“Nói như vậy. thái tử là không cho thần đệ chút mặt mũi nào rồi?” Hắn cười như không cười nói.
“Lục đệ nghĩ quá nhiều rồi, bổn vương chỉ là không muốn phiền ngươi, lục đệ đã kiên trì như vậy, vậy bổn vương đành phải theo ý ngươi, ngày khác sẽ đến làm khách ở phủ nhà ngươi.” Bắc Thần Hàn ôn hòa nói.
“Như vậy mới đúng, huynh đệ chúng ta vẫn giống như trước đây, đúng rồi, khi đi nhớ dẫn theo thái tử phi, lần trước thần đệ gặp nàng, rất thích nàng ta, thái tử phi thật thú vị.” Bắc Thần Ngạo cười nói.
Thái độ trong lời nói của hắn lại làm cho sắc mặt của Bắc Thần Hàn trở nên âm u.
Khi 2 người đang trầm mặc không nói, hoàng thượng đột nhiên từ ngoài đi vào, đến bên cạnh 3 người bọn họ.: “Các ngươi đều đến rồi a!”.
‘Ngạo nhi, Tường nhi, trầm đã nhiều năm không gặp các ngươi rồi, các ngươi đều đã trưởng thành không ít, cũng thành những người trững trạc như này rồi…” Hoàng đế cười tươi, vỗ vỗ vai Bắc Thần Ngạo, lại bị hắn lạnh lùng trốn tránh.
“Không biết hoàng thượng ngày hôm nay tìm bọn ta đến là có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gi, bổn vương muốn rời đi trước.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói.
Hoàng đế thu hồi lại tay của mình, đành chịu lắc lắc đầu, nhìn hắn. “Ngạo nhi còn trách trẫm năm đó bắt ngươi cùng Tường nhi phải xuất cung sao?”.
Bắc Thần Hàn mu quang lóe sáng, thực ra sự việc này đối với Bắc Thần Hàn mà nói, hắn rõ rang nhất.
Bắc Thần Ngạo là do hoàng hậu sinh ra, đúng ra hắn là thái tử chính thức của vương triều, nhưng hoàng thượng từ đầu đến cuối chỉ sủng ái mẫu thân Điệp phi của Bắc Thần Hàn, 10 năm trước hoàng hậu ở trong cung Du phi, cũng chính là mẫu thân của Bắc Thần Tường, âm mưu hãm hai Điệp phi, Điệp phi vì bất cẩn sa xuống hồ nước, cuối cùng nhiễm phải trọng bệnh mà qua đời.
Năm đó hoàng thượng nổi trận lôi đình, cho rằng hoàng hậu cùng Du phi không đủ tư cách làm mẹ, 1 hơi hại lệnh tước bỏ ngôi vị thái tử của Bắc Thần Ngạo, và cho Bắc Thần Ngạo năm đó chỉ có 8 tuổi cùng Bắc Thần Tường 7 tuổi xuất cung, phong Bắc Thần Hàn làm vương gia.
Đối với việc này, Bắc Thần Ngạo từ nhỏ đã ghi hận trong lòng, hắn hận mẫu hậu ác độc của mình, cũng hận phụ vương vô tình của mình, cho nên từ nhỏ đến lớn đối với tình thân càng không coi ra gì, dẫn đến tính cách lạnh lùng cô đơn của hắn ngày hôm nay.
Mà năm đó thái tử chính thức của vương triều rõ ràng đã giao cho hắn, sau khi hoàng thượng đau lòng, kết luận cuối cùng là chọn đứa con của phi tần mà mình sủng ái nhất, cũng chính là Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn cũng chính năm đó được phong cho ngôi vị thái tử.
‘Hoàng thượng nặng lời rồi, bổn vương như nào dám trách hoàng thượng.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói, ngữ khí cũng không có gì thay đổi/
Hoàng thượng thở dài 1 hơi, vội vàng nói. “Như này đi! Tối nay gia đình chúng ta tập trung lại cùng nhau ăn cơm, mẫu hậu của ngươi cũng nhiều năm không được gặp ngươi rồi, tối nay cho mẫu thân 2 người chuyện trò vui vẻ”.
“Vâng, Hoàng thượng còn có chuyện không? Nếu như không có, Ngạo nhi xin phép cáo từ trước…” Bắc Thần Ngạo thái độ không quen, càng làm cho hoàng thượng không biết làm thế nào.
Khi mà Bắc Thần Ngạo và Bắc Thần Tường 2 người lui xuống, hoàng thượng lại lần nữa cười cười nhìn Bắc Thần Hàn.
“Hàn Nhi, đừng trách, Ngạo nhi như vậy là bình thường, trẫm tin 1 thời gian nữa sẽ khác.’ Hoàng thượng cười nói.
“Phụ vương, hài nhi biết rồi” Bắc Thần Hàn gật đầu đáp.
Hoàng thượng vội vàng chuyển đề tài, trực tiếp hỏi: “Duyệt Duyệt cũng vào cung rồi chứ! Vợ chồng các ngươi gần đây quan hệ như thế nào?”.
Hoàng thượng luôn biết Bắc Thần Hàn từ nhỏ đến lớn luôn không thích Tô Duyệt Duyệt, cũng biết hắn rất không hài lòng về cuộc hôn nhân này, cho nên hoàng thượng rất lo lắng sau khi kết hôn, Tô Duyệt Duyệt có làm sai chuyện gì hay không.
“Quan hệ của hài nhi và Tô Duyệt Duyệt cũng không tồi…” Hắn mu quang lóe sáng, nét mặt bất giác trở nên ôn hòa.
Đích thực là không tồi, cũng rất tuyệt, mỗi ngày có Tô Duyệt Duyệt ở thái tử phủ để quở trách, sống những ngày tháng phong phú cũng rất có hứng thú.
Hoàng thượng mâu quang phát hiện vẻ mặt ôn hòa ấm áp của Bắc Thần Hàn, xem ra, sự việc tiến triển không tồi a! “Trẫm nghe nói, Duyệt Duyệt mất trí, chuyện này là thật sao?” Hoàng thượng lại lần nữa mở miệng hỏi.
___Lâm HiHi_____
“Lục đệ nghĩ quá nhiều rồi, bổn vương chỉ là không muốn phiền ngươi, lục đệ đã kiên trì như vậy, vậy bổn vương đành phải theo ý ngươi, ngày khác sẽ đến làm khách ở phủ nhà ngươi.” Bắc Thần Hàn ôn hòa nói.
“Như vậy mới đúng, huynh đệ chúng ta vẫn giống như trước đây, đúng rồi, khi đi nhớ dẫn theo thái tử phi, lần trước thần đệ gặp nàng, rất thích nàng ta, thái tử phi thật thú vị.” Bắc Thần Ngạo cười nói.
Thái độ trong lời nói của hắn lại làm cho sắc mặt của Bắc Thần Hàn trở nên âm u.
Khi 2 người đang trầm mặc không nói, hoàng thượng đột nhiên từ ngoài đi vào, đến bên cạnh 3 người bọn họ.: “Các ngươi đều đến rồi a!”.
‘Ngạo nhi, Tường nhi, trầm đã nhiều năm không gặp các ngươi rồi, các ngươi đều đã trưởng thành không ít, cũng thành những người trững trạc như này rồi…” Hoàng đế cười tươi, vỗ vỗ vai Bắc Thần Ngạo, lại bị hắn lạnh lùng trốn tránh.
“Không biết hoàng thượng ngày hôm nay tìm bọn ta đến là có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gi, bổn vương muốn rời đi trước.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói.
Hoàng đế thu hồi lại tay của mình, đành chịu lắc lắc đầu, nhìn hắn. “Ngạo nhi còn trách trẫm năm đó bắt ngươi cùng Tường nhi phải xuất cung sao?”.
Bắc Thần Hàn mu quang lóe sáng, thực ra sự việc này đối với Bắc Thần Hàn mà nói, hắn rõ rang nhất.
Bắc Thần Ngạo là do hoàng hậu sinh ra, đúng ra hắn là thái tử chính thức của vương triều, nhưng hoàng thượng từ đầu đến cuối chỉ sủng ái mẫu thân Điệp phi của Bắc Thần Hàn, 10 năm trước hoàng hậu ở trong cung Du phi, cũng chính là mẫu thân của Bắc Thần Tường, âm mưu hãm hai Điệp phi, Điệp phi vì bất cẩn sa xuống hồ nước, cuối cùng nhiễm phải trọng bệnh mà qua đời.
Năm đó hoàng thượng nổi trận lôi đình, cho rằng hoàng hậu cùng Du phi không đủ tư cách làm mẹ, 1 hơi hại lệnh tước bỏ ngôi vị thái tử của Bắc Thần Ngạo, và cho Bắc Thần Ngạo năm đó chỉ có 8 tuổi cùng Bắc Thần Tường 7 tuổi xuất cung, phong Bắc Thần Hàn làm vương gia.
Đối với việc này, Bắc Thần Ngạo từ nhỏ đã ghi hận trong lòng, hắn hận mẫu hậu ác độc của mình, cũng hận phụ vương vô tình của mình, cho nên từ nhỏ đến lớn đối với tình thân càng không coi ra gì, dẫn đến tính cách lạnh lùng cô đơn của hắn ngày hôm nay.
Mà năm đó thái tử chính thức của vương triều rõ ràng đã giao cho hắn, sau khi hoàng thượng đau lòng, kết luận cuối cùng là chọn đứa con của phi tần mà mình sủng ái nhất, cũng chính là Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Hàn cũng chính năm đó được phong cho ngôi vị thái tử.
‘Hoàng thượng nặng lời rồi, bổn vương như nào dám trách hoàng thượng.” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói, ngữ khí cũng không có gì thay đổi/
Hoàng thượng thở dài 1 hơi, vội vàng nói. “Như này đi! Tối nay gia đình chúng ta tập trung lại cùng nhau ăn cơm, mẫu hậu của ngươi cũng nhiều năm không được gặp ngươi rồi, tối nay cho mẫu thân 2 người chuyện trò vui vẻ”.
“Vâng, Hoàng thượng còn có chuyện không? Nếu như không có, Ngạo nhi xin phép cáo từ trước…” Bắc Thần Ngạo thái độ không quen, càng làm cho hoàng thượng không biết làm thế nào.
Khi mà Bắc Thần Ngạo và Bắc Thần Tường 2 người lui xuống, hoàng thượng lại lần nữa cười cười nhìn Bắc Thần Hàn.
“Hàn Nhi, đừng trách, Ngạo nhi như vậy là bình thường, trẫm tin 1 thời gian nữa sẽ khác.’ Hoàng thượng cười nói.
“Phụ vương, hài nhi biết rồi” Bắc Thần Hàn gật đầu đáp.
Hoàng thượng vội vàng chuyển đề tài, trực tiếp hỏi: “Duyệt Duyệt cũng vào cung rồi chứ! Vợ chồng các ngươi gần đây quan hệ như thế nào?”.
Hoàng thượng luôn biết Bắc Thần Hàn từ nhỏ đến lớn luôn không thích Tô Duyệt Duyệt, cũng biết hắn rất không hài lòng về cuộc hôn nhân này, cho nên hoàng thượng rất lo lắng sau khi kết hôn, Tô Duyệt Duyệt có làm sai chuyện gì hay không.
“Quan hệ của hài nhi và Tô Duyệt Duyệt cũng không tồi…” Hắn mu quang lóe sáng, nét mặt bất giác trở nên ôn hòa.
Đích thực là không tồi, cũng rất tuyệt, mỗi ngày có Tô Duyệt Duyệt ở thái tử phủ để quở trách, sống những ngày tháng phong phú cũng rất có hứng thú.
Hoàng thượng mâu quang phát hiện vẻ mặt ôn hòa ấm áp của Bắc Thần Hàn, xem ra, sự việc tiến triển không tồi a! “Trẫm nghe nói, Duyệt Duyệt mất trí, chuyện này là thật sao?” Hoàng thượng lại lần nữa mở miệng hỏi.
___Lâm HiHi_____
Danh sách chương