Buổi tối….

Có một thân ảnh sát khí đằng đằng, đội tuần tra trong thái tử phủ vẫn đang cần mẫn đi tuần, lúc đi qua một khoảng sân, đột nhiên….

“Lắc mông, một, hai, ba, Duyệt Duyệt không muốn mông to” một chuỗi âm thanh vừa trong trẻo vừa kích động đã thu hút sự chú ý của hắc y nhân, hắn tò mò đi đến chỗ phát ra âm thanh, lại gặp phải một nữ nhân đang lắc mông không ngừng.

Tô Duyệt Duyệt sớm đã có thói quen, mỗi ngày vào buổi tối trước khi đi ngủ đều phải tập thể dục mới có thể dễ dàng tiến vào giấc ngủ được, tối hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ thấy nàng mồm không ngừng hô khẩu hiệu, thân thể cũng không ngừng lắc.

“Nâng cao đùi, một…hai…ba…Duyệt Duyệt không muốn giống chân voi” Tô Duyệt Duyệt vừa hô vừa tập rất hăng say.

Hắc y nhân nhìn nhìn nữ nhân trước mắt, trên khuôn mặt ngay lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến, nữ nhân này là đang làm cái gì? Hắn như thế nào cũng nhìn không hiểu.

“lắc hông, trước, sau, lắc lắc lắc, Duyệt Duyệt không muốn bụng thùng phi” Tô Duyệt Duyệt hai tay chống vào phần hông mảnh mai của nàng, nhịp nhàng lắc trước lắc sau.

Khóe miệng của Hắc Y nhân bất giác giật giật, trên đầu dường như đang bay một bầy quạ đen, tất cả hình ảnh không đứng đắn của nữ nhân trước mắt đều được hắn thu vào tầm mắt, đột nhiên nội tâm hắn xuất hiện một tia đồng tình và cảm khái, lắc lắc đầu, đầu óc của nữ nhân này chắc chắn hỏng rồi, thật đáng thương a!!

Tô Duyệt Duyệt chuyên tâm tập thể dục, hoàn toàn không biết được phía sau mình có một người đang dùng ánh mắt thương hại chăm chú nhìn nàng, chỉ đến khi cổ nàng bỗng nhiên cảm giác được một trận sắc lạnh, ngay sau đó….

“Nói, Bắc Thần Hàn ở đâu?” Hắc Y nhân tuy rất thương cảm cho nữ nhân đáng thương này, nhưng hắn đã tìm ở trong thái tử phủ rất lâu, chính là không thể tìm thấy thân ảnh của Băc Thần Hàn, đành phải tìm một người để thăm dò.

Tô Duyệt Duyệt có hơi chút giật mình, quay người lại cư nhiên phát hiện bản thân đang bị một tên hắc y nhân uy hiếp, đã muộn như vậy vẫn còn có người đột nhập vào thái tử phủ sao? Nhưng đây không phải là trọng điểm.

“Ngươi muốn ám sát thái tử, vậy võ công của ngươi khẳng định rất cao cường đi!! Vị công tử này, huynh có muốn thu nhận đệ tử không, chi bằng thu nhận ta đi, thấy thế nào?” Tô Duyệt Duyệt trên mặt tràn đầy hưng phấn hỏi hắn ta, nếu nàng ở cổ đại có một thân hảo cung phu, vậy thật sự quá tốt a!!

Khóe miệng hắc y nhân giật giật, hắc tuyến trên mặt cũng ngày càng nhiều, nữ nhân này không nhìn thấy thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng ta sao? Chỉ cần cử động nhẹ một chút cũng đủ mất mạng, vậy mà nàng ta cư nhiên còn có thể có tâm trạng cùng hắn bàn chuyện bái sư học nghệ.

“Ta không có hứng thú thu nạp đồ đệ không có tố chất như ngươi, mau nói, Bắc Thần Hàn ở đâu?” hăn ngữ khí băng lãnh mang theo phần uy hiếp nói.

Khuôn mặt Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức biểu hiện bất mãn: “ ta sao lại không có tố chất chứ, công tử, chi bằng để ta đánh thử mấy quyền cho ngươi xem”

Vừa nói xong, ngay lập tức lùi lại 2 bước, dự định múa thái cực quyền, đột nhiên nhớ đến bài hát bất hủ trong phim hoàng phi hồng, thế là nàng bắt vừa múa võ, vừa hát ca khúc “nam nhi tự cường”.

“Nam nhi đương tự cường, Ngạo khí đối diện ngàn con sóng, Nhiệt huyết tựa như mặt trời hồng, Gan đồng dạ sắt, xương như thép, Ưỡn ngực, mắt nhìn vạn lý xa, Ta phấn khích làm một hảo hán, Một hảo hán mỗi ngày phải tự cường, Nhiệt huyết nam nhi mờ cả ánh thái dương” Nàng cố tình hát cho giọng khàn đi, tay cũng không ngừng khua khoắng múa mấy quyền trong thái cực quyền mà nàng cho là vô cùng bắt mắt.

Tô Duyệt Duyệt một màn độc diễn, phô ra sự lợi hại của bản thân, lại không biết đàn quạ đen trên đầu tên Hắc y nhân, sớm đã bay đầy làm cho hắn tối tăm mặt mũi.

Nữ nhân ngớ ngẩn này rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không? Hắn lúc này thật sự vô cùng hối hận khi đã đến cái sân này, cũng phi thường hối hận đã cùng nữ nhân này nhiều lời.

“Ta là nam nhi phải tự cường, Chân bước thẳng, ngực ưỡn cao làm hảo hán, Phát ra ngàn ánh sáng bản thân, Làm một trang hảo hán , Phải nhiệt huyết nhiệt tâm, Át cả ánh thái dương rực sáng….” Bên cạnh đó Tô Duyệt Duyệt vẫn rất chăm chú vừa hát vừa múa thái cực quyền.

Hắc Y nhân không muốn tiếp tục xem nữa, xem ra sự uy hiếp của hắn đối với nữ nhân này là hoàn toàn vô dụng, ngay lập tức trên mặt tràn đầy vẻ thất bại, quay người định dời đi.

Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy thế, vội vàng dừng lại động tác, hét lên: “ Uy Uy Uy…công tử, ngươi muốn đi sao? Ngươi còn chưa nói với ta là người có muốn thu nhận ta làm đệ tử không a…ta vừa mới thể hiện không tồi ma!”

Trên mặt Hắc y nhân lại một lần nữa toàn la hắc tuyến, khóe miệng cũng giật giật không ngừng, nghiến răng nghiến lợi.

“Nữ nhân ngớ ngẩn” Vừa nói xong, ngay lập tức rời đi cái sân đã để lại ấn tượng sâu đậm trong hắn này.

Sai khi hắc y nhân dời đi, Tô Duyệt Duyệt nhìn theo bóng dáng dần dần lẩn vào bóng tối của hắn,trong đôi mắt xuất hiện một tia hào quang, sau đó tiếp tục tập bài thể dục của mình.

“Lắc mông, một, hai, ba, Duyệt Duyệt không muốn mông to” khẩu hiệu vẫn khuấy động cả một khoảng sân rộng lớn, ngay cả ánh trăng ở trên bầu trời đêm cũng như muốn lắc theo.

__ Hồng Trần__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện