Tô Duyệt Duyệt hai tay chắp vào nhau, tỏ ra cái bộ dáng của một thái tử phi, hất cằm nói: “ quận chúa, ngươi ngang nhiên tìm phu quân của ta như vậy, dường như không quá hợp lý a, ngươi không nhìn thấy thái tử phi đang đứng trước mặt ngươi sao?”
“ta không hề coi ngươi là thái tử phi, hơn nữa thái tử điện hạ lại không phải chỉ có thể có mỗi mình ngươi” Lãnh Phức Hương lạnh lùng nói.
Tô Duyệt Duyệt nhíu nhíu lông mày, giả ra cái bộ dáng tràn đầy thất vọng, thở ra một hơi dài: “ vốn dĩ ta vẫn coi ngươi là bạn, nhưng nếu ngươi không thích thì bỏ đi vậy”
“ sao có thể là bạn hữu chứ? Chúng ta là địch nhân, đừng có quên, cuộc so tài vẫn chưa kết thúc đâu” Lãnh Phức Hương trừng mắt nhìn nàng nói.
Tô Duyệt Duyệt không thèm để tâm giả vờ quay mặt bước đi: “ai! Được rồi! chúng ta là địch nhân! Ta vốn dỹ là định nói cho ngươi nghe về vóc dáng của phu quân ta a! ngươi không biết ánh sáng phát ra từ trên người thái tử là có bao nhiêu huy hoàng đâu! Nhưng thôi bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn nghe thì thôi vậy”
Nàng không tin chiêu này lại không thể khiến nàng ta động tâm, nữ nhân luôn luôn rất hiếu kỳ, đặc biệt là với nam nhân mà mình thích.
Quả nhiên…..
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đứng lại cho ta, mau nói rõ ràng đi..hừ” Lãnh Phức Hương mâu quang sáng rực hẳn lên, muốn ngăn không cho Tô Duyệt Duyệt đi, vội vàng chạy theo nàng.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì” Tô Duyệt Duyệt không dừng cước bộ mở miệng nói.
Lãnh Phức Hương giống như con bạch tuộc, bám lấy người nàng, kích động nói: “Ngươi vừa nói vóc dáng của thái tử điện hạ làm sao? Nhanh nói cho ta, “cái ấy” có phải rất dài không?” =))))) (trời ai thật bó tay với quận chúa này)
Lúc này trong đầu của nàng ta là một mảnh xuân sắc bao trùm, không ngừng ảo tưởng về thân hình hoàn mỹ của Bắc Thần Hàn, ảo tưởng đến cái tượng trưng của đàn ông, có phải là giống trong sách nói, vừa dài vừa to a!
“Ya, quận chúa, thật không ngờ ngươi cư nhiên lại là một sắc nữ nha!” Tô Duyệt Duyệt trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc quay lại nhìn nàng ta.
Nữ nhân cổ đại không phải đều rất bảo thủ sao, sao vị quận chúa này lại có thể nghĩ thoáng như vậy chứ, tuy nhiên, thật đúng với khẩu vị của nàng, cuối cùng cũng gặp được người có cùng chí hướng ở cổ đại này.
“ được rồi. được rồi, nhanh nói đi, điện hạ phương diện này có phải rất oai phong không? Kích thước là bao nhiêu vậy?” Lãnh Phức Hương không ngừng bám theo Tô Duyệt Duyệt đang đi ở phía trước mà lải nhải.
Tô Duyệt Duyệt cười tà mị nói: “ rất lớn, cũng rất oai phong, thường làm người khác phải kêu trời, còn có a! tư thế mà hắn thích nhất chính là la hán đẩy xe ( mọi người tự tưởng tượng a, ta nghĩ mãi cũng không biết dịch cái tên tư thế này thế nào cho thỏa đáng =)))”
“là thật? tư thế đó không phải sẽ rất mệt sao?”
“ai, quận chúa cũng biết la hán đẩy xe sao?”
“Phí lời, xuân cung đồ ta đã xem cả mấy trăm lần rồi”
Hai người nữ nhân không hề kiêng kị to tiếng bàn luận, dần dần cũng rời đi chỗ ban đầu, mà Bắc Thần Lẫm từ đầu đến cuối lại vô cùng kinh ngạc đừng yên tại chỗ. Người nữ nhân ngang nhiên bản chuyện phòng the này, thật sự là Tô Duyệt Duyệt sao?
Hoàng cung. Ngự thư phòng——
Bắc Thần Hàn vừa bước vào cửa liền thấy hai thân ảnh đang đứng ở đó, nhìn thấy tướng mạo của hai người, hắn có chút ngạc nhiên.
“lục đệ, thất đệ, đã lâu không gặp, không ngờ các đệ cư nhiên lại trở về” hắn lạnh lùng nói.
Bắc Thần Ngạo khóe miệng giật giật, nhìn hắn: “Thái tử mấy năm nay chắc sống cũng không tồi, chắc hẳn không muốn nhìn thấy hai người bọn đệ”
“Lục đệ nghĩ quá nhiều rồi, bổn vương vui mừng còn không kịp, sao có thể không muốn gặp hai người chứ” Bắc Thần Hàn cười cười, khách khí nói.
Xem ra Bắc Thần Ngạo giờ đây quả thực đã trưởng thành lên rất nhiều rồi, nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác rất thần bí, loại cảm giác này ngay cả Bắc Thần Hàn cũng không thể nói rõ được, luôn luôn cảm thấy trong lòng hắn đang ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
“Thái tử, lần trước vào ngay tân hôn của huynh, thần đệ không thể đến tham dự được, đợi hôm khác đệ sẽ mời huynh cùng thái tử phi đến phủ đệ dùng bữa, đây coi như là chút tâm ý của đệ” Bắc Thần Ngạo nhìn hắn cười nói.
Sắc mặt Bắc Thần Hàn ngay lập tức liền biến đổi, lanh lùng từ chối: “không cần thiết, tâm ý của đệ bổn vương ghi nhận, hà tất phải phiền phức như vậy”
“nói như thế, huynh là không muốn cho thần đệ chút mặt mũi nào sao?” hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi.
__Hồng Trần__
“ta không hề coi ngươi là thái tử phi, hơn nữa thái tử điện hạ lại không phải chỉ có thể có mỗi mình ngươi” Lãnh Phức Hương lạnh lùng nói.
Tô Duyệt Duyệt nhíu nhíu lông mày, giả ra cái bộ dáng tràn đầy thất vọng, thở ra một hơi dài: “ vốn dĩ ta vẫn coi ngươi là bạn, nhưng nếu ngươi không thích thì bỏ đi vậy”
“ sao có thể là bạn hữu chứ? Chúng ta là địch nhân, đừng có quên, cuộc so tài vẫn chưa kết thúc đâu” Lãnh Phức Hương trừng mắt nhìn nàng nói.
Tô Duyệt Duyệt không thèm để tâm giả vờ quay mặt bước đi: “ai! Được rồi! chúng ta là địch nhân! Ta vốn dỹ là định nói cho ngươi nghe về vóc dáng của phu quân ta a! ngươi không biết ánh sáng phát ra từ trên người thái tử là có bao nhiêu huy hoàng đâu! Nhưng thôi bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn nghe thì thôi vậy”
Nàng không tin chiêu này lại không thể khiến nàng ta động tâm, nữ nhân luôn luôn rất hiếu kỳ, đặc biệt là với nam nhân mà mình thích.
Quả nhiên…..
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi đứng lại cho ta, mau nói rõ ràng đi..hừ” Lãnh Phức Hương mâu quang sáng rực hẳn lên, muốn ngăn không cho Tô Duyệt Duyệt đi, vội vàng chạy theo nàng.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì” Tô Duyệt Duyệt không dừng cước bộ mở miệng nói.
Lãnh Phức Hương giống như con bạch tuộc, bám lấy người nàng, kích động nói: “Ngươi vừa nói vóc dáng của thái tử điện hạ làm sao? Nhanh nói cho ta, “cái ấy” có phải rất dài không?” =))))) (trời ai thật bó tay với quận chúa này)
Lúc này trong đầu của nàng ta là một mảnh xuân sắc bao trùm, không ngừng ảo tưởng về thân hình hoàn mỹ của Bắc Thần Hàn, ảo tưởng đến cái tượng trưng của đàn ông, có phải là giống trong sách nói, vừa dài vừa to a!
“Ya, quận chúa, thật không ngờ ngươi cư nhiên lại là một sắc nữ nha!” Tô Duyệt Duyệt trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc quay lại nhìn nàng ta.
Nữ nhân cổ đại không phải đều rất bảo thủ sao, sao vị quận chúa này lại có thể nghĩ thoáng như vậy chứ, tuy nhiên, thật đúng với khẩu vị của nàng, cuối cùng cũng gặp được người có cùng chí hướng ở cổ đại này.
“ được rồi. được rồi, nhanh nói đi, điện hạ phương diện này có phải rất oai phong không? Kích thước là bao nhiêu vậy?” Lãnh Phức Hương không ngừng bám theo Tô Duyệt Duyệt đang đi ở phía trước mà lải nhải.
Tô Duyệt Duyệt cười tà mị nói: “ rất lớn, cũng rất oai phong, thường làm người khác phải kêu trời, còn có a! tư thế mà hắn thích nhất chính là la hán đẩy xe ( mọi người tự tưởng tượng a, ta nghĩ mãi cũng không biết dịch cái tên tư thế này thế nào cho thỏa đáng =)))”
“là thật? tư thế đó không phải sẽ rất mệt sao?”
“ai, quận chúa cũng biết la hán đẩy xe sao?”
“Phí lời, xuân cung đồ ta đã xem cả mấy trăm lần rồi”
Hai người nữ nhân không hề kiêng kị to tiếng bàn luận, dần dần cũng rời đi chỗ ban đầu, mà Bắc Thần Lẫm từ đầu đến cuối lại vô cùng kinh ngạc đừng yên tại chỗ. Người nữ nhân ngang nhiên bản chuyện phòng the này, thật sự là Tô Duyệt Duyệt sao?
Hoàng cung. Ngự thư phòng——
Bắc Thần Hàn vừa bước vào cửa liền thấy hai thân ảnh đang đứng ở đó, nhìn thấy tướng mạo của hai người, hắn có chút ngạc nhiên.
“lục đệ, thất đệ, đã lâu không gặp, không ngờ các đệ cư nhiên lại trở về” hắn lạnh lùng nói.
Bắc Thần Ngạo khóe miệng giật giật, nhìn hắn: “Thái tử mấy năm nay chắc sống cũng không tồi, chắc hẳn không muốn nhìn thấy hai người bọn đệ”
“Lục đệ nghĩ quá nhiều rồi, bổn vương vui mừng còn không kịp, sao có thể không muốn gặp hai người chứ” Bắc Thần Hàn cười cười, khách khí nói.
Xem ra Bắc Thần Ngạo giờ đây quả thực đã trưởng thành lên rất nhiều rồi, nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác rất thần bí, loại cảm giác này ngay cả Bắc Thần Hàn cũng không thể nói rõ được, luôn luôn cảm thấy trong lòng hắn đang ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
“Thái tử, lần trước vào ngay tân hôn của huynh, thần đệ không thể đến tham dự được, đợi hôm khác đệ sẽ mời huynh cùng thái tử phi đến phủ đệ dùng bữa, đây coi như là chút tâm ý của đệ” Bắc Thần Ngạo nhìn hắn cười nói.
Sắc mặt Bắc Thần Hàn ngay lập tức liền biến đổi, lanh lùng từ chối: “không cần thiết, tâm ý của đệ bổn vương ghi nhận, hà tất phải phiền phức như vậy”
“nói như thế, huynh là không muốn cho thần đệ chút mặt mũi nào sao?” hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi.
__Hồng Trần__
Danh sách chương