- Cô xem người tôi là biết thôi, có chỗ nào nguy hiểm đến tính mạng không?
Lâm Phi trợn mắt, gắng gượng nói.
Âu Dương Phụng vội lật áo Lâm Phi lên nhìn, bề mặt da bắt đầu xuất hiện những mảng sưng lớn, rõ ràng là biểu hiện của vỡ cơ do vận động quá độ.
Âu Dương Phụng càng xem càng kinh ngạc, gần như cơ trên toàn thân Lâm Phi đều vận động quá độ và có những mức tổn thương khác nhau.
- Trời ạ, rốt cuộc anh tập cái quái gì vậy? !
Âu Dương Phụng vừa cảm thán vừa bôi thuốc toàn thân cho Lâm Phi. Âu Dương Phụng gần như cởi sạch quần áo của hắn, chỉ còn lại mỗi cái quần con, bôi cho hắn một lớp thuốc dày cộp.
Lâm Phi lúc này giống như vừa bò ra từ vũng lầy, toàn thân không có một mảnh da nào lộ ra ngoài.
Sau khi bôi xong thuốc, Âu Dương Phụng băng bó cho hắn thành cái bánh chưng.
- Áo Đinh Đặc mấy ngày nay bị bà Phùng Họp nghiên cứu thê thảm lắm. Hay là anh nói với bà ấy xem thả nó ra đi.
Âu Dương Phụng nói với Lâm Phi.
- Nó lại sờ tường tìm cửa ngầm à?
Lâm Phi tiện mồm hỏi.
- Gần đây nó không sờ tường. Sao anh biết nó sờ tường để tìm cửa ngầm? Gần đây Áo Đinh Đặc ngoan nhiều rồi, tập luyện rất chăm chỉ, lần nào cũng tập đến khi ngất thì thôi.
- Tôi đoán bừa thôi. Nhốt nó một thời gian nữa thì thả.
Lâm Phi không cho cô bác sĩ này biết về bí mật trong đầu hắn có hệ thông hiển thị suy nghĩ của tùy tùng.
- Anh ngủ một giấc là khoé thôi lọ thuốc này rất cao cấp, dù là thương gân đoạn cốt thì trong một đêm cũng đỡ vài phần,Cũng không cần mát xa nữa. Với tình trạng da anh bây giờ, tôi mà ấn một cái chắc bục ra vài miếng. Lần sau tập luyện thì cẩn thận một chút.
Âu Dương Phụng vừa nói vừa dìu Lâm Phi lên giường, thu dọn qua căn phònglau nhà giúp hắn luôn.
- Anh ngủ đi, tôi về đây.
Âu Dương Phụng nói.
Lâm Phi nhìn thân thể được băng bó thành cái bánh chưng của mình biết là có giữ Âu Dương Phụng lại qua đêm cũng chẳng có tiến triển gì.
- Cô về đi, rảnh tôi sẽ tìm cô.
Lâm Phi buồn bã nói, nghĩ ngày mai nhất định phải chuẩn bị thuốc trước khi hệ thống bắt tập luyện.
Sáng hôm sau Lâm Phi tỉnh dậy phát hiện vết thương đã đỡ hơn nhiều. Không biết đây là hiệu quả của thuốc mà Âu Dương Phụng bôi cho hay là do hệ thống chết tiết kia trợ giúp.
Lâm Phi tinh thần phấn chấn, xuống giường tháo băng, việc làm đẩu tiên sau khi tắm nước lạnh đó là cầm tiền đi mua thuốc.
Cô y tá bán thuốc nhìn Lâm Phi mua hết số thuộc đặc hiệu dùng đủ cho mấy trăm người với ánh mắt kinh ngạc.
Bách Thú Đế Quốc.
Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện hoàng gia.
Vương Hân Nhi mặc bộ quần áo bệnh viện, gương mặt tiều tụy nằm trên giường.
Trận đấu khủng bố đó đã qua được hai ngày nhưng bóng đen mà nó tạo ra vẫn chưa biến mất.
Hai hôm nay tối nào Vương Hân Nhi cũng phải dùng thuốc an thần mới ngủ được.
Vương Hân Nhi được nhân viên y tế đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, sau khi tỉnh dậy, mỗi khi nhắm mắt lại là cô lại nghĩ tới cỗ máy như ẩn như hiện đang dần tiến lại gần mình.
Bác sĩ tâm lý đã bắt đầu điều trị cho cô nhưng không có hiệu quả. Trận đấu một tiếng rưỡi với Thiên Hạ Đệ Nhị đã gây ảnh hưởng quá lớn tới cô.
- Em vào được không? Em và anh trai đến thăm chị.
Từ ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu công chúa Ngô Tiểu Man, bạn tốt của Vương Hân Nhi.
- Đợi đã.
Vương Hân Nhi nghe thấy Ngô Tiểu Man đưa anh trai đến thì có phần căng thẳng. Anh trai Ngô Tiểu Man, hoàng tử Ngô Địch của Bách Thú Đế Quốc, là người mà Vương Hân Nhi vẫn ái mộ bấy lâu. Tuy sự ái mộ này chỉ là ngầm trong thâm tâm.
Vương Hân Nhi lập tức với lấy cái gương trải đầu giường, lấy lược chải lại tóc để mình trông có tinh thần một chút. Cô không muốn để lại ấn tượng về một người tiều tụy trong mắt Ngô Địch.
- Mời vào!
Ngô Tiểu Man đẩy cửa bước vào, phía sau là một thanh niên cao to khôi ngô. Đây là hoàng tử Bách Thú Đế Quốc, được mọi người xưng tụng là thiếu niên đã bước một chân trở thành Chiến Thần. Ba năm trước Ngô Địch đã được phụ thân phái ra tiền tuyến chiến đấu. Ba năm nay, đã có hơn trăm chiến sĩ Cơ Giáp hàng đầu Bách Thú Đế Quốc chết dưới tay anh ta.
- Hân Nhi muội muội, ta đã xem trận đấu hôm qua, muội không cần tự trách mình, thực lực của Thiên Hạ Đệ Nhị và muội không cùng đẳng cấp. Đợi đến khi hắn đến phòng cấp cuối của Cơ Giáp Đế Quốc, ta sẽ cho hắn chết thảm dưới đao của ta.
Ngô Địch nói với Vương Hân Nhi.
Lời nói của Ngô Địch mang đầy ngạo khí.
Ngô Địch là chiến sĩ cơ giáp có khả năng trở thành Chiến Thần Cơ Giáp của Bách Thú Đế Quốc, ba năm trước cậu ta đã thắng liên tiếp một trăm trận ở phòng cao cấp. Sau khi vào phòng cấp cuối của Cơ Giáp Đế Quốc, chưa kịp đánh trận nào thì bị phụ hoàng phái ra tiền tuyến rèn luyện ba năm. Thực lực sau ba năm thực chiến ngoài tiền tuyết đã càng khủng bố hơn.
- Đúng thế Vương nha đầu, mau nghỉ ngơi mấy ngày, đến khi chị khỏe, hai chúng ta sẽ cùng tỉ thí. Hôm đó Thiên Hạ Đệ Nhị quá đáng ghẻt, quá âm hiểm! Thì ra thực lực của hắn lợi hại như vậy, mà những trận đấu trước đó toàn giấu.
Vương Tiểu Man nói với người chị em tốt của mình.
- Ừm, chị sẽ cố gắng khỏe lại nhanh nhất có thể.
Vương Hân Nhi nặn ra nụ cười, đáp lại.
Hơn mười phút sau, Ngô Tiểu Man và Ngô Địch từ biệt Vương Hân Nhi, rời khỏi phòng bệnh thì họ đi hỏi bác sĩ chủ trị về bệnh tình Vương Hân Nhi.
- Cái gì? Có thể mãi mãi không thể lái người máy nữa? chị ấy là hậu thế của Chiến Thần thế gia, điều này là không thể!
Ngô Tiểu Man nghe bác sĩ nói xong thì kích động nói. Ngô Địch ở phía sau cũng lộ vẻ chấn kinh.
- Bác sĩ, ông chắc chắn sau này cô ấy không thể lái người máy nữa chứ?
Ngô Địch hỏi.
thế, Vương Hân Nhi chỉ thua một trận đấu, sao có thể có hậu quả nghiêm trọng như vậy? Ông đừng có nói bừa. chị ấy chỉ thua một trận trong trò chơi, không có một vết thương nào cả.
Ngô Tiểu Man nói tiếp.
- Thân thể cô ấy không bị thương nhưng tinh thần thì bị tổn thương nặng nề. Cũng có thể có kỳ tích khiến Vương Hân Nhi tiểu thư hồi phục. Hai hôm nay tôi đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, trong những lần nói chuyện cô ấy cũng cho tôi biết biểu hiện trong trận đấu một tiếng rưỡi hai hôm trước.
Bác sĩ chủ trị ngừng một chút rồi nói:
- Trong trận đấu đó cô ấy đã bắn tất cả hơn một nghìn phát, trước mỗi lần bắn cỏ ấy đều tự nhủ sẽ bắn trúng Thiên Hạ Đệ Nhị. Đây coi như sự ám thị tâm lý, rất nhiều chiến sĩ trước khi chiến đấu đều coi mình là vô địch để phát huy được nhiều hơn trong chiến đấu.
Nhưng chính sự ám thị này cộng với hoàn cảnh khi chiến đấu đã để lại trong tâm lý Vương Hân Nhi tiểu thư bóng đen khó lòng xoá bỏ.
Trong một tiếng rưỡi đó cô ấy không ngừng ám thị bản thân, một phát súng có thể bắn trúng đối thủ. Nhưng mỗi lần đối phương tránh được là sự ám thị đó trở thành phản ám thị. Vô số lần phản ám thị sẽ đả kích tâm hồn của Vương Hân Nhi tiểu thư. Trong không gian chật hẹp của khoang lái, Vương Hân Nhi tiêu thư đã phản ám thị đến một tiếng rưỡi, thị giác lại không ngừng xuất hiện cảnh tượng kẻ địch lớn mạnh không ngừng tiến lại. Đó là một quá trình vô cùng đáng sợ.
Lúc đó nếu trận đấu ấy mà kéo dài thêm nửa tiếng nữa thì Vương Hân Nhi tiểu thư chắc chắn sẽ phát điên. Cô ấy đã hoàn toàn mất đi lòng tin của một tay bắn tỉa. Vì thế cách điều trị chúng tôi kiến nghị đó là tĩnh dưỡng. Tĩnh dưỡng cho đến khi nào cô ấy quên trận đấu kinh khủng kia đi.
Nhưng trận đấu một tiếng rưỡi ấy, một nghìn lần phản ám thị đã in sâu trong nội tâm cô ấy, để lại bóng đen không thể xoá bỏ.
- Ông cho rằng cần tĩnh dưỡng bao lâu?
Ngô Tiểu Man lo lắng hỏi.
- ít nhất là năm năm, có thể là mười năm,. nhưng cũng có thể là cả đời. Nói chung giai đoạn trước mắt không thể để cô ấy vào khoang lái nữa. Nếu không cô ấy có thể suy sụp hoàn toàn. Cũng tuyệt đối không để cô ấy ở trong không gian chật hẹp, tinh thần cô ấy hiện nay rất yếu ớt.
Bác sĩ trịnh trọng nói.
- Ông là đồ lang băm. Tôi sẽ tìm choương Hân Nhi bác sĩ tốt hơn!
Ngô Tiểu Man giận dữ hét lên.
- Tiểu Man, bình tĩnh đi! xin lỗi, em gái tôi rất quan tâm đến bệnh tình của Vương Hân Nhi nên mới thế. Tôi thay mặt nó xin lỗi ông!
Ngô Địch nói rồi kéo Ngô Tiểu Man ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Trên đường về, Ngô Địch không nói lời nào, sắc mặt cũng tối sầm. Anh biết, theo tính toán, một hai năm nữa phụ hoàng sẽ đến Chiến Thần vương gia đề cập chuyện hôn sự, cho mình lấy nữ súng thần Vương Hân Nhi.
Nhưng nay Vương Hân Nhi đã bị chiến sĩ Cơ Giáp của Thiên Long Liên Bang đánh đến mức ít nhất năm năm nữa không được động vào người máy có lẽ khi biết chuyện này phụ hoàng sẽ thay đổi ý kiến về hôn sự.
Thân là hoàng đế tương lai của Bách Thú Đế Quốc, anh tuyệt đối không thể lấy một người phụ nữ có thể bị điên được. Phụ hoàng nhất định sẽ chọn cho anh một người vợ khác.
Thân là hoàng tử, người thừa kế Bách Thú Đế Quốc tương lai, anh biết rõ, dù hôn nhân của anh có tình yêu thì cũng phải xây dựng trên cơ sở lợi ích. Nay Vương Hân Nhi đã bị phế, anh đành phải từ bỏ mối tình vẫn chưa phát triển này thôi.
- Thiên Hạ Đệ Nhị, mối hận này tôi nhất định phải báo! Tôi không chỉ đánh bại anh trong phòng cấp cuối Cơ Giáp Đế Quốc mà sẽ cho anh nếm mùi bị đánh bại khi ở trên đỉnh cao danh vọng. Sau này khi gặp mặt, tôi sẽ dùng thủ pháp tàn nhẫn nhất để giết anh!
Ngô Địch nghĩ trong đầu.