“Này cô nương, thế còn tiền?” Mục Tiêu sắc mặt khó coi hỏi.
Tô Duyệt Duyệt cẩn thận tìm khắp lại một lượt, nhưng vẫn không thấy chút vết tích nào của ngân phiếu, chẳng nhẽ đã làm mất trên đường đi rồi.
“Ngươi đợi chút, một canh giờ nữa thôi, người bạn vừa nãy sẽ đến đón ta, lúc ấy ta sẽ trả cho ngươi ba ngàn hai lượng” Tô Duyệt Duyệt cười híp mí.
Xem ra chỉ có thể chờ Bắc Thần Ngạo đến mà thôi, tự trách bản thân quá vô ý, đương dưng làm mất trắng số ngân phiếu kia.
Lúc ấy ở phía trên nóc nhà, Bắc Thần Ngao đang mỉm cười theo dõi nhất cử nhất động trong phòng, gói hai tờ ngân phiếu trong tay vào bọc rồi lập tức quay người rời khỏi thanh lâu.
Phủ thái tử. Duyệt Tâm Các.
Bắc Thần Hàn mệt nhọc về đến Duyệt Tâm Các, thì phát hiện Tô Duyệt Duyệt lại không ở trong phòng, mới nghi ngờ mà hỏi: “Thái tử phi đâu?”
“Bẩm Thái tử điện hạ, Thái tử phi… Người… Người xuất phủ rồi ạ, đến giờ vẫn chưa thấtyquay về” Tiểu Thúy toàn thân run rấy mà quỳ phục xuống.
Gương mặt Bắc Thần Hàn bỗng dưng tối sầm lại, tức giận thét: “Xuất phủ? Lúc nào?”
Nữ nhân này quả thực là không một ngày nào là không gây phiền toái cho hắn, lại dám cả gan sau lưng hắn lén lút trốn đi chơi, lần này mà bắt được ả thì nhất định phải dạy bảo cho tới.
“Thưa thái tử điện ha, là chiều tồi xuất phủ ạ” Tiểu Thúy bị dọa tới mồm miệng mấp máy.
Bắc Thần Hàn nộ khí xung thiên bước ra ngoài, đột nhiên quản gia vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn.
“Thái tử điện hạ, có người bảo lão nô đưa cái này cho người” Quản gia vôi vàng đưa mấu giấy cho Bắc Thần Hàn.
Bắc Thần Hàn mở mẩu giấy ra, mặt mày lập tức tái mét, trên mẩu giấy chỉ viết đúng một hàng chữ.
“Thái tử phi đi nhà thổ thiếu nợ, mời thái tử gia mang ba ngàn hai lượng đến chuộc người – Tư Mộng Lầu, phòng số tám.”
“Chết tiệt, đồ nữ nhân đáng chết…” Hắn tức giận vò nát mẩu giấy, vội vã rời khỏi phủ.
Tư mộng lầu, không phải là kĩ nam viện sao? Ả tự dưng lại dám đi tìm nam nhân vui chơi, thật đáng ghét… Dám công khai đi nhà thổ mà ăn tàn phá hại, thật mất mặt.
Thái tử phi đi nhà thổ, thái tử gia chịu lép… Truyền ra ngoài mà được sao.
Hắn nhất định sẽ bắt cô về trừng phạt nghiêm khắc, để cô không còn thể lực mà đi tìm kĩ nam, thật bực mình…
Trên nóc của phủ Thái tử, cái vóc dáng cao to của Bắc Thần Ngạo đang đứng im lặng, hắn khẽ mỉm cười nhìn cái bóng của Bắc Thần Hàn phẫn nộ rời đi.
Tư Mộng Lầu, Phòng số tám.
Tô Duyệt Duyệt sốt sắng trông về phía cửa, cái tên Băc Thần Ngạo này rốt cuộc có đến hay không vậy, không phải đã nói là một canh giờ sao, giờ thì đã gần ba canh giờ rồi, thế mà vẫn chưa nhìn thấy hắn đau, không phải hắn đã quên mất con cừu dễ thương như cô rồi chứ!!
“Bạn của cô rốt cuộc bao giờ mới đến hả?” Mục Tiêu hết chịu nổi hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn “ sắp rồi sắp rồi, cứ đợi đi…”
“Dù sao thì cô nương cũng đã trả ba ngàn hai rồi, hay là chúng ta làm chút thư giãn, giết thời gian cũng tốt…” Mục Tiêu đột nhiên đứng dậy đi về phía cô.
Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt, gã này không phải muốn cưỡng bức cô chứ!!
“Ngươi cứ thử bước thêm một bước xem” đột nhiên một giọng nói lanh lùng giận dữ chấn im hai người ở trong phòng.
Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhìn Bắc Thần Hàn, cái gương mặt thối của hắn còn thối hơn cả phân trong hỗ xí, tại sao người đến không phải Bắc Thần Ngạo mà lại là Bắc Thần Hàn chứ? Thật sự, muốn giết người sao.
Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại, đột nhiên chạy bổ về phía hắn, làm bộ nũng nịu gọi: “Phu quân…”
_Gấu_
Tô Duyệt Duyệt cẩn thận tìm khắp lại một lượt, nhưng vẫn không thấy chút vết tích nào của ngân phiếu, chẳng nhẽ đã làm mất trên đường đi rồi.
“Ngươi đợi chút, một canh giờ nữa thôi, người bạn vừa nãy sẽ đến đón ta, lúc ấy ta sẽ trả cho ngươi ba ngàn hai lượng” Tô Duyệt Duyệt cười híp mí.
Xem ra chỉ có thể chờ Bắc Thần Ngạo đến mà thôi, tự trách bản thân quá vô ý, đương dưng làm mất trắng số ngân phiếu kia.
Lúc ấy ở phía trên nóc nhà, Bắc Thần Ngao đang mỉm cười theo dõi nhất cử nhất động trong phòng, gói hai tờ ngân phiếu trong tay vào bọc rồi lập tức quay người rời khỏi thanh lâu.
Phủ thái tử. Duyệt Tâm Các.
Bắc Thần Hàn mệt nhọc về đến Duyệt Tâm Các, thì phát hiện Tô Duyệt Duyệt lại không ở trong phòng, mới nghi ngờ mà hỏi: “Thái tử phi đâu?”
“Bẩm Thái tử điện hạ, Thái tử phi… Người… Người xuất phủ rồi ạ, đến giờ vẫn chưa thấtyquay về” Tiểu Thúy toàn thân run rấy mà quỳ phục xuống.
Gương mặt Bắc Thần Hàn bỗng dưng tối sầm lại, tức giận thét: “Xuất phủ? Lúc nào?”
Nữ nhân này quả thực là không một ngày nào là không gây phiền toái cho hắn, lại dám cả gan sau lưng hắn lén lút trốn đi chơi, lần này mà bắt được ả thì nhất định phải dạy bảo cho tới.
“Thưa thái tử điện ha, là chiều tồi xuất phủ ạ” Tiểu Thúy bị dọa tới mồm miệng mấp máy.
Bắc Thần Hàn nộ khí xung thiên bước ra ngoài, đột nhiên quản gia vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn.
“Thái tử điện hạ, có người bảo lão nô đưa cái này cho người” Quản gia vôi vàng đưa mấu giấy cho Bắc Thần Hàn.
Bắc Thần Hàn mở mẩu giấy ra, mặt mày lập tức tái mét, trên mẩu giấy chỉ viết đúng một hàng chữ.
“Thái tử phi đi nhà thổ thiếu nợ, mời thái tử gia mang ba ngàn hai lượng đến chuộc người – Tư Mộng Lầu, phòng số tám.”
“Chết tiệt, đồ nữ nhân đáng chết…” Hắn tức giận vò nát mẩu giấy, vội vã rời khỏi phủ.
Tư mộng lầu, không phải là kĩ nam viện sao? Ả tự dưng lại dám đi tìm nam nhân vui chơi, thật đáng ghét… Dám công khai đi nhà thổ mà ăn tàn phá hại, thật mất mặt.
Thái tử phi đi nhà thổ, thái tử gia chịu lép… Truyền ra ngoài mà được sao.
Hắn nhất định sẽ bắt cô về trừng phạt nghiêm khắc, để cô không còn thể lực mà đi tìm kĩ nam, thật bực mình…
Trên nóc của phủ Thái tử, cái vóc dáng cao to của Bắc Thần Ngạo đang đứng im lặng, hắn khẽ mỉm cười nhìn cái bóng của Bắc Thần Hàn phẫn nộ rời đi.
Tư Mộng Lầu, Phòng số tám.
Tô Duyệt Duyệt sốt sắng trông về phía cửa, cái tên Băc Thần Ngạo này rốt cuộc có đến hay không vậy, không phải đã nói là một canh giờ sao, giờ thì đã gần ba canh giờ rồi, thế mà vẫn chưa nhìn thấy hắn đau, không phải hắn đã quên mất con cừu dễ thương như cô rồi chứ!!
“Bạn của cô rốt cuộc bao giờ mới đến hả?” Mục Tiêu hết chịu nổi hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn “ sắp rồi sắp rồi, cứ đợi đi…”
“Dù sao thì cô nương cũng đã trả ba ngàn hai rồi, hay là chúng ta làm chút thư giãn, giết thời gian cũng tốt…” Mục Tiêu đột nhiên đứng dậy đi về phía cô.
Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt, gã này không phải muốn cưỡng bức cô chứ!!
“Ngươi cứ thử bước thêm một bước xem” đột nhiên một giọng nói lanh lùng giận dữ chấn im hai người ở trong phòng.
Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhìn Bắc Thần Hàn, cái gương mặt thối của hắn còn thối hơn cả phân trong hỗ xí, tại sao người đến không phải Bắc Thần Ngạo mà lại là Bắc Thần Hàn chứ? Thật sự, muốn giết người sao.
Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại, đột nhiên chạy bổ về phía hắn, làm bộ nũng nịu gọi: “Phu quân…”
_Gấu_
Danh sách chương