“Để mình thử một chút…≥^.^≤!”
“Ừmmm…Cố lên, Hitomi –kun (^^)!”
Momo dịch chỗ ra cho Hitomi bước vào.
[Để xem máy này độ khó bao nhiêu mà nãy giờ hành xác Momo nhà mình dữ vậy… ►.◄!]
Hitomi vặn vặn cổ tay, đưa một đồng xu vào, nghe “Tích” một cái, máy khởi động.
Thanh niên nghiêm túc chế độ…Start! Hitomi khẽ dịch chuyển một chút, lập tức phát hiện vấn đề. Nếu không bàn Momo trình quá kém…Khụ…Khụ…Chỉ là tường trình sự thuật thôi…Thì trước mắt máy trò chơi, có chút gian thương quá mức.
Cái cần nhìn thoáng qua sử dụng rất Ok, nhưng nhạy bén như Hitomi chỉ cần chú tâm đã phát hiện ra được vài lỗ hổng không biết vô tình hay cố ý ở trên cái kẹp gắp này.
[Cố gắp con gấu ra rồi tính…(0-0)!]
Không dùng năng lực, Hitomi vận hết khả năng, tính toán đủ đường, rốt cuộc ở giây thứ mười, còn kém một tia là thành công, nhưng vẫn…Rớt!!!
“Đ…F*CK…(ノಠ益ಠ)!”
Tâm huyết sôi trào, chẳng thể nhịn nổi nữa, thế là cậu phun ra một tiếng thô túc, may mắn mà Momo chưa chú ý, không thì lại ăn một tràng thuyết giáo.
“Không sao, tụi mình qua chơi bên khác đi Hitomi, trò này dừng đủ lâu rồi!”
Momo cố rặn nụ cười, cơ mà cái vẻ mặt ủ rũ (-.-), xuýt xoa khi thấy bạn trai cũng dính chưởng giống mình, tiến vào trong mắt Hitomi làm thằng nhóc xót xa và tức quá thể.
[Làm mình mất mặt đến thế là cùng….Chơi cái gì phá trò, mất của còn dám lừa bố, đã vậy liền xoát hung hăng cho biết tay ►_◄!]
Hitomi mỉm cười xoa xoa nhẹ đầu Momo nói, “Cứ yên tâm, nãy mới chỉ test lần đầu thôi, chuẩn bị lấy bao tải xách một chồng gấu bông về nè ≧^◡^≦!”
~~~~ఠ_ఠ~~~~
Quay trở lại, thần thái sắc bén, đấu chí sục sôi!
Lại đút vào đồng xu, Hitomi cầm cần điều khiển, miệng lẩm bẩm, “Lần này thì đừng hòng thoát khỏi tay ta…(- -)!”
Đếm ngược thanh âm kêu lên, Hitomi kéo con gấu bông ra tới cái lỗ, còn đến hai giây thời gian, tưởng chừng mọi việc sẽ trót lọt…Nhưng không…
~~~Run run~~~
Hai khối rỉ sét miếng kẹp bỗng rung động, gấu bông sắp gặp ra liền muốn bị rớt. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hitomi trợn mắt, thể nội trường lực lập tức lan ra, giữ chặt một thoáng cần câu, rốt cuộc đã bơ được gấu bông về.
“Hú hồn…Thành công rồi, (^-^), tốt quá…!”
Momo mừng phát khóc, cầm lấy con gấu nâng niu như của quý, Hitomi khóe miệng hơi co giật, trầm mặc một lát rồi hỏi, “Momo nè, cần lấy thêm vài con nữa không?”
“Thôi…Hitomi, nhà chúng ta có nhiều rồi mà…Chẳng qua mình muốn lấy vài con làm vật kỉ niệm thôi!”
~~~v_v~~~ [Tạm tha cho mấy người (-.-)]
“Vậy thôi…Thời gian, ừm…Mới hơn mười giờ chút! Tụi mình đi tham quan bảo tàng anh hùng…Nếu còn thừa thời gian nữa thì tiếp tục ghé mấy khu chuyên dành cho thử Quirk nhá, không thì tụi mình xem xong rồi ghé ăn trưa luôn!”
“Để xem nào, bảo tàng anh hùng, trong này nói là phải lên tầng ba mới có…”
“Vậy chúng ta đi thang máy cho tiện!”
“Ừ… bảo tàng anh hùng thẳng tiến (^.^)!”
“Tự nhiên mình cảm thấy hưng phấn ghê, được tham quan trực tiếp đồ lưu niệm chứ không phải nhìn sách hay tranh ảnh nữa ^.^!”
Tầng ba…
Đậm vào mắt Hitomi và Momo là sáng chói mang theo phong cách hiện đại tân tiến hoa văn đồ vật trang trí bao phủ cả căn phòng; và xen lẫn với nó là những kỉ vật, tranh ảnh được bố trí nồng đậm khí tức cũ kỹ, nhưng lại làm người ta không tự chủ được nâng lên kính trọng cùng tự hào đối với các bậc tiền bối xưa.
Tầng này không nhiều người lắm, chỉ tầm mười đến hai chục người mà thôi. Hitomi để ý thấy có đến mấy chúc bức tranh treo đầy tường, khoảng bảy tám cái vật cổ đặt trên mặt đất.
Bầu không khí nơi đây hết sức trầm tĩnh, người ta xem rồi đi, cũng không để lại bao nhiêu tiếng động hay lời bình luận.
Bất tri bất giác, Hitomi đã lướt qua hơn mười mấy bức tranh, chủ yếu là về các anh hùng huyền thoại xưa, những người có chiến tích vĩ đại tầm thế giới. Tỉ như Bậc Thầy Âm Nhạc- Master Musician Mozart, một người đàn ông sở hữu năng lực thao túng âm thanh, có thể khiến cho lòng người điên đảo. So với Present –mic sen sei còn kinh khủng hơn nhiều lắm.
Vị này thực sự nghề nghiệp chính thức là một nhạc công đẳng cấp quốc tế, nhưng vì thế giới có quá nhiều khổ đau, nhận ra được người dân không thể thưởng thức được vẻ đẹp của âm nhạc khi vẫn còn chiến tranh. Cho nên ông đã mang âm nhạc của mình chu du khắp nơi, dùng sức mạnh của nó để cảm hóa mọi người, biến chiến tranh thành hòa bình.
Vua Hài -King of Joke SacLo, tương tự như Mozart, ông là người đã sáng lập ra hiệp hội “Cứ Cười Là Có Sức Khỏe”, cũng đi vòng quanh thế giới như Mozart và truyền bá tư tưởng của bản thân ra ngoài.
Bên cạnh đó, Hitomi còn thấy được vô số sự tích của những anh hùng truyền kỳ khác. God Of War Orijinaru còn gọi là Giáp tướng quân, người đã bình định hắc ám trước thời của Crimson Riot, Brave. Gần kề nhất mới chính là thời đại của All Might.
Những bức họa tuy nhỉ là hàng nhái nhưng nhìn vào cũng đủ để người ta sững sờ và chìm đắm vào hồi ức từ những khung cảnh trong đó hồi lâu.
Ngắm nghía thỏa thuê rồi, Hitomi dẫn Momo chuẩn bị bái biệt nơi này, bất chợt, cậu để ý thấy một tấm họa đã phai màu nằm nép một bên mé tường. Nếu không để ý kĩ, du khách rất có thể sẽ bỏ qua thứ này.
“Momo…Còn một bức nữa chúng ta chưa xem!” –Hitomi lấy tay chỉ chỉ vào góc tường nói.
Momo: ( 0o0)!!!
“Tớ tưởng là hết rồi…Mà sao tác phẩm nghệ thuật mà ai lại đi trưng bày chỗ này cơ chứ (-_-)!”
Cô bé tỏ vẻ khó chịu với người đã thiết kế ra gian phòng bảo tàng.
Hitomi cười cợt nói, “Có lẽ là quên thôi, ai biết được…Tụi mình tới giám định coi thử tại sao nó lại bị vùi dập vào chỗ khỉ ho cò gáy kia vậy?”
Trên giấy sơn mài, All Might thường phục thời kì Silver Age, đối đầu với một tên tội phạm mặc đồ khá lòe loẹt, mà Hitomi nhớ không nhầm thì gọi là Doku Doku Chensu.
Ở trong tranh là một khung cảnh có chút hoang tàn, cài căn nhà nhỏ tồi tàn bị sập, xung quanh đầy rẫy đất đá và rác thải. Trời chiều chiếu xuống in hình bóng cao lớn của All Might đang giờ một cánh tay biểu thị tư thế chiến thắng, tên Doku Doku Chensu nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, mắt trợn tròn vô hồn, đầu tóc trụi lũi, miệng hếch lên, khuôn mặt có chút nám đen.
Không hiểu sao, khi quan sát bức tranh này, Hitomi cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc, [Chẳng lẽ mình xem nó ở đâu rồi…?-?]~~~ nghĩ mãi lại chẳng nhớ ra, Hitomi lấy điện thoại ra chụp cáu tách một phát. Tiện thể lén chụp Momo một tấm khi cô bé đang săm soi một tấm hình khác của All Might.
Hitomi lại gần khẽ kéo cô bé, ra hiệu đi tiếp.
Trạm kế của tụi nó là khu chuyên biệt sử dụng năng lực dành cho những ai muốn thử sức mình và giành phần thưởng.
Chỗ này cũng thuộc khu vực số một, nằm ngay đằng sau tòa nhà giải trí.
Rảo bước tới gần, náo nhiệt tiếng bình luận khiến cho hai đứa lập tức sáng mắt.
Bầu không khí nơi đây trái ngược hoàn toàn với sự trầm mặc khi nãy, Hitomi đếm sơ sơ thì có tới hơn mười hạng mục, mỗi cái đều có rất đông người xếp hàng đăng ký, đồng thời có cả bảo vệ coi chừng, thậm chí còn mời cả một vài vị anh hùng chuyên đến trấn tràng, mặc dù thứ hạng trên bảng thì không cao cho lắm.
“Ồ…có người gần đạt được mốc năm trăm rồi đó!”
“Bên đội nhảy xa chưa ai bật cao qua năm mét cả…”
“Chế độ phản xạ đến giờ còn chưa phá được kỉ lục kìa!”
Người phía sau xếp hàng bàn tán xôn xao về kết quả người đứng trước. Hạng mục một chính là sức mạnh. Vincom Park cung cấp một chiếc máy cỡ lớn chuyên dùng để đo lường cường độ công kích. Có thể dùng Quirk tùy ý, biến thân hay gì đó đều được. Tất nhiên là giành cho học sinh cùng người thường chơi mà thôi, nên ai lên đăng ký cũng phải kiểm tra thân phận kỹ càng.
Hitomi cũng cảm thấy hứng thú, liền đi vào hàng chờ để sắp xếp thủ tục, Momo chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Một cái tuổi trẻ thiếu niên, nhìn ra so với Hitomi còn muốn nhỏ hơn chút xíu, cánh tay nổi lên từng đường cơ bắp, đánh mạnh vào máy.
Rầm!!!
Vang vọng thanh âm dường như bị thứ gì đó kiềm lại…
“Là hai trăm ký lô lực công kích!”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Nhỏ tuổi thiếu niên vẻ mặt hớn hở khi được người khác khen ngợi, còn có chút đắc ý hỉnh mủi lên khi đi xuống, Hitomi xem mà suýt ho sặc sụa.
Công kích toàn lực, cậu chưa hề đo đếm lần nào, nhưng chỉ nội đánh ra được đạn gió là đã thấy phải vượt quá một tấn rồi. Trạng thái bình thường Hitomi, nghĩ cũng không cần, lập tức lướt qua trò này.
Nói đùa thôi, đánh chơi còn được, thực sự đập hư cái máy ai đền tiền đây.
Thậm chí sử dụng được chưa tới năm thành lực lượng Hitomi cũng cân nhắc nên giảm thêm xuống để an toàn cho hầu bao của mình.
Phía trước liên tục tiếng reo hò, chủ yếu là mấy thằng trai trẻ cùng với vài trung niên nhân ngứa nghề ra khoe mẽ. Cả một đám sáu, bảy người, rốt cuộc chỉ có một ông bác xài Quirk biến thân là đánh ra được trên một tấn công kích, còn lại đều thấp đến mức đáng thương.
Lần lượt lên hết, cuối cùng chỉ còn đứng trơ trọi mình Hitomi, mấy người kia đánh xong không đi mất mà nán lại xem kết quả.
Đứng tại một bên anh hùng chuyên hướng cậu cười cười nói, “Tôi thấy mặt cậu lạ hoắc, phải lần đầu tiên tới chơi không?”
“Vâng!” – Hitomi gật đầu, sảng khoái thừa nhận mình là ma mới.
“Ừ…Vậy đánh đi, dùng bao nhiêu phần lực lượng tùy cậu. Trên một tấn sẽ được một món quà nhỏ, ba tấn được một món quà đặc biệt …”
“Thế năm tấn trở lên thì sao… (0,0)!?”
“Khục…Khục…!”
“Người trẻ tuổi…Chúng ta cần biết tự lượng sức mình!” – Bảo vệ ý vị thâm trường khuyên bảo.
Nói thế nhưng lòng thì nhổ nước bọt, bởi vì nói đầy đủ như vậy chỉ là công việc nghề nghiệp, thằng nhỏ này còn tưởng thật mà ảo tưởng đòi đánh ra lực lượng năm tấn. Trên một tấn là đã may phước lắm rồi…(-_-)]
Nghĩ nghĩ lại nhìn thân hình của Hitomi. Vóc dáng thì đúng là cao lớn, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi. Nếu hình thể cỡ All Might hay Endeaver cấp bậc thì còn phải xem xét lại.
Thấy đối phương có vẻ lão luyện già đời, Hitomi cũng chẳng bận tâm, bình tĩnh đáp lại, “Chú khỏi lo, cháu sẽ không cố quá mức!”
Không cần gì kiêu ngạo tuyên bố ta đây sức chiến đấu phá trần, chỉ có con nít mới thích làm thế. Hitomi tiến gần máy đo, vặn vẹo thoáng cổ tay.
[Máy này hình như làm bằng hợp kim hiếm thì phải…Thành phần Flexible Armor của Momo đã từng xuất hiện rồi…Nhớ không nhầm thì tầm bốn mươi phần trăm toàn lực mới vỡ nát được nó.]
[Để an toàn thì mình nên xài ba mươi…À không, hai lăm phần trăm được rồi!]
Tính toán ra xác suất an toàn xong, Hitomi hít một hơi thật sâu, nắm đấm cứng lại, người hơi cong lại thủ thế.
Thể nội hồng hoang lực lượng, bắt đầu thức tỉnh!
To be continued…
P/S: Còn tầm một hai chap nữa nội dung sẽ biến chuyển, vì ta không rành rọt mấy vụ đi chơi, mà ngôn lù thì không tài nào chém gió ra nổi, cảm thấy quá mức giả tạo, nên chỉ miêu tả được tới đây…Đọc giả cũng không cho tác bao nhiêu tài liệu để viết nên đành tự đau não mà nghĩ ra…/Khoc
“Ừmmm…Cố lên, Hitomi –kun (^^)!”
Momo dịch chỗ ra cho Hitomi bước vào.
[Để xem máy này độ khó bao nhiêu mà nãy giờ hành xác Momo nhà mình dữ vậy… ►.◄!]
Hitomi vặn vặn cổ tay, đưa một đồng xu vào, nghe “Tích” một cái, máy khởi động.
Thanh niên nghiêm túc chế độ…Start! Hitomi khẽ dịch chuyển một chút, lập tức phát hiện vấn đề. Nếu không bàn Momo trình quá kém…Khụ…Khụ…Chỉ là tường trình sự thuật thôi…Thì trước mắt máy trò chơi, có chút gian thương quá mức.
Cái cần nhìn thoáng qua sử dụng rất Ok, nhưng nhạy bén như Hitomi chỉ cần chú tâm đã phát hiện ra được vài lỗ hổng không biết vô tình hay cố ý ở trên cái kẹp gắp này.
[Cố gắp con gấu ra rồi tính…(0-0)!]
Không dùng năng lực, Hitomi vận hết khả năng, tính toán đủ đường, rốt cuộc ở giây thứ mười, còn kém một tia là thành công, nhưng vẫn…Rớt!!!
“Đ…F*CK…(ノಠ益ಠ)!”
Tâm huyết sôi trào, chẳng thể nhịn nổi nữa, thế là cậu phun ra một tiếng thô túc, may mắn mà Momo chưa chú ý, không thì lại ăn một tràng thuyết giáo.
“Không sao, tụi mình qua chơi bên khác đi Hitomi, trò này dừng đủ lâu rồi!”
Momo cố rặn nụ cười, cơ mà cái vẻ mặt ủ rũ (-.-), xuýt xoa khi thấy bạn trai cũng dính chưởng giống mình, tiến vào trong mắt Hitomi làm thằng nhóc xót xa và tức quá thể.
[Làm mình mất mặt đến thế là cùng….Chơi cái gì phá trò, mất của còn dám lừa bố, đã vậy liền xoát hung hăng cho biết tay ►_◄!]
Hitomi mỉm cười xoa xoa nhẹ đầu Momo nói, “Cứ yên tâm, nãy mới chỉ test lần đầu thôi, chuẩn bị lấy bao tải xách một chồng gấu bông về nè ≧^◡^≦!”
~~~~ఠ_ఠ~~~~
Quay trở lại, thần thái sắc bén, đấu chí sục sôi!
Lại đút vào đồng xu, Hitomi cầm cần điều khiển, miệng lẩm bẩm, “Lần này thì đừng hòng thoát khỏi tay ta…(- -)!”
Đếm ngược thanh âm kêu lên, Hitomi kéo con gấu bông ra tới cái lỗ, còn đến hai giây thời gian, tưởng chừng mọi việc sẽ trót lọt…Nhưng không…
~~~Run run~~~
Hai khối rỉ sét miếng kẹp bỗng rung động, gấu bông sắp gặp ra liền muốn bị rớt. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hitomi trợn mắt, thể nội trường lực lập tức lan ra, giữ chặt một thoáng cần câu, rốt cuộc đã bơ được gấu bông về.
“Hú hồn…Thành công rồi, (^-^), tốt quá…!”
Momo mừng phát khóc, cầm lấy con gấu nâng niu như của quý, Hitomi khóe miệng hơi co giật, trầm mặc một lát rồi hỏi, “Momo nè, cần lấy thêm vài con nữa không?”
“Thôi…Hitomi, nhà chúng ta có nhiều rồi mà…Chẳng qua mình muốn lấy vài con làm vật kỉ niệm thôi!”
~~~v_v~~~ [Tạm tha cho mấy người (-.-)]
“Vậy thôi…Thời gian, ừm…Mới hơn mười giờ chút! Tụi mình đi tham quan bảo tàng anh hùng…Nếu còn thừa thời gian nữa thì tiếp tục ghé mấy khu chuyên dành cho thử Quirk nhá, không thì tụi mình xem xong rồi ghé ăn trưa luôn!”
“Để xem nào, bảo tàng anh hùng, trong này nói là phải lên tầng ba mới có…”
“Vậy chúng ta đi thang máy cho tiện!”
“Ừ… bảo tàng anh hùng thẳng tiến (^.^)!”
“Tự nhiên mình cảm thấy hưng phấn ghê, được tham quan trực tiếp đồ lưu niệm chứ không phải nhìn sách hay tranh ảnh nữa ^.^!”
Tầng ba…
Đậm vào mắt Hitomi và Momo là sáng chói mang theo phong cách hiện đại tân tiến hoa văn đồ vật trang trí bao phủ cả căn phòng; và xen lẫn với nó là những kỉ vật, tranh ảnh được bố trí nồng đậm khí tức cũ kỹ, nhưng lại làm người ta không tự chủ được nâng lên kính trọng cùng tự hào đối với các bậc tiền bối xưa.
Tầng này không nhiều người lắm, chỉ tầm mười đến hai chục người mà thôi. Hitomi để ý thấy có đến mấy chúc bức tranh treo đầy tường, khoảng bảy tám cái vật cổ đặt trên mặt đất.
Bầu không khí nơi đây hết sức trầm tĩnh, người ta xem rồi đi, cũng không để lại bao nhiêu tiếng động hay lời bình luận.
Bất tri bất giác, Hitomi đã lướt qua hơn mười mấy bức tranh, chủ yếu là về các anh hùng huyền thoại xưa, những người có chiến tích vĩ đại tầm thế giới. Tỉ như Bậc Thầy Âm Nhạc- Master Musician Mozart, một người đàn ông sở hữu năng lực thao túng âm thanh, có thể khiến cho lòng người điên đảo. So với Present –mic sen sei còn kinh khủng hơn nhiều lắm.
Vị này thực sự nghề nghiệp chính thức là một nhạc công đẳng cấp quốc tế, nhưng vì thế giới có quá nhiều khổ đau, nhận ra được người dân không thể thưởng thức được vẻ đẹp của âm nhạc khi vẫn còn chiến tranh. Cho nên ông đã mang âm nhạc của mình chu du khắp nơi, dùng sức mạnh của nó để cảm hóa mọi người, biến chiến tranh thành hòa bình.
Vua Hài -King of Joke SacLo, tương tự như Mozart, ông là người đã sáng lập ra hiệp hội “Cứ Cười Là Có Sức Khỏe”, cũng đi vòng quanh thế giới như Mozart và truyền bá tư tưởng của bản thân ra ngoài.
Bên cạnh đó, Hitomi còn thấy được vô số sự tích của những anh hùng truyền kỳ khác. God Of War Orijinaru còn gọi là Giáp tướng quân, người đã bình định hắc ám trước thời của Crimson Riot, Brave. Gần kề nhất mới chính là thời đại của All Might.
Những bức họa tuy nhỉ là hàng nhái nhưng nhìn vào cũng đủ để người ta sững sờ và chìm đắm vào hồi ức từ những khung cảnh trong đó hồi lâu.
Ngắm nghía thỏa thuê rồi, Hitomi dẫn Momo chuẩn bị bái biệt nơi này, bất chợt, cậu để ý thấy một tấm họa đã phai màu nằm nép một bên mé tường. Nếu không để ý kĩ, du khách rất có thể sẽ bỏ qua thứ này.
“Momo…Còn một bức nữa chúng ta chưa xem!” –Hitomi lấy tay chỉ chỉ vào góc tường nói.
Momo: ( 0o0)!!!
“Tớ tưởng là hết rồi…Mà sao tác phẩm nghệ thuật mà ai lại đi trưng bày chỗ này cơ chứ (-_-)!”
Cô bé tỏ vẻ khó chịu với người đã thiết kế ra gian phòng bảo tàng.
Hitomi cười cợt nói, “Có lẽ là quên thôi, ai biết được…Tụi mình tới giám định coi thử tại sao nó lại bị vùi dập vào chỗ khỉ ho cò gáy kia vậy?”
Trên giấy sơn mài, All Might thường phục thời kì Silver Age, đối đầu với một tên tội phạm mặc đồ khá lòe loẹt, mà Hitomi nhớ không nhầm thì gọi là Doku Doku Chensu.
Ở trong tranh là một khung cảnh có chút hoang tàn, cài căn nhà nhỏ tồi tàn bị sập, xung quanh đầy rẫy đất đá và rác thải. Trời chiều chiếu xuống in hình bóng cao lớn của All Might đang giờ một cánh tay biểu thị tư thế chiến thắng, tên Doku Doku Chensu nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, mắt trợn tròn vô hồn, đầu tóc trụi lũi, miệng hếch lên, khuôn mặt có chút nám đen.
Không hiểu sao, khi quan sát bức tranh này, Hitomi cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc, [Chẳng lẽ mình xem nó ở đâu rồi…?-?]~~~ nghĩ mãi lại chẳng nhớ ra, Hitomi lấy điện thoại ra chụp cáu tách một phát. Tiện thể lén chụp Momo một tấm khi cô bé đang săm soi một tấm hình khác của All Might.
Hitomi lại gần khẽ kéo cô bé, ra hiệu đi tiếp.
Trạm kế của tụi nó là khu chuyên biệt sử dụng năng lực dành cho những ai muốn thử sức mình và giành phần thưởng.
Chỗ này cũng thuộc khu vực số một, nằm ngay đằng sau tòa nhà giải trí.
Rảo bước tới gần, náo nhiệt tiếng bình luận khiến cho hai đứa lập tức sáng mắt.
Bầu không khí nơi đây trái ngược hoàn toàn với sự trầm mặc khi nãy, Hitomi đếm sơ sơ thì có tới hơn mười hạng mục, mỗi cái đều có rất đông người xếp hàng đăng ký, đồng thời có cả bảo vệ coi chừng, thậm chí còn mời cả một vài vị anh hùng chuyên đến trấn tràng, mặc dù thứ hạng trên bảng thì không cao cho lắm.
“Ồ…có người gần đạt được mốc năm trăm rồi đó!”
“Bên đội nhảy xa chưa ai bật cao qua năm mét cả…”
“Chế độ phản xạ đến giờ còn chưa phá được kỉ lục kìa!”
Người phía sau xếp hàng bàn tán xôn xao về kết quả người đứng trước. Hạng mục một chính là sức mạnh. Vincom Park cung cấp một chiếc máy cỡ lớn chuyên dùng để đo lường cường độ công kích. Có thể dùng Quirk tùy ý, biến thân hay gì đó đều được. Tất nhiên là giành cho học sinh cùng người thường chơi mà thôi, nên ai lên đăng ký cũng phải kiểm tra thân phận kỹ càng.
Hitomi cũng cảm thấy hứng thú, liền đi vào hàng chờ để sắp xếp thủ tục, Momo chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Một cái tuổi trẻ thiếu niên, nhìn ra so với Hitomi còn muốn nhỏ hơn chút xíu, cánh tay nổi lên từng đường cơ bắp, đánh mạnh vào máy.
Rầm!!!
Vang vọng thanh âm dường như bị thứ gì đó kiềm lại…
“Là hai trăm ký lô lực công kích!”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Nhỏ tuổi thiếu niên vẻ mặt hớn hở khi được người khác khen ngợi, còn có chút đắc ý hỉnh mủi lên khi đi xuống, Hitomi xem mà suýt ho sặc sụa.
Công kích toàn lực, cậu chưa hề đo đếm lần nào, nhưng chỉ nội đánh ra được đạn gió là đã thấy phải vượt quá một tấn rồi. Trạng thái bình thường Hitomi, nghĩ cũng không cần, lập tức lướt qua trò này.
Nói đùa thôi, đánh chơi còn được, thực sự đập hư cái máy ai đền tiền đây.
Thậm chí sử dụng được chưa tới năm thành lực lượng Hitomi cũng cân nhắc nên giảm thêm xuống để an toàn cho hầu bao của mình.
Phía trước liên tục tiếng reo hò, chủ yếu là mấy thằng trai trẻ cùng với vài trung niên nhân ngứa nghề ra khoe mẽ. Cả một đám sáu, bảy người, rốt cuộc chỉ có một ông bác xài Quirk biến thân là đánh ra được trên một tấn công kích, còn lại đều thấp đến mức đáng thương.
Lần lượt lên hết, cuối cùng chỉ còn đứng trơ trọi mình Hitomi, mấy người kia đánh xong không đi mất mà nán lại xem kết quả.
Đứng tại một bên anh hùng chuyên hướng cậu cười cười nói, “Tôi thấy mặt cậu lạ hoắc, phải lần đầu tiên tới chơi không?”
“Vâng!” – Hitomi gật đầu, sảng khoái thừa nhận mình là ma mới.
“Ừ…Vậy đánh đi, dùng bao nhiêu phần lực lượng tùy cậu. Trên một tấn sẽ được một món quà nhỏ, ba tấn được một món quà đặc biệt …”
“Thế năm tấn trở lên thì sao… (0,0)!?”
“Khục…Khục…!”
“Người trẻ tuổi…Chúng ta cần biết tự lượng sức mình!” – Bảo vệ ý vị thâm trường khuyên bảo.
Nói thế nhưng lòng thì nhổ nước bọt, bởi vì nói đầy đủ như vậy chỉ là công việc nghề nghiệp, thằng nhỏ này còn tưởng thật mà ảo tưởng đòi đánh ra lực lượng năm tấn. Trên một tấn là đã may phước lắm rồi…(-_-)]
Nghĩ nghĩ lại nhìn thân hình của Hitomi. Vóc dáng thì đúng là cao lớn, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi. Nếu hình thể cỡ All Might hay Endeaver cấp bậc thì còn phải xem xét lại.
Thấy đối phương có vẻ lão luyện già đời, Hitomi cũng chẳng bận tâm, bình tĩnh đáp lại, “Chú khỏi lo, cháu sẽ không cố quá mức!”
Không cần gì kiêu ngạo tuyên bố ta đây sức chiến đấu phá trần, chỉ có con nít mới thích làm thế. Hitomi tiến gần máy đo, vặn vẹo thoáng cổ tay.
[Máy này hình như làm bằng hợp kim hiếm thì phải…Thành phần Flexible Armor của Momo đã từng xuất hiện rồi…Nhớ không nhầm thì tầm bốn mươi phần trăm toàn lực mới vỡ nát được nó.]
[Để an toàn thì mình nên xài ba mươi…À không, hai lăm phần trăm được rồi!]
Tính toán ra xác suất an toàn xong, Hitomi hít một hơi thật sâu, nắm đấm cứng lại, người hơi cong lại thủ thế.
Thể nội hồng hoang lực lượng, bắt đầu thức tỉnh!
To be continued…
P/S: Còn tầm một hai chap nữa nội dung sẽ biến chuyển, vì ta không rành rọt mấy vụ đi chơi, mà ngôn lù thì không tài nào chém gió ra nổi, cảm thấy quá mức giả tạo, nên chỉ miêu tả được tới đây…Đọc giả cũng không cho tác bao nhiêu tài liệu để viết nên đành tự đau não mà nghĩ ra…/Khoc
Danh sách chương