“Nhị đệ, ngươi đang làm gì?” Bắc Thần Hàn không biết từ khi nào đã đứng trước cửa rồi, sắc mặt tối sầm nhìn 2 người họ
Bắc Thần Liệt rùng mình, quay đầu lại, lại phát hiên sắc mặt của Bắc Thần Hàn vô cùng khó coi, hắn ảo não vừa rồi như nào lại có thể muốn thân mật với Tô Duyệt Duyệt.
“Ô, hoàng huynh đừng hiểu lầm, vừa rồi trên miệng Duyệt Duyệt dính hột cơm, cho nên….. ta muốn giúp nàng lau sạch…” Bắc Thần Liệt vội vàng giải thích.
Tô Duyệt Duyệt cau mày, hoài nghi hỏi: “Lão nhị ngươi nói phét, ngươi không phải muốn lau sạch, mà là muốn ăn tươi nuốt sống ta mà!”
Bắc Thần Liệt lo lắng cực điểm, nhìn Bắc Thần Hàn, quả nhiên sắc mặt của Bắc Thần Hàn so với hố xí còn thúi hơn (haha… mềnh cho cái so sánh này 1 like)
“Duyệt Duyệt ngươi uống say rồi, ngươi vừa rồi nhìn nhầm rồi… ta…. Ta là muốn giúp ngươi lau miệng thôi…” Hắn vội vàng giải thích.
Tuy nhiên nói ra lý do này ngay cả bản thân hắn cũng không quá tin tưởng, nhưng có giải thích so với không giải thích còn tốt hơn.
Bắc Thần Hàn phát hiện hai người họ cư nhiên còn ôm nhau, cơn phẫn nộ trong lòng cũng trào lên: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi qua chỗ bổn vương.”
Tô Duyệt Duyệt nở 1 nụ cười, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chân nam đá chân chiêu, lảo đảo bước lại gần Bắc Thần Hà.
“Kì quặc, mặt đất như nào lại lắc lư a!”
Bắc Thần Hàn kéo toàn thân mềm nhũn của Tô Duyệt Duyệt vào trong lòng, cảm thấy nàng cư nhiên say thành như vậy, sắc mặt càng đậm lên mấy phần, 1 cô nương tối muộn như vậy rồi cư nhiên cùng nam nhân uống rượu như vậy, không ra sao cả mà!! “Hoàng huynh, cái đó….” Bắc Thần Liệt ngập ngừng.
Bắc Thần Hàn quay mặt sang nhìn, lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Ta muốn nói là lục đệ đã trở về rồi, tốt rồi, ta về đây…” Hắn nhìn Bắc Thần Hàn nói, sau khi nói xong, trực tiếp lên xe ngựa rời khỏi thái tử phủ.
Bắc Thần Hàn mâu quang phức tạp, ngay cả xe ngựa rời đi lúc nào cũng không biết, cho đến khi có âm thanh líu ríu truyền lại mới kéo được sự chú ý của hắn.
“Vân Sương, phu quân ta tối nay bao ngươi rồi, phục vụ cho tốt a! mau đên rót rượu…” Tô Duyệt Duyệt sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của Bắc Thần Hàn, mù mờ nói.
Bắc Thần Hàn sắc mặt lạnh như băng, đáng chết, nữ nhân này cư nhiên chạy đi uống hoa tửu, thật phải giáo huấn nàng ta rồi.
“Tô Duyệt Duyệt, đợi ta tính nợ ngươi..” Bắc Thần Hàn mạnh mẽ bế Tô Duyệt Duyệt vào Duyệt Tâm Các.
Duyệt Tâm Các —-
Tô Duyệt Duyệt từ khi vừa bắt đầu bước vào, chưa có 1 phút giây yên tĩnh nào, bây giờ cũng vậy….
“Ta muốn nhảy, ta muốn hát, la la la…. La la la….” Tô Duyệt Duyệt nhảy điên cuồng trong men rượu, chân tay khoắng loạn xạ.
Bắc Thần Hàn cau mặt, bưng thuốc giải rượu tiến lại: “Tô Duyệt Duyệt, uống bát nước này đi..”
“Ta quay quay quay, la la la… la la la…” Tô Duyệt Duyệt cơ bản không nghe lời của hắn, đôi chân liêu siêu không ngừng nhảy múa.
Bắc Thần Hàn cơ bản không hiểu nàng đang nhảy điệu gì, lúc này, sự nhẫn nại của hắn đã sắp dùng hết rồi, hắn nắm lấy bắp tay của Tô Duyệt Duyệt, trực tiếp đổ bát nước vào trong miệng nàng.
“Tô Duyệt Duyệt, đừng có điên loạn như thế nữa, mau uống vào.” Hắn nghiến răng nói.
Nếu không phải nàng ta phận nữ nhi, hắn sớm đã làm cho nàng ta hôn mê rồi.
Lúc nàu hắn cuối cùng phát hiện Tô Duyệt Duyệt say rượu, so với bình thường còn ngang tang khó bảo hơn.
Tô Duyệt Duyệt cau mày, không nói năng gì nhổ hết bát nước ra ngoài: “Ta chưa say, nào có điên loạn a! Ngươi… Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi là con rùa đáng ghét…”
___Lâm HiHi___
Bắc Thần Liệt rùng mình, quay đầu lại, lại phát hiên sắc mặt của Bắc Thần Hàn vô cùng khó coi, hắn ảo não vừa rồi như nào lại có thể muốn thân mật với Tô Duyệt Duyệt.
“Ô, hoàng huynh đừng hiểu lầm, vừa rồi trên miệng Duyệt Duyệt dính hột cơm, cho nên….. ta muốn giúp nàng lau sạch…” Bắc Thần Liệt vội vàng giải thích.
Tô Duyệt Duyệt cau mày, hoài nghi hỏi: “Lão nhị ngươi nói phét, ngươi không phải muốn lau sạch, mà là muốn ăn tươi nuốt sống ta mà!”
Bắc Thần Liệt lo lắng cực điểm, nhìn Bắc Thần Hàn, quả nhiên sắc mặt của Bắc Thần Hàn so với hố xí còn thúi hơn (haha… mềnh cho cái so sánh này 1 like)
“Duyệt Duyệt ngươi uống say rồi, ngươi vừa rồi nhìn nhầm rồi… ta…. Ta là muốn giúp ngươi lau miệng thôi…” Hắn vội vàng giải thích.
Tuy nhiên nói ra lý do này ngay cả bản thân hắn cũng không quá tin tưởng, nhưng có giải thích so với không giải thích còn tốt hơn.
Bắc Thần Hàn phát hiện hai người họ cư nhiên còn ôm nhau, cơn phẫn nộ trong lòng cũng trào lên: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi qua chỗ bổn vương.”
Tô Duyệt Duyệt nở 1 nụ cười, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chân nam đá chân chiêu, lảo đảo bước lại gần Bắc Thần Hà.
“Kì quặc, mặt đất như nào lại lắc lư a!”
Bắc Thần Hàn kéo toàn thân mềm nhũn của Tô Duyệt Duyệt vào trong lòng, cảm thấy nàng cư nhiên say thành như vậy, sắc mặt càng đậm lên mấy phần, 1 cô nương tối muộn như vậy rồi cư nhiên cùng nam nhân uống rượu như vậy, không ra sao cả mà!! “Hoàng huynh, cái đó….” Bắc Thần Liệt ngập ngừng.
Bắc Thần Hàn quay mặt sang nhìn, lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Ta muốn nói là lục đệ đã trở về rồi, tốt rồi, ta về đây…” Hắn nhìn Bắc Thần Hàn nói, sau khi nói xong, trực tiếp lên xe ngựa rời khỏi thái tử phủ.
Bắc Thần Hàn mâu quang phức tạp, ngay cả xe ngựa rời đi lúc nào cũng không biết, cho đến khi có âm thanh líu ríu truyền lại mới kéo được sự chú ý của hắn.
“Vân Sương, phu quân ta tối nay bao ngươi rồi, phục vụ cho tốt a! mau đên rót rượu…” Tô Duyệt Duyệt sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của Bắc Thần Hàn, mù mờ nói.
Bắc Thần Hàn sắc mặt lạnh như băng, đáng chết, nữ nhân này cư nhiên chạy đi uống hoa tửu, thật phải giáo huấn nàng ta rồi.
“Tô Duyệt Duyệt, đợi ta tính nợ ngươi..” Bắc Thần Hàn mạnh mẽ bế Tô Duyệt Duyệt vào Duyệt Tâm Các.
Duyệt Tâm Các —-
Tô Duyệt Duyệt từ khi vừa bắt đầu bước vào, chưa có 1 phút giây yên tĩnh nào, bây giờ cũng vậy….
“Ta muốn nhảy, ta muốn hát, la la la…. La la la….” Tô Duyệt Duyệt nhảy điên cuồng trong men rượu, chân tay khoắng loạn xạ.
Bắc Thần Hàn cau mặt, bưng thuốc giải rượu tiến lại: “Tô Duyệt Duyệt, uống bát nước này đi..”
“Ta quay quay quay, la la la… la la la…” Tô Duyệt Duyệt cơ bản không nghe lời của hắn, đôi chân liêu siêu không ngừng nhảy múa.
Bắc Thần Hàn cơ bản không hiểu nàng đang nhảy điệu gì, lúc này, sự nhẫn nại của hắn đã sắp dùng hết rồi, hắn nắm lấy bắp tay của Tô Duyệt Duyệt, trực tiếp đổ bát nước vào trong miệng nàng.
“Tô Duyệt Duyệt, đừng có điên loạn như thế nữa, mau uống vào.” Hắn nghiến răng nói.
Nếu không phải nàng ta phận nữ nhi, hắn sớm đã làm cho nàng ta hôn mê rồi.
Lúc nàu hắn cuối cùng phát hiện Tô Duyệt Duyệt say rượu, so với bình thường còn ngang tang khó bảo hơn.
Tô Duyệt Duyệt cau mày, không nói năng gì nhổ hết bát nước ra ngoài: “Ta chưa say, nào có điên loạn a! Ngươi… Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi là con rùa đáng ghét…”
___Lâm HiHi___
Danh sách chương