Nàng đột nhiên níu lấy vạt áo của Bắc Thần Hàn, tức giận bất bình nhìn hắn.

“Tô Duyệt Duyệt, bỏ tay ra…” Bắc Thần Hàn mâu mắt âm u, lạnh lùng sắc bén, sự nhẫn nại của hắn đã quá đủ rồi.

Tô Duyệt Duyệt không những không buông, càng ngày càng căm hờn, dường như là nghĩ đến chuyện thương tâm gì vậy, vội vàng níu chắc hơn vạt áo của hắn.

“Ngươi- nam nhân thôi tha đáng ghét này,lúc đầu ta yêu ngươi như vậy, nhưng ngươi cư nhiên lợi dụng ta… đồ con rùa…” nàng căm thù nhìn hắn, ngữ khí cũng mang sự hận thù sâu đậm.

Bắc Thần Hàn cứng người, nữ nhân này rốt cuộc đang nói gì? Nàng cư nhiên coi hắn thành 1 nam nhân khác.

Nhìn thấy trong con mắt của nàng tràn ngập đau khổ, sự phẫn nộ trong lòng hắn trong nháy mắt biến mất, lẽ nào nàng đã từng chịu tổn thương, nếu không thì như nào lại hận nam nhân kia như vậy? Nghĩ đến nàng đã từng bị ức hiếp, trong lòng hắn cư nhiên cảm thấy khó chịu.

“Duyệt Duyệt…” Hắn thở dài 1 hơi, muốn kéo tay của nàng lại.

“Nếu như không phải ngươi, ta sẽ không bị đưa vào tổ chức, ngươi có biết những ngày tháng rèn luyện ở tổ chức, ta đã phải sống như thế nào không? Ngươi thì tốt rồi, cư nhiên cầm tiền của ta đi vui đùa cũng người con gái khác, đáng ghét…..” Tô Duyệt Duyệt càng nói càng tức, bàn tay vô thức đánh liên hồi vào mặt của Bắc Thần Hàn.

Khi Bắc Thần Hàn còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đè xuống mặt đất, liên tục đánh vào mặt.

“Nam nhân thối, ngươi cũng biến thái giống tên thái tử đó, đều là những nam nhân thối nát trong thế giới này..” Tô Duyệt Duyệt ngồi trên mình Bắc Thần Hàn, tay trái 1 phát, tay phải 1 phát cứ liên tiếp như thế đánh lên mặt Bắc Thần Hàn.

Mặt của Bắc Thần Hàn sớm đã xuất hiện vết thương, hắn nhìn đau hô lớn: “ Tô Duyệt Duyệt, ngươi dừng tay lại cho bổn vương, mau…”

“Ta nói cho ngươi, đừng cho rằng nữ nhân rất dễ bị ức hiếp, nam nhân các người chẳng có cái gì tốt cả…” Tô Duyệt Duyệt nắm lấy tà áo hắn, phẫn nộ hét lớn.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi nhìn rõ xem bổn vương là ai?” Bắc Thần Hàn nghiến răng thức tỉnh nàng.

Đáng chết, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ thảm hại như này, cư nhiên bị 1 nữ nhân đánh như vậy, hắn còn chưa tính nợ với nàng ta, nàng cư nhiên dám đánh hắn.

Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, đột nhiên buông vạt áo của hắn ra, dụi mắt, ôm đầu.

“Ôi! Thái tử gia như nào lại là ngươi? Mặt của ngươi như nào lại bị thương a?” Nàng kinh ngạc.

Lúc này, bộ dạng của nàng dường như ít nhiều đã tỉnh, nhưng đối với sự việc vừa mới xảy ra cảm thấy vô cùng mù mịt

Bắc Thần Hàn nhìn thấy nàng đã tỉnh, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem?”

Bây giờ đổi lại sẽ là Bắc Thần Hàn tính sổ cùng Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên với bộ dạng vừa rồi của nàng làm cho hắn bớt giận đi nhiều, nhưng chuyện nàng vào hoa lâu uống rượu hắn vẫn chưa có ý định buông tha.

“Như ta nói, thái tử gia ngươi càng đáng đánh… nam nhân thối…” Tô Duyệt Duyệt lại 1 lần nữa tay trái rồi tay phải đánh liên tiếp lên mặt Bắc Thần Hàn.

“Tô Duyệt Duyệt.. ngươi dừng tay lại cho bổn vương..” Hắn tức giận nhìn nàng.

Tô Duyệt Duyệt dường như không nghe thấy gì, bắt đầu vừa đánh vừa hô khẩu hiệu.

“Trái 3 trưởng, phải 3 trưởng, túm lấy cái mông lại 1 trưởng, trái 3 trưởng. phải 3 trưởng…” =)))))

Không biết qua bao lâu, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng mệt mỏi dừng lại, nàng đứng dậy uốn nắn tay của mình.

“Nam nhân thối, da mặt như như nào lại dày như vậy, đánh đến đau cả tay của ta a!..”

Bắc Thần Hàn tối sầm, miệng hít 1 ngụm khí lạnh, đánh chết, rốt cuộc là ai bị tổn hại a!! Hắn đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn thong thả đến gần Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt bất giác bé họng lại, lùi ra sau mấy bước. “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

____ Lâm HiHi _____
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện