Tác giả: già đầu vẫn ế

" Cố Tổng nói cô đi chuẩn bị tối đi đến bữa tiệc với ngài ấy"

Trợ lý Hạ nói xong thì nhanh chóng bước đi để Như Ý đứng như trời trồng vẫn chưa hiểu gì cả..đi tiệc với hắn ư..hắn bị điên rồi à lại tính làm cả thế giới quay lưng với cô ư.

Như Ý đi thẳng đến phòng Cố Viễn Thành mà không thèm gõ của xông thẳng vào bên trong

" Cố Viễn Thành.. "

Như Ý hét lớn đủ bên ngoài nghe thấy hết tất cả mọi ngửi hướng ánh nhìn về nơi có tiếng gọi

" Anh quá đáng rồi lắm rồi đó..bình thường anh bắt tôi làm mấy việc vặt giờ muốn tôi phải đi bên anh để thành kẻ thù của mấy ả phụ nữ thèm thuồng anh sao..còn người ta sẽ nói anh bao nuôi tôi nữa..tôi không đi"

" Em để ghen với mấy người phụ nữ đó sao"

"Anh bị điên à..tôi chẳng thèm"

Như ý hét lớn vào mặt hắn

"Hay là tôi bao nuôi e thật để người ta không mất công nói sai"

Cố Viễn Thành vừa nói vừa tiến đến gần Như Ý khiến cô căng thẳng hơn

" Có phải dây thần kinh của anh bị đứt rồi không..anh nghĩ ai cũng nhìn anh là thèm anh chắc.."

" Humm.."

Để không cho Như Ý nói thêm nữa đôi môi của Cố Viễn Thành thành đã khóa môi Như Ý làm cô quá sửng sốt không kịp khản ưng chỉ biết đứng đơ ra như tượng..người cô như phát hỏa đỏ mặt tía tai hết..

Cố Viễn Thành được đà lấn tớn hắn tấn công vào khoang miệng từ từ lấn chiếm hết những ngọt ngòa..lưỡi của hắn xâm nhập quyện vào lưỡi của cô rồi bá đạo ngang dọc đến điên cuồng..

Như Ý bừng tỉnh rồi cố gắng hết sức nhưng không thể đầy được người hắn ra sức hắn có thể không chế cả người cô không thể cử động được

"Ưmm..ưm..bỏ..ra.."

Như Ý càng vùng vẫy thì lại làm Cố Viễn Thành thêm phần kích thích hắn áp sắt cô vào bàn bế xóc cô đặt lên bà..môi của hắn bắt đầu di chuyển từ từ môi cô chuyển dần qua vành tai hắn cắn nhự nhàng rồi phà hơi thở vào tai khiên người Như Ý tê dại run rẩy..rồi vẫn chưa thỏa mãn hắn dần dần di chuyển xuống cổ những nụ hôn mãnh liệt của hắn làm cổ Như Ý đau rát

" Cố Viễn Thành bỏ tôi ra.."

" Anh là đồ biến thái"

" Nhanh bỏ tôi ra không tôi hét lên cho mọi người nghe bây giờ"..

" Công ty này là của anh ngoài em ra không ai dám bước vào đây dù chỉ nửa bước"

" Đồ đê tiện..vô liêm sỉ"

Mặc cho Như Ý có la hét ầm ĩ có vùng vẫy trong tuyệt vọng thì bán hắn vẫn thản nhiên hưởng thụ cô

Không dừng lại ở đó hắn di chuyển xuống ngày càng sâu hơn..hắn nhẹ nhàng gỡ cúc áo sơ mi của của cô rồi dật ra để lộ đôi vai trần khuyến rũ mê người..

Tay hắn từ trên hai qua đồi trở nên hư hỏng thêm hắn lân la xuống cặp đùi rồi không ngừng vuốt ve..da cô vừa trắng lại mịn màng khiến hắn không thể làm chủ được bản thân nữa..

" Hứcccc..hức."

Như Ý nấc nên từng tiếng rồi nước mắt hai hàng tuôn ra..rõ ràng cô là người có ý tiếp cận hắn trước mà tại sao lúc hắn đụng chạm vào người cô thì cảm giác tồi tệ đến thế..nếu cô chịu đựng một lần rồi có thể mang đứa con của hắn đi xa vậy thì tốt rồi.. Nhưng thật khó mà kìm được nước mất ngay lúc này..

Thấy Như Ý khóc bàn tay của hắn dừng lại không tiếp tục nữa

" Thôi nào.."

Cố Viễn Thành đưa tay ngạt nước mắt lăn trên má Như Ý vẻ mặt hắn nhìn đau cô đau xót..hắn làm vậy là quá vội vàng rồi sao có lẽ cô vẫn chưa thể tiếp nhận được hắn..

Như Ý lấy tay kéo cổ áo lại chỉnh tề rồi cứ thế ôm mặt khóc như đứa trẻ vừa mới bị bắt nạt là lòng hắn sao mà xót xa đến thế..hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vuốt nhẹ mái tóc dài của cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ..

" Anh làm em sợ rồi phải không..lần sau anh sẽ không vậy nữa"

Cố Viễn Thành đưa tay vén nhẹ những sợi tóc xõa trước mặt Như Ý rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến..ánh mắt của cô và hắn va vào nhau cô liền quay mặt đi nhanh..trái tim như không phải của cô nữa cứ đập loạn nhịp hết cả lên..

" Thình thịch... Thình thịch.. "

Sao tự nhiên hắn lại trở nên dịu dàng quá vậy..với vẻ đẹp trai của hắn lại thêm cử chỉ nhẹ nhàng cứ như vậy trái tim cô sẽ bị hắn lấy mất..

" Cạch..Cố Tổng..Á..xin..nn..lỗi "

Cô gái vừa bước vào phòng là trưởng phòng tên Đinh Mộc một cô gái luôn ghen ghét đố kỵ bới Như Ý bây giờ lại bắt gặp cảnh này ngay trước mắt..

Như Ý giật mình đẩy Cố Viễn Thành ra khỏi người mình nhưng liền bị hắn kéo lại vào lòng vòng to lớn của hắn ôm lấy eo cô..giống như đang tuyên bố với Đinh Mộc cô là của hắn..

" Ai cho cô tùy tiện vào phòng tôi mà không gõ cửa..còn muốn đi làm không hả??"

Cố Viễn Thành nóng giận quát lớn làm Đinh Mộc giật mình run rẩy

" Xin lỗi..sẽ không có lần sau đâu ạ.."

Đinh Mộc vội vàng bước ra khỏi phòng trong lòng đầy oán hận..Như Ý tất cả là tại cô tôi mới bị Tổng Tài lớn tiếng nhất định tôi sẽ đòi lại và vị trí của cô sẽ là của tôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện