Mấy ngày kế tiếp, Yamanaka không xuất hiện làm phiền Hitomi nữa.

Rõ ràng là lần trò chuyện hôm trước đã có tác dụng.

Mặc dù Hitomi không biết cô nàng này sẽ làm gì tiếp theo, nhưng đã nói hết lời, tiếp theo sự tình không còn liên quan tới cậu.

Hitomi cũng đang bận bịu tiếp tục chỉnh lý thông tin.

Vô Thủ Long, ngoài Boocery Boosters là hàng cấm ra, vẫn còn rất nhiều cổ ma pháp thất truyền, đặc biệt là đến từ Liên Minh Đại Á cổ luyện thể ma pháp.

Luyện thể sư, tiêu biểu nhất trong giới cầm quân Đại Á, chính là Lu Gonghu, danh hiệu Hổ Ăn Thịt Người, kẻ từng giao thủ và thất bại thảm hại dưới tay Hitomi, cùng với chiến lược cấp pháp sư, Liu Yunde.

Những người này xưng tụng Psion, là Linh Khí.

Tất cả ma pháp của Luyện Thể Sư, phần lớn chú trọng vào cường hóa thân thể, bao gồm tốc độ, sức chịu đựng, khả năng khôi phục và kháng tính.

Lu Gonghu mang lên Bạch Hổ Chiến Giáp của hắn ta, liền có được vô kiên bất tồi khả năng phòng ngự. Liền đạn đặc chế, xuyên giáp, nổ tung bom đều không tổn thương được, danh đúng với thực chiến thuật cấp pháp sư cận chiến hệ.

Hitomi nghĩ nghĩ có chút cảm khái.

Sau hơn mười năm, nếu gặp mặt, không biết trình độ hắn ta tới đâu.

Lên, xuống...Hay vẫn đứng im.

Dù gì thì Lu Gonghu thật sự không hề có bất kì cơ hội nào trong một trận đấu tay đôi với Hitomi, dẫu cho hai bên không xài ma pháp đi chăng nữa.

Tạm gác Lu Gonghu qua một bên, Hitomi điểm chú ý chuyển sang một loại mới lạ ma thuật được Kuro đề cử cách đây không lâu.

Hai loại ma thuật chi nhánh thuộc dạng hiếm trong chuỗi sản xuất Boocery Boosters.

Một cái tạo nên sự cộng hưởng giữa vùng Khởi Động Thức nằm tại đại não con người với Psion, cái còn lại có khả năng khuếch tán nó ra, tuy nhiên cực độ không ổn định.

Hai ma pháp này là một trong ba điều kiện thiết yếu để tạo nên một sản phẩm Boocery Boosters, một cái khác dĩ niên là não bộ của một pháp sư (Magician). Nhưng điều kiện còn lại thì trong dữ liệu không hề đề cập tới, ắt hẳn đã bị che dấu.

Hitomi đoán chừng nó cũng là hạch tâm khiến các tổ chức tội phạm quốc tế khác khó lòng bắt chước giống Vô Thủ Long.

Hitomi đọc trong tài liệu, nói thì nghe rất mê người, tuy nhiên dám thực hiện chỉ có một con đường chết, không ngoại lệ.

Vô Thủ Long cũng không ít lần bắt tù binh để thí nghiệm, thế nhưng kết quả luôn là...Oành...đầu nổ tung như trái dưa hấu.

Tùy tiện tăng lên giới hạn của đại não, mà lại không thể khống chế, giả sử như nâng từ tám điểm, chín điểm lên mười thì hoàn toàn hợp lý.

Đáng tiếc, bởi vì tính không ổn định của hai ma pháp này nên không có pháp sư nào dám thử nó để mở rộng vùng khởi động thức của mình.

Hitomi cũng chẳng dám nói đùa với tính mạng của mình. Và nếu thật sự tiềm thức là độc lập, Hitomi chắc chắn sẽ bỏ qua phương pháp liều lĩnh này.

Nhưng mà…

Nghĩ đến điều gì đó, Hitomi khẽ cười thầm trong bụng, hô lên:

“Kuro!”

“Có em đây, Oni-san…(• ε •)!”

“Hôm nay trông cậy cả vào em nhé...(`・ω・´)!”

“Anh cứ yên tâm...॓_॔!” - Kuro đáp với giọng chắc nịch, đuôi dài tím nhạt ngoe nguẩy liên tục, bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Hitomi hít một hơi thật sâu, ý thức bắt đầu chìm vào Nguyên Điểm không gian.

“Hô!”

Tầm mắt của Hitomi đột nhiên thay đổi, không còn là căn phòng cho thuê nhỏ bé, mà là một mảnh tinh không rộng lớn với vô số giọt nước trôi nổi lập lòe đủ loại màu sắc.

Và đang nhảy nhót tung tăng chính giữa chúng, không ai khác ngoài Kuro.

Hitomi điều khiển ý niệm, tiến tới gần.

Tí tách ~~~

Một vòng nhộn nhạo giống như mặt nước tĩnh lặng truyền ra từng đợt sóng lăn tăn, tựa hồ có một cái vô hình rào cản ngăn cách cậu và mảnh không gian kia vậy.

Kể từ khi nâng cấp Nguyên Điểm, sản sinh là Nguyên Linh cái này Kuro, Hitomi liền cảm giác được không gian ý thức tự động chẻ đôi.

Nếu nhận xét theo quan điểm ma thuật, vùng Khởi Động Thức của cậu, chỉ là một nửa đã bị ngăn cách, phần còn lại, là thuộc về Nguyên Điểm.

Cho dù là Nguyên Linh của nơi đây mà không có sự đồng ý của Hitomi, thì Kuro vẫn không thể vượt tuyến chạy qua được.

Cái này tương tự như một căn nhà nằm chơi vơi giữa cánh đồng, tất cả đều thuộc một chủ, thế nhưng có thể dùng để ở, chỉ có nhà. Không nhân loại nào lại đi ngủ trên đồng ruộng cả.

Kuro, có thể xem tương tự như là sủng vật nuôi canh gác bảo vệ cho chủ nhân, hiện tại là Hitomi.

Bây giờ, cậu muốn hoàn thành hành vi liều lĩnh này không có bất kì nguy hiểm gì, liền cần tới sự hỗ trợ của nó.

Tâm niệm khẽ động, màng ngăn cách nhận được chỉ thị, nhanh chóng tách ra, “Mau tới đây!”, Hitomi hô to, tức thì Kuro bên đối diện nhanh chóng bơi về phía cậu.

“Làm thôi...►_◄!”

Nương theo tiếng gọi của Hitomi, bầu không gian thoáng chốc run rẩy.

Từng đạo hoa văn cùng số liệu từ hư không đột ngột xuất hiện, bắt đầu đan xen phủ kín toàn bộ chỗ trống.

Bởi vì nơi đây là biển ý thức của Hitomi, cho nên mọi thứ, mọi hình ảnh tưởng tượng, đều được phóng to đến tận cùng.

Nguyên bản đang ổn định không gian, bỗng nhiên rung động.

Rắc ~~~ rắc ~~~ rắc ~~~

Kẽo kẹt thanh âm vang lên khắp mọi ngóc ngách, truyền theo các chuỗi ký tự khó hiểu kia, liên tục trùng kích rào chắn không gian.

Mục tiêu của nó không phải là phá vỡ hàng rào, mà là chèn ép, khiến cho hàng rào này mở rộng thêm.

Hitomi cảm giác được ý thức một trận hoảng hốt, khi thì tỉnh táo, khi thì mờ mịt, tựa hồ có ai đang cầm búa gõ liên tục lên đầu cậu vậy.

Psion! Edios!

Psion đại biểu cho giả thiết, không có thật, còn Edios, là thực tại, là phần tử chung của vạn vật.

Hai loại hạt vật chất căn bản cấu thành nên ma pháp của thế giới này, đang dùng một cách thức không tin nổi, dần dần cộng hưởng với nhau, đan xen từ hư ảo sang hiện thực.

Nếu như là bình thường Ma pháp sư, thậm chí là chiến lược cấp pháp sư, giờ phút hiện tại, chắc chắn đầu đã bị nổ cho be bét.

Bởi vì cơn đau đớn và lực trùng kích như thế, không chỉ ý chí có khả năng chống đỡ được.

Giả sử có người nhìn thấy Hitomi lúc này, chắc chắn sẽ há hốc mồm kinh hãi. Bởi lẽ, toàn thân cậu đang mờ mờ ảo ảo.

Chẳng khác gì một sự vật phiêu miểu hư vô tồn tại giữa lằn ranh Có và Không.

Thời điểm nào đó, nó xuất hiện, thời điểm khác, lại biến mất.

Chính là khái quát hiện trạng Hitomi bây giờ.

Bên trong tiềm thức Hitomi, Kuro giống như hóa thân thành duy nhất chân thần, tỏa ra hào quang dữ dội, chống đỡ lấy rung động không gian.

Mỗi khi xuất hiện vết nứt rạn nào, hay cảm giác được ý nghĩ của Hitomi sắp đến giới hạn, Kuro liền vận dụng năng lượng Nguyên Điểm và sức mạnh bản thân đến chèo chống.

Điều này chính Hitomi cũng không rõ.

Cậu chỉ cảm nhận một luồng khoan khoái mát mẻ truyền khắp thân thể, xoa dịu đi sự đau đớn khủng khiếp đến từ đại não kia.

May mắn là trước đây, rèn luyện nội tạng, Hitomi cũng đã ăn nhiều ít thống khổ, thần kinh sớm đã thành sắt thép, nếu không, cho dù có Kuro giúp đỡ, sợ rằng cậu đã đau thành người thực vật vô tri.

Nhưng Hitomi biết, mình đang chạm đến lằn ranh của giới hạn.

Cậu cần phải ngừng lại ngay lập tức.

“Kuro…~~~~”

Dường như tâm ý liên thông, mèo tím bất chợt quơ vuốt phải, duỗi trảo ra hung hăng nắm chặt không khí một phát.

Crắc ~~~~

Bao phủ kín kẽ chuỗi ký tự và số liệu tựa hồ gặp phải trọng kích, chẳng khác nào pha lê mảnh mai gặp tàn phá, rắc rắc vài tiếng rồi vỡ tanh bành, hóa thành từng điểm sáng nhỏ dung nhập vào không gian.

Một hồi lâu sau, Hitomi chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt cậu vẫn còn căng cứng, mồ hôi chảy đầy áo, ý sợ hiển hiện rõ nét.

“Nguy hiểm quá a….(-.-)!” - Hitomi thở phào tự nhủ, “Cảm ơn em nhé…(^.^)!”

“Không có gì, Oni-san nghi ngơi đi, Kuro về bên kia đây…!”

Mèo tím tại đáp lời, một lực hấp xả nhanh chóng kéo nó xuyên qua tấm màn chắn trở về mênh mông tinh không.

“Tại thành công, hay thất bại đây….(~.~)?”

Hitomi mờ mịt, cậu không hiểu lắm tình trạng bản thân lúc này.

Dẫu sao, đây chỉ là một lần thí nghiệm mà thôi.

“Chậc, quên mất, mình có dị năng…!” - Hitomi vỗ vỗ đầu, xem ra đau đớn trùng kích khiến cậu có chút ngớ ngẩn.

Hitomi vội vàng gọi ra bảng thông số, mới nhìn, cậu liền trợn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện