Vài phút trước đó…
Ashido thuận lợi theo lỗ hổng chui vào ẩn nấp ở lầu hai. Mỗi tầng lâu ngoại trừ rất nhiều khối lập phương đá to lớn, thì chỉ có hai cái cầu thang duy nhất dẫn lên tầng tiếp theo.
Kế hoạch của Hitomi vốn dĩ chia ra hai tổ, một người đảm nhiệm vai trò đánh lạc hướng đối phương, một người còn lại sẽ lẻn vào và thu thập vũ khí hạt nhân.
Tuy nhiên, vì năng lực cảm ứng của Shoji khá khó nhằn, và số liệu về Todoroki đến giờ cậu vẫn chưa hề thấy được.
Do vậy, để chắc ăn, Hitomi quyết định sẽ là mồi nhử hấp dẫn hỏa lực của Team J.
Và còn một điều đảm bảo cho độ khả thi của kế hoạch này, đó là bản thân Ashido.
Cô bạn không chỉ hòa tan mà còn có thể tạo ra các con đường bằng axit, vừa di chuyển khá nhanh, lại hạ thấp độ ồn ào đến mức tối đa.
Dù cho trong trường hợp hai người đều bị phát hiện sớm, thì bên đội J cũng sẽ phân vân không biết ai sẽ là người đầu tiên họ chạm trán.
Mặc dầu kế hoạch là như vậy, nhưng Hitomi không thể chắc chắn là đội của họ có thể thành công. Nên cậu vẫn còn một lá bài tẩy lưu cho chính mình.
Hitomi nhanh chóng tiếp cận lầu hai, nhưng đến cầu thang, cậu liền dừng lại. Bởi lẽ, trong cảm ứng của bản thân, một năng lực được diễn sinh khi Firudo đạt đến LV3 mà chính Hitomi cũng không ngờ được.
Nó cho phép cậu cảm giác được “Năng lượng” tỏa ra từ một cơ thể sống, nói một cách khoa học chính là “Từ trường cảm ứng”.
Todoroki và Shoji chẳng bao giờ nghĩ tới được, việc họ mai phục và chuẩn bị sử dụng năng lực để đánh úp đối thủ lại bị phát hiện sớm hơn trước đó.
Bởi vì, khả năng của Hitomi vẻn vẹn lộ ra chỉ có siêu sức mạnh, và ở cái thế giới anh hùng này, một con người thông thường chỉ sở hữu một năng lực mà thôi! Vị trí của đội J hiển hiện rất tõ ràng trong đầu của Hitomi, nhưng cậu cũng không vội hành động. Shoji ắt hẳn sẽ đoán được tiết tấu của bản thân, nhất là khi Hitomi chỉ chấp nhận giải phong hai mươi phần trăm thực lực cho cuộc chiến.
“Ashido, cậu đi đến đâu rồi?”
Hitomi thông qua head - phone, nói thật nhỏ, để tránh bị đối phương nghe trộm và phát giác sơ hở.
Phía đầu kia, Ashido cũng hạ thấp tiếng đáp lại:
“Mình lên tới lầu ba rồi, Kizari – kun! Tình thế chỗ cậu sao rồi?”
“Bên này, sắp có va chạm! Cậu canh chừng động tĩnh mà bứt phá lên chỗ họ cất giấu vũ khí hạt nhân nhé, ắt hẳn là tầng bốn hoặc năm.”
Đang thời điểm nói chuyện, Hitomi chợt nhận ra một tia nhỏ bé hơi lạnh đang lan tỏa xuống với tốc độ cực nhanh…
“Chuẩn bị đi Ashido – chan, tôi chiến đây!”
Ngay khoảnh khắc này, chỉ mất khoảng năm giây trao đổi mà băng kết đã tiến gần tới Hitomi, cậu ngay lập tức phản xạ lại…
Nhưng chỗ xung quanh, đã biến thành một màu trắng tinh lúc nào không hay.
Cái giá rét tỏa ra khiến người ta thấy buốt căm căm, sáng chói như pha lệ lại làm lòng người phải lạnh lẽo.
Chỉ trong phút chốc mà cả tòa đại lâu đã biến thành một cái hàn băng pháo đài…
Ở trước màn hình quan sát trận đấu, All Might sen-sei cùng toàn bộ học sinh hiện tại đang run lẩy bẩy vì quá lạnh.
All Might răng đánh lập cập, mũi hắt lì mấy cái liên tục, lắp bắp nói:
“Todoroki không hề gây tổn hại đến đồng đội hay vũ khí, chưa kể còn có thể suy yếu và khống chế kẻ địch nữa…” (Quay sang Ashido đã bị đóng băng hai chân)
“Năng lực cậu ta đúng là mạnh thật!”
“Nhưng mà…đội Tội Phạm vẫn chưa thắng được, sen-sei!”
Kirishima chỉ hướng Hitomi và la lên…
Quả thật, team Anh Hùng thoáng nhìn có vẻ nguy cấp, có điều…
Răng…rắc…rắc…!!!
Vài tiếng vỡ vụn vang lên, và rồi mỗi lúc một lớn…
“Todoroki, có vấn đề!”
“Tớ bỗng nghe tiếng kêu khác ở mặt lầu ba, còn phía trước đã hoàn toàn im ắng!”
“Vậy là bên kia chia ra sao?”
Todoroki cau mày. Nếu bọn họ muốn đuổi kịp đối phương, chỉ còn cách tách ra, đấu một trận một vs một.
[Cái khó ở đây, là hoàn toàn không thể xác nhận được Kizari hiện tại đang ở đâu. Sức mạnh mà cậu ta biểu hiện ra, e rằng có thể thuấn sát phần lớn các thành viên trong lớp]
Ngay cả Todoroki cũng không dám chắc chiến thắng nếu solo tay đôi với “học sinh đứng đầu, phá vỡ kỉ lục” này.
Một thân trang phục nửa băng cùng với một cái dấu tròn đỏ che lấp nửa người cùng với vết sẹo bên con mắt trái của Todoroki làm nổi bật vẻ điềm tĩnh của cậu dù ở bất kì tình huống nào…
“Shoji, cậu tốc độ trở lại chỗ vũ khí hạt nhân phòng thủ đi! Ở đây cứ để tôi lo.”
“Vậy ổn sao?” – Shoji có chút lo lắng hỏi.
“Không còn thời gian giải thích rồi, chút nữa chúng ta sẽ bàn luận bằng tai nghe sau!”
“Tốt, cẩn thận, mình đi trước!”
Shoji nhanh chóng lùi bước và quay hướng căn phòng đang chứa vũ khí hạt nhân của tụi nó.
Còn Todoroki, đương nhiên là tiếp tục tiến lên. Nếu phán đoán của bản thân là đúng, vậy thì cần nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh để trở lại hỗ trợ Shoji.
Tí tách… tí tách…!!!
Đột ngột, Todoroki dừng lại. Cậu nhận thấy trên mặt có chút ươn ướt, giống như là…
Có thứ gì đó trên đỉnh đầu vậy!
“Thế quái nào…!”
Todoroki phản ứng nhanh như cắt, thân hình búng lùi ra phía sau…
Vù uuuuu….!!!
Bóng đen dán thẳng ở vách tường ngay trên đầu bọn họ cách đến gần bốn mét, lao vút xuống…tiếng xé rách không khí kêu rin rít nghe rợn người.
Quyết định cực nhanh của Todoroki chỉ giúp bản thân tránh né được “nhất kích tất sát” của đối phương mà thôi…
Ầm…!!!
Vừa mới chạm đất phát ra âm thanh nặng nề, bóng đen giống hệt u linh, bắn thẳng về phía Todoroki tung một đòn đá trực diện… Không khí rét lạnh cùng sự bám dính của lớp băng bao phủ khắp căn phòng, dường như chẳng hề ảnh hưởng đến người này một chút nào.
[Đỡ lại!]
Todoroki chỉ kịp đưa tay ra ngăn ở mặt trên, lập tức để lộ ra sơ hở hai bên cánh cùng phần bụng.
Bịch!!!
Tiếng chân phát ra, người liền bay ngược…
Phốc!!! (cả người thằng bé giật ngược đập thẳng vào bức tường băng)
Oẹ…!!!
Todoroki mở miệng phun một ngụm nước bọt, có lẫn chút ít tơ máu, hai mắt của cậu trắng xám lại…
[Dính đòn nặng quá!]
Todoroki run run, cố gắng chống lấy hai tay lên đất. Hơi lạnh phả vào mặt khiến cậu thanh tỉnh lại đôi chút.
Khóe mi hơi nhếch lên, không cần phải nhìn kĩ, Todoroki cũng biết ai vừa mới ra đòn tấn công mình.
Có thể làm như vậy, trong lớp này, ở buổi thực chiến thứ hai, chỉ có một người…
“Thật không ngờ cậu lại ở đây! Kizari! Xem ra tôi tính toán sai lầm rồi.”
Todoroki ho khục khục, lấy tay che miệng trầm giọng nói.
"HỬMmmm...?"
"Có một người à?"
"Như vậy là đội J đã chia ra! Nhung vậy cũng tốt... Thuận tiện..."
“Và hân hạnh được giao lưu trong chiến đấu với cậu! Todoroki – kun!”
Bóng đen nhếch miệng cười đáp lại, khuôn mặt của người này rốt cuộc lộ ra ánh sáng…
Đúng là Kizari Hitomi!
Rõ ràng cậu ta đã ép sát thân thể dán chặt vào trần nhà. Dấu chân còn in trên mặt băng thượng là minh chứng rõ nét nhất. Cái lạnh do băng hàn của Todoroki tạo ra đối với đẳng cấp LV 2 +10 hoàn mỹ về mọi mặt Hitomi chỉ tạo được nhỏ bé mặt trái ảnh hưởng mà thôi…
“Todoroki, cậu đang làm gì thế?”
Bên tai nghe bỗng nhiên vang lên tiếng kêu dồn dập của Shoji.
“Tình hình sao rồi Shoji?"
“Nếu được thì mau rút lui, phía bên cậu đối thủ chính là Kizari. Tớ đang chạm trán với Ashido rồi! Năng lực của cô ấy có thể hòa tan lớp băng của cậu. Suýt chút nữa đã đột phá được lớp phòng ngự của chúng ta."
“Giờ mới nói thì đã trễ Shoji!”
Todoroki có chút im lặng đáp:
“Tôi đang trực diện với Kizari đây. Vậy thôi, trận đấu một vs một này, bắt buộc phải thắng cả hai!”
“Nếu cậu mà thua trước… Thì vũ khí hạt nhân cũng sẽ không còn đấy Shoji! Tôi có bắt được Kizari thì kết quả vẫn vậy.”
“Mình sẽ cố gắng… Cẩn thận!” - Shoji dứt khoát chấm dứt cuộc nói chuyện để cả hai tập trung ứng phó đối thủ.
Cụp!
Todoroki cúp máy, nhìn Hitomi chậm rãi nói:
“Cậu không nhân cơ hội tấn công tôi sao?”
“Không!” – Hitomi lắc lắc đầu đáp.
“Mặc dù có chút không hợp với quy tắc bài thi đấu này! Nhưng tôi muốn đánh một trận công bằng với cậu…Trong lớp 1-A không nhiều người có khả năng chiến đấu với tôi…”
“Vậy nên… Todoroki – kun, chúng ta bắt đầu chứ!” (Mỉm cười)
Vừa nói dứt lời, Hitomi bỗng nhún người, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất…
Soru!
Phát động!
Thân hình cao lớn y hệt một ánh chớp, nện vỡ nát từng phiến băng ở hai khối tường đá kèm hai bên, bắn theo hình zic – zac lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Todoroki.
Ngay cùng thời điểm đó, Todoroki cũng chống hai tay qua hai khối lập phương đá, hơi lạnh tỏa ra từ hai bàn tay…Todoroki mạnh mẽ hất bàn tay của mình về hướng Hitomi miệng hét lớn:
“Băng Phong Thời Đại!”
Rắc…rắc…rắc!!!
Giống như gai nhọn một dạng, vô số băng thứ mọc lên từ hai bên tường và cả dưới mặt đất, phong tỏa toàn bộ thế tiến công của Hitomi.
Nguy hiểm...!
Tình thế đột nhiên trở nên nguy hiểm vô vùng...
Bởi vì Hitomi đang ở giữa không trung, không hề có bất kì chỗ nào để đặt chân.
Nhưng mà...
Todoroki quên mất một điều rằng, cậu không thể tạo ra cốt băng từ trần nhà…Mà đó là địa phương, Hitomi hoàn toàn có thể lợi dụng như đất bằng để chiến đấu!
Khoảng cách chưa tới một mét, nhưng không còn chỗ hạ xuống Hitomi, làm ra một hành động khiến đối thủ của mình và toàn bộ lớp 1-A phải sửng sốt.
[Xem tuyệt kĩ của tôi đây. Mặc dù chỉ có hai phần trăm sức mạnh so với ban đầu…đối phó với mấy nguời vẫn dư xài]
Thân thể của Hitomi đạp mạnh lên mấy lớp băng, hoàn toàn vi phạm định luật vật lý, thậm chí không nhìn tới độ trơn trượt của mặt băng. Cứ như là đi trên đất liền vậy!
Hitomi mượn đà búng thẳng lên không trung…
Khuôn mặt treo ngược xuống đất, chân hướng lên trời, tạo thành góc một trăm tám mươi độ hoàn hảo…Và, Hitomi nở một nụ cười quỷ dị, nhìn xuống đối thủ của mình…
“Ngây thơ quá đó, Todoroki!”
“Hả?”
Todoroki giật bắn lên, cảm giác không ổn tràn ngập, nhưng cậu nhóc không kịp phản ứng lại nữa…
Tích tắc…
Tích tắc…
Thời gian dường như khẽ ngừng lại khi hai ánh nhìn trong con mắt mỗi người chạm vào nhau…
Và rồi…Bùng nổ!
“FIRUDO!”
Hitomi hét to tung ra một cú đấm vận dụng một năng lực mà trước đó cậu phải cân nhắc rất kĩ. Thứ bắt nguồn từ tự thân sức mạnh và máu thịt, thông qua tế bào rung động, ảnh hưởng đến từ trường của bản thân và bên ngoài, tạo ra cực kì mạnh mẽ sức phá hủy… Đây chính là tinh túy của Firudo.
KÉT…KÉT…KÉT…két…ttttt!!!!
Ma sát âm thanh chói tai như cưa điện cắt đứt kim loại, như quả bóng chày xét toạc không khí bốc lửa mà đi…
ẦM…ẦM…ầm…!!!
Tiếng nổ lớn kèm theo là từng đợt gió rít gào, thổi bay toàn bộ băng giá mà Todoroki tạo ra lúc đầu.
“Cái gì!!!”
Todorki có chút đứng không vững, thân thể lảo đảo cúi thấp xuống, cố gắng phòng thủ và né tránh những mảnh vụn băng vỡ nát đang bay về phía mình.
[Không ổn! Mình không tài nào mở mắt được, đòn tấn công ở khoảng cách gần như vậy…]
Băng bay tứ tán, có viên xoẹt ngang qua tay Todoroki làm rách da chảy máu, nhưng cậu chẳng hề quan tâm tới việc ấy…
“Người đâu rồi?”
Gió vừa hết, Todoroki lập tức đưa tay thủ thế tấn công…
Bỗng nhiên… Thằng nhóc cảm giác được, bản thân bị một vật gì đó buộc chặt lại…
Trái tim Todoroki như muốn thót lại…
Chẳng lẽ…
“Tôi thắng rồi nhé! Todoroki!”
Giọng Hitomi vang lên từ chỗ cầu thang phía sau nó, lập tức khẳng định tình huống xấu nhất của Todoroki…
Cậu hơi run run nhìn xuống phần dưới bản thân… hai con mắt đột ngột co lại. Bản thân bây giờ đã bị trói quanh bởi một sợi dây băng màu trắng lúc nào không hay.
Chính là sợi dây bắt giữ!!!
“Như vậy có nghĩa… Mình thua rồi sao?”
Todoroki trầm mặc siết chặt nắm tay lại.
Một thành viên của Team J, đã bị loại khỏi trận đấu!
Ashido thuận lợi theo lỗ hổng chui vào ẩn nấp ở lầu hai. Mỗi tầng lâu ngoại trừ rất nhiều khối lập phương đá to lớn, thì chỉ có hai cái cầu thang duy nhất dẫn lên tầng tiếp theo.
Kế hoạch của Hitomi vốn dĩ chia ra hai tổ, một người đảm nhiệm vai trò đánh lạc hướng đối phương, một người còn lại sẽ lẻn vào và thu thập vũ khí hạt nhân.
Tuy nhiên, vì năng lực cảm ứng của Shoji khá khó nhằn, và số liệu về Todoroki đến giờ cậu vẫn chưa hề thấy được.
Do vậy, để chắc ăn, Hitomi quyết định sẽ là mồi nhử hấp dẫn hỏa lực của Team J.
Và còn một điều đảm bảo cho độ khả thi của kế hoạch này, đó là bản thân Ashido.
Cô bạn không chỉ hòa tan mà còn có thể tạo ra các con đường bằng axit, vừa di chuyển khá nhanh, lại hạ thấp độ ồn ào đến mức tối đa.
Dù cho trong trường hợp hai người đều bị phát hiện sớm, thì bên đội J cũng sẽ phân vân không biết ai sẽ là người đầu tiên họ chạm trán.
Mặc dầu kế hoạch là như vậy, nhưng Hitomi không thể chắc chắn là đội của họ có thể thành công. Nên cậu vẫn còn một lá bài tẩy lưu cho chính mình.
Hitomi nhanh chóng tiếp cận lầu hai, nhưng đến cầu thang, cậu liền dừng lại. Bởi lẽ, trong cảm ứng của bản thân, một năng lực được diễn sinh khi Firudo đạt đến LV3 mà chính Hitomi cũng không ngờ được.
Nó cho phép cậu cảm giác được “Năng lượng” tỏa ra từ một cơ thể sống, nói một cách khoa học chính là “Từ trường cảm ứng”.
Todoroki và Shoji chẳng bao giờ nghĩ tới được, việc họ mai phục và chuẩn bị sử dụng năng lực để đánh úp đối thủ lại bị phát hiện sớm hơn trước đó.
Bởi vì, khả năng của Hitomi vẻn vẹn lộ ra chỉ có siêu sức mạnh, và ở cái thế giới anh hùng này, một con người thông thường chỉ sở hữu một năng lực mà thôi! Vị trí của đội J hiển hiện rất tõ ràng trong đầu của Hitomi, nhưng cậu cũng không vội hành động. Shoji ắt hẳn sẽ đoán được tiết tấu của bản thân, nhất là khi Hitomi chỉ chấp nhận giải phong hai mươi phần trăm thực lực cho cuộc chiến.
“Ashido, cậu đi đến đâu rồi?”
Hitomi thông qua head - phone, nói thật nhỏ, để tránh bị đối phương nghe trộm và phát giác sơ hở.
Phía đầu kia, Ashido cũng hạ thấp tiếng đáp lại:
“Mình lên tới lầu ba rồi, Kizari – kun! Tình thế chỗ cậu sao rồi?”
“Bên này, sắp có va chạm! Cậu canh chừng động tĩnh mà bứt phá lên chỗ họ cất giấu vũ khí hạt nhân nhé, ắt hẳn là tầng bốn hoặc năm.”
Đang thời điểm nói chuyện, Hitomi chợt nhận ra một tia nhỏ bé hơi lạnh đang lan tỏa xuống với tốc độ cực nhanh…
“Chuẩn bị đi Ashido – chan, tôi chiến đây!”
Ngay khoảnh khắc này, chỉ mất khoảng năm giây trao đổi mà băng kết đã tiến gần tới Hitomi, cậu ngay lập tức phản xạ lại…
Nhưng chỗ xung quanh, đã biến thành một màu trắng tinh lúc nào không hay.
Cái giá rét tỏa ra khiến người ta thấy buốt căm căm, sáng chói như pha lệ lại làm lòng người phải lạnh lẽo.
Chỉ trong phút chốc mà cả tòa đại lâu đã biến thành một cái hàn băng pháo đài…
Ở trước màn hình quan sát trận đấu, All Might sen-sei cùng toàn bộ học sinh hiện tại đang run lẩy bẩy vì quá lạnh.
All Might răng đánh lập cập, mũi hắt lì mấy cái liên tục, lắp bắp nói:
“Todoroki không hề gây tổn hại đến đồng đội hay vũ khí, chưa kể còn có thể suy yếu và khống chế kẻ địch nữa…” (Quay sang Ashido đã bị đóng băng hai chân)
“Năng lực cậu ta đúng là mạnh thật!”
“Nhưng mà…đội Tội Phạm vẫn chưa thắng được, sen-sei!”
Kirishima chỉ hướng Hitomi và la lên…
Quả thật, team Anh Hùng thoáng nhìn có vẻ nguy cấp, có điều…
Răng…rắc…rắc…!!!
Vài tiếng vỡ vụn vang lên, và rồi mỗi lúc một lớn…
“Todoroki, có vấn đề!”
“Tớ bỗng nghe tiếng kêu khác ở mặt lầu ba, còn phía trước đã hoàn toàn im ắng!”
“Vậy là bên kia chia ra sao?”
Todoroki cau mày. Nếu bọn họ muốn đuổi kịp đối phương, chỉ còn cách tách ra, đấu một trận một vs một.
[Cái khó ở đây, là hoàn toàn không thể xác nhận được Kizari hiện tại đang ở đâu. Sức mạnh mà cậu ta biểu hiện ra, e rằng có thể thuấn sát phần lớn các thành viên trong lớp]
Ngay cả Todoroki cũng không dám chắc chiến thắng nếu solo tay đôi với “học sinh đứng đầu, phá vỡ kỉ lục” này.
Một thân trang phục nửa băng cùng với một cái dấu tròn đỏ che lấp nửa người cùng với vết sẹo bên con mắt trái của Todoroki làm nổi bật vẻ điềm tĩnh của cậu dù ở bất kì tình huống nào…
“Shoji, cậu tốc độ trở lại chỗ vũ khí hạt nhân phòng thủ đi! Ở đây cứ để tôi lo.”
“Vậy ổn sao?” – Shoji có chút lo lắng hỏi.
“Không còn thời gian giải thích rồi, chút nữa chúng ta sẽ bàn luận bằng tai nghe sau!”
“Tốt, cẩn thận, mình đi trước!”
Shoji nhanh chóng lùi bước và quay hướng căn phòng đang chứa vũ khí hạt nhân của tụi nó.
Còn Todoroki, đương nhiên là tiếp tục tiến lên. Nếu phán đoán của bản thân là đúng, vậy thì cần nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh để trở lại hỗ trợ Shoji.
Tí tách… tí tách…!!!
Đột ngột, Todoroki dừng lại. Cậu nhận thấy trên mặt có chút ươn ướt, giống như là…
Có thứ gì đó trên đỉnh đầu vậy!
“Thế quái nào…!”
Todoroki phản ứng nhanh như cắt, thân hình búng lùi ra phía sau…
Vù uuuuu….!!!
Bóng đen dán thẳng ở vách tường ngay trên đầu bọn họ cách đến gần bốn mét, lao vút xuống…tiếng xé rách không khí kêu rin rít nghe rợn người.
Quyết định cực nhanh của Todoroki chỉ giúp bản thân tránh né được “nhất kích tất sát” của đối phương mà thôi…
Ầm…!!!
Vừa mới chạm đất phát ra âm thanh nặng nề, bóng đen giống hệt u linh, bắn thẳng về phía Todoroki tung một đòn đá trực diện… Không khí rét lạnh cùng sự bám dính của lớp băng bao phủ khắp căn phòng, dường như chẳng hề ảnh hưởng đến người này một chút nào.
[Đỡ lại!]
Todoroki chỉ kịp đưa tay ra ngăn ở mặt trên, lập tức để lộ ra sơ hở hai bên cánh cùng phần bụng.
Bịch!!!
Tiếng chân phát ra, người liền bay ngược…
Phốc!!! (cả người thằng bé giật ngược đập thẳng vào bức tường băng)
Oẹ…!!!
Todoroki mở miệng phun một ngụm nước bọt, có lẫn chút ít tơ máu, hai mắt của cậu trắng xám lại…
[Dính đòn nặng quá!]
Todoroki run run, cố gắng chống lấy hai tay lên đất. Hơi lạnh phả vào mặt khiến cậu thanh tỉnh lại đôi chút.
Khóe mi hơi nhếch lên, không cần phải nhìn kĩ, Todoroki cũng biết ai vừa mới ra đòn tấn công mình.
Có thể làm như vậy, trong lớp này, ở buổi thực chiến thứ hai, chỉ có một người…
“Thật không ngờ cậu lại ở đây! Kizari! Xem ra tôi tính toán sai lầm rồi.”
Todoroki ho khục khục, lấy tay che miệng trầm giọng nói.
"HỬMmmm...?"
"Có một người à?"
"Như vậy là đội J đã chia ra! Nhung vậy cũng tốt... Thuận tiện..."
“Và hân hạnh được giao lưu trong chiến đấu với cậu! Todoroki – kun!”
Bóng đen nhếch miệng cười đáp lại, khuôn mặt của người này rốt cuộc lộ ra ánh sáng…
Đúng là Kizari Hitomi!
Rõ ràng cậu ta đã ép sát thân thể dán chặt vào trần nhà. Dấu chân còn in trên mặt băng thượng là minh chứng rõ nét nhất. Cái lạnh do băng hàn của Todoroki tạo ra đối với đẳng cấp LV 2 +10 hoàn mỹ về mọi mặt Hitomi chỉ tạo được nhỏ bé mặt trái ảnh hưởng mà thôi…
“Todoroki, cậu đang làm gì thế?”
Bên tai nghe bỗng nhiên vang lên tiếng kêu dồn dập của Shoji.
“Tình hình sao rồi Shoji?"
“Nếu được thì mau rút lui, phía bên cậu đối thủ chính là Kizari. Tớ đang chạm trán với Ashido rồi! Năng lực của cô ấy có thể hòa tan lớp băng của cậu. Suýt chút nữa đã đột phá được lớp phòng ngự của chúng ta."
“Giờ mới nói thì đã trễ Shoji!”
Todoroki có chút im lặng đáp:
“Tôi đang trực diện với Kizari đây. Vậy thôi, trận đấu một vs một này, bắt buộc phải thắng cả hai!”
“Nếu cậu mà thua trước… Thì vũ khí hạt nhân cũng sẽ không còn đấy Shoji! Tôi có bắt được Kizari thì kết quả vẫn vậy.”
“Mình sẽ cố gắng… Cẩn thận!” - Shoji dứt khoát chấm dứt cuộc nói chuyện để cả hai tập trung ứng phó đối thủ.
Cụp!
Todoroki cúp máy, nhìn Hitomi chậm rãi nói:
“Cậu không nhân cơ hội tấn công tôi sao?”
“Không!” – Hitomi lắc lắc đầu đáp.
“Mặc dù có chút không hợp với quy tắc bài thi đấu này! Nhưng tôi muốn đánh một trận công bằng với cậu…Trong lớp 1-A không nhiều người có khả năng chiến đấu với tôi…”
“Vậy nên… Todoroki – kun, chúng ta bắt đầu chứ!” (Mỉm cười)
Vừa nói dứt lời, Hitomi bỗng nhún người, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất…
Soru!
Phát động!
Thân hình cao lớn y hệt một ánh chớp, nện vỡ nát từng phiến băng ở hai khối tường đá kèm hai bên, bắn theo hình zic – zac lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Todoroki.
Ngay cùng thời điểm đó, Todoroki cũng chống hai tay qua hai khối lập phương đá, hơi lạnh tỏa ra từ hai bàn tay…Todoroki mạnh mẽ hất bàn tay của mình về hướng Hitomi miệng hét lớn:
“Băng Phong Thời Đại!”
Rắc…rắc…rắc!!!
Giống như gai nhọn một dạng, vô số băng thứ mọc lên từ hai bên tường và cả dưới mặt đất, phong tỏa toàn bộ thế tiến công của Hitomi.
Nguy hiểm...!
Tình thế đột nhiên trở nên nguy hiểm vô vùng...
Bởi vì Hitomi đang ở giữa không trung, không hề có bất kì chỗ nào để đặt chân.
Nhưng mà...
Todoroki quên mất một điều rằng, cậu không thể tạo ra cốt băng từ trần nhà…Mà đó là địa phương, Hitomi hoàn toàn có thể lợi dụng như đất bằng để chiến đấu!
Khoảng cách chưa tới một mét, nhưng không còn chỗ hạ xuống Hitomi, làm ra một hành động khiến đối thủ của mình và toàn bộ lớp 1-A phải sửng sốt.
[Xem tuyệt kĩ của tôi đây. Mặc dù chỉ có hai phần trăm sức mạnh so với ban đầu…đối phó với mấy nguời vẫn dư xài]
Thân thể của Hitomi đạp mạnh lên mấy lớp băng, hoàn toàn vi phạm định luật vật lý, thậm chí không nhìn tới độ trơn trượt của mặt băng. Cứ như là đi trên đất liền vậy!
Hitomi mượn đà búng thẳng lên không trung…
Khuôn mặt treo ngược xuống đất, chân hướng lên trời, tạo thành góc một trăm tám mươi độ hoàn hảo…Và, Hitomi nở một nụ cười quỷ dị, nhìn xuống đối thủ của mình…
“Ngây thơ quá đó, Todoroki!”
“Hả?”
Todoroki giật bắn lên, cảm giác không ổn tràn ngập, nhưng cậu nhóc không kịp phản ứng lại nữa…
Tích tắc…
Tích tắc…
Thời gian dường như khẽ ngừng lại khi hai ánh nhìn trong con mắt mỗi người chạm vào nhau…
Và rồi…Bùng nổ!
“FIRUDO!”
Hitomi hét to tung ra một cú đấm vận dụng một năng lực mà trước đó cậu phải cân nhắc rất kĩ. Thứ bắt nguồn từ tự thân sức mạnh và máu thịt, thông qua tế bào rung động, ảnh hưởng đến từ trường của bản thân và bên ngoài, tạo ra cực kì mạnh mẽ sức phá hủy… Đây chính là tinh túy của Firudo.
KÉT…KÉT…KÉT…két…ttttt!!!!
Ma sát âm thanh chói tai như cưa điện cắt đứt kim loại, như quả bóng chày xét toạc không khí bốc lửa mà đi…
ẦM…ẦM…ầm…!!!
Tiếng nổ lớn kèm theo là từng đợt gió rít gào, thổi bay toàn bộ băng giá mà Todoroki tạo ra lúc đầu.
“Cái gì!!!”
Todorki có chút đứng không vững, thân thể lảo đảo cúi thấp xuống, cố gắng phòng thủ và né tránh những mảnh vụn băng vỡ nát đang bay về phía mình.
[Không ổn! Mình không tài nào mở mắt được, đòn tấn công ở khoảng cách gần như vậy…]
Băng bay tứ tán, có viên xoẹt ngang qua tay Todoroki làm rách da chảy máu, nhưng cậu chẳng hề quan tâm tới việc ấy…
“Người đâu rồi?”
Gió vừa hết, Todoroki lập tức đưa tay thủ thế tấn công…
Bỗng nhiên… Thằng nhóc cảm giác được, bản thân bị một vật gì đó buộc chặt lại…
Trái tim Todoroki như muốn thót lại…
Chẳng lẽ…
“Tôi thắng rồi nhé! Todoroki!”
Giọng Hitomi vang lên từ chỗ cầu thang phía sau nó, lập tức khẳng định tình huống xấu nhất của Todoroki…
Cậu hơi run run nhìn xuống phần dưới bản thân… hai con mắt đột ngột co lại. Bản thân bây giờ đã bị trói quanh bởi một sợi dây băng màu trắng lúc nào không hay.
Chính là sợi dây bắt giữ!!!
“Như vậy có nghĩa… Mình thua rồi sao?”
Todoroki trầm mặc siết chặt nắm tay lại.
Một thành viên của Team J, đã bị loại khỏi trận đấu!
Danh sách chương