“KHÔNG…(ノಠ益ಠ)!”
Shinrin Kamui và Hitomi cùng hét lớn, bật hết tốc lực ý đồ cản lại hành động của tên ác nhân.
Nhưng mà, gần như vậy, lại hết sức bất ngờ, thử hỏi ai có thể phản ứng kịp cơ chứ.
Chỉ trong tích tắc, quả khí cầu trắng đã bay đến ngay phiến đá chỗ người đàn ông bị đè ép, cặp mắt hai vị anh hùng như muốn nứt ra ~~~ ẦM ~~~ Không có gì hoa mỹ, cũng không có cái gọi là hoành tráng khí tràng, càng không có ai xông đến kịp thời hết, một tính mạng vô tội, cứ thế biến mất dưới mắt bọn họ, chỉ còn sót chút ít tàn dư, vụn đá mà thôi. Cánh tay đầy máu me ấy tơi tả lộ ra xương cốt trắng hếu, hơi nhúc nhích một chút rồi bất động.
“Các ngươi…ĐÁNG CHẾT…►_◄!” –Hitomi khản đặc cả giọng lại, thanh âm trầm thấp nhưng rét buốt khiến xung quanh nhiệt độ dường như giảm hẳn.
Shinrin Kamui sững sờ, cả người đờ đẫn nhìn lấy cảnh tượng vừa diễn ra ngay dưới mũi mình. Anh mặc kệ bọn tội phạm mà xông tới sử dụng năng lực lật tung toàn bộ gạch đá lên. Nhưng là, cũng không thể cứu sống người đàn ông đó được nữa… “Tại sao…!”, Shinrin Kamui con mắt có chút huyết hồng gầm lên giận dữ, “Tại sao quân ác độc tụi mày lại dám làm thế…(ノಠ益ಠ)!”
Anh không hiểu, và cũng chẳng thể hiểu nổi, trở thành anh hùng chưa lâu, Shinrin Kamui đã nếm phải thất bại nhiều lần, nhưng chưa lần nào, anh gặp tội phạm cố ý đợi anh hùng đến rồi đồ sát dân chúng. Từ đó đến nay, dường như ai cũng quan điểm rằng, tội phạm và anh hùng mới là hai thế lực đối nghịch nhau, còn dân chúng, giống như một kẻ bàng quan chứng kiến, thậm chí coi đó là niềm vui, đề tài trà dư tửu hậu.
Nhưng gặp những kẻ tâm địa độc ác như Joshep, nếu các dân chuyên không cứu viện đúng lúc, thì hậu quả thực sự không thể hình dung được.
Hitomi siết chặt nắm tay, đứng song song với Shinrin Kamui, vài sợi tóc bắt đầu dựng đứng lên, hai con ngươi lập lòe điện mang khiếp người.
Phần phật ~~~ Phần phật ~~~
Gió bỗng nổi lên, bầu không khí trở nên an tĩnh kì lạ, không gian sau lưng bọn tội phạm đột nhiên vặn vẹo trong thoáng chốc, và từ đó, một cái cổng tò vò đen ngòm hiện ra.
“Kamui –san…Coi chừng…!”
Hitomi tâm nhảy lên một cái, thứ đồ này, cậu không lạ lùng gì nữa…
Cổng tò vò chợt dập dờn vài lần, co rụt lại và biến thành hình một cái đầu tựa như khói đen với hai con mắt híp ngang sáng lấp lóe.
“Kurogiri… ರ_ರ!?”
“Ngươi còn dám ló mặt ở đây…ಠ▃ಠ!?”
“Ồ hố…Xin chào anh hùng người cây, và học viên số một U.A…Cho phép ta tự giới thiệu một lần nữa…Ta – Kurogiri, thành viên của Liên Minh Tội Phạm, hân hạnh gặp các ngươi!”
“Hóa ra các ngươi chính là chủ sử sau màn…!” –Shinrin Kamui nghiến răng hỏi, anh cũng không lạ lẫm cái tên này khi mà nó được công chiếu liên tục ba ngày ngay sau vụ đột nhập ở U.A
Thật không ngờ, bọn chúng còn dám xuất hiện một lần nữa, lại còn gây ra thương tích và thiệt hại lớn như vậy.
Hitomi không lên tiếng mà cảnh giác cao độ, đề phòng Kurogiri. Tên này sức chiến đấu không mạnh, nhưng đặc tính không gian khiến hắn gần như bất bại nếu chăm chú phòng ngự. Tấn công vật lý không hề có tác dụng với Kurogiri. Kẻ đến không thiện, liệu có mang theo đồng bạn hay không thì chưa rõ.
Nhưng nếu thả một con Noumu như hồi ở USJ thì Hitomi hiện tại cũng muốn quỳ, cùng lắm chỉ có nước câu giờ chiến thuật. Cơ thể còn chưa khôi phục, muốn PK quá mức cũng không thể…Tình huống bây giờ, khiến cậu càng phải cẩn thận hơn.
Có điều, Hitomi sẽ không lùi, dù chỉ là một bước. Vì cho những sinh mạng vô tội đã mất một câu trả lời, và cho chính bản tâm mình…phát tiết phẫn nổ âm ỉ trong lòng.
“Đánh đi… (`・ω・´)!”
Hitomi dẫm nhẹ chân, bóng người hoa lên, gần như biến mất tại chỗ, đột ngột hiện ra ngay trên đỉnh đầu của GE và giáng một cú tạt đùi phải vào thẳng mặt hắn.
Bốp!
GE còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực từ mặt truyền đến, đau rát nổ đom đóm, cả thân hình của hắn bay ngược ra đằng sau bốn năm mét, phun ra một ngụm máu lớn, kèm theo mấy cái răng.
Rankyaku ~~~ Rankyaku ~~~ Rankyaku!!!
Hitomi không dừng lại, Rokushiki một thức, liên hoàn đá hướng Leonard công tới, thế như vũ bão, nặng tựa núi cao, từng đạo cuồng phong rít gào hoành hành bốn phía, liền đang đối phó với Joshep và Tatsumaki Shinrin Kamui cũng không thể không cách xa chiến trường bên kia một chút để tránh bị vạ lây.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Đao gió sượt ngang qua má, cứng rắn làn da, liền đạn bắn không thủng, bị cắt đứt thành nhiều đường như bị dao sắc cứa qua, màu máu đỏ thẫm tung bay dưới ánh nắng chiều.
Leonard bản năng dã thú so sánh với GE phải mạnh hơn nhiều lắm. Hắn mặc dù không nhìn thấy rõ ràng được phương hướng di chuyển và đòn tấn công của Hitomi, nhưng có thể đỡ và phản công đúng lúc.
Oanh!
Một đấm bức lui Leonard, Hitomi lách người né tránh GE đánh lén từ sau lưng.
Shinrin Kamui còn đang bận rộn “trao đổi chiêu thức” với hai tên kia, một mình Hitomi lúc này đang bị kẹp giữa hai thằng to con có sức mạnh và khả năng khôi phục khủng bố.
Oánh nhau loạn thành một đoàn, Hitomi suy nghĩ cực nhanh, cho ra một cái kết luận kinh người. Nếu tính toàn diện mọi mặt, hai tên tội phạm thậm chí có thể đạt được chính mình hai lăm đến ba mươi phầm trăm thời kì toàn thịnh…(- -).
Thời kì toàn thịnh của cậu đáng sợ đến mức nào, Hitomi chưa hề biết rõ, nhưng cậu chắc chắn là không thể kém All Might quá xa được. Mà so với anh hùng hạng hai Endeaver thậm chí muốn nhỉnh hơn không phải chỉ một hai cấp bậc.
Điều đó có nghĩa, muốn đánh bại hai tên ác nhận trước mắt, không bật cuồng bạo lên, cậu cần khổ chiến mới thắng được.
[Có lẽ…Ta không phải là hợp cách anh hùng a…] – Hitomo có chút do dự cười khổ, nhưng nhớ đến ánh mắt của những chú cảnh sát khi đó, tiếng cổ vũ đến từ sâu trong nội tâm chân thật nhất của các thị dân, cậu giống như hiểu ra điều gì…
Hito siết chặt nắm đấm, mắt hơi rủ xuống, khí lưu quanh thân bắt đầu chuyển động mãnh liệt.
“Chết đi…Nhãi con…!”
GE gầm lên, sải một bước dài chặn Hitomi lối đi, to lớn quyền đầu dồn hết sức đánh về phía Hitomi. Có thể thấy hắn ôm quyết tâm muốn đập bẹp cậu thành một cái bánh thịt.
Mà đối mặt với GE tiến công, Hitomi chỉ chậm rãi nâng bàn tay mình lên đón lấy…
~~~ OÀNH ~~~
Ầm ầm vang trở tiếng nổ, hai cái chênh lệch vô cùng đối thủ va chạm vào nhau.
Quả đấm to lớn khí thế kinh khủng như mưa sa bão táp, thủy triều hồng lưu phá đê mà đến, lại bị một bàn tay nho nhỏ nhẹ duỗi ra, bao nhiêu lực lượng dường như đều bị đè nén không chỗ phát tiết, không khí bỗng chớp mắt ngưng trệ, đồng thời ở một phần ngàn giây bên trong bắn ra ngoài.
Trong tích tắc, phong bạo, bùng nổ!
Bên ngoài người xem, cả thị dân và cảnh sát, trố mắt há hốc mồm nhìn lấy từng đợt sóng xung kích dồn dập tỏa khắp bốn phía, áp lực gió lan ra từ chính giữa trung tâm khiến vô số người té ngã xuống đất, cát bụi cùng đất đá bay mù mịt đầy trời.
Và từ chỗ sâu thẳm nhất ấy, giống như cùng đêm tối đối lập lại đồng hành một dạng, mọi người thấy được một đôi sáng rực như điện con mắt chiếu rọi cả thiên khung.
Ảo giác sao? Không người biết, cũng chẳng ai trả lời…Chỉ nghe một thanh âm từ tốn kèm theo vô tận tịch mịch vang lên:
“Liên hoàn Rokuogan…D!R!A!G!O!N F!I!S!T…”
Tận cùng của phẫn nộ, chính là bình thản. Mà Hitomi, hiện tại, cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm. Một đấm còn chưa đánh ra, tất cả đều cảm giác được sự đè nén trong vô hình, nhất là GE, muốn tránh né mà không thoát, muốn đón đỡ nhưng cảm giác lại bất lực, mắt hắn trợn trừng, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là bao phủ điện quang vô số nắm đấm hình thành một cái cực lớn quyền ảnh từ từ che đậy bầu trời trước mắt…
Oành ~~~ Oành ~~~ OÀNH ~~~ OÀNH ~~~!!!
Giây phút ra quyền ấy, một cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng Hitomi. Đó không phải là áp lực, cũng không phải là thống khổ, mà là từ sâu trong nội tâm phát ra sảng khoái cảm xúc. Tận mắt chứng kiến tử vong, tự nhận thức được giới hạn của chính mình, sự bất lực trơ mắt không thể làm gì chứng kiến tội phạm hoành hành, tà ác reo rắc khắp nơi.
Lý niệm của cậu, bị áp bức nãy giờ, bao nhiêu cảm xúc lo lắng dồn nén, rốt cuộc đều mặ kệ. Vết thương có nặng, có sâu thêm, cũng không quan trọng bằng lúc này giải phóng toàn bộ tâm tình tiêu cực của bản thân, lần nữa biết được…Who I am!
Ánh lửa bắt đầu khuấy động, nhiệt lượng bắt đầu điên cuồng tăng vọt lên. Đây không phải là năng lực tác dụng, mà là chân chánh tốc độ cùng lực lượng đúng nhất trực quan thể hiện. Chưa bao giờ có tiếng nổ thật to bắt đầu vang lên, lại giống ở sâu dưới lòng đất chôn giấu một mặt to lớn trống trận như thế, để cả vùng cũng bắt đầu rung động.
Dưới ánh mắt kinh hãi của ba tên tội phạm, mười mấy cảnh sát và hàng trăm người dân đang quan sát, GE chẳng khác con diều đứt dây, cả người hõm sâu xuống, trên thân thể hiện lên từng dấu đấm, ngực hõm xuống giống như bị móp méo lại, cánh tay rũ rượi bất lực ~~~ OÀNH ~~~~ Sóng xung kích cuốn lên một hồi đáng sợ phong bạo, nhất thời càng là đầy trời cát bay đá chạy, thậm chí ngay cả những cái kia trốn ở công sự sau quay chụp người cửa đều có một loại sắp bay lên cảm giác.
Rất khó tưởng tượng đây chỉ là nắm đấm kéo đi ra ngoài cuồng phong bão táp, thế nhưng đây chính là điên cuồng sự thật.
Quét qua đi đan dệt kình phong, cho dù là cứng rắn mặt đất ở nơi này loại bạo ngược sức mạnh bên dưới cũng biến thành yếu đuối không thể tả, chẳng khác gì vô số lưỡi đao gió thổi qua bơ bánh gatô, phía trước mười mét thổ địa xuất hiện từng cái hố sâu đến mấy mét, con đường trải dài từ Hitomi đến chỗ GE đã bị sóng xung kích thổi tốc lên toàn bộ.
Shinrin Kamui và Hitomi cùng hét lớn, bật hết tốc lực ý đồ cản lại hành động của tên ác nhân.
Nhưng mà, gần như vậy, lại hết sức bất ngờ, thử hỏi ai có thể phản ứng kịp cơ chứ.
Chỉ trong tích tắc, quả khí cầu trắng đã bay đến ngay phiến đá chỗ người đàn ông bị đè ép, cặp mắt hai vị anh hùng như muốn nứt ra ~~~ ẦM ~~~ Không có gì hoa mỹ, cũng không có cái gọi là hoành tráng khí tràng, càng không có ai xông đến kịp thời hết, một tính mạng vô tội, cứ thế biến mất dưới mắt bọn họ, chỉ còn sót chút ít tàn dư, vụn đá mà thôi. Cánh tay đầy máu me ấy tơi tả lộ ra xương cốt trắng hếu, hơi nhúc nhích một chút rồi bất động.
“Các ngươi…ĐÁNG CHẾT…►_◄!” –Hitomi khản đặc cả giọng lại, thanh âm trầm thấp nhưng rét buốt khiến xung quanh nhiệt độ dường như giảm hẳn.
Shinrin Kamui sững sờ, cả người đờ đẫn nhìn lấy cảnh tượng vừa diễn ra ngay dưới mũi mình. Anh mặc kệ bọn tội phạm mà xông tới sử dụng năng lực lật tung toàn bộ gạch đá lên. Nhưng là, cũng không thể cứu sống người đàn ông đó được nữa… “Tại sao…!”, Shinrin Kamui con mắt có chút huyết hồng gầm lên giận dữ, “Tại sao quân ác độc tụi mày lại dám làm thế…(ノಠ益ಠ)!”
Anh không hiểu, và cũng chẳng thể hiểu nổi, trở thành anh hùng chưa lâu, Shinrin Kamui đã nếm phải thất bại nhiều lần, nhưng chưa lần nào, anh gặp tội phạm cố ý đợi anh hùng đến rồi đồ sát dân chúng. Từ đó đến nay, dường như ai cũng quan điểm rằng, tội phạm và anh hùng mới là hai thế lực đối nghịch nhau, còn dân chúng, giống như một kẻ bàng quan chứng kiến, thậm chí coi đó là niềm vui, đề tài trà dư tửu hậu.
Nhưng gặp những kẻ tâm địa độc ác như Joshep, nếu các dân chuyên không cứu viện đúng lúc, thì hậu quả thực sự không thể hình dung được.
Hitomi siết chặt nắm tay, đứng song song với Shinrin Kamui, vài sợi tóc bắt đầu dựng đứng lên, hai con ngươi lập lòe điện mang khiếp người.
Phần phật ~~~ Phần phật ~~~
Gió bỗng nổi lên, bầu không khí trở nên an tĩnh kì lạ, không gian sau lưng bọn tội phạm đột nhiên vặn vẹo trong thoáng chốc, và từ đó, một cái cổng tò vò đen ngòm hiện ra.
“Kamui –san…Coi chừng…!”
Hitomi tâm nhảy lên một cái, thứ đồ này, cậu không lạ lùng gì nữa…
Cổng tò vò chợt dập dờn vài lần, co rụt lại và biến thành hình một cái đầu tựa như khói đen với hai con mắt híp ngang sáng lấp lóe.
“Kurogiri… ರ_ರ!?”
“Ngươi còn dám ló mặt ở đây…ಠ▃ಠ!?”
“Ồ hố…Xin chào anh hùng người cây, và học viên số một U.A…Cho phép ta tự giới thiệu một lần nữa…Ta – Kurogiri, thành viên của Liên Minh Tội Phạm, hân hạnh gặp các ngươi!”
“Hóa ra các ngươi chính là chủ sử sau màn…!” –Shinrin Kamui nghiến răng hỏi, anh cũng không lạ lẫm cái tên này khi mà nó được công chiếu liên tục ba ngày ngay sau vụ đột nhập ở U.A
Thật không ngờ, bọn chúng còn dám xuất hiện một lần nữa, lại còn gây ra thương tích và thiệt hại lớn như vậy.
Hitomi không lên tiếng mà cảnh giác cao độ, đề phòng Kurogiri. Tên này sức chiến đấu không mạnh, nhưng đặc tính không gian khiến hắn gần như bất bại nếu chăm chú phòng ngự. Tấn công vật lý không hề có tác dụng với Kurogiri. Kẻ đến không thiện, liệu có mang theo đồng bạn hay không thì chưa rõ.
Nhưng nếu thả một con Noumu như hồi ở USJ thì Hitomi hiện tại cũng muốn quỳ, cùng lắm chỉ có nước câu giờ chiến thuật. Cơ thể còn chưa khôi phục, muốn PK quá mức cũng không thể…Tình huống bây giờ, khiến cậu càng phải cẩn thận hơn.
Có điều, Hitomi sẽ không lùi, dù chỉ là một bước. Vì cho những sinh mạng vô tội đã mất một câu trả lời, và cho chính bản tâm mình…phát tiết phẫn nổ âm ỉ trong lòng.
“Đánh đi… (`・ω・´)!”
Hitomi dẫm nhẹ chân, bóng người hoa lên, gần như biến mất tại chỗ, đột ngột hiện ra ngay trên đỉnh đầu của GE và giáng một cú tạt đùi phải vào thẳng mặt hắn.
Bốp!
GE còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực từ mặt truyền đến, đau rát nổ đom đóm, cả thân hình của hắn bay ngược ra đằng sau bốn năm mét, phun ra một ngụm máu lớn, kèm theo mấy cái răng.
Rankyaku ~~~ Rankyaku ~~~ Rankyaku!!!
Hitomi không dừng lại, Rokushiki một thức, liên hoàn đá hướng Leonard công tới, thế như vũ bão, nặng tựa núi cao, từng đạo cuồng phong rít gào hoành hành bốn phía, liền đang đối phó với Joshep và Tatsumaki Shinrin Kamui cũng không thể không cách xa chiến trường bên kia một chút để tránh bị vạ lây.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Đao gió sượt ngang qua má, cứng rắn làn da, liền đạn bắn không thủng, bị cắt đứt thành nhiều đường như bị dao sắc cứa qua, màu máu đỏ thẫm tung bay dưới ánh nắng chiều.
Leonard bản năng dã thú so sánh với GE phải mạnh hơn nhiều lắm. Hắn mặc dù không nhìn thấy rõ ràng được phương hướng di chuyển và đòn tấn công của Hitomi, nhưng có thể đỡ và phản công đúng lúc.
Oanh!
Một đấm bức lui Leonard, Hitomi lách người né tránh GE đánh lén từ sau lưng.
Shinrin Kamui còn đang bận rộn “trao đổi chiêu thức” với hai tên kia, một mình Hitomi lúc này đang bị kẹp giữa hai thằng to con có sức mạnh và khả năng khôi phục khủng bố.
Oánh nhau loạn thành một đoàn, Hitomi suy nghĩ cực nhanh, cho ra một cái kết luận kinh người. Nếu tính toàn diện mọi mặt, hai tên tội phạm thậm chí có thể đạt được chính mình hai lăm đến ba mươi phầm trăm thời kì toàn thịnh…(- -).
Thời kì toàn thịnh của cậu đáng sợ đến mức nào, Hitomi chưa hề biết rõ, nhưng cậu chắc chắn là không thể kém All Might quá xa được. Mà so với anh hùng hạng hai Endeaver thậm chí muốn nhỉnh hơn không phải chỉ một hai cấp bậc.
Điều đó có nghĩa, muốn đánh bại hai tên ác nhận trước mắt, không bật cuồng bạo lên, cậu cần khổ chiến mới thắng được.
[Có lẽ…Ta không phải là hợp cách anh hùng a…] – Hitomo có chút do dự cười khổ, nhưng nhớ đến ánh mắt của những chú cảnh sát khi đó, tiếng cổ vũ đến từ sâu trong nội tâm chân thật nhất của các thị dân, cậu giống như hiểu ra điều gì…
Hito siết chặt nắm đấm, mắt hơi rủ xuống, khí lưu quanh thân bắt đầu chuyển động mãnh liệt.
“Chết đi…Nhãi con…!”
GE gầm lên, sải một bước dài chặn Hitomi lối đi, to lớn quyền đầu dồn hết sức đánh về phía Hitomi. Có thể thấy hắn ôm quyết tâm muốn đập bẹp cậu thành một cái bánh thịt.
Mà đối mặt với GE tiến công, Hitomi chỉ chậm rãi nâng bàn tay mình lên đón lấy…
~~~ OÀNH ~~~
Ầm ầm vang trở tiếng nổ, hai cái chênh lệch vô cùng đối thủ va chạm vào nhau.
Quả đấm to lớn khí thế kinh khủng như mưa sa bão táp, thủy triều hồng lưu phá đê mà đến, lại bị một bàn tay nho nhỏ nhẹ duỗi ra, bao nhiêu lực lượng dường như đều bị đè nén không chỗ phát tiết, không khí bỗng chớp mắt ngưng trệ, đồng thời ở một phần ngàn giây bên trong bắn ra ngoài.
Trong tích tắc, phong bạo, bùng nổ!
Bên ngoài người xem, cả thị dân và cảnh sát, trố mắt há hốc mồm nhìn lấy từng đợt sóng xung kích dồn dập tỏa khắp bốn phía, áp lực gió lan ra từ chính giữa trung tâm khiến vô số người té ngã xuống đất, cát bụi cùng đất đá bay mù mịt đầy trời.
Và từ chỗ sâu thẳm nhất ấy, giống như cùng đêm tối đối lập lại đồng hành một dạng, mọi người thấy được một đôi sáng rực như điện con mắt chiếu rọi cả thiên khung.
Ảo giác sao? Không người biết, cũng chẳng ai trả lời…Chỉ nghe một thanh âm từ tốn kèm theo vô tận tịch mịch vang lên:
“Liên hoàn Rokuogan…D!R!A!G!O!N F!I!S!T…”
Tận cùng của phẫn nộ, chính là bình thản. Mà Hitomi, hiện tại, cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm. Một đấm còn chưa đánh ra, tất cả đều cảm giác được sự đè nén trong vô hình, nhất là GE, muốn tránh né mà không thoát, muốn đón đỡ nhưng cảm giác lại bất lực, mắt hắn trợn trừng, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là bao phủ điện quang vô số nắm đấm hình thành một cái cực lớn quyền ảnh từ từ che đậy bầu trời trước mắt…
Oành ~~~ Oành ~~~ OÀNH ~~~ OÀNH ~~~!!!
Giây phút ra quyền ấy, một cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng Hitomi. Đó không phải là áp lực, cũng không phải là thống khổ, mà là từ sâu trong nội tâm phát ra sảng khoái cảm xúc. Tận mắt chứng kiến tử vong, tự nhận thức được giới hạn của chính mình, sự bất lực trơ mắt không thể làm gì chứng kiến tội phạm hoành hành, tà ác reo rắc khắp nơi.
Lý niệm của cậu, bị áp bức nãy giờ, bao nhiêu cảm xúc lo lắng dồn nén, rốt cuộc đều mặ kệ. Vết thương có nặng, có sâu thêm, cũng không quan trọng bằng lúc này giải phóng toàn bộ tâm tình tiêu cực của bản thân, lần nữa biết được…Who I am!
Ánh lửa bắt đầu khuấy động, nhiệt lượng bắt đầu điên cuồng tăng vọt lên. Đây không phải là năng lực tác dụng, mà là chân chánh tốc độ cùng lực lượng đúng nhất trực quan thể hiện. Chưa bao giờ có tiếng nổ thật to bắt đầu vang lên, lại giống ở sâu dưới lòng đất chôn giấu một mặt to lớn trống trận như thế, để cả vùng cũng bắt đầu rung động.
Dưới ánh mắt kinh hãi của ba tên tội phạm, mười mấy cảnh sát và hàng trăm người dân đang quan sát, GE chẳng khác con diều đứt dây, cả người hõm sâu xuống, trên thân thể hiện lên từng dấu đấm, ngực hõm xuống giống như bị móp méo lại, cánh tay rũ rượi bất lực ~~~ OÀNH ~~~~ Sóng xung kích cuốn lên một hồi đáng sợ phong bạo, nhất thời càng là đầy trời cát bay đá chạy, thậm chí ngay cả những cái kia trốn ở công sự sau quay chụp người cửa đều có một loại sắp bay lên cảm giác.
Rất khó tưởng tượng đây chỉ là nắm đấm kéo đi ra ngoài cuồng phong bão táp, thế nhưng đây chính là điên cuồng sự thật.
Quét qua đi đan dệt kình phong, cho dù là cứng rắn mặt đất ở nơi này loại bạo ngược sức mạnh bên dưới cũng biến thành yếu đuối không thể tả, chẳng khác gì vô số lưỡi đao gió thổi qua bơ bánh gatô, phía trước mười mét thổ địa xuất hiện từng cái hố sâu đến mấy mét, con đường trải dài từ Hitomi đến chỗ GE đã bị sóng xung kích thổi tốc lên toàn bộ.
Danh sách chương