!!! Khi mà toàn thân sắp trượt xuống, đột nhiên cổ tay nhỏ nhắn của nàng bị người nào đó nắm lấy.

Nàng thuận mắt nhìn theo phía bàn tay to lớn đó, lại nhìn thấy khuôn mặt của tên yêu quái đáng ghét kia, trong lòng bỗng dâng lên sự cảm động vô cùng.

Bắc Thần Hàn cuối cùng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã nắm được tay của Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, không sao rồi! Đừng sợ….”

Sau khi nói xong, dùng lực nhẹ nhàng kéo Duyệt Duyệt từ phía vách núi lên.

“Ôi mẹ ơi… Ta cho rằng ta… ôi ôi…” Dường như nỗi sợ hãi quá lớn làm cho Tô Duyệt Duyệt khóc lớn lên.

Bắc Thần Hàn vội vàng ôm lấy thân hình đang không ngừng run rẩy của nàng, vỗ về: “Tốt rồi, không sao rồi…”.

Đừng nói là chỉ có Tô Duyệt Duyệt sợ hãi mà thôi, lúc đó ngay cả hắn đều cảm thấy tay của mình đang run lên, nếu như vừa rồi hắn không bắt kịp tay của nàng, vậy hậu quả như nào thật hắn không dám nghĩ đến, nhưng giờ tốt rồi, nàng đã không sao rồi.

Tô Duyệt Duyệt khóc nức nở, dựa khuôn mặt nhợt nhạt của mình vào lồng ngực vững trãi của Bắc Thần Hàn. Các hoàng tử khác và Lãnh Phức Hương vội vàng đến bên cạnh hai người họ.

“Duyệt Duyệt, có bị thương không…” Bắc Thần Lẫm lo lẵng hỏi.

Tô Duyệt Duyệt từ từ ngẩng đầu lên, lắc lắc, thấp giọng nói: “Không.. không có..”

“Duyệt Duyệt, ngươi không sợ chết a! Như nào có thể dùng kim châm trên đầu mình mà sát thương ngựa? Ngươi không biết là như vậy rất nguy hiểm..” Lão nhị đột nhiên nghiêm khắc quát mắng.

“Phải a! Duyệt Duyệt, ngươi như nào không màng đến tính mạng, lại gây ra việc nguy hiểm như vậy.” Lão tứ cũng mở miệng trách móc nàng.

Vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nỗi sợ hãi đến bây giờ vẫn cảm nhận được, ngộ nhỡ Tô Duyệt Duyệt thật sự xảy ra chuyện, vậy phải làm như nào mới được đây? Tô Duyệt Duyệt cúi thấp đầu xuống, mếu máo: “Đúng.. xin lỗi mà….”

“Được rồi, việc hôm nay đến đây kết thúc, sau này không để cho ngươi cưỡi ngựa nữa.. còn  trận đấu kia cũng đừng ai nhắc đến nữa..” Bắc Thần Hàn 1 tay ôm Duyệt Duyệt, mắt nhìn đồng phạm của nàng lãnh Phức Hương.

Tô Duyệt Duyệt nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu bất mãn nói: “KHông được, lần thi này ta thắng, quận chúa, ta thắng trận đấu đấy!!”

“Tô Duyệt Duyệt…” Đột nhiện, bốn vị hoàng tử đồng thanh hét lớn.

Chính là như vậy, hạng mục thi đấu đầu tiên, kĩ thuật cưỡi ngựa —- Tô Duyệt Duyệt thắng.

Nghe nói  sau khi từ hôm đó trở về, con ngựa hoang không biết nghe lời đã bị Tô Duyệt Duyệt hận thấu xương, đánh đập và cũng hạ lệnh phải cho nó kìm hãm dục vọng trong vòng 3 năm, từ đó về sau trong trại nuôi ngựa đêm đêm truyền đến tiếng kêu kháng nghị của con ngựa này. (Biến thái =.=)

______Lâm HiHi __________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện