Dạo quanh một vòng, trên tay Hitomi và Momo đã có thêm hai que kem, một vị sữa và cái kia là socola. Dù tiết trời lạnh lẽo cũng không thể ngăn cản được cơn thèm đồ ngọt của tụi nó.
Momo vui thích liếm láp trắng tinh cà rem, nhấm nhấm từng chút một, y hệt một chú mèo con, “Ngon quá iii… ≧◠◡◠≦!”
Sáng nay, Momo tỉ mỉ trang phục một phen áo đầm đỏ, bó sát người, đeo lên đôi bông tai mạ vàng lấp lánh.
Bình thường Hitomi cũng không hề để ý lắm chuyện này, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy trái tim mình nhảy bình bịch trong lồng ngực, đặc biệt là cộng thêm biểu cảm đáng yêu của cô bé hiện tại, tức thì đốn gục trái tim của Hitomi.
Kềm lòng không được, cậu bước tới, run run tay, ngón trỏ lau đi bên khóe miệng cô còn sót lại kem, sau đó…đưa nó vào miệng.
Momo:!!! “Thật ngọt.”
“Hitomi…Biết thế rất không vệ sinh không hả…(- -)!” –Momo thẹn thùng, vừa nói vừa giơ giơ nắm đấm nhỏ ra, đánh vào ngực Hitomi vài cái, cảm thấy rất xấu hổ trước hành động khi nãy của bạn trai mình.
“…”
“Ý…Ý…tớ là không có gì mô...!”
“Bữa sau phải hỏi ý kiến của tui trước đó…Nghe hông ಠ~ಠ!”
“Đương nhiên mà…”
Hitomi vội vàng cảm kết, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại giống đang cố gắng nén cười thì đúng hơn.
[Hứ…Ăn rồi cứ thích bắt nạt người ta (ᵕ.ᵕ)...Phải trừng trị cậu ấy một chút mới được]
Momo mặc dù trong lòng nở hoa, nhưng vẫn quyết định thử thách Hitomi…Coi như là trừng phạt luôn.
Nhìn nhìn quanh quẩn, cô bé chỉ vào một quầy hàng nằm bên góc trái và nói;
“Nè, Hitomi, vào tiệm này chơi chút đi!”
“Hở…cậu nói đây hả ( 0,0)?!”
Momo kéo tay cậu đến trước gian hàng, có bày ra một ít vật phẩm lưu niệm, một dãy gấu bỗng nằm ngang cách bàn ngoài chừng ba mét, hai cây súng trường đồ chơi và ông chủ tiệm đang ngồi trên ghế gọt gọt vẽ vẽ cái gì đó.
“Khụ…Khụ…Ông chú gì ơi…!”
“Hả… (0.0)?”
Ông chủ cửa hàng đang mải mê chế tác đạo cụ, nghe tiếng người gọi mới sức tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy một cặp thanh niên nam nữ đang ngó mình, gãi đầu ngượng ngùng nói, “Xin lỗi nhé, bác chuyên chú làm việc nên không để ý lắm!”
“Dạ không có chi!” –Hitomi vội vàng đáp lại, thầm nghĩ, [Ông chú này giống Midoriya ghê@@@]
Biết được ý định của đôi bạn chẻ, chủ quán nhiệt tình giới thiệu cho Momo và Hitomi “đặc sản” của chính mình. Đa phần những tiệm nhỏ lẻ ở khu trò chơi Vincom này đều có hợp đồng thuê dài hạn kinh doanh. Chủ yếu vẫn là buôn bán những món đồ thủ công chế tác như mặt nạ anh hùng, con rối anh hùng, súng bắn nước, hàng nhái dụng cụ hay trang phục Pro Hero.
Ở đây thường thấy nhất chính là áo hàng hiệu “Captain America” của All Might, tiếp đó mới là các trang thiết bị hay ba lô điện tử, dùng cho trẻ con chơi là chính.
“Bây giờ cô cậu muốn mua, hay là chơi để lấy phần thưởng?”
“Nếu là mua thì cô cậu cứ tùy tiện chọn món đồ mình yêu thích, rồi ra tính tiền với tôi…”
“Còn chơi bắn súng thì một phát là một trăm yên…Có thể bắn từ hàng hai trở xuống, rớt cái nào thì được quyền lấy cái đó.”
“Hả… (0,0)? Cái này…có hơi mắc đấy chú!” –Hitomi chỉ chỉ vào kệ thứ nhất và kệ thứ hai đằng sau lưng chủ tiệm thắc mắc, “Theo cháu thấy thì giá trị của những thứ đó thậm chí không tới ba phần tư số tiền một lần bắn…”
“Và tại sao lại đắt thế đúng không…(-.-)!” –Ông chủ thở dài nói, “Cô cậu phải hiểu là kinh doanh ở đây phần lớn là để mọi người tìm niềm vui thú, những hành khách tham quan và chơi là để thư giãn giải trí, trúng cũng tốt mà không trúng thì vẫn bình thường…”
“Chưa kể là trò ngắm bắn này cũng không khó lắm, nếu chỉ xét tiền lời, cô cậu thử nghĩ coi tiền thuê tiệm bầy hàng, công sức làm ra mấy món đó, lợi lộc chẳng được bao nhiêu đâu…(T^T)!”
“Hitomi…” –Momo kéo tay bạn trai, ánh mắt tỏ vẻ đồng cảm, còn Hitomi thì thấy bình thường. Bản thân từ nhỏ ở viện mồ côi, nghèo nàn chi tiêu, lúc nào cũng phải tiết kiệm ăn mặc, tính toán từng ly từng tý.
Hitomi nhớ có lần lén thấy sơ Manila thức trắng đêm ngồi ghi chép vào cuốn sổ tay của bà, thỉnh thoảng lại buồn bã lẩm nhẩm, “Nhanh hết rồi…Nhanh hết rồi!”. Đến buổi sáng gặp mặt, cậu để ý thấy tóc bà lại trắng thêm vài sợi.
Mãi cho đến khi ông Shigeo tới thì chuyện tiền nong mới vơi bớt đi phần nào. Con nhà nghèo thì chịu khó, Hitomi quý trọng đồng tiền là đương nhiên, dù cho Momo có am hiểu đến đâu, nhưng không tự trải nghiệm qua thì sẽ không thể hiểu được cảm xúc ấy.
“Hitomi…Hitomi…Nè...(-_-)!”
“Ế…?!”
“Sao cậu thẫn người vậy… (o.o)?”
“Không có chi…Có chút hồi ức tuổi thơ thôi mà…!”
“Tớ mua năm phát bắn rồi đây…(^o^)!”
Momo giống như con nít một dạng hướng Hitomi hớn hở nói, bàn tay xòe ra năm viện đạn chì nho nhỏ.
“Tớ nói là để tớ trả cho mà…(-.-)!” –Hitomi có chút xụ mặt lại. Momo lập tức dỗ dành, “Ngoan, đừng giận, lần đầu chơi tớ bao cho…Hi, hi, khúc sau cậu lo hết được rồi ᵔᴥᵔ!”
Mặc dù tâm lý thì nói phải để cho bạn trai xuất huyết một lần, nhưng Momo bàn tay cứ không thành thật trả giúp Hitomi...[Xem ra bản cô nương vẫn còn quá mềm lòng a (▰˘◡˘▰)]
“Nhớ đó nhá…Hôm ni là tớ chiêu đãi cậu…!” - Hitomi vừa nói vừa nhìn hầu bao, trong lòng cảm thấy hào hùng.
Nhưng một chốc nữa thôi, thanh niên sẽ thấy hối tiếc vì lời tuyên bố của mình!
Momo cầm khẩu súng giả, nạp đạn, hướng lên chỗ kệ hai và kệ một, bắt đầu ngắm bắn.
Póc!
“Hụt rồi (-.-)!”
Momo cầm súng lên bắn hai cú liên tiếp nhưng tiếp tục trật. Mục tiêu của cô bé là một chú ỉn con đan bằng da, có lớp lông ngoài màu hồng hết sức dễ thương. Thứ này quả thực đối với phái nữ độ tuổi thiếu niên lực sát thương kinh người.
“Còn hai phát nữa, giúp tớ đoạt nó đi, Hitomi ~,~!”
“Được rồi…Nhìn mình thể hiện nè… (▰˘◡˘▰)!” –Hitomi tự tin dương súng lên, kì thực nội tâm cũng chả chắc bao nhiêu, có điều trước mặt bạn gái không thể tỏ ra thua kém được.
Nếu xài năng lực thì tỉ lệ trúng của cậu chí ít phải lên hơn chín mươi phần trăm. Nhưng chơi trò chơi mà dùng Quirk thì mất hết ý nghĩa rồi.
Hít một hơi thật sâu, đưa mắt ngắm và bắn “Pặc” một cái.
Bịch…!
Thanh âm có chút trầm đục vang lên, cả cả ba người cùng nhìn về phía con heo nhồi bông, chỉ thấy nó cứ lắc lắc rung rung, nhưng vẫn chưa bị đánh rớt.
(- -)!!!~~~~ĐỆCH~~~~
Pặc!
Không do dự, Hitomi tức thì bồi thêm ngay phát cuối cùng, lần này thì nó rốt cuộc đã ngã.
“Làm tốt lắm cậu trai, đồ vật của hai người đây!”
Chủ quán không nhiều lời, cười cười xách chú heo con lên, bỏ vào bọc đưa cho Hitomi.
Vừa rời khỏi hàng quán, Hitomi hớn hở lấy heo con ra tặng ngay cho Momo, “Công chúa của tui, xin cho hạ thần dâng tặng ngài món quà đính hôn…Khục…Khục…!”
“Cái gì mà quà đính hôn…!” –Momo trợn mắt một chút, đỏ mặt cầm lấy màu hồng thú nhồi bông ôm chặt trong ngực, miệng lẩm bẩm, “Lâu như vậy rồi mới tặng người ta được một món quà, cũng chưa nói gì cả…”
[Ách…]- Hitomi nghe cô bạn giả vờ than thở một mình, nhưng kì thực là đang nói cho bản thân nghe, lúng túng ho nhẹ một tiếng, bước đến nắm nhẹ tay của Momo và nói~~~[Cảm giác thật mềm mại… (∪ ◡ ∪)]~~~ “Chúng mình đi tiếp thôi, còn nhiều trò đang đợi tham quan lắm!”
“Ừ!”
Rời đi quầy hàng bắn súng đồ chơi, Hitomi và Momo chỉ lướt vòng rồi tiến vào nhà chính của khu vực số một.
Bên trong lưu lượng người đông hơn hẳn, không hề thiếu csac cặp trai gái, tình nhân đang chơi gắp thú cưng, ném bóng, bắn cá, vân vân. Thậm chí còn có cả rạp chiếu phim nữa, nhưng muốn xem thì phải bỏ thêm tiền ngoài.
“Hitomi, tụi mình chơi trò kia đi!”
Momo chỉ tay về phía trước mặt, theo hướng đó, Hitomi nhìn thấy thứ mà cô bé đang hướng tới, máy gắp thú nhồi bông.
Tuy đã có một chú heo con đáng iu, nhưng hiển nhiên chừng đó là chưa đủ với Momo. Phải nói thêm là ở nhà, Momo sưu tập một gian phòng thú cưng vô số các loại hình để ôm khi đi ngủ. Chừng đó đủ để hiểu chấp niệm sâu đậm của cô bé với mấy đồ vật bằng len vải này.
“Trò này cần mua xu đấy!” –Hitomi móc ví ra, đổi mấy chục đồng xu ảo, có giá trị hầu hết với mấy thể loại trong này, rồi đưa cho Momo.
“Tớ nhất định sẽ thành công… (`・ω・´)!”
Momo nắm nắm đấm, tự tin nói.
Ping!
Thả một đồng xu vô khe hẹp, máy điện tử bắt đầu chạy, đếm ngược mười giây.
Momo bắt lấy tay cầm, cực kì chuyên chú…
Dưới sự chú mục của hai đứa, gấu nhồi bông từ từ được gắp lên…
“Nhanh…Nhanh…Chút xíu nữa thôi!”
Tích…Tích…
Thanh âm réo rắt có chút chói tai, Momo cuống quýt đẩy nhanh cần câu…
Giây cuối cùng…
Gấu sắp lên~~~Tạch…!
Momo thoáng run tay, miếng thịt tưởng chừng ăn tới miệng vẫn thoát khỏi ma trảo.
Momo: -_-
Gấu bông: U~U…Thích làm gì nhau nào!
~~~(- -)~~~
Momo nhìn nhìn, cảm thấy con gấu nằm chễnh ễnh tại đó, khuôn mặt tròn vo vo giống như còn đang tại chế giễu mình.
“Hừ…(~.~)!” Momo mũi nhỏ nhíu lại, môi mím chặt, tức giận quyết định làm một thanh nữa.
"Tích...!"
"Lại hụ[email protected]@@...(-.-)!"
"Lần nữa...Thiếu chút xíu..."
"Trời ơi...Hụt tiếp rồi...(- _-)!"
Hitomi lúc đầu còn hưng phấn, chặp sau có chút nhàm chán ngáp dài. Mà đồng xu tích lũy trong hầu bao lấy tốc độ chóng mặt giảm xuống.
Đến lúc Momo đưa tay gõ gõ cậu thời điểm, Hitomi mới chợt nhận ra, đã tiêu xài nhẵn túi từ lúc nào.
Ai bảo cô nàng chỉ có mua sắm mới tiêu tiền…Hitomi biểu thị tên nào nói liền bước ra, làm một kèo PK…Khụ khụ…là bàn luận triết lý nhân sinh cùng tiền tài vấn đề a.
[Xác thực dạo này có chút nghèo…(-.-)!]~~~Hitomi thở dài trong lòng, bước ra quầy chính mua thêm ít đồng xu nữa. Nhưng lần này, nên đến lượt cậu đích thân ra tay rồi, không thì phá sản mất.
To be continued...
Momo vui thích liếm láp trắng tinh cà rem, nhấm nhấm từng chút một, y hệt một chú mèo con, “Ngon quá iii… ≧◠◡◠≦!”
Sáng nay, Momo tỉ mỉ trang phục một phen áo đầm đỏ, bó sát người, đeo lên đôi bông tai mạ vàng lấp lánh.
Bình thường Hitomi cũng không hề để ý lắm chuyện này, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy trái tim mình nhảy bình bịch trong lồng ngực, đặc biệt là cộng thêm biểu cảm đáng yêu của cô bé hiện tại, tức thì đốn gục trái tim của Hitomi.
Kềm lòng không được, cậu bước tới, run run tay, ngón trỏ lau đi bên khóe miệng cô còn sót lại kem, sau đó…đưa nó vào miệng.
Momo:!!! “Thật ngọt.”
“Hitomi…Biết thế rất không vệ sinh không hả…(- -)!” –Momo thẹn thùng, vừa nói vừa giơ giơ nắm đấm nhỏ ra, đánh vào ngực Hitomi vài cái, cảm thấy rất xấu hổ trước hành động khi nãy của bạn trai mình.
“…”
“Ý…Ý…tớ là không có gì mô...!”
“Bữa sau phải hỏi ý kiến của tui trước đó…Nghe hông ಠ~ಠ!”
“Đương nhiên mà…”
Hitomi vội vàng cảm kết, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại giống đang cố gắng nén cười thì đúng hơn.
[Hứ…Ăn rồi cứ thích bắt nạt người ta (ᵕ.ᵕ)...Phải trừng trị cậu ấy một chút mới được]
Momo mặc dù trong lòng nở hoa, nhưng vẫn quyết định thử thách Hitomi…Coi như là trừng phạt luôn.
Nhìn nhìn quanh quẩn, cô bé chỉ vào một quầy hàng nằm bên góc trái và nói;
“Nè, Hitomi, vào tiệm này chơi chút đi!”
“Hở…cậu nói đây hả ( 0,0)?!”
Momo kéo tay cậu đến trước gian hàng, có bày ra một ít vật phẩm lưu niệm, một dãy gấu bỗng nằm ngang cách bàn ngoài chừng ba mét, hai cây súng trường đồ chơi và ông chủ tiệm đang ngồi trên ghế gọt gọt vẽ vẽ cái gì đó.
“Khụ…Khụ…Ông chú gì ơi…!”
“Hả… (0.0)?”
Ông chủ cửa hàng đang mải mê chế tác đạo cụ, nghe tiếng người gọi mới sức tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy một cặp thanh niên nam nữ đang ngó mình, gãi đầu ngượng ngùng nói, “Xin lỗi nhé, bác chuyên chú làm việc nên không để ý lắm!”
“Dạ không có chi!” –Hitomi vội vàng đáp lại, thầm nghĩ, [Ông chú này giống Midoriya ghê@@@]
Biết được ý định của đôi bạn chẻ, chủ quán nhiệt tình giới thiệu cho Momo và Hitomi “đặc sản” của chính mình. Đa phần những tiệm nhỏ lẻ ở khu trò chơi Vincom này đều có hợp đồng thuê dài hạn kinh doanh. Chủ yếu vẫn là buôn bán những món đồ thủ công chế tác như mặt nạ anh hùng, con rối anh hùng, súng bắn nước, hàng nhái dụng cụ hay trang phục Pro Hero.
Ở đây thường thấy nhất chính là áo hàng hiệu “Captain America” của All Might, tiếp đó mới là các trang thiết bị hay ba lô điện tử, dùng cho trẻ con chơi là chính.
“Bây giờ cô cậu muốn mua, hay là chơi để lấy phần thưởng?”
“Nếu là mua thì cô cậu cứ tùy tiện chọn món đồ mình yêu thích, rồi ra tính tiền với tôi…”
“Còn chơi bắn súng thì một phát là một trăm yên…Có thể bắn từ hàng hai trở xuống, rớt cái nào thì được quyền lấy cái đó.”
“Hả… (0,0)? Cái này…có hơi mắc đấy chú!” –Hitomi chỉ chỉ vào kệ thứ nhất và kệ thứ hai đằng sau lưng chủ tiệm thắc mắc, “Theo cháu thấy thì giá trị của những thứ đó thậm chí không tới ba phần tư số tiền một lần bắn…”
“Và tại sao lại đắt thế đúng không…(-.-)!” –Ông chủ thở dài nói, “Cô cậu phải hiểu là kinh doanh ở đây phần lớn là để mọi người tìm niềm vui thú, những hành khách tham quan và chơi là để thư giãn giải trí, trúng cũng tốt mà không trúng thì vẫn bình thường…”
“Chưa kể là trò ngắm bắn này cũng không khó lắm, nếu chỉ xét tiền lời, cô cậu thử nghĩ coi tiền thuê tiệm bầy hàng, công sức làm ra mấy món đó, lợi lộc chẳng được bao nhiêu đâu…(T^T)!”
“Hitomi…” –Momo kéo tay bạn trai, ánh mắt tỏ vẻ đồng cảm, còn Hitomi thì thấy bình thường. Bản thân từ nhỏ ở viện mồ côi, nghèo nàn chi tiêu, lúc nào cũng phải tiết kiệm ăn mặc, tính toán từng ly từng tý.
Hitomi nhớ có lần lén thấy sơ Manila thức trắng đêm ngồi ghi chép vào cuốn sổ tay của bà, thỉnh thoảng lại buồn bã lẩm nhẩm, “Nhanh hết rồi…Nhanh hết rồi!”. Đến buổi sáng gặp mặt, cậu để ý thấy tóc bà lại trắng thêm vài sợi.
Mãi cho đến khi ông Shigeo tới thì chuyện tiền nong mới vơi bớt đi phần nào. Con nhà nghèo thì chịu khó, Hitomi quý trọng đồng tiền là đương nhiên, dù cho Momo có am hiểu đến đâu, nhưng không tự trải nghiệm qua thì sẽ không thể hiểu được cảm xúc ấy.
“Hitomi…Hitomi…Nè...(-_-)!”
“Ế…?!”
“Sao cậu thẫn người vậy… (o.o)?”
“Không có chi…Có chút hồi ức tuổi thơ thôi mà…!”
“Tớ mua năm phát bắn rồi đây…(^o^)!”
Momo giống như con nít một dạng hướng Hitomi hớn hở nói, bàn tay xòe ra năm viện đạn chì nho nhỏ.
“Tớ nói là để tớ trả cho mà…(-.-)!” –Hitomi có chút xụ mặt lại. Momo lập tức dỗ dành, “Ngoan, đừng giận, lần đầu chơi tớ bao cho…Hi, hi, khúc sau cậu lo hết được rồi ᵔᴥᵔ!”
Mặc dù tâm lý thì nói phải để cho bạn trai xuất huyết một lần, nhưng Momo bàn tay cứ không thành thật trả giúp Hitomi...[Xem ra bản cô nương vẫn còn quá mềm lòng a (▰˘◡˘▰)]
“Nhớ đó nhá…Hôm ni là tớ chiêu đãi cậu…!” - Hitomi vừa nói vừa nhìn hầu bao, trong lòng cảm thấy hào hùng.
Nhưng một chốc nữa thôi, thanh niên sẽ thấy hối tiếc vì lời tuyên bố của mình!
Momo cầm khẩu súng giả, nạp đạn, hướng lên chỗ kệ hai và kệ một, bắt đầu ngắm bắn.
Póc!
“Hụt rồi (-.-)!”
Momo cầm súng lên bắn hai cú liên tiếp nhưng tiếp tục trật. Mục tiêu của cô bé là một chú ỉn con đan bằng da, có lớp lông ngoài màu hồng hết sức dễ thương. Thứ này quả thực đối với phái nữ độ tuổi thiếu niên lực sát thương kinh người.
“Còn hai phát nữa, giúp tớ đoạt nó đi, Hitomi ~,~!”
“Được rồi…Nhìn mình thể hiện nè… (▰˘◡˘▰)!” –Hitomi tự tin dương súng lên, kì thực nội tâm cũng chả chắc bao nhiêu, có điều trước mặt bạn gái không thể tỏ ra thua kém được.
Nếu xài năng lực thì tỉ lệ trúng của cậu chí ít phải lên hơn chín mươi phần trăm. Nhưng chơi trò chơi mà dùng Quirk thì mất hết ý nghĩa rồi.
Hít một hơi thật sâu, đưa mắt ngắm và bắn “Pặc” một cái.
Bịch…!
Thanh âm có chút trầm đục vang lên, cả cả ba người cùng nhìn về phía con heo nhồi bông, chỉ thấy nó cứ lắc lắc rung rung, nhưng vẫn chưa bị đánh rớt.
(- -)!!!~~~~ĐỆCH~~~~
Pặc!
Không do dự, Hitomi tức thì bồi thêm ngay phát cuối cùng, lần này thì nó rốt cuộc đã ngã.
“Làm tốt lắm cậu trai, đồ vật của hai người đây!”
Chủ quán không nhiều lời, cười cười xách chú heo con lên, bỏ vào bọc đưa cho Hitomi.
Vừa rời khỏi hàng quán, Hitomi hớn hở lấy heo con ra tặng ngay cho Momo, “Công chúa của tui, xin cho hạ thần dâng tặng ngài món quà đính hôn…Khục…Khục…!”
“Cái gì mà quà đính hôn…!” –Momo trợn mắt một chút, đỏ mặt cầm lấy màu hồng thú nhồi bông ôm chặt trong ngực, miệng lẩm bẩm, “Lâu như vậy rồi mới tặng người ta được một món quà, cũng chưa nói gì cả…”
[Ách…]- Hitomi nghe cô bạn giả vờ than thở một mình, nhưng kì thực là đang nói cho bản thân nghe, lúng túng ho nhẹ một tiếng, bước đến nắm nhẹ tay của Momo và nói~~~[Cảm giác thật mềm mại… (∪ ◡ ∪)]~~~ “Chúng mình đi tiếp thôi, còn nhiều trò đang đợi tham quan lắm!”
“Ừ!”
Rời đi quầy hàng bắn súng đồ chơi, Hitomi và Momo chỉ lướt vòng rồi tiến vào nhà chính của khu vực số một.
Bên trong lưu lượng người đông hơn hẳn, không hề thiếu csac cặp trai gái, tình nhân đang chơi gắp thú cưng, ném bóng, bắn cá, vân vân. Thậm chí còn có cả rạp chiếu phim nữa, nhưng muốn xem thì phải bỏ thêm tiền ngoài.
“Hitomi, tụi mình chơi trò kia đi!”
Momo chỉ tay về phía trước mặt, theo hướng đó, Hitomi nhìn thấy thứ mà cô bé đang hướng tới, máy gắp thú nhồi bông.
Tuy đã có một chú heo con đáng iu, nhưng hiển nhiên chừng đó là chưa đủ với Momo. Phải nói thêm là ở nhà, Momo sưu tập một gian phòng thú cưng vô số các loại hình để ôm khi đi ngủ. Chừng đó đủ để hiểu chấp niệm sâu đậm của cô bé với mấy đồ vật bằng len vải này.
“Trò này cần mua xu đấy!” –Hitomi móc ví ra, đổi mấy chục đồng xu ảo, có giá trị hầu hết với mấy thể loại trong này, rồi đưa cho Momo.
“Tớ nhất định sẽ thành công… (`・ω・´)!”
Momo nắm nắm đấm, tự tin nói.
Ping!
Thả một đồng xu vô khe hẹp, máy điện tử bắt đầu chạy, đếm ngược mười giây.
Momo bắt lấy tay cầm, cực kì chuyên chú…
Dưới sự chú mục của hai đứa, gấu nhồi bông từ từ được gắp lên…
“Nhanh…Nhanh…Chút xíu nữa thôi!”
Tích…Tích…
Thanh âm réo rắt có chút chói tai, Momo cuống quýt đẩy nhanh cần câu…
Giây cuối cùng…
Gấu sắp lên~~~Tạch…!
Momo thoáng run tay, miếng thịt tưởng chừng ăn tới miệng vẫn thoát khỏi ma trảo.
Momo: -_-
Gấu bông: U~U…Thích làm gì nhau nào!
~~~(- -)~~~
Momo nhìn nhìn, cảm thấy con gấu nằm chễnh ễnh tại đó, khuôn mặt tròn vo vo giống như còn đang tại chế giễu mình.
“Hừ…(~.~)!” Momo mũi nhỏ nhíu lại, môi mím chặt, tức giận quyết định làm một thanh nữa.
"Tích...!"
"Lại hụ[email protected]@@...(-.-)!"
"Lần nữa...Thiếu chút xíu..."
"Trời ơi...Hụt tiếp rồi...(- _-)!"
Hitomi lúc đầu còn hưng phấn, chặp sau có chút nhàm chán ngáp dài. Mà đồng xu tích lũy trong hầu bao lấy tốc độ chóng mặt giảm xuống.
Đến lúc Momo đưa tay gõ gõ cậu thời điểm, Hitomi mới chợt nhận ra, đã tiêu xài nhẵn túi từ lúc nào.
Ai bảo cô nàng chỉ có mua sắm mới tiêu tiền…Hitomi biểu thị tên nào nói liền bước ra, làm một kèo PK…Khụ khụ…là bàn luận triết lý nhân sinh cùng tiền tài vấn đề a.
[Xác thực dạo này có chút nghèo…(-.-)!]~~~Hitomi thở dài trong lòng, bước ra quầy chính mua thêm ít đồng xu nữa. Nhưng lần này, nên đến lượt cậu đích thân ra tay rồi, không thì phá sản mất.
To be continued...
Danh sách chương