Khi nhận được bài. Lâm Phi nhìn đề hai mươi câu đều là trả lời ngắn, hơn nữa khi đọc lướt qua, cả hai mươi câu hắn đều không biết làm.
Ngày thứ hai sau khai giảng Lâm Phi đã cùng cô gái giết mổ đi du lịch thám hiểm lòng đất, sau hai mươi ngày trở về nghỉ ngơi một hai ngày rồi bị cái hệ thống chết tiệt lừa vào thế giới nhiệm vụ chuyển chức chức nghiệp phụ bác sĩ.
Lâm Phi liều mạng học ba tháng liền trong không gian đó, giờ đọc sách là đầu vẫn choáng váng
Mấy hôm nay Lâm Phi lên lớp thường là nhìn mây bay ngoài cửa sổ, tan học thì tập luyện năng lực lái người máy và bị hệ thống ép buộc tập thể lực.
Lâm Phi ngẩng lên nhìn giáo quan Lưu Lệ trên bục giảng, Lưu Lệ đang mỉm cười với hắn.
- Nhóc con, ai bảo cậu trốn học, ai bảo không nghe giảng, tôi cho cậu biết hậu quả khi không nghe giảng cho tử tế. Giờ tôi trông đừng hòng mà quay cóp.
Lưu Lệ thấy năm phút sau khi phát đề mà Lâm Phi vẫn không hề động bút thì trong bụng đắc ý.
Lâm Phi nhìn mười chín bạn học dang làm bài, họ đều đang cúi đầu trả lời.
- Mình có gì phải sợ, mình sợ gì giám thị chứ?
Lâm Phi nghĩ.
Nghĩ thế, Lâm Phi lập tức dừng dậy, lao tới chỗ bạn ngồi bên trái hàng trên cùng, cướp bài của cậu ta.
- Cậu làm gì đấy?
Người bị Lâm Phi cướp bài hét lên, đông thời đứng dậy định đi lấy lại bài.
Lâm Phi đang vội nên không có thời gian nói, chuyện với cậu ta, một quyền đánh ngất cậu ta luôn.
- Lâm Phi!
Lưu Lệ lập tức tiến lại, vung roi lên quất về phía Lâm Phi.
Lâm Phi lách người tránh, rồi một quyền hung mãnh đánh ngất Lưu Lệ. Sau đó đứng ngay tại chỗ nhanh chóng học thuộc phần trả lời của câu một.
Mười tám học sinh còn lại trong lớp thấy hành động của Lâm Phi thì cùng sững sờ dừng bút.
- Tiểu tử này đến từ hành tinh hoang dã à?
Các bạn trong lớp thấy Lâm Phi cướp bài làm rồi đánh ngất người bị cướp và giáo quan thì đều nghĩ.
- Cường nhân a, không phục không được.
- Mọi người mau chép bài đi, giám thị ngất rồi.
Cả lớp học náo loạn.
Lâm Phi dự tính thời gian, ba phút đã tới, phần trả lời câu một đã đọc hai lần.
- trở về ba phút trước.
Lâm Phi thi triển dị năng trở về ba phút trước, hắn ngồi ở cuối lớp, giáo quan Lưu Lệ vẫn đứng trên bục giảng nhìn hắn cười đắc ý.
Lâm Phi ngẩng lên đáp trả Lưu Lệ một nụ cười, rồi cúi đầu nhanh chóng làm câu một.
Cứ thế, Lâm Phi tuân theo nguyên tắc mọi người đều bình đẳng, đánh ngất cả nam lẫn nữ trong lớp một lượt, giáo quan thì bị mười chín lần. Hắn thi triển mười chín lần dị năng, hoàn thành mười chín câu trong bài.
Chỉ còn lại một câu hỏi.
Lâm Phi nhìn câu hỏi còn lại duy nhất còn trống. Hắn quét mắt nhìn mười chín bạn cùng học đang vùi đầu làm bài.
- thôi, không trả lời câu cuối này nữa, trả lời mười chín câu chắc là sẽ đạt.
Nghĩ thế, Lâm Phi đứng dậy nộp bài rồi rời khỏi lớp.
Lâm Phi vừa nộp bài là Lưu Lệ lập tức chấm bài hắn luôn. Câu một trả lời đúng, câu hai đúng hơn một nửa, câu ba đúng... Lâm Phi được tận 86 điểm.
Nhìn điểm số này Lưu Lệ vô cùng kinh ngạc, hai mươi câu này đều là nội dung cô dạy trên lớp. Mà số lần Lâm Phi lên lớp vẫn chỉ là một chữ số, mà có lên lớp cũng chẳng nghe giảng. Lẽ nào hắn ta là thiên tài, hoặc là trong mây ngày vừa rồi có mượn vở bạn khác về nỗ lực ôn tập.
Lưu Lệ không biết rằng bài làm 86 điểm này là hắn dùng thủ đoạn đánh ngất cô và mười chín bạn mới có được.
Lâm Phi trở về phòng thì máy liên lạc đeo trên tay đổ chuông.
Nhìn số, là Lam Bách Hợp, lính thuê của Tinh Tế.
Lâm Phi nhận điện, Lam Bách Hợp nói mình vừa nhận nhiệm vụ bảo vệ một người. Người đó là một nữ ca sĩ rất được khán giả yêu thích. cuối tuần sau cô ta có buổi biểu diễn ở Bắc Đẩu Tinh, Lam Bách Hợp mời Lâm Phi đưa cả em gái của cô cùng tới nghe biểu diễn.
Lâm Phi nghĩ, cuối tuần cũng không có kế hoạch gì, vậy là đồng ý lời mời của Lam Bách Hợp.
Lâm Phi về phòng nằm ra giường nghir, vì sự liên lạc đột ngột của Lam Bách Hợp, hắn lại nhớ đến hai chị em sinh đôi này.
- Nếu cả hai chị em đều thích mình thì mình sẽ chọn ai nhỉ?
Lâm Phi chìm vào giấc mơ với câu hỏi mà bản thân hắn vần chưa có lời giải đáp.
Trong giấc mơ. Lâm Phi đến một phòng ngủ rất lớn.
Người chị Lam Bách Hợp mặc bộ y phục chiến đấu nằm trên chiếc giường đơn, bên kia là em gái Lam Tinh Linh có chút ngượng ngùng mặc bộ đồng phục học viện quân sự Bắc Đẩu ở trên chiếc giường khác. Hai người đều đang nhìn Lâm Phi với ánh mắt đầy chờ đợi.
- chọn ai bây giờ?
Lâm Phi nhìn hai người trên hai chiếc giường hai bên, lưỡng lự.
Hai chiếc giường đơn cách nhau không xa, trong mắt Lâm Phi bắt đầu chậm rãi di chuyển, dần lại gần rồi cuối cùng hợp thành chiếc giường đôi. Hai chị em nằm trên chiếc giường lớn cùng nháy mắt với Lâm Phi.
- Thế này là đúng rồi!
Lâm Phi hưng phấn.
Đúng lúc Lâm Phi chuẩn bị lao tới...
- Mời ký chủ rèn luyện thể lực hàng ngày.
Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên, Lâm Phi bị giọng nói này kéo ra khỏi giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại hắn mới phát hiện đó chỉ là giấc mơ xuân.
- Mời ký chủ rèn luyện thể lực hàng ngày.
Giọng nói của cái hệ thống chết tiệt kia lại vang lên bèn tai Lâm Phi.
- Cha nội ơi, đến giấc mơ xuân cũng không cho người ta mơ cho xong. Giờ không chỉ quản việc rèn luyện thân thể mà ngay cả tư tưởng cũng bị gián tiếp can thiệt rồi. Cái Hệ Thống Chiến Thần này còn có thể lợi hại hơn không?
Lâm Phi lẩm bẩm trong bụng, nhưng hắn biết hắn không thể làm trái với chủ ý của hệ thống. Hắn nhanh chóng xuống giường, điều chỉnh bộ quần áo trọng lực thành ba lần rồi bắt đầu hít đất với động tác tiêu chuẩn.
Sau khi làm xong bài tập hàng ngày.
- Ding doong, phát hiện độ cứng của xương cốt và cơ thịt ký chủ đã phù hợp tiêu chuẩn sơ cấp chiến sĩ, nhưng độ dẻo dai còn kém rất nhiều.
Để ký chủ trở thành Chiến Thần, tiến hành cưỡng chế huấn luyện theo phương thức yoga cổ, nâng cao mức độ dẻo dai cho cơ thể ký chủ. Sau ngày hôm nay, kiến nghị ký chủ chuẩn bị thuốc chữa căng cơ.
Tiếng của Hệ Thống Chiến Thần vang lên, Lâm Phi lại mất đi quyền khống chế thân thể.
Rồi hệ thống bắt đầu khống chế thân thể Lâm Phi làm vô số động tác yoga quái dị mà hắn tuyệt đối không thể làm nổi. Thiên nhân hợp nhất, hai chân đặt lên đỉnh đầu, tay đặt phía dưới.
Co giãn thoải mái, tay và chân sau khi quay một vòng tự động quấn lấy nhau.
Còn có động tác cong người, đầu đặt lên mông, vân vân.
Vô số động tác không thể hoàn thành đã được hệ thống Chiến Thần khống chế thân thể Lâm Phi hoàn thành rồi.
Cảm giác đau đớn đến thấu xương kích thích não bộ Lâm Phi, hắn cảm giác như gân cốt, cơ bắp mình không ngừng bị kéo ra, co vào. Nếu không phải có năng lượng của hệ thống bảo vệ thì có lẽ xương gân của hắn đứt mấy lần rồi.
Sau một giờ vũ trụ, hệ thống Chiến Thần làm xong một bài mười tám động tác rồi trả quyền khống chế cơ thể cho Lâm Phi.
So với bài tập độ dẻo dai, giờ Lâm Phi mới biết, khi mình bị hệ thống nhập thể và thực hiện bài tập thực sự là rất nhẹ nhàng.
Lúc này trên mặt đất còn có một vũng nước nhỏ, đó là mồ hôi từ người hắn chảy ra khi làm những động tác quái dị kia. Toàn thân hắnướt sũng mồ hôi rồi.
Lâm Phi vừa được trả lại cơ thể là nằm bẹp ra đất, cảm giác toàn thân không còn nghe lời mình nữa, không ngừng run rẩy, có cảm giác hỗn loạn, cánh tay thì giống như chân, chân thì lại như tay...,
Toàn thân đau ê ẩm, chỉ cần động một chút là đau không chịu nổi.
Giờ Lâm Phi đã hiểu tại sao trước khi khống chế đã nhắc nhở hắn chuẩn bị thuốc.
Chẳng còn cách nào, hắn biết nếu cứ nằm thế này mà không bôi thuốc thì ngày mai toàn thân sẽ đau nghiêm trọng hơn nhiều.
Lâm Phi khó khăn dùng đồng hồ trên tay liên lạc với Âu Dương Phụng cô bác sĩ có gương mặt búp bê, mát xa cũng khá giỏi, trợ lý mới của bà Phùng Họp.
- Âu Dương Phụng là tôi đây, Lâm Phi. Cô có thể tới phòng tôi một lúc không? Tôi tập luyện quá đà, cô mang theo chút thuốc trị căng cơ, tôi cần cô mát xa.
Lâm Phi nói.
Âu Dương Phụng có chút không tin lời Lâm Phi. Trong mắt cô, Lâm Phi là người mạnh đến biến thái, đến rồng còn giết được, người như vậy lại bị thương lại còn thương do tập luyện, thật khó tin.
- Tôi cũng muốn có âm mưu gì lắm, nhưng giờ cơ thể tôi không còn khả năng ấy rồi. Cô mau tới đi, nhớ mang nhiều thuốc đặc hiệu một chút còn nhìn thấy tôi. Muộn thêm chút nữa thì cô chỉ thấy xác tôi thôi. Số phòng của tôi là XX.
Lâm Phi buồn bã nói, tắt máy liên lạc rồi nghĩ, trong nửa tiếng mà Âu Dương Phụng không tới đành liên lạc với đôi bác sĩ rất kỳ quặc bà Phùng Họp hoặc cô gái giết mổ kia thôi. Được họ cứu chưa biết chừng còn tiện thể làm mấy cái thí nghiệm nhỏ luôn.
Âu Dương Phụng có gương mặt búp bê còn lương thiện, nghĩ một chút liền cầm hòm thuốc đựng đầy thuốc đặc hiệu trị căng cơ rồi cất trong người một bình xịt đối phó với bọn háo sắc sau đó tới phòng của Lâm Phi.
Cốc cốc cốc.
Lâm Phi khó khăn bò ra tới trước cửa, vươn người lên một chút, giơ tay vặn cửa rồi cả người đổ xuống.
- Trời ơi anh tập luyện đến thương tật thật rồi. Sao phòng anh nhìn chẳng khác gì nhà lao vậy? Lẽ nào anh ở tù quen rồi à?
Âu Dương Phụng thấy Lâm Phi nằm dưới đất, thở ra ít, hít vào cũng ít, nét mặt đau khổ, kinh ngạc nói.