Mấy ngày sau. Hoàng cung——-
Hôm nay ở trong hoàng cung tổ chức hội thưởng hoa, hầu như tất cả các phi tần và hoàng tử cũng đều tham gia, khi Bắc Thần Hàn đưa Tô Duyệt Duyệt tiến cung, hoa viên rộng lớn sớm đã chen chúc đầy người với người.
Tô Duyệt Duyệt giống như mới phát hiện ra một vùng đất mới, không ngừng đi qua đi lại khắp hoa viên, nàng lớn đến từng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều loại hoa như vậy, hoa tràn ngập trong hoa viên, mỗi loại một màu sắc, tạo nên cảnh tượng vô cùng sinh động.
Bắc Thần Hàn nhìn theo nàng, lúc này đang vận một thân y phục màu hồng, dáng vẻ an tĩnh đứng dưới tán cây anh đào, ánh nắng mặt trời lách qua khe lá chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ bé của nàng, làm cho khuôn mặt bất giác sáng bừng sức sống, càng làm cho hắn không thể dời đi ánh mắt.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng tìm người” đột nhiên một thái giám đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, mới làm hắn bừng tỉnh lại.
Bắc Thần Hàn bỗng có chút khó hiểu, tại sao bản thân mới nãy lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đến thất thần như vậy, hắn gật gật đầu, sau khi vội vàng cùng Tô Duyệt Duyệt trao đổi mấy câu, liền nhanh chóng đi về một hướng khác.
Tô Duyệt Duyệt vẫn lặng đứng dưới tán hoa anh đào, muốn an tĩnh thưởng hoa, nhưng lại có người đến quấy nhiễu.
“Duyệt Duyệt” một âm thanh vừa dịu dàng vừa nồng đậm tình ý vang lên sau lưng nàng.
Nàng vừa quay người lại liền phát hiện tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm đang đứng ở đó, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mâu quang của hắn luôn lộ ra ánh mắt đang chất chứa rất nhiều tình cảm.
“lão tam, có chuyện gì sao?” Tô Duyệt Duyệt cười cười, khách khí nói.
Bắc Thần Lẫm đi đến bên cạnh nàng, mâu quang sáng rực, dịu dàng nói: “ Duyệt Duyệt, trước đây nàng toàn gọi ta là Lẫm ca ca, nàng không nhớ sao?”
Lẫm ca ca? trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng mình rồi, nàng sao có thể gọi ra mồm chứ?
“Ta vẫn nên gọi ngươi là lão tam a, lão nhị cùng lão tứ đâu? F3 các người không phải thường đi cùng nhau hay sao?” Tô Duyệt Duyệt cố tình chuyển chủ đề nói.
Bắc Thần Lẫm khuôn mặt tràn đầy hoài nghi hỏi: “ F3 là cái gì?”
“chính là 3 người soái ca các ngươi tụ lại một chỗ, vừa hay có thể trở thành F4 thời cổ đại a” Tô Duyệt Duyệt vội vàng giải thích.
Soái ca nhà ta chính là Đạo Minh Tự ( chắc càng nàng cũng biết đây là ai a! chính là trưởng nhóm F4 bay giờ), vừa bá đạo vừa lạnh lùng, ánh mắt luôn tỏ ra là muốn giết người, mà Bắc Thần Lẫm ngươi lại tương đối hợp với vai diễn này, cảm thấy vừa dịu dàng lại nho nhã, còn về hai vị hoàng tử còn lại, tính cách phong lưu, hoàn toàn phù hợp với hai người còn lại.
“Duyệt Duyệt, nàng rốt cuộc là đang nói cái gì? Ta thật sự nghe không hiểu?” Bắc Thần Lẫm khuôn mặt tỏ ra mù mờ hỏi.
Tô Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ nếu ngươi mà nghe hiểu, vậy chính là có quỷ rồi?”
Cùng một người cổ đại nói về bộ phim thân tượng ở thời hiện đại, chả khác nào tự tìm phiền phức.
Bắc Thẫn Lẫm cười nhẹ một tiếng, dịu dàng giơ tay xoa xoa đầu của Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, sau khi nàng mất trí nhớ, thật sự thay đổi rất nhiều, đến nỗi ngay cả ta cũng không thể nhận ra nữa”
Tô Duyệt Duyệt nâng mắt nhìn hắn ta, từ trong ánh mắt của hắn nàng có thể nhìn thấy sự thất vọng và bất đắc dĩ đang ngập tràn, sau đó cẩn thận gỡ cánh tay của hắn ra khỏi đầu mình. vị tam hoàng tử này rốt cuộc bị sao vậy, lẽ nào không biết quanh đây đang có rất nhiều người sao? Hắn ta cư nhiên không để tâm đến thân phận của mình, công khai thân mật với nàng như vậy.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khó xử quay đầu nhìn về hướng khác, đột nhiên phát hiện ra vị cứu tinh, to tiếng hét: “ vị quận chúa chua ngoa kia, ngươi cũng tiến cung sao?”
Lãnh Phức Hương nghe thấy thế liền quay đầu, lại phát hiện hai cánh tay của Tô Duyệt Duyệt đang không ngường vẫy trong không trung, mà mồm thì không ngừng hét.
“quận chúa chua ngoa, ở đây..đến đây đến đây”
Lãnh Phức Hương với sắc mặt vô cùng khó coi bước lại chỗ nàng, phẫn nộ quát: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi đang gọi chó sao?”
“Y của ngươi không phải đang thừa nhận bản thân ngươi chính là chó chứ? Nếu không thì tại sao ngươi lại qua đây?” Tô Duyệt Duyệt vỗ vỗ vào bả vai của nàng ta, cười cười nói.
Lãnh Phức Hương ngay lập tức trừng mắt với nàng, không có hảo ý nói: “ ai là chó, cái đồ chết tiệt nhà ngươi la lối to như vậy, ta có thể không qua sao?”
Nàng lúc này mới phát hiện ra Bắc Thần Lẫm đang đứng ở bên cạnh, lễ phép gật gật đầu, sau đó lại nhìn nhìn 4 phía, như đang tìm kiếm thân ảnh của một ai đó.
Tô Duyệt Duyệt phi thường tốt bụng nhắc nhở: “ quận chúa chua ngoa, ngươi không cần nhìn nữa, cho dù ngươi có nhìn đến nỗi mắt lồi ra, cũng không tìm thấy phu quân nhà ta đâu”
Lãnh Phức Hương có một tia thất vọng, đưa tầm nhìn trở lại trên người Tô Duyệt Duyệt: “Thái tử hôm nay không tiến cung sao?”
Nàng hôm nay chính là cố tình trang điểm thật xinh đẹp để có thể thu hút được sự chú ý của Bắc Thần Hàn, làm cho hắn say mê mình, nhưng thật không ngờ tìm đi tìm lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
__Hồng Trần__
Hôm nay ở trong hoàng cung tổ chức hội thưởng hoa, hầu như tất cả các phi tần và hoàng tử cũng đều tham gia, khi Bắc Thần Hàn đưa Tô Duyệt Duyệt tiến cung, hoa viên rộng lớn sớm đã chen chúc đầy người với người.
Tô Duyệt Duyệt giống như mới phát hiện ra một vùng đất mới, không ngừng đi qua đi lại khắp hoa viên, nàng lớn đến từng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều loại hoa như vậy, hoa tràn ngập trong hoa viên, mỗi loại một màu sắc, tạo nên cảnh tượng vô cùng sinh động.
Bắc Thần Hàn nhìn theo nàng, lúc này đang vận một thân y phục màu hồng, dáng vẻ an tĩnh đứng dưới tán cây anh đào, ánh nắng mặt trời lách qua khe lá chiếu rọi xuống khuôn mặt nhỏ bé của nàng, làm cho khuôn mặt bất giác sáng bừng sức sống, càng làm cho hắn không thể dời đi ánh mắt.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng tìm người” đột nhiên một thái giám đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, mới làm hắn bừng tỉnh lại.
Bắc Thần Hàn bỗng có chút khó hiểu, tại sao bản thân mới nãy lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đến thất thần như vậy, hắn gật gật đầu, sau khi vội vàng cùng Tô Duyệt Duyệt trao đổi mấy câu, liền nhanh chóng đi về một hướng khác.
Tô Duyệt Duyệt vẫn lặng đứng dưới tán hoa anh đào, muốn an tĩnh thưởng hoa, nhưng lại có người đến quấy nhiễu.
“Duyệt Duyệt” một âm thanh vừa dịu dàng vừa nồng đậm tình ý vang lên sau lưng nàng.
Nàng vừa quay người lại liền phát hiện tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm đang đứng ở đó, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mâu quang của hắn luôn lộ ra ánh mắt đang chất chứa rất nhiều tình cảm.
“lão tam, có chuyện gì sao?” Tô Duyệt Duyệt cười cười, khách khí nói.
Bắc Thần Lẫm đi đến bên cạnh nàng, mâu quang sáng rực, dịu dàng nói: “ Duyệt Duyệt, trước đây nàng toàn gọi ta là Lẫm ca ca, nàng không nhớ sao?”
Lẫm ca ca? trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng mình rồi, nàng sao có thể gọi ra mồm chứ?
“Ta vẫn nên gọi ngươi là lão tam a, lão nhị cùng lão tứ đâu? F3 các người không phải thường đi cùng nhau hay sao?” Tô Duyệt Duyệt cố tình chuyển chủ đề nói.
Bắc Thần Lẫm khuôn mặt tràn đầy hoài nghi hỏi: “ F3 là cái gì?”
“chính là 3 người soái ca các ngươi tụ lại một chỗ, vừa hay có thể trở thành F4 thời cổ đại a” Tô Duyệt Duyệt vội vàng giải thích.
Soái ca nhà ta chính là Đạo Minh Tự ( chắc càng nàng cũng biết đây là ai a! chính là trưởng nhóm F4 bay giờ), vừa bá đạo vừa lạnh lùng, ánh mắt luôn tỏ ra là muốn giết người, mà Bắc Thần Lẫm ngươi lại tương đối hợp với vai diễn này, cảm thấy vừa dịu dàng lại nho nhã, còn về hai vị hoàng tử còn lại, tính cách phong lưu, hoàn toàn phù hợp với hai người còn lại.
“Duyệt Duyệt, nàng rốt cuộc là đang nói cái gì? Ta thật sự nghe không hiểu?” Bắc Thần Lẫm khuôn mặt tỏ ra mù mờ hỏi.
Tô Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ nếu ngươi mà nghe hiểu, vậy chính là có quỷ rồi?”
Cùng một người cổ đại nói về bộ phim thân tượng ở thời hiện đại, chả khác nào tự tìm phiền phức.
Bắc Thẫn Lẫm cười nhẹ một tiếng, dịu dàng giơ tay xoa xoa đầu của Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, sau khi nàng mất trí nhớ, thật sự thay đổi rất nhiều, đến nỗi ngay cả ta cũng không thể nhận ra nữa”
Tô Duyệt Duyệt nâng mắt nhìn hắn ta, từ trong ánh mắt của hắn nàng có thể nhìn thấy sự thất vọng và bất đắc dĩ đang ngập tràn, sau đó cẩn thận gỡ cánh tay của hắn ra khỏi đầu mình. vị tam hoàng tử này rốt cuộc bị sao vậy, lẽ nào không biết quanh đây đang có rất nhiều người sao? Hắn ta cư nhiên không để tâm đến thân phận của mình, công khai thân mật với nàng như vậy.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khó xử quay đầu nhìn về hướng khác, đột nhiên phát hiện ra vị cứu tinh, to tiếng hét: “ vị quận chúa chua ngoa kia, ngươi cũng tiến cung sao?”
Lãnh Phức Hương nghe thấy thế liền quay đầu, lại phát hiện hai cánh tay của Tô Duyệt Duyệt đang không ngường vẫy trong không trung, mà mồm thì không ngừng hét.
“quận chúa chua ngoa, ở đây..đến đây đến đây”
Lãnh Phức Hương với sắc mặt vô cùng khó coi bước lại chỗ nàng, phẫn nộ quát: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi đang gọi chó sao?”
“Y của ngươi không phải đang thừa nhận bản thân ngươi chính là chó chứ? Nếu không thì tại sao ngươi lại qua đây?” Tô Duyệt Duyệt vỗ vỗ vào bả vai của nàng ta, cười cười nói.
Lãnh Phức Hương ngay lập tức trừng mắt với nàng, không có hảo ý nói: “ ai là chó, cái đồ chết tiệt nhà ngươi la lối to như vậy, ta có thể không qua sao?”
Nàng lúc này mới phát hiện ra Bắc Thần Lẫm đang đứng ở bên cạnh, lễ phép gật gật đầu, sau đó lại nhìn nhìn 4 phía, như đang tìm kiếm thân ảnh của một ai đó.
Tô Duyệt Duyệt phi thường tốt bụng nhắc nhở: “ quận chúa chua ngoa, ngươi không cần nhìn nữa, cho dù ngươi có nhìn đến nỗi mắt lồi ra, cũng không tìm thấy phu quân nhà ta đâu”
Lãnh Phức Hương có một tia thất vọng, đưa tầm nhìn trở lại trên người Tô Duyệt Duyệt: “Thái tử hôm nay không tiến cung sao?”
Nàng hôm nay chính là cố tình trang điểm thật xinh đẹp để có thể thu hút được sự chú ý của Bắc Thần Hàn, làm cho hắn say mê mình, nhưng thật không ngờ tìm đi tìm lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
__Hồng Trần__
Danh sách chương