Bạch y công tử khuôn mặt đen đi mấy phần, giận dữ cầm chén rượu trên bàn uống cạn, đột nhiên đứng dậy: “ta nhất định phải đi xem xem, là nữ nhân nào dám to gan mắng ta là đồ ngốc”

Lời vừa nói xong, trừng mắt nhìn tú bà, mụ ta ngay lập tức gật gật đầu dẫn hắn đến căn phòng của Tô Duyệt Duyệt, lam y công tử cũng tràn đầy hiếu kỳ vội bước theo.

Hai người vừa đến cửa phòng liền trực tiếp đẩy cửa bước vào, hai người bên trong cũng nhất thời hướng mắt nhìn ra, trên khuôn mặt của cả 4 người đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Tô Duyệt Duyệt” bạch y công tử kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng.

“Uyên ương..ô..ô..” Tô Duyệt Duyệt cũng kinh ngạc gọi ra tên của hắn, đột nhiên bị hắn một tay chế trụ cái miệng nhỏ.

Bắc Thần Liệt khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ mở mồm nói: “ lục đệ, thất đệ các ngươi sao lại quay về”

Hai người đang đứng ở trước mắt chính là lục hoàng tử Bắc Thần Ngạo và thất hoàng tử Bắc Thần Tường, do lục hoàng tử và thất hoàng tử ngay từ nhỏ đã bị hoàng đế gửi đến phía bắc, cho nên rất ít hồi kinh thành, cũng rất ít hồi hoàng cung.

Tô Duyệt Duyệt nghe được lời của Bắc Thần Liệt, ngay lập tức liền vô cùng ngạc nhiên, nàng không dám tin tên uyên ương hồ điệp này cư nhiên lại là lục hoàng tử, trời ạ! Hắn đã là một hoàng tử, sao có thể lại đi làm một tên hái hoa tặc chứ? Hơn nữa hắn rõ ràng biết nàng là chị dâu của hắn, sao còn có thể đột nhập vào phủ thái tử mang nàng đi a?

“lục đệ, đệ quen biết Duyệt Duyệt sao? Ta nhớ, đệ từ nhỏ đến lớn là chưa từng gặp Duyệt Duyệt mới phải, sao có thể quen biết vậy?” Bắc Thần Liệt hoài nghi nhìn cử chỉ của hai người.

Bắc Thần Ngạo khuôn mặt không tỏ ra một biểu tình gì nhìn hắn nói: “Nhị huynh trước tiên nói chuyện với thất đệ một lúc a, đệ có việc tìm nàng ấy” vừa nói xong, trực tiếp nắm cánh tay của Tô Duyệt Duyệt kéo sang một căn phòng khác.

Bắc Thần Ngạo sau khi ra khỏi phòng, liền buông cánh tay của Tô Duyệt Duyệt ra: “Tô Duyệt Duyệt, thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây, lại càng không ngờ nữ nhân vừa cùng ta tranh đấu lại chính là ngươi”

Tô Duyệt Duyệt nheo nheo lông mày: “ta cũng thật không ngờ Uyên ương hồ điệp cư nhiên lại đến kỹ viện, ngươi từ trước đến nay không phải đều thích xử nữ sao? Còn có, ngươi sao lại có thể là một hoàng tử a?”

“cái này ngươi không cần quản, nhớ rõ, không được nói với bất kỳ ai ta chính là uyên ương hồ điệp, đã rõ chưa?” trong mâu quang Bắc Thần Ngạo xuất hiện một tia cảnh cáo.

“tại sao chứ? Ngươi thật là kỳ lạ, hoàng tử không làm, lại muốn làm một tên hái hoa tặc, còn nữa, ngươi rõ ràng biết ta chính là chị dâu của ngươi, tại sao vẫn còn đến bắt ta, ngươi và thái tử có thù oán gì sao?” Tô Duyệt Duyệt nghi ngờ hỏi.

Thân thể cao to của hắn đột nhiên ép sát nàng vào góc tường, một  tay chế trụ cằm của nàng: “Ngươi đừng có nhiều chuyện, nhớ rõ, không được tiết lộ thân phận của ta, nếu không thì ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu”

Trong mâu quang Tô Duyệt Duyệt xuất hiện một tia khó hiểu, nhìn nhìn hắn một lát, sau đó gật gật đầu đáp ứng.

“Như vậy mới đúng, ta rất thích phụ nữ biết nghe lời” Bắc Thần Ngạo khóe miệng xuất hiên một nụ cười băng lãnh, hôn phớt qua môi nàng.

Tô Duyệt Duyệt vô cùng kinh ngạc, vừa mới hắn ta cư nhiên hôn trộm nàng, nhưng hắn rôt cuộc là người như thế nào? Tại sao nàng lại có cảm giác lúc này hắn đang có một âm mưu rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận chọc giận hắn sẽ chết rất bi thảm a.

Hắn cùng Bắc Thần Hàn rốt cuộc là có thù oán gì? Nhưng nhìn thái độ của Bắc Thần Liệt mới nãy, dường như là không hề có ân oán nào, vậy rôt cuộc là tại sao chứ?

Bắc Thần Ngạo buông cằm của nàng ra, khóe miệng nở ra một nụ cười vô cùng hấp dẫn, sau đó quay người bước trở lại phòng, mà Tô Duyệt Duyệt nhìn theo bòng dáng của hắn ta, lại phát hiện từ hắn có một cảm giác cô độc, lại càng tăng thêm nỗi hoài nghi trong lòng nàng.

Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao lại trở thành uyên ương hồ điệp, mà cái cảm giác hắn đem lại cho nàng lại so với Bắc Thần Hàn còn nguy hiểm hơn.

Đêm khuya yên tĩnh, cổng Thái tử phủ——-

Một cỗ xe ngựa vội vàng dừng lại, Bắc Thần liệt cẩn thận đỡ Tô Duyệt Duyệt đã uống say bí tỉ xuống xe ngựa, tửu lượng của Tô Duyệt Duyệt rõ ràng rất kém, vậy mà còn cùng mấy vị hoàng tử uống, nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản, e rằng nữ nhân này đã sớm say đến hôn mê rồi.

“Ta vẫn muốn uống, cạn…cạn một ly, lão gia ta hôm nay đang rất vui, hahaha…” Tô Duyệt Duyệt say đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng, mồm không ngừng nói loạn.

Khuôn  mặt Bắc Thần Liệt tràn đầy hắc tuyến, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt dáng vẻ sắp ngã, vội vàng đỡ nàng, mà Tô Duyệt Duyệt cũng thình lình trực tiếp nhảy vào lòng của Bắc Thần Liệt.

“Rượu, ta muốn uống rượu” nàng mê muội  ngẩng đầu nhìn hắn nói.

Bắc Thần Liệt cúi đầu nhìn dáng vẻ say rượu với khuôn mặt đỏ hồng của nàng,  đôi mắt bỗng chốc sáng rực, hai người sát nhau đến nỗi hắn có thể cảm nhận được nhịp thở của nàng, đột nhiên…..

“Nhị đệ, đệ đang làm gì vậy?” Bắc Thần Hàn không biết từ lúc nào đã đứng ở trước cổng, ánh mắt phẫn nộ nhìn hai người trước mắt.

__Hồng Trần__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện