“eei, đay chính là nam kỹ viện sao? Không có người a!” tô Duyệt Duyệt hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía.
Trên con đường, hai bên là các dãy nhà to nhỏ, nhưng ngoài họ ra thì không có bất kỳ ai đi lại, lẽ nào buôn bán không tốt?
“Ngươi xem ngươi thích dạng nam nhân như thế nào, chỉ cần gõ cửa thì có thể vào rồi” Bắc Thần Ngạo cười cười giải thích cho nàng.
Tô Duyêt Duyệt quay đầu nhìn nhìn hắn, trong mâu quang xuất hiện một tia kinh ngạc và hoài nghi.
“Ngươi có phải là khách thường xuyên ở đây không, cho nên mới có thể biết rõ ràng như vậy” nàng hỏi, tên hái hoa tặc này sẽ không phải thích cả nam nhân chứ.
Bắc Thần Ngạo trên đầu là một đàn quạ đen bay, hận ý trừng mắt nhìn nàng, ngữ điệu kiên trì nói: “có ngươi mới có vấn đề, ta rất bình thường”
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, bắt đầu đi về phía trước, bước đến gian phòng thứ hai, từ lỗ hổng ở trên của sổ nhìn vào bên trong, lại phát hiện hai người nam nhân đang dây dưa không dứt, tư thế này chính là “La hán đẩy xe” ( mọi người tụ tưởng tượng nhé ;)), ngay lạp tức làm nàng nhớ đến tư thế của nàng và Bắc Thần Hàn hôm động phòng, khuôn mặt bỗng chốc đỏ hồng.
“Người đã đến rồi, ngươi còn đỏ mặt cái gì?” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói.
Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục đi lên phía trước, đi đến căn phòng thứ 8, nhìn thấy một người nam nhân lớn lên vô cùng nho nhã, đang ngồi lặng lẽ đàn một bản nhạc rất buồn, cái loại khí chất này cùng với những nam kỹ thanh lâu không hề giống nhau.
“Thích hắn? Vậy thì vào đi! Một lúc sau ta sẽ đến đón ngươi” Bắc Thần Ngạo nói xong liền trực tiếp đẩy nàng vào phòng, sau đó liền rời đi.
Tô Duyệt Duyệt hiếu kỳ nhìn khắp căn phòng, lại phát hiện chỉ có một chiếc giường, bàn ghế cùng chiếc đàn cổ, liền đi lại phía bàn sau đó ngồi xuống.
“Ngươi tên là gì?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Nam tử khắp người phát ra khí chất cao quý, lại càng làm cho Tô Duyệt Duyệt động tâm, nàng hoài nghi, nam nhân này phải hay không đi nhầm vào thanh lâu, nhìn thế nào cũng không ra đó là một nam kỹ.
“ta là Mục Tiêu ( thật ra người này tụ xưng mình là thiếp, nhưng mà ta thấy nghe không thuận tai lắm nên cứ để là ta vậy), chủ tử thích nghe khúc nào, ta có thể đàn cho người nghe, hay là người muốn nhanh chóng một chút, trực tiếp lên giường” Mục Tiêu cười lạnh một tiếng.
Tô Duyệt Duyệt khóe miệng giật giật, vội vàng vừa lắc đầu vừa xua tay: “Ai, ta chỉ là vào nhìn xem mà thôi, bỏ đi, ta không làm phiền ngươi nữa, ta đi trước”
Lời vừa nói xong, nam tử vội vàng chạy đến chắn trước cánh cửa, đình chỉ cước bộ của nàng.
“Ngươi làm gì?” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn hắn.
“Cô nương còn chưa có trả tiền, tổng cộng ba nghìn lượng” Mục Tiêu cười cười nói.
Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức kinh ngạc, nghiến răng nói: “ba…ba nghìn lượng, ta ngay cả tay còn chưa có chạm a! ngươi định cướp của à”
Đây là nam kỹ viện hay là hắc điếm chứ? Phí cư nhiên đắt hơn rất nhiều so với các kỹ viện bình thường khác.
“cô nương một khi đã bước vào cửa, bất kể là có làm chuyện gì hay không, đều phải trả 3 nghìn lượng” Mục Tiêu khắp mặt ngay lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói.
Tô Duyệt Duyệt tặc lưỡi, bỏ đi, không phải 3 nghìn lượng sao, vẫn la nên nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là…..
“ơ, tiền của ta đâu, sao lại không thấy rồi?” nàng lần mò khắp y phục của mình, lại phát hiện một vạn hai đã không cánh mà bay, sao lại có thể như thế chứ?
Mục Tiêu khắp mặt càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng: “cô nương không phải muốn ăn quỵt chứ?”
“ngươi nói cái gì? Ta cũng không có nói là không giả tiền, ngươi cho rằng ta là kẻ ngang ngược sao?” Tô Duyệt Duyệt hận ý trừng mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này thật quá thực tế, đây là cái thái độ gì?
__Hồng Trần__
Trên con đường, hai bên là các dãy nhà to nhỏ, nhưng ngoài họ ra thì không có bất kỳ ai đi lại, lẽ nào buôn bán không tốt?
“Ngươi xem ngươi thích dạng nam nhân như thế nào, chỉ cần gõ cửa thì có thể vào rồi” Bắc Thần Ngạo cười cười giải thích cho nàng.
Tô Duyêt Duyệt quay đầu nhìn nhìn hắn, trong mâu quang xuất hiện một tia kinh ngạc và hoài nghi.
“Ngươi có phải là khách thường xuyên ở đây không, cho nên mới có thể biết rõ ràng như vậy” nàng hỏi, tên hái hoa tặc này sẽ không phải thích cả nam nhân chứ.
Bắc Thần Ngạo trên đầu là một đàn quạ đen bay, hận ý trừng mắt nhìn nàng, ngữ điệu kiên trì nói: “có ngươi mới có vấn đề, ta rất bình thường”
Tô Duyệt Duyệt nhăn nhăn lông mày, bắt đầu đi về phía trước, bước đến gian phòng thứ hai, từ lỗ hổng ở trên của sổ nhìn vào bên trong, lại phát hiện hai người nam nhân đang dây dưa không dứt, tư thế này chính là “La hán đẩy xe” ( mọi người tụ tưởng tượng nhé ;)), ngay lạp tức làm nàng nhớ đến tư thế của nàng và Bắc Thần Hàn hôm động phòng, khuôn mặt bỗng chốc đỏ hồng.
“Người đã đến rồi, ngươi còn đỏ mặt cái gì?” Bắc Thần Ngạo lạnh lùng nói.
Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục đi lên phía trước, đi đến căn phòng thứ 8, nhìn thấy một người nam nhân lớn lên vô cùng nho nhã, đang ngồi lặng lẽ đàn một bản nhạc rất buồn, cái loại khí chất này cùng với những nam kỹ thanh lâu không hề giống nhau.
“Thích hắn? Vậy thì vào đi! Một lúc sau ta sẽ đến đón ngươi” Bắc Thần Ngạo nói xong liền trực tiếp đẩy nàng vào phòng, sau đó liền rời đi.
Tô Duyệt Duyệt hiếu kỳ nhìn khắp căn phòng, lại phát hiện chỉ có một chiếc giường, bàn ghế cùng chiếc đàn cổ, liền đi lại phía bàn sau đó ngồi xuống.
“Ngươi tên là gì?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Nam tử khắp người phát ra khí chất cao quý, lại càng làm cho Tô Duyệt Duyệt động tâm, nàng hoài nghi, nam nhân này phải hay không đi nhầm vào thanh lâu, nhìn thế nào cũng không ra đó là một nam kỹ.
“ta là Mục Tiêu ( thật ra người này tụ xưng mình là thiếp, nhưng mà ta thấy nghe không thuận tai lắm nên cứ để là ta vậy), chủ tử thích nghe khúc nào, ta có thể đàn cho người nghe, hay là người muốn nhanh chóng một chút, trực tiếp lên giường” Mục Tiêu cười lạnh một tiếng.
Tô Duyệt Duyệt khóe miệng giật giật, vội vàng vừa lắc đầu vừa xua tay: “Ai, ta chỉ là vào nhìn xem mà thôi, bỏ đi, ta không làm phiền ngươi nữa, ta đi trước”
Lời vừa nói xong, nam tử vội vàng chạy đến chắn trước cánh cửa, đình chỉ cước bộ của nàng.
“Ngươi làm gì?” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn hắn.
“Cô nương còn chưa có trả tiền, tổng cộng ba nghìn lượng” Mục Tiêu cười cười nói.
Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức kinh ngạc, nghiến răng nói: “ba…ba nghìn lượng, ta ngay cả tay còn chưa có chạm a! ngươi định cướp của à”
Đây là nam kỹ viện hay là hắc điếm chứ? Phí cư nhiên đắt hơn rất nhiều so với các kỹ viện bình thường khác.
“cô nương một khi đã bước vào cửa, bất kể là có làm chuyện gì hay không, đều phải trả 3 nghìn lượng” Mục Tiêu khắp mặt ngay lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói.
Tô Duyệt Duyệt tặc lưỡi, bỏ đi, không phải 3 nghìn lượng sao, vẫn la nên nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là…..
“ơ, tiền của ta đâu, sao lại không thấy rồi?” nàng lần mò khắp y phục của mình, lại phát hiện một vạn hai đã không cánh mà bay, sao lại có thể như thế chứ?
Mục Tiêu khắp mặt càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng: “cô nương không phải muốn ăn quỵt chứ?”
“ngươi nói cái gì? Ta cũng không có nói là không giả tiền, ngươi cho rằng ta là kẻ ngang ngược sao?” Tô Duyệt Duyệt hận ý trừng mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này thật quá thực tế, đây là cái thái độ gì?
__Hồng Trần__
Danh sách chương