Tú bà 1 lúc chạy ra, lại chạy vào, lại chạy ra, lại chạy vào….
“Cô nương, vị công tử đó đã ra giá 22 vạn lượng bạc rồi, cô nương có muốn tiếp tục ra giá nữa không?” Tú bà đã bị làm cho hớn hở tới mức nội thương, 22 vạn bà ta phải buôn bán trong bao lâu mới được a!!
“22 vạn, Duyệt Duyệt, tỉ không phải còn muốn tăng thêm chứ!” BẮc Thần Liệt nắm bàn tay nhỏ bé của Duyệt Duyệt hỏi.
Ánh mắt của Tú Bà lóe sáng, dường như đang chờ đợi Tô Duyệt Duyệt lên giá.
Tô Duyệt Duyệt góc miệng giật giật, phẩy phẩy tay nói: “Kẻ ngốc mới tốn 22 vạn đi mua đêm đầu tiên của 1 hoa khôi,bổn cô nương ra giá 500 lượng đã hiếm rồi, không ngờ có 1 kẻ ngu đần cư nhiên vượt mặt bổn cô nương, không đùa giỡn hắn 1 chút làm sao được a! Hắn đã nhiều tiền như vậy thì để cho hắn tiêu 1 chút tiền a!!”.
Tô Duyệt Duyệt cầm 1 bức thư đã viết sẵn đưa cho Tú Bà: “Cái này, bà giúp ta gửi cho vị công tử đó, bổn cô nương chúc hắn khai bao vui vẻ a!…”
“Duyệt Duyệt, Hóa ra tỉ là cố ý?” Bắc Thần Liệt rút cục thở phào 1 hơi, còn tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt cùng người đó đấu đến cùng.
Tô Duyệt Duyệt cười hì hì nhìn hắn nói: “Ngươi thấy bộ dạng của ta giống kẻ ngốc lắm sao? 500 lượng bạc đã là giá cao nhất để mua hoa khôi đó rồi.. bị thần kinh mới trả giá nhiều hơn …”
Trong phòng khác —-
Bạch y công tử nhấm nháp chút rượu, chờ đợi xem vị cô nương đó ra giá như thế nào.
“Lục ca, 22 vạn a! Người rốt cục đang muốn cái gì?” Lam y công tử dùng con mắt vô cùng bất mãn nhìn vị hoa khôi kia.
“Thất đệ, ta vốn không hề gì, chỉ là 1 vị hoa không mà thôi, không có gì to tát, nhưng vừa rồi tú bà nói, đối phương là 1 cô nương, còn mang phu quân của mình đến tuyển kĩ nữ, cô nương như vậy thật có hứng thú, bỏ ra 22 vạn trêu đùa cô ta cũng đáng” Bạch y công tử vẻ mặt đầy mãn nguyện nói.
Vân Sương nghe xong lý do đích thực của nam tử đó, nhất thời thần sắc âm u, nàng ta vốn cho rằng vị công tử này là thích nàng, không nỡ giao nàng cho kẻ khác, cho nên mới trả giá cao như vậy giữ nàng lại, không ngờ chỉ là đem nàng ra làm thứ mua vui.
“Hóa ra là như vậy a! Đích thực, vị cô nương này làm ta háo kì rồi, thật muốn xem diện mạo của nàng ta…” Lam y công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc đó, Tú Bà mặt mày hớn hở bước vào.
Bạch y công tử vội vàng mở miệng hỏi: “Như nào? Vị cô nương đó lại ra giá bao nhiêu rồi?”
Còn ra giá cao hơn 22 vạn, khẳng định là 1 kẻ ngốc, chính là không biết nàng không ngốc như hắn nghĩ.
Lão Bà hớn hở cười nói: “Êy.. Vị cô nương đó không trả giá nữa rồi, cho nên công tử đã đạt được mục tiêu rồi.”
Trong lòng tú bà nghĩ, tuy không có cách nào kiếm được thêm nhiều tiền nữa, nhưng 22 vạn cũng đã đủ rồi.
“Cái gì? Không ra giá nữa?” Bạch y công tử buồn bực rồi,
Vừa rồi, nữ tử đó còn khí thế bừng bừng, như nào lại dễ dàng nhận thua như vậy? “Vị cô nương đó bảo tôi đưa cho công tử tờ giấy này…”
Bạch y công tử vội vàng tiếp nhận tờ giấy, mở ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Viết cái gì? Cho ta xem …”
Lam y công tử háo kì tiếp nhận tớ giấy, từng chữ từng chữ 1 đọc rõng rạc.
“Kẻ ngốc đã trả giá 22 vạn này, bổn cô nương không chơi với ngươi nữa, Hm… Đây là 1 chút giáo huấn dành cho nhà ngươi.. Lần sau nhờ đừng chiếm đoạt đồ vật của nữ nhân, đồ ngốc…” Phía dưới tờ giấy còn vẽ hình mặt cười.
Lam y công tử không nhịn được cười thành tiếng: “Hóa ra nàng ta là cố ý a! Xem ra nàng ta không có ngốc mà!!! Lần này huynh that đã tốn tiền oan rồi.”
____Lâm Hi HI______
“Cô nương, vị công tử đó đã ra giá 22 vạn lượng bạc rồi, cô nương có muốn tiếp tục ra giá nữa không?” Tú bà đã bị làm cho hớn hở tới mức nội thương, 22 vạn bà ta phải buôn bán trong bao lâu mới được a!!
“22 vạn, Duyệt Duyệt, tỉ không phải còn muốn tăng thêm chứ!” BẮc Thần Liệt nắm bàn tay nhỏ bé của Duyệt Duyệt hỏi.
Ánh mắt của Tú Bà lóe sáng, dường như đang chờ đợi Tô Duyệt Duyệt lên giá.
Tô Duyệt Duyệt góc miệng giật giật, phẩy phẩy tay nói: “Kẻ ngốc mới tốn 22 vạn đi mua đêm đầu tiên của 1 hoa khôi,bổn cô nương ra giá 500 lượng đã hiếm rồi, không ngờ có 1 kẻ ngu đần cư nhiên vượt mặt bổn cô nương, không đùa giỡn hắn 1 chút làm sao được a! Hắn đã nhiều tiền như vậy thì để cho hắn tiêu 1 chút tiền a!!”.
Tô Duyệt Duyệt cầm 1 bức thư đã viết sẵn đưa cho Tú Bà: “Cái này, bà giúp ta gửi cho vị công tử đó, bổn cô nương chúc hắn khai bao vui vẻ a!…”
“Duyệt Duyệt, Hóa ra tỉ là cố ý?” Bắc Thần Liệt rút cục thở phào 1 hơi, còn tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt cùng người đó đấu đến cùng.
Tô Duyệt Duyệt cười hì hì nhìn hắn nói: “Ngươi thấy bộ dạng của ta giống kẻ ngốc lắm sao? 500 lượng bạc đã là giá cao nhất để mua hoa khôi đó rồi.. bị thần kinh mới trả giá nhiều hơn …”
Trong phòng khác —-
Bạch y công tử nhấm nháp chút rượu, chờ đợi xem vị cô nương đó ra giá như thế nào.
“Lục ca, 22 vạn a! Người rốt cục đang muốn cái gì?” Lam y công tử dùng con mắt vô cùng bất mãn nhìn vị hoa khôi kia.
“Thất đệ, ta vốn không hề gì, chỉ là 1 vị hoa không mà thôi, không có gì to tát, nhưng vừa rồi tú bà nói, đối phương là 1 cô nương, còn mang phu quân của mình đến tuyển kĩ nữ, cô nương như vậy thật có hứng thú, bỏ ra 22 vạn trêu đùa cô ta cũng đáng” Bạch y công tử vẻ mặt đầy mãn nguyện nói.
Vân Sương nghe xong lý do đích thực của nam tử đó, nhất thời thần sắc âm u, nàng ta vốn cho rằng vị công tử này là thích nàng, không nỡ giao nàng cho kẻ khác, cho nên mới trả giá cao như vậy giữ nàng lại, không ngờ chỉ là đem nàng ra làm thứ mua vui.
“Hóa ra là như vậy a! Đích thực, vị cô nương này làm ta háo kì rồi, thật muốn xem diện mạo của nàng ta…” Lam y công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc đó, Tú Bà mặt mày hớn hở bước vào.
Bạch y công tử vội vàng mở miệng hỏi: “Như nào? Vị cô nương đó lại ra giá bao nhiêu rồi?”
Còn ra giá cao hơn 22 vạn, khẳng định là 1 kẻ ngốc, chính là không biết nàng không ngốc như hắn nghĩ.
Lão Bà hớn hở cười nói: “Êy.. Vị cô nương đó không trả giá nữa rồi, cho nên công tử đã đạt được mục tiêu rồi.”
Trong lòng tú bà nghĩ, tuy không có cách nào kiếm được thêm nhiều tiền nữa, nhưng 22 vạn cũng đã đủ rồi.
“Cái gì? Không ra giá nữa?” Bạch y công tử buồn bực rồi,
Vừa rồi, nữ tử đó còn khí thế bừng bừng, như nào lại dễ dàng nhận thua như vậy? “Vị cô nương đó bảo tôi đưa cho công tử tờ giấy này…”
Bạch y công tử vội vàng tiếp nhận tờ giấy, mở ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Viết cái gì? Cho ta xem …”
Lam y công tử háo kì tiếp nhận tớ giấy, từng chữ từng chữ 1 đọc rõng rạc.
“Kẻ ngốc đã trả giá 22 vạn này, bổn cô nương không chơi với ngươi nữa, Hm… Đây là 1 chút giáo huấn dành cho nhà ngươi.. Lần sau nhờ đừng chiếm đoạt đồ vật của nữ nhân, đồ ngốc…” Phía dưới tờ giấy còn vẽ hình mặt cười.
Lam y công tử không nhịn được cười thành tiếng: “Hóa ra nàng ta là cố ý a! Xem ra nàng ta không có ngốc mà!!! Lần này huynh that đã tốn tiền oan rồi.”
____Lâm Hi HI______
Danh sách chương