"Chiến đấu thật là kịch liệt!" Diệp Thiên co rụt con ngươi lại, âm thầm giật mình.

Ở nơi xa, có lít nha lít nhít hung thú đang vây công Đại căn cứ Ma Hải, hơn nữa còn là công kích đồng thời từ trên trời và dưới mặt đất.

Trên trời là một nhóm hung thú phi hành cùng với Vương Thú, không ngừng công kích vào trận bàn phòng ngự, mà dưới mặt đất thì có một lượng lớn hung thú đỉnh cấp, hung thú cao cấp cùng với vô số hung thú cấp thấp, có số lượng quá nhiều không có cách nào thống kê.

Nếu chỉ luận về quy mô mà nói, đại quân hung thú này tối thiểu phải gấp hơn 100 lần đội ngũ hung thú tấn công căn cứ Lâm Hải, hơn nữa chất lượng còn cao hơn rất nhiều.

Nhưng từ đầu đến cuối, có một con hung thú lại không có động thủ.

Đó là một con Viên Hầu màu vàng óng, thân thể cũng không cao lắm, ước chừng chỉ có khoảng 50 mét, nhưng khí thế của nó phảng phất như có thể xuyên qua chân trời, coi như là Vương thú ở trước mặt nó cũng chỉ là giun dế.

Đột nhiên, con Viên Hầu này quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, chỉ vẻn vẹn nhìn một cái đã khiến cho Diệp Thiên lạnh cả người.

"Quá khủng bố!" Diệp Thiên đã chân chính ý thức được sự cường đại của con hung thú Viên Hầu này.

Hắn cách đối phương tối thiểu 18 cây số a, hơn nữa còn đang ở trên không trung cách mặt đất 1000 mét, nhưng lại bị đối phương phát hiện.

Nhưng mà, con Viên Hầu này chỉ vẻn vẹn nhìn Diệp Thiên một cái, sau đó liền không để ý.

"Là cảm thấy ta quá yếu, không cần thiết phải động thủ hay sao?" Diệp Thiên thì thào.

Cũng đúng, tu vi bên ngoài của hắn bất quá chỉ là Tông Sư mới rèn luyện một loại kinh mạch mà thôi, mà con Viên Hầu này lại không có năng lực nhìn thấu thiên phú, tự nhiên sẽ không để ý đến một vị Tông Sư nho nhỏ.

"Trước tiên tiến vào Đại căn cứ Ma Hải, hỏi một chút tình huống a!" Diệp Thiên quan chiến một hồi, liền hạ quyết định.

Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, đám hung thú này cũng không đến nổi quay đầu đi công kích một cái căn cứ nhỏ yếu như căn cứ Lâm Hải, coi như công kích căn cứ Lâm Hải, vậy cũng là chuyện sau khi công phá Đại căn cứ Ma Hải

Cho nên Diệp Thiên ở lại căn cứ Lâm Hải chỉ tổ lãng phí thời gian, còn không bằng tiến vào Đại căn cứ Ma Hải dò xét tình huống. Đem so sánh mà nói, Đại căn cứ Ma Hải khẳng định sẽ biết rõ nhiều tin tức hơn.

Thế là, Diệp Thiên từ một phương hướng khác bay đến Đại căn cứ Ma Hải, bên trên đường đi cũng gặp phải mấy con hung thú bay đến chặn đường, nhưng lại bị Diệp Thiên đánh chết.

Đại căn cứ Ma Hải đã đóng hết thảy các cửa vào, nhưng sau khi Diệp Thiên lấy ra thẻ căn cước cùng với huy chương trận pháp sư, liền được cho phép tiến vào Đại căn cứ Ma Hải, trận pháp phòng thủ tạm thời mở ra một cánh cửa nhỏ, để cho Diệp Thiên tiến vào bên trong Đại căn cứ Ma Hải.

Sau khi tiến vào căn cứ, Diệp Thiên cảm ứng được Đại căn cứ Ma Hải đã rõ ràng tiêu điều đi rất nhiều, dù sao thì cũng có rất nhiều Võ Giả đang chiến đấu ở bên ngoài.

Diệp Thiên không biết là Nhạc Linh có đang chiến đấu ở bên ngoài hay không, nhưng vẫn cố gắng liên lạc với Nhạc Linh.

"Diệp Thiên, ngươi đã trở về? Chờ ta một chút!" Nhạc Linh gửi tới cho Diệp Thiên một tin nhắn.

Sau đó không lâu, Diệp Thiên rốt cục cũng gặp được Nhạc Linh.

"Cô bị thương?" Diệp Thiên rõ ràng nhìn thấy được Nhạc Linh có trạng thái không tốt, sắc mặt có một chút tái nhợt, hơn nữa còn thả lỏng một cánh tay, hiển nhiên cánh tay này đã bị thương nghiêm trọng.

"Ừm, sau khi tiến nhập vào chiến trường, ta liền bị trọng thương, nếu không phải được một vị Tông Sư đỉnh phong của gia tộc cứu giúp, ta đoán chừng sẽ không về được. Bất quá cũng may mắn, bởi vì thụ thương, cho nên mới có cơ hội lùi vào bên trong căn cứ." Nhạc Linh cười khổ nói.

Nàng hỏi tiếp: "Căn cứ Lâm Hải thế nào rồi?"

Diệp Thiên nói: "Cũng có thú triều bạo phát, nhưng thực lực của đám hung thú đó lại không mạnh, bị ta giải quyết!"

"Bị ngươi giải quyết!" Nhạc Linh kinh ngạc không thôi.

Nàng biết đội ngũ vây công căn cứ cỡ nhỏ sẽ không bằng đại căn cứ, nhưng tuyệt đối sẽ có một lượng lớn hung thú đỉnh cấp, nói không chừng còn có Vương thú, vậy mà lại bị Diệp Thiên giải quyết.

Phần thực lực này tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi! "Đúng rồi, em gái của ta sao rồi?" Trước khi Diệp Thiên đi, đã nhờ Nhạc Linh chiếu cố em gái của hắn, hơn nữa còn tạm thời chuyển đến Nhạc gia sinh sống.

"Em gái của ngươi không có việc gì!" Nhạc Linh nói ra: "Em gái của ngươi chỉ là Tinh Anh Võ Giả, ngoại trừ những Tinh Anh Võ Giả không có tiềm lực, những Tinh Anh Võ Giả khác đều được giữ lại ở trong căn cứ. Nếu như là Đại Võ Giả mà nói, vậy thì nhất định phải tiến vào chiến trường!"

Nghe vậy, Diệp Thiên liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Em gái không có việc gì là tốt rồi, đây chính là thân nhân duy nhất của hắn trên cái thế giới này.

"Bây giờ tình hình chiến đấu dường như rất là khốc liệt, cô có biết tình huống cụ thể hay không?" Diệp Thiên lại hỏi.

Nhạc Linh thở dài nói: "Rất phức tạp, lần này, bên trong chu vi 10 vạn dặm, có ba đại căn cứ bị công kích, mỗi một đại căn cứ đều bị một lượng lớn hung thú công kích, hơn nữa ba đại quân hung thú đều được một Vương thú vô địch suất lĩnh!"

"Vương Thú vô địch!" Diệp Thiên nghĩ tới con Viên Hầu màu vàng kia, nó hẳn là Vương Thú vô địch.

Vương Thú vô địch cũng giống như là Vương Cấp vô địch trong nhân loại, cơ hồ là tồn tại vô địch bên trong đồng cấp, nắm giữ thực lực cô cùng đáng sợ, coi như là cường giả Vương Cấp ở trước mặt Vương Cấp vô địch cũng chỉ là giun dế.

Cũng giống như hắn, hoàn toàn có thể được gọi là Tông Sư vô địch.

Đồng thời cũng có một cách nói khác, Vương Cấp vô địch hoặc là Vương Thú vô địch nắm giữ năng lực vượt cấp khiêu chiến.

"Đại căn cứ Ma Hải có biện pháp đối phó với con Vương Thú vô địch kia hay không?" Diệp Thiên không rõ ràng là Đại căn cứ Ma Hải có Vương Cấp vô địch hay không, nếu như không có mà nói, vậy thì phiền toái.

"Không có!" Nhạc Linh lắc lắc đầu nói: "Đại căn cứ Ma Hải trước mắt cũng không có Vương Cấp vô địch, kỳ thật vốn là có một vị, chính là lão tổ của Vân gia, thế nhưng vị này đã đi tới căn cứ siêu cấp. Bất quá, lão tổ Vân gia trước khi đi đã để lại một kiện đồ vật, tản ra khí tức Vương Cấp vô địch, khiến cho con Vương Thú vô địch ở bên ngoài căn cứ cảm thấy kiêng kị, tưởng là có một vị Vương Cấp vô địch ở bên trong căn cứ, cho nên không dám chân chính động thủ. Nếu bằng không mà nói, một khi nó động thủ mà nói, chỉ sợ là trận bàn phòng ngự của Đại căn cứ Ma Hải không nhất định có thể ngăn cản được bao lâu! Nhưng qua một đoạn thời gian nữa, nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thể hy vọng lão tổ Vân gia có thể kịp thời trở về a."

Diệp Thiên nhíu mày, hắn không ngờ được tình hình của Đại căn cứ Ma Hải lại nghiêm trọng như thế, hiện tại chính là đang câu giờ a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện